Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 456: Chiến ngoại chi chiến

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 456: Chiến ngoại chi chiến
Trấn Tào Trương là một cái trấn không lớn, chủ yếu là do người của hai tộc lớn họ Trương và họ Tào tổ thành, bình thường khách nhân lai vãng không nhiều, cho nên khách sạn duy nhất trong trấn cũng không bận rộn gì cả, may mà cũng là khách sạn của nhà mình, cho dù để không thì cũng chẳng tốn tiền, cho nên cái khách sạn nhỏ này của Tào chưởng quỹ vẫn tồn tại mãi, ban ngày thì bán ít đồ ăn sáng, trà và đồ tạp hóa gia dụng.

Buổi tối có một đôi khách nhân vào ở, nhìn bộ dạng thì giống như là một đôi phu thê, trương phu ăn mặc như nho sĩ, nhưng thân hình lạ cực kỳ cao to, khí vũ hiên ngang. Nhìn tướng mạo của hắn, chính là một người rất ngay thẳng.

Phu nhân của hắn so với trượng phu thì nhỏ hơn một chút, khoảng ngoài ba mươi, áo vải quần cộc, ăn mặc tuy bình thường nhưng cũng tư văn thanh tú, rất có khí chất của đại gia khuê tú.

Một đôi phu thê như thế này, lại đi bộ tới, nghe nói phía bắc lại đánh trận, thương cổ khách nhân ít đi nhiều, việc làm ăn của hãng xe chạy đường dài của Diệp gia cũng chịu ảnh hưởng, lần này xe từ nam tới bắc cũng tạm thời dừng đi, đôi phu thê này không bắt được xe nên cứ vậy mà đi bộ tới, cũng thật sự là rất đáng thương. Tào chưởng quỹ là một người lương thiện tốt bụng, mới sáng sớm đã đánh thức vợ dậy, làm ít cháo, chuẩn bị thức ăn và bánh bao, muốn để đôi phu thê này ăn no rồi mới tiếp tục lên đường, xa nhà ở bên ngoài cũng không phải là dễ dàng gì mà?

Đúng là hảo tâm thì được báo đáp tốt, sáng sớm cửa hàng vừa mở, thoáng chốc đã lại có bảy tám người vào, giống như là cũng đi đường xa mà tới vậy, thấy tiểu điểm này mở, không khỏi vui mừng quá đỗi, thi nhau tiến vào, gọi sáu khay bánh bao, mỗi người một cái bát lớn, lại gọi thêm mấy đĩa dưa muối, thoáng chốc đã chén sạch bữa sáng mà lão Tào chuẩn bị cho khách và người nhà của mình. Lão Tào bận rộn chiêu đãi khách nhân, lại bảo vợ mình mau đi nấu cháo, làm ít bánh nữa rồi mang ra, đang bận rộn thì đôi phu thê ở trọ vai đeo túi bước ra, ngồi xuống một chiếc bàn khác, vị trượng phu gọi: "Chủ quán, cho hai bát cháo, bốn cái bánh bao và một đĩa dưa muối."

Lão Tào vội vàng cười bồi bước đến, cười nói: "Thực sự là xin lỗi khách quan, tiểu điểm của ta bình thường buôn bán không đông khách, cho nên thức ăn chuẩn bị không nhiều..." Lão ta liếc liếc về phía đám khách nhân ở bàn khác, nói: "Sáng nay bỗng dưng có khách nhân tới chiếm hai bàn, thức ăn sáng chuẩn bị không đủ, cháo gạo thì vẫn còn nhưng bánh bao màn thầu thì xin ngài đợi cho một lát."

Nương tử đó nghe vậy liền nói: "Chủng lang, vậy chúng ta trước tiên ăn hai bát cháo, đợi một lát rồi ăn bánh bao vậy." Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thư sinh đó cũng là người dễ tĩnh, nhìn khách nhân ở hai bàn bên cạnh một cái rồi nói: "Được rồi, được rồi, vậy thì phiền chủ quán vậy, phu thê chúng ta đợi thêm một lát nữa cũng không sao cả." Nói xong liền đỡ nương tử ngồi xuống bàn rồi thuận tay đặt túi lên mặt bàn.

Cái túi rất là nặng, vừa đặt lên bàn liền phát ra tiếng keng, lập tức dẫn tới sự chú ý của người hữu tâm. Một hán tử mỏ nhọn trong đám khách nhân ở hai bàn đó vừa cho một cái bánh bao lên cắn một miệng rồi nhai nhồm nhòm, thấy cái túi đó nặng như vậy, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại, dùng cánh tay khều khều tên đại hán mày rậm ở bên cạnh, nói khẽ: "Đại ca."

Tên đại ca đó cũng chú ý thấy rồi, thì thầm: "Không ngờ đôi phu thê này ăn mặc thì rách rưới mà cũng là một đôi dê béo, hắc hắc, chú ý tới bọn họ, trong trấn không tiện động thủ, đợi ra ngoại ô rồi..."

Tên hán tử mỏ nhọn hiểu ý, khẽ gật đầu một cái rồi lại cắm đầu ăn uống.

Một lát sau, chỉ thấy một nữ tử mặc đạo bào, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn bước vào điếm, trên đầu còn đội nón trúc phủ khăn đen, chắp tay hành lễ với lão Tào rồi nói: "Chủ quán, ta... muốn một bát cháo, không biết hết mấy quan tiền nhỉ?"

Lão Tào ngẩng đầu lên nhìn, thấy là một nữ đạo sĩ, nghe giọng nói rất non nớt, tựa hồ như tuổi cũng không lớn, vội vàng đứng dậy. Lão là người tin đạo, thấy đệ tử của đạo gia tất nhiên là phải cung kính một chút, cũng không bởi vì đối phương là một thiếu nữ trẻ tuổi mà không kính trọng. Lão đứng dậy, nhìn thấy đạo bào màu hạnh hoàng của nữ đạo đồng đã nhăn nhúm, đầu vai thì ướt sũng một mảng, không khỏi kinh ngạc nói: "Ái chà, tiểu sư phụ... là một mình xuất ngoại à? Sao trên người lại ướt thế kia."

Nữ đạo đồng đó nói với vẻ lưỡng lự: "Tiểu đạo... muốn đi đường xa, nhưng tiền mang theo người lại rất có hạn, trên đường dùng tiền rất tiết kiệm mà vẫn không biết có tới được địa phương cần đến hay không, cho nên... buổi tối chỉ đành qua đêm ở dã ngoại, không vào điếm."

Lão Tào nghe thấy vậy liền nổi lòng thương xót, vội vàng nói: "Tạo nghiệt, tạo nghiệt, tuy nói tiểu sư phụ là người xuất gia, nhưng dẫu sao vẫn còn là một cô bé, vào lúc binh hoang mã loạn như thế này, sao lại dám một mình ra ngoài. Giờ mới là tháng ba thôi, trời còn lạnh lắm, ngay cả chỗ tá túc cũng không có. Tiểu sư phụ mau mau vào đi, Túy nhi ơi, mau mang cháo tới đây, đợi tí bánh bao hấp xong thì cũng mang một khay lên đây."

Tiểu đạo đồng đó có chút thẹn thùng nói: "Chủ quán... thế... phải tốn bao nhiêu tiền, tiền trên người tiểu đạo e rằng... e rằng..."

Lão Tào vội vàng xua xua tay, nói: "Lão Tào ta cũng là người tin lão Quân mà, thấy tiểu sư phó thì nào lại có đạo lý đòi tiền cơm, một bữa ăn tốn có mấy quan thôi mà. Tiểu sư phụ mau mau vào ngồi đi. Nào nào nào..."

Tiểu đạo đồng do dự một chút, lại cám ơn lão Tào một lần nữa rồi mới vào điếm. Trong điếm tổng cộng có bốn cái bàn, hiện giờ chỉ còn dư lại một bàn ở góc tường, nàng ta liền bước tới ngồi xuống. Tiểu đạo đồng này chính là Cẩu nhi, Đặng Tú Nhi tuy nói là nhà phá người mất, nhưng lúc trước lên núi vẫn còn mang theo không ít vàng bạc châu báu, nàng ta tới chỗ cô cô của mình làm quán chủ để sống nhờ, tất nhiên cũng không cần phải tốn tiền, xuống núi mua một con ngựa, nghe ngóng chỗ ở hiện tại của Dương Hạo rồi một đường giết tới Tấn Dương.

Nhưng Cẩu nhi thì không có nhiều tiền, lại một mình xuống núi, chỗ tiền ở trong túi dùng để chỉ tiêu hiện tại chính là bán thanh kiếm của mình đi mà đổi được.

Lão đạo Trần Đoàn khi chu du thiên hạ cũng là tay không trống trơn tới các nơi hóa duyên, nhưng cũng không dạy đồ nhi của mình những chuyện này. Hiện tại đạo giáo thế yếu, lại thêm nữ oa nhi mặt mày non nớt, không thể tùy tiện mở miệng hóa duyên được. Trên đường Cẩu nhi thật sự là phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, đừng nói là chỗ ở, ngay cả đồ ăn cũng phải hết sức tiết kiệm, bữa đói bữa no bằng vào hai chân đi cho tới ngày hôm nay.

Lão Tào là một người rất tốt bụng, thấy đứa bé này đáng thương như vậy, lại là đệ tử của đạo gia, vội vàng mời một chén cháo, đợi bánh bao được hấp xong thì trước tiên đưa cho tiểu sư phụ này một khay, sau đó mới đưa tới cho phu phụ thư sinh.

Cẩu nhi luyện võ cho nên sức ăn vốn rất khỏe, lại là lúc thân thể đang phát triển, nàng ta vẫn chưa luyện được tới loại cảnh giới có thể không cần ăn gạo như sư phụ, một đường bôn ba đã đói quặn cả bụng rồi. Tới ngày hôm nay mới được ăn một bữa no, bánh bao tuy không thấy một chút thịt nào, nhưng ngửi cũng thấy thơm nức mũi, vội vàng vén một góc sa che mặt lên, nhồm nhoàm ăn bánh bao.

Lúc nàng ta tiến vào phạn điếm, thấy nàng ta một thân đạo bào, tuổi tác lại nhỏ, mấy đại hán đó vốn không chú ý đến, ánh mắt thường thưởng chỉ chú ý tới cái túi của đôi phu thê kia, nhưng khi Cẩu nhi vén sa chen mặt lên ăn uống, tuy nói là vẫn không nhìn thấy hoàn toàn được dung mạo ngũ quan của nàng ta, nhưng cái mũi nhỏ thẳng tắp nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng như hạnh, còn có cái cằm nhòn nhọt liền lọt hết vào mắt chúng. Tiểu cô nương này tuy rằng vẫn còn mang theo mấy phần non nớt, nhưng trong vẻ ngây ngô đã lộ ra mấy phần vị đạo mê người rồi.

Tên hán tử mỏ nhọn thấy vậy hai mắt không khỏi sáng lên, vội vàng huých vào cánh tay của tên đại hán ngồi bên cạnh. Tên đại hán mày rậm ngẩng đầu lên nhìn Cẩu nhi, Cẩu nhi lâu ngày không hứng ánh nắng mặt trời, da thịt vốn trắng bệch, từ lúc theo Phù Diêu Tử tập luyện nội công thượng thừa nhất tới nay, khí huyết thông thuận sung túc, cũng đã bù đấp cho việc thiếu thốn ánh mắt trời, da thịt vốn trắng xanh hiện tại đã trơn nhẵn như ngà voi, lờ mờ còn lộ ra vẻ hồng hào như đánh phấn, nhìn da thịt này và cái cằm đoan chính nhỏ nhắn, đôi môi anh đào đẫy đà đó liền biết được đây là một mỹ nhân rồi. Tên đại hán mày rậm vuốt râu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, tên hán tử mỏ nhọn ở bên cạnh lập tức nhe răng cười, lại nhìn về phía Cẩu nhi đang tiêu diệt khay bánh bao một cách ngon lành, ánh mắt hắn liền mang theo mấy phần dâm tà.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận