Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 197: Nhân đao, bá đao, pháp đao

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 197: Nhân đao, bá đao, pháp đao
Trình Đức Huyền không hề sợ hãi, Lâm Bằng Vũ nổi giận đùng đùng. Hai người mặt lạnh lùng tiến vào hiệu buôn Lý gia, người hầu hiệu buôn Lý gia thấy tri phủ đại nhân vừa đến, phán quan và chủ bộ cũng đến, lấy làm kinh ngạc. Tên hầu cúi đầu nghênh đón nói:

"Hai vị đại nhân, tới tìm Lý viên ngoại hay là tới tìm tri phủ đại nhân vậy?"

Lâm Bằng Vũ trừng mắt nói:

"Phủ tôn đại nhân ở chỗ Lý viên ngoại sao?"

Tên hầu cười nói:

"Không ạ, tri phủ đại nhân vừa mới đến tìm Đường đại cô nương ạ".

Trình Đức Huyền và Lâm Bằng Vũ đã tới hiệu buôn Lý gia, nhưng lại không biết chỗ ở của Đường Diễm Diễm, liền hừ một tiếng nói:

"Ta có việc quan trọng muốn bẩm phủ đài, đưa chúng ta tới đó".

"Vâng, vâng, mời hai vị qua bên này".

Tên hầu dẫn hai người tới sân Đường Diễm Diễm, vừa đi vừa nói:

"Chúng ta đang nói, tri phủ đại nhân của chúng ta thực là văn võ song toàn, chiến đấu bảo vệ dân, thật là kỳ tài. Vừa ở ngoài cốc thì gặp hơn hai mươi tên thích khách, tri phủ đại nhân chúng ta liền xuống ngựa, rút kiếm giết địch, thực là dũng mãnh…"

Lâm Bằng Vũ vừa nghe, không khỏi ngạc nhiên, vội vàng dừng lại hỏi:

"Cái gì, tri phủ đại nhân gặp thích khách ngoài cốc? Có…có hơn hai mươi tên thích khách? Đại nhân có bị thương không?"

Tên hầu cười nói:

"Nếu không phải đại nhân chúng ta văn võ song toàn, thì…hắc hắc…hơn hai mươi tên thích khách, chưa động đến được cái lông của đại nhân, Dương đại nhân chúng ta không sao cả".

Hắn còn chưa nói hết, thì thấy một người đầu đầy máu lảo đảo đi đến, Lâm Bằng Vũ nhìn thấy người này đầu be bét máu, nhìn không rõ mặt mũi, hắn há hốc mồm đứng nguyên chỗ cũ. Trình Đức Huyền thì như con thỏ nhảy dựng lên, toan rút kiếm, mắt hắn như tia lửa điện, ngơ ngác nhìn tên đó, thấy khó nhận ra hắn, nhưng quan phục thì rất quen, hơi do dự.

Tên đó nghe thấy có tiếng nói, liền lau máu trên mặt, tiến đến nhìn rõ ba người họ, thì vui mừng, kéo tay áo Lâm Bằng Vũ nói nhỏ:

"Lâm lão cẩn thận, bên trong…có thích khách…ta bị trúng…một ám khí vô cùng lớn, ngươi mau…phái người…đi…bảo vệ…Đường cô nương…"

Dương Hạo nói xong, nghiêng người, đổ sụp xuống đất.

***

"Cha, cha à, có tên quan người Hán phúc thẩm vụ của Mẫu Y Kha tỷ tỷ rồi".

Một đứa bé kháu khỉnh chạy đến trước lều nhà mình, quay mặt ra người đàn ông cao lớn đang bện cỏ. Người đàn ông cao lớn này là nô lệ được Dương Hạo cứu từ Đông Dương Trại, nghe đứa con nói vậy, tay hơi run run rồi lại buồn rầu không nói gì.

"Hoành Nhi, lại đây".

Người đàn bà trung niên ngồi xổm ở bên cạnh đang bện cỏ gọi một tiếng, kéo đứa trẻ vào lòng mình, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán nó, nhỏ giọng nói:

"Hoành Nhi, đây là đất của người Hán, con không được tự tiện chạy ra ngoài chơi, tránh xảy ra chuyện, nếu bọn trẻ người Hán bắt nạt con, chắc chắn sẽ rất tàn nhẫn, không được gây chuyện với chúng, nhớ chưa con?"

"Tại sao?"

Đứa trẻ tên Hoành Nhi tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Cha không phải nói rồi đó sao, chúng ta tới Lô Lĩnh Châu rồi, sẽ là con dân của đại quan kia giống như người Hán, chỉ cần trung thành với đại quan mặc y phục màu xanh thì sẽ không bị người ta bắt nạt sao?"

"Ngươi…ôi, đứa trẻ này, đi đi, vào trong rừng mà chơi đi, nhưng không được đi xa nhé".

Người đàn bà vỗ vào mông đứa trẻ một cái, đuổi nó đi. Chờ đứa con chạy xa, người đàn bà nhìn người đàn ông của mình, u sầu nói: "Cha nó à, ta nghe ngóng, tên người Hán thẩm phán hôm qua là quan rất to, gọi là Phán quan, là quan chuyên quản lý phạm nhân biên giới người Hán, hắn xử thiên về người Hán như vậy, còn cái tên quan to hơn hắn có xử công bằng được không?"

Người đàn ông đó không nói lời nào, tay tiếp tục bện cỏ, ngón tay của hắn thô xù xì, trên bàn tay đầy những vết chai, nhưng mười ngón tay vô cùng nhanh nhạy, xem ra hắn bện còn nhanh hơn cả người đàn bà kia.

Không đợi câu trả lời của chồng, người đàn bà thở dài, lại lo lắng nói:

"Chàng còn nói, vị quan người Hán đó có cái tâm, sẽ không bạc đãi chúng ta. Nhưng ta thấy, chúng ta cuối cùng vẫn là người ngoài tộc, hắn sẽ không đối xử với chúng ta như con dân của mình đâu. Cái tên người Hán họ Hoa kia tối qua nếu như chạy thì không nói làm gì, cũng là do chàng bắt được hắn, nếu lão gia người Hán tìm cớ trách tội chàng…"

Người đàn ông kia trừng mắt, không nhẫn nhịn được nữa, quát:

"Y Na, đừng nói nữa. Nàng muốn ta phải làm gì đây? Thấy chết mà không cứu sao? Thật là đàn bà phụ nữ, nghĩ nông cạn thế không biết". Nói xong hắn ném mạnh cỏ xuống đất, cất bước đi.

Người đàn bà giơ tay lên, người đàn ông cũng không quay đầu lại mà cứ bước đi, người phụ nữ thở dài, lắc đầu nói:

"Tức giận gì không biết, không nghe lời khuyên của người khác, nếu không phải tính chàng như vậy, chúng ta làm sao mà thành những kẻ bỏ gia nghiệp, còn bị làm nô lệ cho Đông Dương Thị…"

Nàng mới nói đến đây, thì thấy có bốn tên công sai hông đeo đao đến chặn trước mặt người đàn ông của mình, nàng hoảng loạn, lập tức chạy tới phía bốn tên công sai đội mũ ô sa, Dương Tấn Thành liền hỏi:

"Ngươi…chính là Lý Hưng?"

"Ồ, bốn vị công gia là…"

Người đàn ông kia cảnh giác nhìn bọn họ, lo lắng hỏi.

"Ha ha, ngươi không phải sợ như vậy, lão gia tri phủ chúng ta sẽ phúc thẩm lại vụ thiếu nữ người Khương kia bị hãm hại, lão gia có chỉ, ngươi là nhân chứng quan trọng, đi cùng chúng ta thôi".

"Các vị lão gia, các vị lão gia, xin các người buông tha cho chúng tôi".

Người phụ nữ kia đuổi theo, chặn trước người đàn ông, giống như gà mẹ che chở gà con. Một mực cầu xin nói:

"Chồng ta không biết gì cả, là tên người Hán họ Hoa chạy ra từ trong lều, nên chồng ta mới đuổi theo tóm được hắn. Rốt cuộc là tên người Hán đó nói sự thực hay là lời Mẫu Y Kha nói là thực, người đàn ông của ta không biết gì hết".

Dương Tấn Thành dở khóc dở cười, nói:

"Ngươi sợ gì, chỉ là gọi người đàn ông của ngươi đi hỏi vài điều mà thôi, chúng ta nào có làm gì đâu, ngươi nghĩ chúng ta đến giết người bịt miệng sao?"

Những lời hắn vừa nói khiến người phụ nữ đó càng thêm sợ hãi, mặt trắng bệch không còn giọt máu, Dương Tấn Thành thấy vậy, vội an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, nếu như chúng ta có ác ý gì với các ngươi, thì sao lại chỉ có bốn người bọn ta vào Khương trại các ngươi được. Nói thực với ngươi nhé, hôm qua Trình phán quan xử án, người Khương vẫn còn oán trách. Đại nhân ta hiểu rõ sự tình, hôm nay mở công đường thẩm phán, đồng thời là chủ quan thẩm phán, người đàn ông của ngươi là một nhân chứng quan trọng, cần phải lên công đường làm rõ sự việc, nơi xét xử vẫn ở chỗ cũ, chính là khoảng đất trống ngoài Khương trại các ngươi, chắc chắn sẽ không mang hắn đi xa đâu".

"Được, ta đi cùng các ngươi".

Người đàn ông đó nói xong, gạt tay người vợ sang một bên.

"Cha nó à, cha nó…"

Người phụ nữ giật giật ống tay áo của hắn, nước mắt lưng tròng dặn dò:

"Lão gia người Hán bảo ngươi nói gì thì ngươi nói cái ấy nhé, nhất định không được cãi, nhé…"

Người đàn ông không nói gì, chỉ lẩm bẩm gì đó, không biết đồng ý hay không đồng ý, liền cất bước đi về phía trước, bốn người Dương Tấn Thành đi theo sát phía sau, người phụ nữ kia hồn bay phách lạc đứng tại chỗ cũ nghĩ ngợi gì đó, chực đuổi theo.

***

Hôm nay tri phủ phúc thẩm lại vụ án hôm qua Phán quan xử, cả Lô Lĩnh Châu náo động hẳn lên, người Hán sống ở trong ngoài mười lăm mười sáu trại, trong thị trấn và người Khương biết tin đều đến, người đứng khắp sườn núi, ngay cả cách sườn núi đó trăm thước cũng kín mít người.

Phạm nhân, khổ chủ, nhân chứng, tất cả đều đã được dẫn tới, tam ban nha dịch đứng một bên, chia ra hai bên trái phải, đứng chen chúc nhau, ở giữa là một chiếc bàn bát tiên, phía trên có một lệnh tiêm đỏ đen, bên cạnh một quyển sách và bút mực giấy nghiên.

Tri phủ đại nhân không ở trong nha môn thẩm phán, mà đến nơi này thăng đường thẩm vấn, rõ ràng là muốn cho bách tính môn dân đều biết được tin xử vụ án này mà đến xem, cho nên ngoài tam ban nha dịch, hai bên còn có gần trăm người hông dắt bội đao, có dân tráng để duy trì trật tự, cho nên tuy nói người đông như kiến trước trại người Khương nhưng lại không có tiếng ồn ào nào.

"Cọc…cọc…" Kiệu lớn từ xa đi đến, hiện trường nín thở, yên ắng. Nơi này núi cao Hoàng Đế ở xa, chức quan to nhất là tri phủ một châu nắm trong tay quyền sinh tử của dân chúng, nên có kẻ nào là không sợ.

Lô Lĩnh Châu vì mới được lập, nên phủ nha có rất nhiều thứ vẫn còn chưa có, nghèo khó hơn các châu phủ khác, kiệu quan chỉ có một chiếc, hơn nữa bình thường Dương Hạo cũng không dùng đến, ra khỏi cửa là cưỡi ngựa, giờ Dương Hạo lại ngồi kiệu quan, những viên quan khác đều là cưỡi ngựa đi theo. Các quan gần đến nơi thì lần lượt xuống ngựa, đi đến chỗ ngồi hai bên chờ.

Dân chúng mở to mắt thấy một tên thanh niên nhảy xuống ngựa cực kỳ nhẹ nhàng, bước nhanh đến trước kiệu, vén màn kiệu. Người thanh niên đó mặt mày tuấn tú, tóc rất ngắn, nếu người không mặc công phục nha môn thì chắc chắn là hòa thượng của thảo nguyên Thổ Phiên.

Hắn vén màn kiệu sang một bên, một người chậm rãi bước ra từ bên trong kiệu, giầy quan màu đen, quần áo màu xanh nhạt, bên hông đeo một túi cá bạc, chỉ có quan mới được đeo nó, đó không phải ai khác chính là quan Đại Tống, Lô Lĩnh Châu tri phủ kiêm đoàn luyện sứ Dương Hạo Dương đại nhân.

Dương Hạo không đội mũ, đầu được băng một lớp vải trắng như người Ấn Độ, khu vực tây bắc không ít những người này qua lại. Thấy hắn với bộ dạng lạ như vậy, nhiều người không biết hắn hôm qua bị thương, những người mới tới không biết lai lịch hắn, còn tưởng rằng vị Dương đại nhân này là người trời. Từ thời Đường đến nay, người ngoài tộc làm quan ở Trung Nguyên không hiếm, vì vậy trong đám người có những tiếng chậc chậc.

Dương Hạo đi đến nơi cao nhất rồi ngồi xuống, Trình Đức Huyền và các vị quan lúc này mới lần lượt ngồi xuống, Dương Hạo nhìn hai bên, Dương Hạo cầm lấy kinh đường mộc gõ một cái. Ở một nơi trống trải như này, tiếng kinh đường mộc gõ không có tác dụng làm người ta sợ hãi, nhưng đây là thể thức tất yếu, nha dịch hai bên thấy tri phủ đại nhân cầm kinh đường mộc gõ liền nói "Uy vũ".

"Các vị dân chúng, từ khi Lô Lĩnh Châu ta thành lập tới nay, phần lớn dân chúng đều tuân theo vương pháp, làm việc theo quy củ, nhưng không phải không có bọn cường đạo hoành hành. Trình phán quan đã dạy bảo khuyên răn, ít trừng phạt, nhưng vẫn có vài tên không biết hối cải, thậm chí còn làm tình hình trầm trọng thêm, như vậy gọi là làm loạn thế. Đương nhiên rồi, Đại Tống ta quốc thái dân an, tuyệt đối chưa có loạn thế, nhưng vì Lô Lĩnh Châu mới thành lập, lại có người Khương Hoành Sơn làm loạn, không tránh khỏi có những kẻ xấu nhân cơ hội đó mà đục nước béo cò, làm những việc không đúng với vương pháp. Hôm nay, bổn quan mở công đường xét thẩm thiếu nữ người Khương Mẫu Y Kha bị lăng nhục, cha bị giết theo vương pháp. Người đâu, mang nguyên cáo đến".

Vì nơi này không phải công đường, nên không có cánh cổng và áp ban hậu thẩm, cho nên nguyên cáo, bị cáo và nhân chứng đều đã đứng ở hiện trường. Dương Hạo dứt lời, Mẫu Y Kha liền bị đưa lên quỳ xuống trước án, thiếu nữ này còn chưa nói lời nào thì đã bật tiếng khóc.

Mẫu Y Kha trong tiếng Khương có nghĩa là mặt trăng, tuổi của thiếu nữ này không lớn, mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi, quả nhiên người nhỏ bé như vầng trăng, khuôn mặt thanh tú, thực rất có sắc. Dương Hạo thấy nàng còn nhỏ tuổi, mặt mũi non nớt, ngây thơ, không có chút phong trần nào lại bị tên táng tận lương tâm kia lăng nhục, còn bị vu là làm **, thầm tức giận trong lòng.

Y Na đứng trong đám người, nghe thấy vị quan người Hán này nhắc tới chuyện bị người Khương Hoành Sơn làm loạn, thấy lo lắng, lại thấy Mẫu Y Kha khóc trước án, mặt tên quan người Hán lộ ra sự tức giận, hai mắt đằng đằng sát khí, trong lòng càng thêm hoảng sợ, nàng đứng trong đám người cố gắng vẫy tay với chồng ra ám hiệu, bảo hắn không được nói ra những lời khiến quan người Hán không vui. Lý Hưng thấy ám hiệu của vợ mình, liền quay người đi, khiến Y Na tức giận.

Cha của thiếu nữ kia chết thảm, bản thân lại còn bị người ta lăng nhục, giờ chỉ còn lại một mình, cái tên quan hôm qua còn không phân xử công bằng cho nàng, nàng không biết quan hôm nay có phân xử cho nàng công bằng hay không, nàng quỳ trước án mà khóc.

Dương Tấn Thành thấy nàng khóc như vậy không phải cách hay, liền tiến đến gần, lớn tiếng nói:

"Nguyên cáo, ngồi phía trên kia là tri phủ Dương đại nhân của châu này, ngươi có gì oan khuất, thì cứ nói thẳng với đại nhân. Đại nhân chúng ta xét xử công minh, sẽ phân xử công bằng cho nhà ngươi".

Nói xong thì nói nhỏ vào tai cô nương đó:

"Khóc gì mà khóc, khóc có giải quyết được gì, hãy nói oan khuất của ngươi ra, đại nhân nhà ta sẽ xét xử công bằng cho ngươi".

Mẫu Y Kha được nhắc nhở, lúc này mới lau nước mắt, nghẹn ngào kể lại sự tình tối hôm trước từ đầu đến cuối.

Thực ra vụ án này vô cùng dễ điều tra, người Khương vốn là nô lệ của Đông Dương Thị, thiếu ngữ đó vốn không phải là kỹ nữ. Bọn họ đến Lô Lĩnh Châu mới được một ngày, vừa mới sắp xếp ổn thỏa cho họ, họ theo một đường đến cốc này sống, lúc nào cũng có người cảnh giới, làm sao có thể nảy sinh ý đồ xấu xa nhanh được, lại còn mời chào khách làng chơi nữa.

Hơn nữa cái tên họ Hoa lúc bị bắt, trên người chỉ có mấy quan tiền, tiền của mà hắn nói ở đâu? Nếu như thiếu nữ ấy có thật là kỹ nữ đi chăng nữa, lẽ nào đến lúc ra về mới đòi tiền? Huống hồ chẳng tìm được thứ gì trong lều của thiếu nữ đó, có thể nói là nghèo rớt mùng tơi. Hơn nữa, con dao nhỏ đó ở đâu mà ra? Người Khương khi vào cốc đều đã được khám xét cẩn thận. Đã hỏi tên tiểu nhị ở sòng bạc kia, vì thấy Dương Hạo uy vũ quá, nên tên tiểu nhị liền ngoan ngoãn xác nhận con dao đó vốn là của tên họ Hoa thường mang theo người. Ngay hiện trường bắt được Lý Hưng, nhân chứng, vật chứng, người bị hại, hắn còn muốn che dấu gì nữa?

Hoa Vô Nguyệt vốn muốn chối cãi trước mặt Dương Hạo, xúi dục mối thù hằn trước đây của dân chúng với người Khương, Dương Hạo hiểu rõ ý định đó của hắn, hắn chỉ nói lung tung được vài câu thì bị Dương Hạo sai người tát cho hắn mấy cái vào miệng, đánh đến nỗi hai má của Hoa Vô Nguyệt sưng lên, máu mũi chảy ròng ròng. Tên này tuy là tên lưu manh, song cũng không tàn nhẫn côn đồ, khi bị đánh, hắn không phản ứng gì, ngoan ngoãn nhận đánh.

Dương Hạo đứng lên, lớn tiếng nói: "Bà con, triều đình thiết lập châu này, các ngươi ở đây mà an cư lạc nghiệp, từ nay về sau sẽ có rất nhiều người Khương Hoành Sơn qua lại. Trong đám người Khương, sẽ có vài tên xảo trá, ngoan cố, kiêu ngạo, cho rằng Lô Lĩnh Châu ta yếu đuối mà cậy thế cướp bóc. Như vậy thì chỉ có dùng binh đao giáo huấn cho chúng một bài học. Ngược lại đối với những dân chúng lương thiện, những người bình thường thì cũng là con dân Đại Tống ta, sẽ được đối xử bình đẳng, không thể bị ức hiếp như người Khương này.

Người Khương từ mạt Tùy đầu Đường đến nay, đã tồn tại mấy trăm năm, dân chúng sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, sống ở đây. Mấy vạn dân Bắc Hán ta di dời đến đây, bám rễ ở đây thì phải hòa thuận với dân chúng bản địa. Nơi này dân cư phức tạp, bách tính cần được đối xử công bằng như nhau, quan phủ nếu như biết được kẻ nào thiên vị, kẻ nào coi khinh khiến mối quan hệ giữa hai tộc sẽ mãi mãi không thể nào hòa hợp được với nhau, thù oán giữa hai tộc từ nay về sau sẽ không còn nữa thì sẽ bị xử theo luật pháp. Trong mắt bản quan không phân biệt người Hán hay người Khương, chỉ phân biệt con dân Đại Tống với bọn cường đạo, cưỡng dâm, hành hung giết người, không thể tha thức cho những bọn đó, theo luật Đại Tống phải xử trảm!"

Dân chúng im phăng phắc, rồi có những tràng pháo tay hoan hô. Dù vẫn còn có người không hiểu gì, nhưng người biết cách phán xử hợp tình hợp lý vẫn chiếm số đông, đặc biệt là những lời Dương Hạo nói, dân chúng Lô Lĩnh đã mù quáng tin tưởng.

Hoa Vô Nguyệt nghe vậy người run bần bật, mặt trắng bệch, dập đầu xuống đất xin tha mạng, hai gò má hắn sưng húp, dù có xin bao nhiêu lần cũng không có tác dụng. Trình Đức Huyền nghiến chặt răng, mặt tái mét, ngồi ở đằng kia không nói lời nào. Dương Hạo biết lần này ý kiến của hai người lại không hợp nhau, chắc chắn hắn sẽ rất hận, nhưng đứng trước lẽ phải, không thể hàm hồ được.

Hơn nữa lúc này để Lô Lĩnh Châu có thể yên ổn tồn tại, thì nhiều việc hắn làm đều không thể hành sự theo khai phủ được nên không tránh được thiếu sót, mà trên dưới Lô Lĩnh Châu chỉ có một người Trình Đức Huyền là hắn thấy kị, không tín nhiệm. Hắn vốn có ý niệm sẽ không qua lại với con người này.

Dương Hạo nhận được sự hoan hô của dân chúng, chắp hai tay cảm tạ dân chúng, công đường im bặt không một tiếng động, mà đến ngay cả người Khương mới đến cũng có kỷ luật nghiêm minh.

Dương Hạo lại nói:

"Theo luật của Đại Tống ta, phàm là giết người đều phải xử trảm, theo quy chế phúc thẩm, phủ châu sẽ định tội, tấu lên Quan Gia quyết đoán, phê duyệt, sau mùa thu sẽ trảm,

Nhưng, đây là vụ án đặc biệt, bản quan kiêm nhiệm bản châu đoàn luyện sứ, án này vì xích mích giữa dân chúng mà xảy ra, bản quan cũng dựa vào quân pháp mà xử lý.

Những tiếng bàn luận, xôn xao phía dưới, không phải những tên cầm đại đao, mà là hai tên dân tráng Lô Lĩnh mặc áo xanh, dắt bội đao ở hông, hai người bước đến, quỳ xuống trước mặt Dương Hạo, chắp tay chào theo nghi thức quân đội nói:

"Xin đoàn luyện sứ đại nhân hạ lệnh".

Dương Hạo giờ làm theo quân pháp mà không phải luật lệ của dân chúng. Dương Hạo vung tay lên, trầm giọng quát:

"Đem tên tù Hoa Vô Nguyệt trảm!"

Trình Đức Huyền sững sờ, hai hàng lông mày hơi nhướn lên, cười nhạt hai tên dân tráng đang kéo tên Hoa Vô Nguyệt run rẩy đến một gốc cây, cây đã bị chặt làm nhà, giờ chỉ còn lại phần gốc, vừa vặn làm cái bàn chặt đầu.

Hai tên dân tráng này thực sự là người Hán, tuy nói là nông dân, nhưng tâm vẫn vững như sắt, giết người không chớp mắt, một người trong đó ấn tên Hoa Vô Nguyệt áp mặt xuống gốc cây, dùng chân đạp vào lưng hắn, còn tên kia thì rút đao ra, lưỡi đao sáng chói, nhằm đầu hắn mà chém… "Phập"…một tiếng, đao chém thẳng vào gốc cây, một cái đầu người lăn ra mặt đất, máu tươi đỏ cả gốc cây, tay chân của cái xác không đầu kia run rẩy, một lúc sau thì không còn động tĩnh gì nữa. Đây là lần đầu tiên Dương Hạo khai đao trước mặt dân chúng, cả công đường im bặt không một tiếng động.

Đoạn cầu ở Trục Lãng Xuyên là cái đao của nhân nghĩa. Trong mắt dân chúng, Dương Hạo là một vị quan phụ mẫu chân chính, vì dân chúng mà có thể hy sinh quên mình, khiến họ thấy mang ơn hắn.

Cuộc chiến với người Khương lần này, Dương Hạo là cây đao chính, hắn quả quyết dùng cách xử lý dã man, khiến cho dân chúng nhận thức thêm được một điều là, vị quan phụ mẫu của mình không chỉ là vị hiền lành, đối với kẻ địch thì dũng mãnh, kiên quyết vô cùng, điều này khiến họ không chỉ kính yêu Dương Hạo, mà còn càng thêm tự hào và kính trọng.

Giờ Dương Hạo lại dùng pháp đao, không chút do dự chém tên phạm tội, xử lý việc như vậy, khiến họ tự nhiên nảy sinh sự kính nể.

Lý Hưng đứng đó, nhìn thấy Dương Hạo ra lệnh chém Hoa Vô Nguyệt, không khỏi vô cùng kinh ngạc nghĩ hắn không giống với đại đa số dân chúng thiếu kiến thức. Hắn ở Lô Lĩnh, cũng là một người có kiến thức rộng rãi, hắn tự hiểu được người của luật pháp, càng hiểu được Dương Hạo không phụng theo mệnh Hoàng Đế, kiên quyết xử Hoa Vô Nguyệt có ý gì. Ánh mắt ngạc nhiên của hắn nhìn cách ăn mặc của Dương Hạo, tự nhiên cảm thấy hoang mang, khó hiểu vị quan này.

Dương Hạo đích thân dẫn đại quân, vô số lần từng trải và có kinh nghiệm, theo luật pháp mà giết người đã không thể lay động trái tim hắn, hắn không nhìn cái xác chết không đầu kia, gấp thư án lại, ra nâng thiếu nữ kia đứng dậy, nhỏ giọng nói:

"Mẫu Y Kha cô nương, ngươi đứng lên đi. Ngươi bị lăng nhục, cha chết thảm, là do bản quan không cai quản tốt dân chúng, là sai lầm của bản quan, giờ ngươi chỉ có một mình, không kế sinh nhai, bản quan đã bàn bạc với Lý viên ngoại của châu này, giúp ngươi tìm một công việc nhẹ nhàng ở hiệu buôn Lý gia, lát nữa, ngươi theo bọn họ đi xem xem, nếu vừa ý thì ở đó mà làm, coi như cũng có cái nghề".

"Đại nhân…"

Mẫu Y Kha lại quỳ xuống lần nữa, theo tập quán trên thảo nguyên khi nhận ơn của người khác thì quỳ xuống hôn giầy, nên nàng quỳ xuống ôm lấy giầy hắn mà khóc.

Kha Trấn Áp ngồi ngay bên cạnh, thấy vậy liền nhẹ thở dài, cảm thấy rất thoải mái. Bên cạnh tai Mục Thanh Tuyền giật giật, ghé sát tai hắn nói nhỏ: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Giờ ngươi yên tâm rồi nhé!"

Mục Thanh Tuyền không có chức tước gì, nhưng tài trí của nàng thì không ai sánh bằng, khi ở Mục Kha Trại, nàng được toàn quyền phụ trách các công việc canh phòng, đến Lô Lĩnh Châu, cũng trở thành trợ thủ đắc lực, dù không có chức danh đoàn luyện gì, nhưng lại tương đương danh đoàn luyện, vì nàng thích mặc quần áo con trai, ra vào không có trở ngại gì lớn, nên nơi này cũng có vị thế của nàng.

Kha Trấn Áp nhẹ gật đầu, Mục Thanh Tuyền mỉm cười theo.

Thủ lĩnh các trại thuộc phủ châu, tuy không phải quan lại, thực ra đều kiêm chức quan Phủ Châu Chiết Thị Tư phong, cũng có khối đệ tử đảm nhiệm chức tướng tá trong quân Chiết Thị. Mấy trai đinh Mục gia ngoài Mục Vũ tuổi còn nhỏ ra, còn lại đều ở trong quân của Chiết Thị, Mục Kha Trại sao lại có mối quan hệ mật thiết với Phủ Châu Chiết Thị? Sao lại đánh cược đệ tử Mộc Vũ vô lý, đem những chức quan vô cớ đặt cho những người thân thích của Mục Kha Trại?

Dương Hạo truyền thư tín đến Mục Kha Trại, phải gọi Mục Vũ đến trước, lúc dân tráng của Mục Kha Trại giúp đỡ, thì bọn họ bèn đem tin tức báo với quân chúa Xích Trung, rồi từ chỗ hắn chuyển đến Phủ Châu Chiết đại tướng quân, sau khi được Chiết đại tướng quân cho phép, bọn họ mới đến Lô Lĩnh. Giúp đỡ Dương Hạo là có thực, lời nói và hành động thì cũng chỉ là nhiệm vụ.

Mục tiểu đệ tuổi còn nhỏ, không làm được chuyện đại sự, chỉ làm thị vệ của Dương Hạo, nhưng hắn nói lời nào ra lời ấy, rất trung thành với Dương Hạo. Nhưng Mục Thanh Tuyền rất lo lắng, một khi Lô Lĩnh Châu không một lòng một dạ với Phủ Cốc, mà lại đứng về phía triều đình, là địch với Phủ Châu Chiết Thị, lúc đó tiểu đệ lại trung thành và tận tâm với Dương Hạo, mấy vị huynh trưởng của hắn lại làm tướng trong quân Chiết Thị, đó chẳng phải giống như hai huynh đệ của Lân Châu Dương gia đó thôi, sẽ chẳng bao giờ đoàn tụ với nhau, thậm chí còn xảy ra xung đột vũ trang.

Giờ thấy Dương Hạo nói được làm được, bọn họ dần dần đã yên tâm hơn. Họ đã nhận được chỉ thị của Phủ Châu, không biết Chiết đại tướng quân có mục đích gì, giờ đã bắt đầu ủng hộ vị tri phủ Lô Lĩnh này, gần đây còn vận chuyển áo giáp vũ khí đến, viện trợ cho Dương Hạo lập quân đội, mục đích chính là nâng đỡ hắn, để hắn nảy sinh dã tâm tạo một thế lực mới của tây bắc.

Lo lắng hiện giờ chính là, lòng trung thành của hắn đối với Khai phong là bao nhiêu phần trăm. Mà Dương Hạo nói được làm được, có nhiều điểm thay đổi chóng mặt, dấu diếm cả triều đình. Một khi hắn công khai, triều đình Đại Tống sẽ không dung tha cho hắn, phong cách của hắn, vốn là phong cách của lũ phản động, cứ như vậy, hợp ý Phủ Châu, giữa bọn họ, tương lai nhất định là sự liên minh Lân Châu và Phủ Châu.

Dương Hạo thực ra giờ vẫn chưa có dã tâm gì, hắn phải trụ được ở tây bắc, không có bất kì khả năng nào nghiêng về Phủ Châu và Lân Châu, dấu triều đình mọi sự hợp tác cũng là điều bất đắc dĩ. Nếu hắn có dã tâm, thì đã cẩn thận, cảnh giác từng bước khi chào đón người ngựa Mục Kha Trại, hắn sao có thể nghĩ đến mối quan hệ mật thiết giữa chúng và Phủ Châu? Hắn chẳng nghĩ ngợi gì, cho nên mới đối xử bình thường như thế.

Còn về hắn thiếu kính nể với triều đình, thay đổi cách hành sự nhanh chóng, không giống với khuôn phép cũ, là quan mà, hơn nữa hắn là thế hệ sau, đối với tôn ti trên dưới, quyền hành của Hoàng Đế vốn đã thiếu đi sự kính nể so với các quan đương thời.

Dương Hạo lại một lần nữa đỡ Mẫu Y Kha dậy, an ủi nàng, rồi chắp tay hướng Lý Hưng, dân chúng người Khương mới đến nói:

"Các vị, giờ các vị đều là dân của Lô Lĩnh Châu rồi, thì phải tuân thủ theo luật pháp của Lô Lĩnh Châu, nhận sự bảo hộ luật pháp của Lô Lĩnh Châu, trong con mắt bản quan, ngang ngược dã man sẽ không tồn tại được lâu, ở đây mới là con đường tìm điểm chung, gác lại điểm bất đồng, thì bách tính môn dân mới có thể sống hòa thuận. Ai đó ức hiếp người Khương, hoặc có xung đột, bổn quan sẽ không tha, các ngươi cứ yên tâm.

Hôm nay Lâm chủ bộ cũng theo bản quan đến đây, đợi lát nữa hắn sẽ cho các ngươi đăng kí hộ tịch. Các vị trước đã làm gì, giỏi làm gì thì hãy nói. Bản phủ sẽ căn cứ theo những sở trường của các vị mà sắp xếp công việc hợp lý hoặc nông nghiệp hoặc chăn thả, hoặc thợ thuyền hoặc buôn bán, sẽ không để cho các ngươi thất nghiệp".

Người Khương nghe xong, tất cả đều quỳ xuống vái lạy hắn, miệng lẩm bẩm gì đó. Lúc nãy còn kính nể, giờ đã thành lòng thành kính với vị tri phủ này.

Lý Hưng hơi do dự, rồi cũng sải bước về phía trước, quỳ xuống chân Dương Hạo, trịnh trọng dập đầu xuống, rồi ngẩng lên nói:

"Tri phủ đại nhân, giờ cường địch rình rập Lô Lĩnh Châu, tiểu nhân có chút tài nghệ, nghĩ là sẽ có ích cho đại nhân. Nếu đại nhân chiêu mộ tiểu nhân làm bộ hạ của người, tiểu nhân nguyện tận tâm tận lực, hiến hết tài nghệ mà mình có vì đại nhân".

Dương Hạo nhướn mày lên hỏi:

"Không biết sở trường của tráng sĩ có được bao nhiêu năm rồi?"

Lý Hưng há mồm không nói câu gì, nhìn xung quanh, rồi đột ngột đứng lên…
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận