Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 170: Tây phương phục tây hành

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 170: Tây phương phục tây hành
Sáng sớm ngày hôm sau, hai huynh đệ Chiết Duy Chính, Chiết Duy Tín đã ngủ dậy, vừa súc miệng rửa mặt, dùng xong bữa sáng thì bị Chiết Tử Du gọi vào phòng lớn, dạy cho hai đứa một bài học nhớ đời. Thực ra việc hai huynh đệ nó thường trêu hoa ghẹo nguyệt không phải Chiết Tử Du không biết, nhưng trước đây không có trách phạt nặng chúng như hôm nay.

Hai huynh đệ không hiểu gì cả, cũng không biết tiểu cô cô hôm nay thấy có chỗ nào khó chịu. Chúng nào có biết cơn giận lần này của Chiết Tử Du không phải vì chúng đến lầu xanh mà là chúng còn đưa Dương Hạo cùng đi. Chiết Tử Du vẫn chưa động lòng cả mười phần, nhưng cũng đã bảy phần rồi. Hai tên khốn này tự mình đi phong lưu cũng không sao, nhưng lại còn kéo theo cả tướng công tương lai của cô cô, nghĩ thế nào thì vẫn thấy tức.

Hai huynh đệ Chiết Duy Chính, Chiết Duy Tín ôm đầy một bụng ấm ức vì bị tiểu cô cô nhỏ hơn cả tuổi chúng mắng thậm mắng tệ, nhưng chúng vẫn phải vâng vâng dạ dạ biểu thị quyết tâm từ giờ về sau "quyết tâm sửa đổi lỗi lầm". Chiết Tử Du lúc này mới nguôi bớt được cơn tức, đang muốn để chúng lấy công chuộc tội, đi đưa Dương Hạo vào Chiết phủ để tìm cơ hội gặp mặt, thì Chiết Duy Xương từ ngoài chạy vào, hắn vừa chạy vừa hét lớn: "Đại ca nhị ca, Dương khâm sai đến rồi, đang cãi nhau với thúc phụ ở nhà chính. A! Tiểu cô cô..."

Chiết Tử Du đột nhiên đứng dậy, hỏi: "Họ đang cãi nhau chuyện gì?", Chiết Duy Xương nuốt nước bọt nói: "Dương khâm sai không biết từ đâu mà nghe được vùng đất mà cha đưa di dân đến không ổn, sáng sớm nay đã đến gặp thuc phụ, yêu cầu thúc phụ cung cấp địa đồ của Lô Hà Linh và nói rõ lý do tại sao lại chọn nơi đó. Thúc phụ nói những người dân này đã bố trí ở tây bắc, lẽ đương nhiên là làm theo sự sắp xếp của tiết soái, không cần hắn phải bận tâm. Hắn lại nói thánh dụ của quan gia chưa hạ xuống, trách nhiệm khâm sai của hắn chưa hết, nếu thúc phụ không muốn hợp tác thì hắn bất luận như thế nào cũng sẽ đuổi đến Lô Hà Lĩnh tìm hiểu đến tận cùng."

Chiết Tử Du hơi nhăn mày, nhẹ nhàng bước hai bước rồi quay đầu lại hỏi: "Xích Trung bây giờ vẫn ở Lô Hà Lĩnh chứ?"

"Vâng ạ."

Chiết Tử Du trầm ngâm một lúc nói: "Đi nói với nhị thúc, nói ta bảo rằng cứ để Dương khâm sai đó đi đi."

Chiết Duy Xương ngẩn ra, lắp bắp nói: "Nhưng lúc đầu cha nói...", "đồ ngốc!" Chiết Tử Du trừng mắt lên, nói: "Lúc đầu là lúc đầu, bây giờ là bây giờ. Muốn các ngươi lôi kéo hắn, giấu diếm hắn nhưng không phải là người ta đã biết hết rồi sao, còn muốn ngăn hắn lại à. Hắn là khâm sai, không phải là tù nhân, nếu như quyết ý muốn đi thì ngươi phải ngăn trở như thế nào chứ? Đó không phải là thể hiện rõ chúng ta đang chột dạ sao, càng làm hỏng chuyện."

Nàng ngồi xuống nói: "Các ngươi cũng biết, tây bắc chúng ta đất rộng người thưa, tăng thêm 5 vạn dân, mười năm sau có thể là 10 vạn, 15 vạn. Điều đó rất có lợi cho sự phát triển của Chiết gia chúng ta. Điều mà cha các ngươi lo lắng chính là triều đình sẽ khống chế họ trong tay, lợi dụng lực lượng này để gây bất lợi cho Chiết gia. Nhưng nếu như chúng ta đưa 5 vạn dân đó đến chỗ không ai quản, vốn họ không phải là kẻ địch của chúng ta nhưng giờ lại thành kẻ địch rồi. Ta vốn không muốn chen vào chuyện đại sự của Chiết phủ, nhưng bây giờ đại ca không ở đây, ta đành phải hiệp giúp vậy. Chuyện này ta không tiện sắp xếp, ngươi mau đi đi, bảo nhị thúc ngươi đồng ý với hắn, lập tức phái người hộ tống hắn đến Lô Hà Lĩnh." Chiết Duy Xương nghe thấy liền quay người chạy đi.

Nữ nhân chính là có cảm tính như vậy, theo như người khác thấy thì cho dù có sai vạn lần, nhưng chỉ cần có một điều hợp với ý nàng thì nàng nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Vón quân quốc đại sự nàng chẳng thèm để ý tới nhưng chuyện hôm nay lại có liên quan đến Dương Hạo, nàng liền suy nghĩ hết sức để cho vẹn cả đôi đường, phải giải quyết hết sức thoả đáng chuyện này.

Ở bên kia, Chiết Ngự Khanh nhận được tin báo qua Chiết Duy Xương, hắn vốn cũng biết tiểu muội mình cơ trí, nên liền đổi gió làm theo. Đồng ý phái người đưa Dương Hạo đi đến Lô Hà Lĩnh một chuyến. Đợi khi sắp xếp cho Dương Hạo rời đi hắn lập tức tới nhà sau tìm tiểu muội, muốn hỏi rõ ý đồ của nàng. xem tại TruyenFull.vn

Đã đến khuê phòng của tiểu muội, Chiết Ngự Khanh vô cùng ngạc nhiên nói: "Tử Du, muội đang muốn làm gì vậy?" Hắn thấy Chiết Tử Du đã mặc huyền y huyền khố (một loại trang phục xưa), eo đã bước dây, ăn mặc giống như sắp cưỡi ngựa đi xa vậy. Chiết Ngự Khanh vô cùng ngạc nhiên.

Chiết Tử Du thấy hắn đến liền mỉm cười, nói: "Nhị ca, muội vừa mới nghĩ rất kĩ, muốn làm bổ sung mấy việc cho kế hoặc của đại ca."

"Nhị ca, huynh ngồi đi." Chiết Tử Du đưa cho hắn một chén trà, cũng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Nhị ca, mấy van dân Bắc Hán vào đất của ta vừa có lợi lại vừa có hại.

Lợi là ở chỗ một ngày nào đó chúng ta có thể sử dụng mấy vạn dân kia, có thể tăng thêm lực lượng. Nhưng nếu như mấy vạn dân kia bị triều đình khống chế thì nó sẽ cắm một cái đinh vào tim chúng ta. Cho nên đại ca mới sắp xếp cho họ ở Lô Hà Lĩnh, mục đích chính là dựa vào sự áp chế của ba thế lực, thì cho dù họ có bị triều đình khống chế cũng không thể sản sinh ra hành động gì."

"Đúng vậy, đại ca chính là có ý này. Thế nào, muội cảm thấy đại ca làm như vậy không thoả đáng sao?"

Chiết Tử Du lắc đầu nói: "Không phải không thoả đáng mà là còn chưa đủ."

"Lời này là sao?". "Sắp xếp cho họ ở đó, tự sinh tự diệt à? Không sai, nếu cứ như vậy thì sự uy hiếp đối với chúng ta sẽ không còn nữa, lực lượng này cũng sẽ tan biến đi. Đây vẫn là cách tính toán tốt nhất, nếu một ngày họ nảy sinh hiềm khích, đầu quân cho Lân phủ cũng được, thế lực và địa bàn của Dương gia đều không bì được với Chiết gia ta, lại là môi răng tương trợ nhau cùng liên minh kháng Hạ Châu. Nhưng nếu như họ vì muốn sống tồn mà đầu quân cho Hạ phủ thì sao?"

Chiết Ngự Khanh chần chừ nói: "Đầu quân cho Hạ Châu ư, không có nhiều khả năng lắm."

Chiết Tử Du mỉm cười nói: "Có gì mà không được? Huynh đừng quên, họ là đến từ Bắc Hán, không phải dân Đại Tống, một ngày nào đó Đại Tống bỏ họ không quan tâm, Chiết gia lại đưa họ vào vùng đất chết, vậy họ phỉa tỏ lòng trung thành với ai đây? Có lý do gì mà không tự tìm đường sống cho mình? Nếu như mấy vạn dân Bắc Hán có nguy hiểm, phẫn nộ thì hoàn toàn có khả năng sẽ đầu quân cho Hạ Châu."

Sắc mặt Chiết Ngự Khanh hơi thay đổi, Chiết Tử Du lại nói: "Hơn nữa, từ phía triều đình mà nói, sắp xếp cho họ ở chỗ đó, triều đình cho dù có muốn bố trí quan cai quản thì cũng sẽ lợi dụng dân chúng làm gì chứ. Nếu như muội là quan gia, mắt thấy dân chúng đã định cư thì chắc chắn sẽ coi họ như đồ bỏ đi, bố trí một quan viên xui xẻo nào đó đến thăm dò nhưng chắc sẽ không bắt họ phải làm gì, một khi họ bị công kích, trách nhiệm giữ đất này sẽ do Chiết gia gánh. Nếu thật sự để họ bị Đảng Hạng tiêu diệt thì há chẳng phải thành cái cớ để quan gia thảo phạt Chiết thị ta sao?"

Chiết Ngự Khanh nghiêm mặt lại, từ từ gật đầu nói: "Tử du nói có lý. Đại ca gấp rút xuất chinh là để ứng phó tạm thời với Triệu quan gia, cho nên suy nghĩ khó có thể chu toàn. Nhị ca muội lại không hiểu mưu lược. Theo như ý kiến của muội thì bây giờ chúng ta nên bổ sung như thế nào?"

Chiết Tử Du nói: "Mảnh đất đó không phải là mảnh đất không tốt, cây cối tươi tốt màu mỡ, quả thực thích hợp cho dân chúng sinh sống. Cái gọi là nguy hiểm không phải là ở trời đất, mà là nhân lực tạo thành. Nơi giao nhau của thế lực ba phía chính là được nhìn dưới góc độ của quan gia Đại Tống, nếu như chúng ta hơi biểu hiện một hcút thiện ý thì có thể lấy được lòng dân trước triều đình, để họ biết rằng cái gọi là nguy hiểm chỉ đến từ phía Đảng Hạng, Chiết gia Phủ châu và Dương gia Lân châu đều là chỗ dựa của họ. Nếu có hi vọng thì họ sẽ không dao động nữa, nguy hiểm sẽ được cứu vãn. Như vậy mới có thể biến địch thành bạn, đó không phải là chuyện tốt sao?"

Chiết Ngự Khanh gấp gáp hỏi: "Cụ thể đi, muội định làm gì?"

Chiết Tử Du nói: "Bây giờ chủ chương của triều đình vẫn chưa ban xuống, chúng ta có thể vượt trước triều đình. Chúng ta sẽ chọn ra một người có uy lực để tạm thời đảm nhận Đoàn Luyện Sứ, để quản lí mấy vạn dân đó. Rồi lại đưa cho họ lương thực, vũ khí, để họ có thể dùng tự bảo vệ. Như vậy, có họ chấn thủ một góc cũng bằng với chúng ta đóng một đại quân ở đó, sau này con đường lương thảo đến hai bên phủ cũng an toàn hơn. Khi triều đình phái quan lại đến thì cũng đã thất thủ rồi, sao có thể dễ dàng thay đổi cục diện được? Với cách làm như thế thì Chiết gia ta chẳng phải là lựa nước đẩy thuyền sao. Dương Kế Huân ở Lân Châu và Phủ châu luôn khăng khít với nhau, cùng tiến cùng lùi, ngoài việc Dương gia thực lực không bằng Chiết gia ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng nữa chính là tất cả lương thực được sản xuất ở Lân Châu không đủ để cung cấp cho dân chúng ở đó, cần phải mua lương thực từ nơi khác, con đường lương thực này phải đi qua đất Phủ châu, có thể nói Phủ châu là yết hầu của Lân châu, cho nên hoàn toàn không phải lo hắn tạo phản."

Chiết Tử Du ngừng lại một lúc rồi nói tiếp

"Vì vậy vận chuyển lương từ Phủ châu đến Lân châu, mỗi lần đều phải điều động đại quân hộ tống, mệt mỏi cho dân chúng và tốn kém, Lý thị ở Hạ châu lại còn thường xuyên dung túng các bộ dưới trướng giả cường đạo đến cướp lương, vì thế hai bên mỗi năm đều có những trận đại chiến. Chỉ có điều Lý gia đã giương cờ hiệu của thổ phỉ, thế lực họ lớn, một ngày nào đó mà lật mặt thì tất sẽ càng không kiêng nể gì, hai nhà Chiết Dương đành phải giả câm giả điếc, coi người mình đánh là thổ phỉ."

Nghĩ đến những nhân tố này, Chiết Ngự Khanh liền nói: "Tử Du nói có lý. Đưa cho họ lương thực và vũ khí thì huynh vẫn làm được, có điều chuyện này muội cũng không cần phải đích thân đi, phái mấy tướng lĩnh thân tín đi đưa là được rồi."

Chiết Tử Du cười nói: "Người của huynh vẫn nên phái đi, muội chỉ là đi xem cho vui thôi, cũng để hiểu thêm chút tình hình, mới có thể có thêm tính toán trong lòng mà đưa ra cách."

Chiết Ngự Khanh nghĩ rằng chuyến đi này cũng không có gì nguy hiểm, liền nói: "Được, vậy muội phải cẩn thận, cần thứ gì chỉ cần nói với Nhậm Khanh Thư bảo hắn sắp xếp là được. Lý Thị Hạ châu lòng tham không đáy, vì muốn chúng phối hợp với chúng ta mê hoặc thất bộ Đảng Hạng làm loạn mà đại ca đã phải cho chúng một món lợi lớn, nhưng mấy ngày nay, tín sứ Hạ Châu lại đến, nói Lý Kế Quân mấy ngày nữa sẽ đến Phủ Cốc, muốn bàn bạc với chúgn ta chuyện mượn đường tiêu thụ da lông, muốn qua đây để không phải bị thu thuế, ta và mấy người phụ tá đang suy nghĩ tìm đ sách. Muội nếu có kịp thời trở về thì tốt nhất, có nữ gia cát muội ở đây thì nhị ca mới yên tâm.

Chiết Tử Du mỉm cười, nói: "Tiểu muội biết rồi, muội sẽ cố gắng trở về sớm."

Nàng nhanh nhẹ quấn tóc lên, dùng một chiếc khăn màu trắng buộc lại, cả người đã chuẩn bị xong, lập tức trở thành một nữ tử anh tuấn thường gia. "Nhị ca, muội đi đây." Chiết Tử Du vừa nói dứt lời thì thấy đứa cháu Chiết Duy Trung đang lắc lư chạy đến, léo nhéo nói: "Ta muốn cô cô, không muốn ấp trứng nữa, ta muốn cùng cô cô đi chơi, không đưa ta đi ta sẽ khóc. Oa oa..." ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ Dương Hạo và Chiết Ngự Khanh thương lượng với nhau, Chiết Ngự Khanh đã giở giọng quan lớn ra, làm cho mọi việc qua quýt. Sứ mệnh của Dương Hạo đã hết, tuy vẫn đang cầm tiết việt, nhưng lại không thể quản chế người ta, hai bên đang đưa ra lý lẽ tranh cãi kịch liệt thì có một công tủe đi tới thì thầm vào tai Chiết Ngự Khanh mấy câu, thái độ của Chiết Ngự Khanh liền thay đổi 180 độ, không những đưa cho hắn bản độ địa lý hình thế của Lô Hà Lĩnh, còn đồng ý phái người dẫn hắn đến đó, rồi khách khí đưa hắn ra cửa.

Dương Hạo trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng l này hắn còn đang lo cho dân chúng đang bị cắm chốt tại Lô Hà Lĩnh nên cũng không có thời gian nghĩ nhiều về lí do. Hắn vội vàng về trạm dịch, xuống ngựa bước vào sân, thì nghe thấy một giọng nói đầy vui mừng: "Dương Hạo đại thúc!", "Cẩu Nhi?" Dương Hạo vui mừng quay đầu thì thấy từ trong một chiếc xe ở ngoài cửa đang có một đứa trẻ vẫy tay với hắn.

Cũng không biết có phải thời gian này được điều dưỡng tốt hay không mà Dương Hạo phát hiện hai mắt của nó đã có thần, khuôn mặt vốn luôn vàng vọt cũng đã trở nên trắng ra, còn thêm mấy phần hồng hào, giống như người đến là một tiểu cô nương xinh đẹp.

Dương Hạo bước tới, vui vẻ cười: "Cẩu Nhi, mấy ngày nay đi đâu vậy, đại thúc rất nhớ cháu."

Cẩu Nhi lưu luyến nói: "Cháu cũng nhớ đại thúc. Cháu cùng sư phụ gia gia đến Lạc Hà Sơn Thê Vân Quan ở mấy ngày, bây giờ sắp đến Thái Hoa Sơn. Dương Hạo đại thúc, Cẩu Nhi sẽ rất lâu không được nhìn thấy thúc."

Mã đại tẩu từ trên xe bước xuống, làm một lễ với Dương Hạo, chân thành nói: "Dương đại nhân, nếu như không có sự chăm sóc của ngài thì hai mẹ con chúng tôi ở trong binh đao loạn lạc sớn đã thành một đống xương trắng rồi. Lão tiên trưởng thu nhận đưa con này của tôi làm đồ đệ, tôi cũng sẽ theo cùng lên Thái Hoa Sơn. Hôm nay đến đây cũng chỉ muốn nói một lời cám ơn tới đại nhân."

Dương Hạo vội nói: "Mã đại tẩu, người đừng khách khí như vậy. Lão tiên trưởng là một nhân vật có tài. Cẩu Nhi có thể theo ông ấy học nghệ tương lai nhất định sẽ có bản lĩnh lớn, đây là chuyện tốt."

Mã đại tẩu thấy Lý viên ngoại, Chiết cô nương đều cung kính lễ độ với Phù Dao Tử, cũng biết rằng nhân vật này là người có lai lịch không nhỏ, nghe thấy thế lại càng vui mừng hơn, nói: "Dương đại nhân nói đúng, mệnh đứa trẻ này tốt, liên tục gặp được quý nhân."

Mã Diệc lưu luyến không muốn rời, nói: "Dương Hạo đại thúc, đợi Cẩu Nhi học được bản lĩnh lớn của sư phụ gia gia sẽ trở về tìm đại thúc, sẽ ở bên làm việc cho đại thúc, có được không?" Dương Hạo cười nói: "Tốt lắm, đại thúc cầu còn không được ý chứ."

Mã Diệc phấn chấn lên: "Vậy, đại thúc, chúng ta hứa như thế nhé."

"Ha ha, được rồi."

Mã Diệc giơ tay lên, Dương Hạo khom lưng xuống chui đầu vào xe, đập đập tay với bàn tay mềm mại của Cẩu Nhi. Liếc mắt một cái, Dương Hạo thấy Phù Dao Tử cũng ở trong xe, đang nghiêng mình nằm ngủ.

Mã Diệc đập tay ba quyền với hắn thì khuôn mặt nở ra một nụ cười ngọt ngào, nhưng lập tức lại thở dài, nói: "Nhưng Cẩu Nhi mới có 9 tuổi, còn phải mất bao nhiêu năm nữa đây."

Dương Hạo cười nói: "Cũng không lâu đâu, bên ngoài trại có rất nhiều người 12, 13 tuổi đã có thể xông trận giết địch rồi mà, những đứa trẻ Bắc Hán như các cháu có điểm nào kém hơn họ chứ? Lại có còn sự giáo dục của lão tiên trưởng, Cẩu Nhi tương lai nhất định sẽ trở thành người như hổ như báo."

Đôi lông mày mỏng và nét của Cẩu Nhi hơi nhíu lại. A một tiếng rồi nói: "Cần phải giống như lang như hổ sao? Vừa hung dữ lại xấu xí, khó coi chết đi được."

Dương Hạo cười ha ha: "Nói đúng, khi Cẩu Nhi thành nghệ xuống núi gặp đại thúc chắc sẽ mặc một chiếc đạo bào màu vàng hạnh nhân, lưng đeo kiếm, tà áo bay bay, trông giống một vị tiên phong đạo, một tiểu đạo đồng anh tuấn trẻ tuổi, ha ha." Từ một con vịt xấu xí biến thành một nàng thiên nga xinh đẹp cũng như thế. Mã Diệc nghe thấy thế liền mỉm cười, nghĩ đến ngày mình sẽ trở thành như thế, lập tức lòng đầy cảm xúc, những nỗi buồn li biệt cũng đã tiêu tan. Nó chỉ mong ngày đó sớm đến, để mình xinh đẹp xuất hiện trước mặt Dương Hạo đại thúc.

Dương Hạo lại nhìn Phù Dao Tử đang ngủ, nói: "Cẩu Nhi, đại thúc đang có việc gấp phải làm, không thể nói chuyện với cháu quá lâu, cháu học tốt nhé, đại thúc sẽ đợi cháu. "Vâng!". Mã Diệc gật đầu: "Cẩu Nhi đã 9 tuổi rồi, đại thúc vừa nói 12, 13 tuổi đã có thể lên trận giết địch, vậy một, hai, ba, bốn năm cháu sẽ xuống núi tìm đại thúc." "Không phải vội, không phải vội, cháu học thêm một chút bản lĩnh nữa, bản lĩnh càng lớn càng mới có thể giúp cho đại thúc." Dương Hạo cười cười, thực ra cũng không quá để tâm. Trong lòng đứa trẻ này luôn có rất nhiều lí tưởng, nó sẽ theo tuổi mà lớn lên, lý tưởng sẽ khác. Đứa trẻ này bây giờ nghĩ như vậy, nhưng ai biết được sau mấy năm sẽ nghĩ như thế nào.

Hắn thân thiết xoa đầu Cẩu Nhi, nói với Mã đại tẩu: "Mã đại tẩy, Dương Hạo công việc bận rộn, bây giờ phải cáo từ rồi." Mã đại tẩy vội nói: "Dương đại nhân đi cẩn thận." Dương Hạo lại làm một lễ với Phù Dao Tử đang ngủ say, nói từ từ: "Lão tiên trưởng thuận buồm xuôi gió. Cẩu Nhi nhờ cả vào tiên trưởng." Phù Dao Tử vẫn đang chìm vào giấc ngủ, Dương Hạo lại cười với Cẩu Nhi, rồi bước vào trong trạm dịch.

Ne ngựa mà Lý viên ngoại phái tới, chiếc xe đã đi về phía trước. Mã đại tẩu ngồi khoanh chân trong xe, ôm vai con gái nói: "Đứa trẻ ngốc này, nhận ân báo ân là đạo lý mẹ dạy con, cũng không ngăn cản con, nhưng con là nữ nhi, sao có thể ra trận giết địch chứ? Lại còn đòi giúp sức cho Dương đại nhân."

Chẩu Nhi hỏi lại: "Sao nữ nhi lại không được lên trận giết địch, mẹ không phải từ nhỏ đã coi Cẩu Nhi là nam nhi rồi sao."

Mã đại tẩu cốc đầu nó một cái, nói: "Đó là vì cha con luôn muốn có con trai, sau này binh chiến loạn lạc, coi con là nam nhi thì an toàn hơn, thế mà con còn nghĩ mình thật sự là nam nhi sao? Cái đứa không hiểu chuyện, đợi khi con lớn lên sẽ hiểu, trong nha môn hoàn toàn không có việc của nữ nhân."

Cẩu Nhi không phúc lắc đầu nói: "Cẩu Nhi luôn đóng làm nam nhân, đại thúc sẽ thu nạp con."

Phù Dao Tử nằm một bên hơi hé mắt nhìn. Nghe hai mẹ con đang tranh luận, nhưng lòng vẫn đang nghĩ đến núi Tử Vi ở Yến Môn Quan Ngoại: "Người mà Chiết cô nương sai đi giúp đưa thư hộ ta chắc đã lên đường?

Thiên cơ đó, ta đạo hạnh nông cạn, không thể nhìn ra lai lịch của hắn. Lần này phải xem bản lĩnh của Thuần Dương Tử rồi, cũng không biết lão già mũi bò đấy có muốn đi một chuyến không."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận