Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 88: Lập kế hoạch

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 88: Lập kế hoạch
Sáng sớm, Đinh Hạo mang theo Tao Trư nhi đi tới phủ đệ của Từ đại y sĩ trong Phách Châu thành, cho hắn nhận biết cửa nhà người ta, sau khi hồi phủ mang theo hắn đi tới chỗ ở của Đinh Thừa Tông, nói với hắn mình phải dẫn người đi lao dịch một hồi. Sau đó cố ý thay một bộ đồ mới, có vẻ có chút câu nệ dẫn Tao Trư nhi tới trước mặt Đinh Thừa Tông nói: "Đại thiếu gia, hắn là huynh đệ tốt của ta, họ Tiết tên Lương, đại thiếu gia hàng năm bôn ba bên ngoài, chắc là cũng không quen thuộc lắm. Tiết Lương bản tính trung hậu, làm việc thỏa đáng, trong khoảng thời gian này này việc lấy thuốc cho đại thiếu gia tiểu nhân không thể tiếp tục đảm đương được, cố ý dẫn hắn tới ra mắt đại thiếu gia, hắn nhất định sẽ làm việc này một cách thỏa đáng."

Đinh Thừa Tông mỉm cười nói: "Bằng hữu của ngươi, người ngươi đề cử, ta tự nhiên là tin được. Tốt, Tiết Lương à, chuyện lấy thuốc cho ta đành phải nhờ người."

Tao Trư nhi lần đầu tiên thấy thiếu gia khách khí đối với hắn như vậy, vội vàng muốn lên tiếng, muốn nói câu khách khí, ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng chỉ là cười ấp úng. Gần ở đằng kia, chính là hậu trạch không sai, liền có càng nhiều cơ hội tiếp cận với Lan nhi cô nương, vì thế đột ngột cười.

Hình dáng kỳ dị của hắn làm cho Đinh Thừa Tông, lục thiếu phu nhân cùng Đinh Hạo đều nở nụ cười. Đinh Thừa Tông cười nói: "Tương Vũ, gọi người chuẩn bị kiệu, ta đi tống tiễn Đinh Hạo."

Đinh Hạo lắp bắp kinh hãi, vội từ chối nói: "Đinh Hạo sao dám để cho đại thiếu gia đưa tiễn, nếu không có chuyện gì, tiểu nhân cáo từ."

"Không việc gì phải ngại, cả ngày ta ở hậu trạch ta cũng cảm thấy bực mình." Đinh Thừa Tông nói xong, liếc mắt nhìn phu nhân một cái, Lục Tương Vũ vội đi gọi người vào, hầu hạ đại thiếu gia xuất môn.

Cỗ kiệu của Đinh Thừa Tông là một bộ khối đơn giản, có chút giống như nâng một cái cột trụ, hai gia đinh nâng hắn, Lục thiếu phu nhân, Đinh Hạo, Tao Trư nhi ba người đi theo hai bên.

Ra khỏi cửa lớn Đinh phủ, khi chuyển hướng tới đường vào thôn, Đinh Thừa Thôn nhẹ nhàng gõ cọc trụ của kiệu, chợt nói với Đinh Hạo: "Đinh Hạo…"

Đinh Hạo nghe thấy tiếng quay đầu, Đinh Thừa Tông dừng ở hắn nói: "Núi có nhấp nhô, hiển lộ thật cao. Người có lên xuống, mài dũa ý chí. Nhất thời lợi hại, ngươi không cần để ở trong lòng, vô luận thắng thua, dụng tâm làm người, cuối cùng cái được lại càng nhiều hơn so với người khác." (câu này thật hay.)

Những lời này thình lình phát ra có chút đột ngột, Đinh Hạo giật mình, lập tức tỉnh ngộ lại: "Đại thiếu gia an ủi ta như vậy, xem ra hắn đã hiểu được việc ta phụ trách nạo vét, là do bị Đinh lão cáo già lưu đầy?"

Mặc kệ như thế nào, ngoại trừ Đinh Ngọc Lạc ra, Đinh Thừa Tông này là người thứ hai trong Đinh gia mà Đinh Hạo có cảm tình, nếu không nói chuyện dứt bỏ thân phận, Đinh Hạo đã coi như bằng hữu tri kỉ, bởi vậy nghe xong lời động viên này. Đinh Hạo hơi hơi chắp tay chỉ tạ ơn, cũng không nói được lời nào, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.

Nhanh tới cửa thôn, Đinh Hạo lại nói lời cảm tạ, mời Đinh Thừa Tông dừng lại, phía trước đã là nơi tập hợp của nhóm tráng đinh trong các hộ thôn dân, Đinh Thừa Tông mỉm cười liếc mắt nhìn về nơi đó một cái, vuốt cằm nói: "Được, ta đây sẽ đưa người tới đây, đi tới phía trước đi, chỉ cần ngươi thân mật với một phế nhân như ta, cũng không có tiện cho công việc của ngươi. Ha ha, ngươi tự đi thôi, Tương Vũ khó có khi nào rời khỏi nhà, chúng ta đi chung quanh một chút đi."

Đinh Hạo vội vàng chắp tay trước ngực tiễn đưa, nhìn Đinh Thừa Tông tiêu sái nhẹ nhàng rời đi, lúc này mới quay người đi tới cửa thôn…

Đinh gia trang trên dưới một trăm lao công từ sáng sớm nay đã tập hơn ở cửa thôn rồi, đều là nam tử tráng niên trong thôn, đứng ở trước mặt Chân Bảo Chính cùng Đinh quản sự, bọn họ ôn nhu tựa như còn cừu non vậy, nhưng là khi đùa giỡn thì lại không câu nệ thô tục, chẳng cố kỵ gì, mãi tới khi vài vị đại thẩm tới đây, đám người trẻ tuổi này mới hiền lành đi một chút.

Chân Bảo Chính đứng ở chỗ cao, cắt giọng hô to: "Con mẹ nó đều là trẻ con hết cả sao, các ngươi đứng thành một vòng cho ta đếm xem nào? Ai, lão Trần gia có tới không? Tên đầy tớ của Vu gia kia thì sao? Ngồi chồm hỗm ở chỗ đó làm gì, nhanh đứng lên."

Chân Bảo Chính đã trên dưới 50, trời sinh một cái cuống họng như vịt, cái này ngăn chặn yết hầu làm cho hắn không thể kêu to lên được, thật đúng là không biết khó nghe tới bao nhiêu, một đám vịt mẹ đứng dưới cây hòe nghe hắn hét to, xèo xèo cạc cạc kháng nghị.

Đinh Hạo đứng ở bên cạnh, cặp mắt dõi nhìn trong đám người tìm kiếm thân ảnh La Đông Nhi. Ngày hôm qua hắn ngay cả việc nhìn qua Đông Nhi vài lần cũng không được, chình là nghĩ Đổng lý thị kia bị dọa một trận như vậy, vị tất có tâm tư tra tấn nàng, chính là lâu như vậy mà không thấy nàng tới, Đinh Hạo trong lòng có chút lo lắng.

Bỗng nhiên, trong một cái ngõ nhỏ một bóng người đi ra, vẫn là một thân xiêm y màu nguyệt sắc cổ xưa, chẳng qua đã được giặt phi thường sạch sẽ, hơn nữa không có mang theo cái gùi, như vậy càng có một thân gọn gàng, dáng người yểu điệu. Trên đầu nàng đội một chiếc khăn màu xanh trắng, vì thế càng làm cho gương mặt kia hiện lên vài phần thanh thuần trĩ mỹ( trĩ: trẻ con), tựa như một đóa hoa sen trắng vừa mới từ trong nước nở ra.

Đinh Hạo thấy nàng, lòng bỗng nhiên thả lỏng ra, lộ ra một tia hiểu ý mỉm cười. Hắn nhảy lên trên tảng đá lớn, cũng giống như Chân Bảo Chính vận lực hét lớn lên: "Ta nói đám gia hỏa các ngươi xếp hàng ngay ngắn lại đây, không được nói nữa, không đùa giỡn nữa, toàn bộ đứng yên rồi điểm danh nhân số, nạo vét lòng sông sẽ có tiền công, cũng không phải là làm không công, nếu ai nghịch ngợm gây sự không tuân thủ quy củ, Chân Bảo Chính sẽ có biện pháp trị các ngươi!"

Đinh Hạo nói xong, nhìn quét qua mọi người, tầm mắt cuối cùng tự nhiên dừng lại trên người La Đông Nhi, La Đông Nhi đang cùng với vài đầu bếp nữ nữa đứng ở một nơi, một đôi mắt to trong veo nhìn hắn, vừa thấy hắn nhìn lại, môi thoáng nhích lên, dường như muốn cười một cái, nhưng lại cảm thấy như thế không được tự nhiên, vì thế cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, cái loại thần thái này của tiểu nhi nữ vô cùng động lòng người, cũng không có một loại bút pháp nào có thể tả lại sống động được.

Những người này cơ hồ tất cả đều là tá điền Đinh phủ, toàn bộ bọn họ đều biết Đinh Hạo là người tâm phúc của lão thái gia, còn rất thân với Đinh đại thiếu gia, về phần gần đây bị Đinh lão thái gia thờ ơ, bọn họ những hộ nông dân này cũng không rõ lắm. Mắt thấy Đinh quản sự lên tiếng, cũng thật không phải như giọng nói như vịt con của Chân bảo chính, cho nên mọi người an tĩnh lại.

Có Đinh Hạo phụ họa, Chân bảo chính càng thêm sức mạnh, hắn thì thầm vù vù kêu tên, thực uy phong hô: "Được rồi, hiện giờ bắt đầu điểm danh, người nào được đọc số lập tức bước đi, đừng để cho lão gia quản sự Châu phủ đợi lâu!" nguồn TruyenFull.vn

Đinh gia đại trạch hậu viện chính là kho thóc rất cao, Đinh Thừa Nghiệp đứng ở trên một vựa lúa cao cao lạnh lùng nhìn dòng dân công trước cửa thôn. Đinh gia hậu trạch có mấy kho thóc dự trữ, các kho thóc này đều là hình tròn, đường kính tới mấy trượng, bốn vách tưởng rất dày, dùng bùn vàng, rơm rạ, vải nỉ, … thi triển đủ các loại biện pháp để chống lạnh, chống ẩm vân vân. Dưới nền đất cũng dùng bùn vàng để đắp lên cao, phòng ngừa hơi ẩm từ dưới dâng lên. Phía dưới kho lúa có hai cửa nhỏ, dùng để lấy lương thực ra, hoặc là khi cho lương thực vào thì trực tiếp đổ từ trên cao xuống. Chỗ cao đắp một cái nóc nhà hình nấm, dùng cái giá để cách một khoảng cao hơn một người với lương thực phía dưới, mái hiên nhô ra khắp nơi khoảng hơn ba thước, như vậy vừa tránh được mưa gió lại có thể thông gió đổi khí.

Dưới chân hắn là lương thực rực rỡ ánh vàng, đây là lương thực vơ vét khắp nơi để chuẩn bị đưa tới Quảng Nguyên. Liễu Thập Nhất đứng ở một bên, thêm mắm thêm muối bẩm báo, Đinh Thừa Nghiệp càng nghe sắc mặt càng âm trầm, dừng như là một đứa nhỏ được nuông chiều mà bị người khác cướp mất món đồ chơi yêu thích của nó vậy. Một cỗ đố kị hừng hực cháy trong lồng ngực hắn.

Liễu Thập Nhất khom lưng nhìn sắc mặt Đinh Thừa Nghiệp, lại thăm dò nhìn Đinh Hạo ở cửa thôn, cùng trong đám người là một thân ảnh màu nguyệt sắc yểu điệu, cười lạnh nói: "Buồn cười Đinh Hạo kia còn trăm lần che dấu trước mặt tiểu nhân nữa, thật sự là giấu đầu hở đuôi mà. Một chút tâm tư quỷ quái của hắn làm sao qua được ánh mắt của tiểu nhân? Hắc hắc, không thể tưởng được ta ở trong thôn rải ra lời đồn đãi gây khó xử cho Đổng tiểu nương tử, hiện giờ lại đúng thật, bọn họ hai người thật lang có tình, thiếp có ý, có chút ý tứ thông đồng đây."

Đinh Thừa Nghiệp một cước đá mạnh vào lương thực, đem những hạt vàng này giơ lên, vừa đố kị lại vừa hận mắng: "Buồn cười, bổn thiếu gia gia thế như vậy, tướng mạo như thế, cũng nóng nẩy lấy lòng nàng, nàng ta cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, một chủ nhân như vậy mà không nhìn, tại sao lại coi trọng một tên cẩu nô tài? Đáng giận! thực là đáng giận! nếu là tiểu tử kia lấy mất lần đầu của nàng, ta thật là hận chết đi được."

Liễu Thập Nhất vội vàng an ủi nói: "Thiếu gia yên tâm, theo ta thấy, bọn hai người chỉ là có chút tình ý với nhau mà thôi, còn không có làm cái gì."

Đinh Thừa Nghiệp suy bụng ta ra bụng người hừ lạnh một tiếng nói: "Tráng nam thiếu phục, củi khô lửa bốc, đụng với nhau thì làm được chuyện tốt gì? Cho dù bọn họ bây giờ còn không có gì, nói không chừng ngày nào đó còn có chút gì. Ngươi ở trước mặt bổn thiếu gia khoe khoang khoác lác, bỏ có thể cho La Đông Nhi kia ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hiện giờ có nửa điểm tiến triển sao? Thật sự là phế vật, một chút việc cỏn con cũng không làm tốt được, đã thế còn lật ngược thế cờ đưa bọn họ hai người lại thành một đôi."

Liễu Thập Nhất cười bồi nói: "Lúc đầu, tiểu nhân muốn chuẩn bị một vài tin đồn ***, tiếp xúi giục Đổng lý thị ức hiếp nàng ngoan độc một chút, khi đó mời thiếu gia ra mặt che chở nàng một phen, La Đông Nhi kìa cùng đường, nản lòng thoái chí, còn sợ nàng không ngoan ngoãn để thiếu gia ôm ấp sao? Ai ngờ được nửa đường xuất hiện ra Đinh Hạo kia, lại nhanh chân tới trước. Hiện giờ xem ra, có Đinh Hạo này là chuyện xấu, chúng ta thực phải hành động nhanh hơn."

Đinh Thừa Nghiệp trừng mắt, cả giận nói: "Nhanh hơn nhanh hơn, nhanh hơn như thế nào? Người chỉ biết khoe khoang mồm mép trước mặt ta thôi, cứ như vậy tiếp, đôi uyên ương kia ngay cả búp bê cũng sinh ra rồi, lão tử còn muốn cái gì nữa?"

Liễu Thập Nhất cắn răng, nảy sinh ác độc nói: "Bệnh nặng thì phải dùng mãnh dược, không thể, phải sử dụng một biện pháp nặng hơn nữa, có thể đuổi Đinh Hạo kia đi, có khả năng làm cho Đổng tiểu nương tử không có đường để đi. Chính là …tới lúc này nàng chịu nhiều đau khổ hơn nữa, thiếu gia chớ có bởi vì đau lòng cho nàng mà trách tội tiểu nhân đó."

Đinh Thừa Nghiệp chuyển buồn thành vui nói: "Chỉ cần ngươi có thể làm cho bổn thiếu gia đắc thủ, bổn thiếu gia thưởng cho ngươi còn không kịp, sao lại trách ngươi, nói nhanh lên, ngươi có biện pháp gì dễ làm?"

Liễu Thập Nhất nói: "Đinh Hạo muốn dẫn người nạo vét sông cho Châu phủ, trăm phương ngàn kế đem Đổng tiểu nương tử tới đây làm đầu bếp, cái này cho chúng ta một cơ hội, chúng ta chỉ cần như thế này…."

Hắn ghé sát vào lỗ tai Đinh Thừa Nghiệp, lén lén lút lút nói xong một phen, Đinh Thừa Nghiệp nghe xong, vỗ tay cười to: "Hay, biện pháp này mới có thể so sánh hợp với khẩu vị của bổn thiếu gia, đủ ác độc, cũng đủ sảng khoái. Đây còn là kế một hòn đá ném hai con chim, kể từ đó, vừa có thể bỏ cái gai trong mắt Đinh Hạo kia đi, lại có thể làm cho Đổng tiểu nương tử sinh tử lưỡng nan, khi đó bổn thiếu gia mới xuất mã."

Hắn tham lam nhìn thân ảnh xinh đẹp của La Đông Nhi, cười hắc hắc nói: "Đến lúc đó, xem nàng còn thanh cao được tới đâu, nếu không làm cho nàng ngoan ngoãn lên giường đong đưa cái đuôi vào bổn thiếu gia, thiếu gia ta sẽ không phải họ Đinh!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận