Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 514: Tố Thủ Điều Canh

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 514: Tố Thủ Điều Canh
Từng đám bọt sôi sục bắn vọt lên, thịt bò ngon lành lăn lộn chìm nổi trong nước sôi. Gia vị đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước được bỏ vào, lập tức loại trừ đi mùi tanh trong thịt bò, mùi thịt thơm mồng nặc xông vào mũi.Trúc Vận cười hài lòng, đây là canh thịt bò do nàng đích thân nấu, thơm như vậy, nhất định sẽ hợp khẩu vị của đại soái đi?

Trên lò bên cạnh, nước trong nồi đã bốc lên hơi nước nghi ngút, Trúc Vận đang muốn đem nồi bê xuống, chợt nghe tựa hồ có người đang kêu từ rất xa:"Đại soái trở về doanh trại rồi, đại soái đã trở về doanh trại rồi."

Loáng thoáng, một chút tiếng hô đàm tiếu hỗn loạn của binh sĩ canh cửa vang lên, thanh âm vui mừng cùng với tiếng ngựa hí ồn ào truyền đến, cũng không quá rõ ràng, nhưng chẳng qua Trúc Vận lập tức nghe thấy được, thính lực của nàng tất nhiên vượt xa thường nhân, nhưng là các loại âm thanh hỗn tạp vang lên cùng một chỗ, muốn từ đó lấy ra một chút thanh âm đặc thù có ý nghĩa cũng không dễ dàng, song những thanh âm đặc biệt như " Thái Úy, đại soái, Dương Hạo" này, chỉ cần rơi vào trong tai của nàng, nhất định lập tức khiến cho nàng chú ý. Trúc Vận lập tức đứng dậy, bước đi thong thả ra khỏi lều trướng. Nàng mặc trên người một bộ thường phục, đeo dây buộc như đuôi ngựa, môi hồng, răng trắng, mắt sao, tựa như một mỹ thiếu niên. Thương thế của nàng còn chưa tốt, gương mặt do mất máu quá nhiều còn có chút gầy gò tái nhợt, vết thương mới vừa đóng vảy còn chưa chịu được vận động mạnh, nhưng là nàng không chịu cả ngày nằm ở trong trướng dưỡng thương, hoạt động thích hợp cùng đầy đủ ánh sáng trợ giúp thân thể nàng khôi phục, thân thể hơi khởi sắc, nàng liền cố hết sức làm một chút hoạt động đủ khả năng.

Lúc này trời chiều như lửa, ráng màu đầy trời, cát vàng kim sắc trên mặt lều trướng chi chít như sao trên trời, có một ít chiến sĩ cởi trần đang đấu sức đẩy nhau, rất nhiều người vây quanh trầm trồ khen ngợi ủng hộ bọn họ, có người dỡ yên xuống cho ngựa ăn uống, cắt tỉa lông ngựa, có người bận rộn đứng ở phía trước đống củi lửa, từng sợi khói bếp lượn lờ dâng lên. Ánh mắt của Trúc Vận xuyên qua những hình ảnh tuyệt đẹp đó, trực tiếp dừng tầm mắt ở trên người của Dương Hạo.

Dương Hạo cỡi đại mã cao to, mang theo hơn mười tên thị vệ, đang phi ngựa băng qua một con sông nhỏ trong doanh, nước sông tóe lên từng tia cao hơn thân người, nhìn dưới ánh chiều tà, tựa như từng giọt hổ phách mỹ lệ. Một nụ cười vui mừng mà dịu dàng, lặng lẽ hiện lên trên gương mặt của nàng, má lúm đồng tiền nhợt nhạt như mỉm cười ngọt ngào, đột nhiên cười một tiếng, bách mỵ tùng sinh.(trăm cái đẹp sinh ra)

Người như hổ, ngựa như rồng, phi ngựa dong ruỗi, thân thủ mạnh mẽ, Dương Hạo vòng qua một chóp lều trướng, hướng phương hướng này bay nhanh mà đến, Trúc Vận chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng tập tễnh chạy về trướng, pha một bình trà nóng tỏa mùi thơm ngát bốn phía, sau đó lại nhanh bước ra ngoài trướng nghênh đón.Khi nàng lần nữa đi ra, đoàn người Dương Hạo đã hoàn toàn không còn tung tích, Trúc Vận mơ hồ cảm thấy mất mát, nhìn chung quanh, mới phát hiện ở trước lều lớn Trung Quân cách đó không xa có hơn mười con tuấn mã dừng lại..

"A, có lẽ Thái Úy còn có việc phải làm. " xem tại TruyenFull.vn

Trúc Vận thoải mái, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi trở lại trong trướng. Đem củi dưới lò rút ra một chút, dùng lửa từ từ hầm thịt, sau đó đem bàn, ghế trở lại bên cửa trướng ngồi xuống. Hai tay nâng cằm, một đôi mắt to nhấp nháy nhìn chăm chú về phía lều lớn Trung Quân. Ánh chiều tà rực rõ choàng lên trên người của nàng, tựa như một tầng sa mỏng không màu mơ hồ, vẻ mặt nàng điềm tĩnh, thân thể an nhàn, tựa như một tiểu phụ nhân kiên nhẫn chờ lang quân của nàng về nhà.

Đúng vậy, kể từ khi Dương Hạo nhìn thân thể của nàng, ở trong lòng của Trúc Vận, nàng đã là người của Dương Thái Úy. Nàng một cái mạng hèn, không có gì cả, chỉ có một thân thể sạch sẽ này, bây giờ thân thể này đã bị Dương Thái Úy nhìn một cái, vậy nàng không phải là người của hắn, còn có thể là người của ai? (DG: người của ta)

So với Đông Nhi đoan trang rộng lượng, Diễm Diễm phong tình vạn chủng cùng Oa Oa, Diệu Diệu xinh đẹp quyến rũ, nàng vô cùng tự ti, Đông Nhi là vợ chính thức của Dương Hạo, từng đồng cam cộng khổ, Diễm Diễm là đại tỷ Đường gia, Đường gia phú xưng địch quốc (giàu đến mức nước địch cũng biết), nàng tự nhiên là nghe qua. Oa Oa cùng Diệu Diệu là người đứng đầu nổi danh trong đám kỳ nữ Biện Lương, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không chỗ nào không hiểu, cô gái như vậy, chính là vưu vật mà thế gia hào môn, người quyền cao chức trọng thích đem làm của riêng. Nhưng nàng là cái gì?

Nàng chỉ là một sát thủ hai tay nhuộm đầy máu tươi, những thứ thủ đoạn giết người làm một người giang hồ cho là kiêu ngạo kia kia, ở trước quyền thế cùng địa vị đều không đáng giá, Dương Thái Úy quyền cao chức trọng như vậy, trước mặt nam nhân uy nghi nhật thịnh này, nàng là một thủ hạ kiệt xuất, nhưng là nếu làm một nữ nhân, nàng không có phát hiện ra một chút tiền vốn để lấy làm kiêu ngạo, cho dù là một người bình thường, cũng sẽ không thích đem một nữ sát thủ chỉ biết múa đao, tung kiếm giết người như ngóe thu vào nhà, huống chi Dương Hạo vốn là chư hầu một phương tay cầm trọng binh.

Nàng không dám hướng Dương Hạo muốn lấy cái gì. Thậm chí ngay cả dũng khí biểu lộ cũng không có, song khi Dương Hạo nhìn hết thân thể của nàng, trong lòng nàng, nàng đã là người của Thái Úy, trong lòng nàng, nàng đã coi hắn là nam nhân của mình, điều này đã làm cho nàng đủ hài lòng. Nàng không dám hy vọng xa vời những thứ khác. Chỉ hy vọng có thể đi theo bên cạnh hắn, thấy khuôn mặt hắn tươi cười, nghe hắn cùng mình nói vài lời, nàng muốn, chỉ có như vậy.

Từng lôi kéo Dương Hạo cùng nhau ở trên Lô Vi Hà băng thiên tuyết đếm sao, từng ở thời điểm nàng cho là mình sắp chết đi, được nam nhân nàng thích đích thân băng bó vết thương cho nàng, những hồi ức ấm áp này, đã đủ cho nàng vui mừng một đời. Ở bên cạnh Dương Hạo, nàng không chỉ là một công cụ giết người không chớp mắt; trong lòng hắn, Dương Hạo đã không chỉ là một thương cấp thân thiện, như vậy đã đủ rồi.

Nàng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, phụ thân lớn tuổi, gân cốt có thể đã không còn tốt, nhưng hắn hiện tại không cần bán mạng giống như trước kia như vậy nữa. Hắn hôm nay là sư phụ giáo thụ của Lô Châu Giảng Vũ Đường, là một người có thể diện được người tôn kính, mà nàng, cũng không còn là một kẻ chỉ núp ở trong góc âm u tùy thời lấy đi tánh mạng người ta, bị kẻ khác ra lệnh lấy đi tánh mạng người khác, tuy nàng vẫn phải thi hành một ít nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng đây là hoàn toàn từ tự nguyện, tánh mạng của nàng đã bắt đầu nắm giữ ở trong tay mình, mà không phải là một thích khách được nuôi dưỡng, mạng như bèo tấm mặc cho người định đoạt.

Dương Hạo, chính là một luồng ánh sáng thay đổi cuộc đời của nàng.

Trúc Vận ngồi ở bên trướng, kiên nhẫn chờ đợi, không có một tia không nhịn được, nàng có là thời gian, có là kiên nhẫn để chờ hắn, cho dù vẫn chờ đợi như vậy, nàng cũng không phiền.

Gió đêm nổi lên, trong tiếng kèn Khương nức nở, một luồng ánh mặt trời cuối cùng dần dần nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời. Ngọn lửa đỏ hồng trong bếp lò, thay thế ánh mặt trời, vẫn đem ánh sáng, đưa đến trước mắt của nàng.

***

Đại trướng Trung Quân, một đội võ sĩ vác thương áo giáp rực rỡ tuần tra bên ngoài, thân quân thị vệ của Dương Hạo như chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng), đem cả đại trướng bao bọc vây quanh, cầm đao đứng mặt ngoài, trong trướng, các tướng lĩnh các lộ dưới trướng Dương Hạo đều nêu ý kiến của mình, đang không ngừng tranh luận.

Lúc bắt đầu ý kiến của tướng lãnh các lộ khác nhau rất lớn, cái ý nghĩ kỳ dị gì cũng đều có, dần dần, có một ít người bị thuyết phục, ý kiến từ từ thống nhất. Tạo thành hai loại hoàn toàn bất đồng, một bên có ý kiến nán lại, một bên đề nghị đi, hai phái nêu ý kiến đối chọi gay gắt. Đều hết sức bảo vệ ý kiến của mình, tranh luận đến mức mặt đỏ tới mang tai.

Dương Hạo ngồi ở trên ghế chủ soái cố gắng duy trì tĩnh táo. Nghe nhân mã hai phe trình bày lý do riêng của mình, một bình tham trà đã liên tục châm nước nhiều lần, nước trà đã uống đến không còn mùi vị gì cả, hắn vẫn không nói một từ.

Chuyện đang thương nghị hiện tại có quan hệ trọng đại, có ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể quan hệ đến việc chính quyền Dương thị của hắn có thể tiếp tục xưng bá Tây Bắc hay không, mà lại liên quan đến lợi ích thiết thân của các tướng lĩnh các tộc dưới trướng hắn cùng với các tướng lĩnh trực thuộc hắn, quyết không phải là hắn có thể tùy tiện nói một tiếng đi hoặc là lưu lại là có thể thống nhất ý kiến, hắn phải đợi cho đầy đủ ý kiến.

Chuyện phát sinh thật sự là quá nhanh, lúc Xích Trung chiếm lĩnh Bách Hoa Ổ, rất nhiều dân chúng Nam Thành còn mờ mịt không biết vì sao. Đồng thời chiến tuyến Tây tiến của hắn cũng quá dài, mà Phủ Cốc cũng không phải là đối tượng trọng điểm giám sát ở Đông tuyến mà hắn ở lại giữ, cho nên, tin tức đưa đến đầu tiên, không phải thư do bồ câu đưa thư của hắn đưa tới, ngược lại là Nhâm Khanh Thư trong ngày kế tiếp đã phái người mang tin tức một đường nhanh như tên bắn mà đến.

Trước mắt, tình huống hắn nắm giữ trong tay là: Xích Trung làm phản, đêm khuya xông vào Bách Hoa Ổ, Chiết gia trên dưới đã hết ở tại trong lòng bàn tay của Xích Trung. Ngoại tuyến Phủ Châu tạm thời không có tin tức, nguyên nhân Xích Trung mưu phản cũng chưa điều tra rõ. Tin tức như thế, làm cho người ta như lâm vào trong sương mù, khó phân biệt rõ ràng, nhưng là ai cũng không tin Xích Trung lại đột phát cơn điên, lấy quân lực ít ỏi của hắn ngang nhiên khống chế Bách Hoa Ổ là có thể thay đổi triều đại.

Không cần nghi ngờ chút nào, ở sau lưng của hắn tất phải có một người ủng hộ cường đại, lực lượng cường đại đến mức đủ để khiến cho Xích Trung tin tưởng, có thể tại dưới sự giúp đở của cỗ thế lực này khống chế Phủ Châu.

Có thể trực tiếp nhúng tay vào Tây Bắc, thế lực cường đại như vậy ở Phủ Châu chỉ có ba cỗ, Liêu, Tống cùng Dương Hạo hắn, mà trong chuyện này khả nghi nhất chính là Tống. Dương Hạo dĩ nhiên rõ ràng, mình tuyệt đối không có hạ lệnh thâu tóm Phủ Châu, hơn nữa cũng không từng cấu kết với Xích Trung, như vậy còn lại chỉ có thể là hai cỗ thế lực: Liêu cùng Tống.

Quốc sách trước mắt của Liêu Quốc rất rõ ràng, hoàn toàn là nghỉ ngơi lấy lại sức, tiêu hóa mâu thuẫn nội bộ, khôi phục lại nguyên khí tổn hao nặng nề sau mấy lần nội loạn. Ngoài ra, mặc dù Liêu ngang nhiên quyết định khuếch trương đối với bên ngoài, khả năng có thể lựa chọn Tây Bắc cũng không lớn, Tây Bắc không có thứ mà Liêu Quốc muốn. Bọn họ muốn chính là giang sơn Trung Nguyên cẩm tú, khắp nơi phồn hoa.

Còn đối với Tống Quốc mà nói chính là hiềm nghi rất lớn. Tống Quốc muốn chinh phục nhất chính là U Yến, muốn chinh phục U Yến nhất định phải cùng Liêu Quốc là địch, nếu cùng Liêu Quốc là địch, nhược điểm lớn nhất của Tống Quốc chính là thiếu hụt chiến mã cùng đất nuôi ngựa, mà cái thiếu khuyết này, một khi chiếm được Tây Bắc sẽ có thể đền bù.

Thưc lực kinh tế cùng khoa kỹ võ bị, tố chất quân đội trên thực tế của Tống Quốc đều mạnh hơn Liêu Quốc, thiếu hụt duy nhất đúng là binh chủng cường đại nhất trên chiến trường... Kỵ binh, ở trên lãnh thổ quốc gia bát ngát, chiến tuyến chạy dài trên lãnh thổ, nếu như thiếu lực lượng kỵ binh cơ động mạnh nhất, cho dù là Sát Thần Bạch Khởi, Quan Quân Hầu Hoắc Khứ Bệnh làm chính phó Thống soái, như vậy phần thắng cũng mong manh.

Cho nên, Dương Hạo phán đoán. Lực lượng sau màn thu mua Xích Trung, tập kích bất ngờ Phủ Châu hẳn là Triệu Quang Nghĩa, điểm này đã nhận được sự đồng tình của tất cả tướng lãnh lớn nhỏ. Trong khoảng thời gian người mang tin tức chạy tới nơi này, trời mới biết Phủ Châu đã xảy ra biến hóa long trời lở đất như thế nào?

Ngải Nghĩa Hải vội vàng nói: "Đại soái, mặt tướng cho là. Hẳn là nên vì Hạ Châu, lấy tốc độ nhanh nhất quay về. Triệu Quang Nghĩa nếu như mưu Phủ Châu, lúc đó tuyệt sẽ không dừng tay. Phủ Châu tới tay, tất sẽ tấn công Lân Châu. Hai châu Lân Phủ tới tay, liền tiến quân thần tốc, tấn công Hạ Châu ta rồi, Hạ Châu là đất nền tảng của đại soái, hai châu Qua Sa này hôm nay không lấy, ngày sau còn có thể tái chiến, nếu như mất đi đất cơ sở, vậy chúng ta mới là thất bại thảm hại."

Mộc Ân cũng gấp gáp nói:" Đại soái, ta cũng đồng ý với ý của Ngải tướng quân. Lưu được núi xanh.Lo gì không có củi đốt? Năm châu Định Nan mới là chỗ quan trọng nhất của chúng ta."

Lí Hoa Đình cũng nói: "Đại soái, Lý Quang Duệ ngày đó bại trận là vết xe đổ, không nên do dự, hay là lập tức nhổ trại, đi sớm về khuya chạy về Hạ Châu đi."

Chỉ Huy Sứ quân Lương Châu Lưu Thức lớn tiếng nói: "Đại soái, tình hình Phủ Châu hôm nay như thế nào, mặt tướng cũng không biết, bất quá mạt tướng từng nghe tiếng người, Dương tướng quân trấn thủ Lân Châu là danh tướng thiện thủ, mà Chủng đại nhân trấn thủ Hạ Châu cũng là nhân vật tinh thông dụng binh, hai vị đại nhân này tuyệt sẽ không ngồi chờ chết. Mà chúng ta vội vàng trở về Hạ Châu, trước mắt chính là có mấy việc khó xử!

Tào Duyên Cung thống trị hai châu Qua Sa cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Nếu quân ta vộ vàng rút quân. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, quân ta vừa lui, lòng quân tất loạn. Địa lý nơi này không có ai quen thuộc hơn được Tào Duyên Cung, nếu là hắn từ phía sau đuổi giết, quân đội chúng ta cũng không thể đâm xuống doanh trại để triền đấu, chỉ có một đường bị hắn đuổi theo đánh. Mà trên đường lui của chúng ta còn có người Hồi Cật ở Cam Châu, bọn họ như loại thú đang ngủ còn đang vùng vẫy giãy chết, quân ta vừa lui, Hồi Cật Cam Châu tất cũng hết sức đánh chặn đường, e rằng đại quân ta chưa đến Hạ Châu, đã bị mất năm thành.

Tướng lĩnh Túc Châu Quân Đặng Hoằng đồng ý nói: "Không tệ, là chuyện tàn bại, cho dù chúng ta chạy về Hạ Châu thì thế nào? Huống chi khi đó binh mỏi ngựa mệt, bất quá là chạy trở về chịu chết thôi. Theo ý kiến của mạt tướng, chính là để quân tủ thành Lân Châu, Hạ Châu tự thủ, cố hết sức phòng ngự, chúng ta thì nhanh sớm đánh lấy Qua Sa. Lại quay về diệt Cam Châu Hồi Cật. Đến lúc đó, sĩ khí đại thắng như mặt trời. Lúc đó một lòng hăng hái trở về Hạ Châu, mới có phần thắng.

Nếu như năm châu Định Nan có bị chiếm đóng, khi đó đại soái lấy Linh Châu làm đầu mối, tây theo năm châu Qua, Sa, Túc, Cam, Lãnh, bắc vây năm châu Thuận,Tĩnh, Hoài, Định, Hưng, hướng đông còn có các châu Diêm, Trụ, Hạ, cũng chưa chắc không thể ngóc đầu trở lại, một lần nữa đánh chiếm lại lãnh thổ bị chiếm đóng. Nếu là giờ phút này vội vàng lui binh, chỉ sợ hai đầu thất bại, đây là tự loạn trận cước."

Phần lớn tướng lĩnh Dương Hạo mang đi từ Hạ Châu đã đại loạn trong lòng, một lòng một dạ khuyên Dương Hạo lập tức lui binh.Đêm tối gấp rút tiếp viện Đông tuyến, giải quyết nguy cơ nổi lên từ loạn Phủ Châu. Mà tướng lãnh một đường thu phục từ các châu Cam Lãnh, thì có khuynh hướng tiếp tục tấn công Qua Sa. Tình hình Đông tuyến hôm nay như thế nào thực khó đoán trước. Theo bọn hắn xem ra, buông tha hai châu Sa Qua dễ như trở bàn tay, nhưng dưới tình huống dẫn binh mỏi mệt, ở phía sau có truy binh, trước có cường địch một đường giết trở về Hạ Châu, không cần người ra tay, mình đã tự suy sụp."

Dương Hạo trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi hỏi: "Chúng ta có thể có biện pháp gì, lấy tốc độ nhanh nhất nắm giữ tình hình Đông tuyến hay không?.

Ngải Nghĩa Hải nhíu mày nói: "Đại soái, tin tức truyền lại của chúng ta, chủ yếu là dựa vào loài chim Hùng Ưng bay ở thảo nguyên thường xuyên qua sa mạc, bồ câu đưa tin rất khó có tác dụng, mà ưng mặc dù mau lẹ an toàn, nhưng là lộ trình bay của nó không xa, bản lĩnh nhận thức đường lại yếu, cần phải thiết kế trạm tin tức dọc đường, để cho Hùng Ưng trải qua huấn luyện lấy pương thức tiếp sức truyền lại tin tức. Tốc độ Tây chinh đoạn đường này của chúng ta quá nhanh, trạm tin tức Diệp đại nhân mới vừa rải đến Linh Châu. Còn cách nơi này rất xa."

Dương Hạo thở ra thật dài, từ từ đứng dậy, chúng tướng trong trướng cũng ngưng cãi vả, lặng yên nhìn chăm chú vào cử động của Dương Hạo.

Chạy về Hạ Châu? Nếu như bên kia thật sự lâm vào thế nguy, bây giờ trở về chỉ sợ cũng là nước xa khó khăn cứu được lửa gần. Huống chi còn có Tào Duyên Cung cùng đám sói thảo nguyên hung mãnh Hồi Cật kia, bọn họ sao có thể để vuột mất thời cơ chứ? Vội vàng trở về lời mà nói, chẳng những là thành quả thu được của đoạn đường Tây chinh này trôi theo dòng nước, hơn nữa một khi vô ý, mình sẽ lâm vào cảnh giống như Lý Quang Duệ ban đầu nóng lòng về Hạ Châu, chúng bạn xa lánh, cùng đường mạt lộ.

Lựa chọn tin tưởng Dương Kế Nghiệp cùng Chủng Phóng, buông tay để cho bọn họ ứng phó Đông tuyến, mình tiếp tục tấn công Qua Châu? Xích Trung đã chiếm cứ Bách Hoa Ổ, khống chế cả nhà Chiết gia, đại quân triều đình vừa đến, Phủ Châu trăm phần trăm là không thủ được, một khi Phủ Châu mất, Dương Kế Nghiệp tự mình trấn thủ Lân Châu liền cô chưởng nan minh( một tay không vỗ nên tiếng kêu), tuy nói hắn là danh tướng đương thời, nhưng nhân tố quyết định thằng bại một cuộc chiến tranh tuyệt không chỉ là chiến thuật cao minh cùng quyết sách khôn khéo, dưới thực lực khác biệt khổng lồ, hơn nữa đã mất địa lợi, nếu là hắn còn có thể ngăn cơn sóng dữ, vậy Dương Vô Địch trong lịch sử cũng sẽ không bị quân Liêu bắt sống ở Trần Gia Cốc. Nếu như Phủ Châu đại loạn làm cho Lân Châu có một chút sơ xuất. Như vậy Chủng Phóng còn có thể thủ ở Hạ Châu được sao, rốt cuộc hắn cũng thiếu hụt kinh nghiệm mang binh.

Dương Hạo trong lòng không quyết định được, cước bộ trầm trọng đi dạo ở trong trướng, rất lâu sau đó vẫn là không quyết được chủ ý, mắt thấy chúng tướng đều đang nín thở chờ quyết định của hắn, Dương Hạo rốt cục đứng dậy, trầm giọng nó: "Chuyện này quan hệ trọng đại, không thể khinh suất được. Chờ bổn soái suy xét được tốt hơn rồi quyết định tiếp. Bây giờ tất cả giải tán đi."

Mộc Ân vội la lên: " Đại soái."

Dương Hạo trầm mặt phất phất tay, Mộc Ân đành phải nhịn xuống lời đã ra đến khóe miệng, chắp tay thối lui đi khỏi trướng. Chúng tướng vừa thấy vậy, rối rít chắp tay trở lui, một mình Dương Hạo đứng ở trong trướng, đèn cầy mỡ bò lớn đem cái bóng của hắn kéo dài đến vài trượng, chiếu ở trên lều vải. Hắn ngửa đầu nhìn đỉnh trướng, trầm tư một lúc lâu, mới kêu: " Ám Dạ!"

Một người ở bên ngoài trướng đáp tiếng nhanh chóng tiến vào, người này một thân áo xám, cùng màu với lều trướng, hắn vốn là vẫn đứng ở một bên cửa trướng, nhưng hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thế nhưng các tướng lĩnh ra vào lại không có lưu ý đến chổ đó còn có một người.

Người áo xám nhẹ nhàng đi vào, nhanh nhẹ như một con mèo nhỏ, thấy Dương Hạo chẳng qua là hai tay ôm quyền, cúi đầu nghe lệnh, cũng không nói lời nào.

Dương Hạo nói: "Ám Dạ, mau truyền lệnh xuống, tất cả trạm tin tức ở Lân Châu, Phủ Châu, Ngân Châu đình chỉ tất cả những nhiệm vụ khác, toàn lực dò thăm tình hình tiến triển của Phủ Châu, nhưng có bất cứ tin tức gì, không cần chi tiết, toàn bộ đều thông qua chim bay truyền hướng tới Hạ Châu, làm cho Linh Châu cùng Hạ Châu mỗi ngày liên lạc năm lần, tiếp thu tất cả tin tức Hạ Châu truyền đến, đồng thời chuẩn bị khoái mã. Mỗi ngày hai lần mang đến lều lớn Trung Quân của ta."

"Dạ!"

"Còn nữa... "

Ám Dạ như bóng u linh vừa muốn lóe ra ngoài trướng, nghe tiếng liền lập tức ngừng lại, chính xác là động như thỏ chạy, tĩnh như xác chết.

Dương Hạo trầm giọng nói: "Lập tức bắt lấy liên lạc cùng Mã Diễm thống lĩnh, ta cần nắm giữ động thái mới nhất bên kia của nàng!"

"Dạ!" Người kia cũng không có nói nhiều, chỉ khẽ đáp lại một tiếng, liền lóe ra ngoài lều lớn, nhập vào trong bóng đêm mịt mờ. Dương Hạo bước đi thong thả đến cửa trướng, ngửa đầu nhìn về vô số ngôi sao treo trên màn trời thấp, tâm sự nặng nề thở dài.

Đêm càng khuya càng cảm thấy lạnh, gió thổi tới, Trúc Vận rùng mình một cái. Siết thật chặc áo choàng đắp lên người, ngẩng đầu hướng phía lều lớn Trung Quân thoáng qua, đang thấy Dương Hạo đạp trên một vệt ánh trăng chậm rãi đi tới, Trúc Vận vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng lên nói: "Thái Úy!"

Dương Hạo tâm sự nặng nề lửng thững nghĩ tới là đi hay là lưu lại. Hai ý niệm đối chọi gay gắt lần nhau ở trong đầu của hắn, trước sau cũng khó có thể quyết định. Chợt nghe được tiếng người nói chuyện, Dương Hạo nhìn chăm chú này mới phát hiện Trúc Vận đứng ở bên cạnh trướng, Dương Hạo có chút ngoài ý muốn nói: "Trời đã khuya thế này. Làm sao còn chưa ngủ?"

Trúc Vận vui mừng nói: "Ta... Ta dọa."

"Hù dọa?" Dương Hạo nghe xong ngẩn ra.

Trên mặt Trúc Vận nhất thời nóng lên, may nhờ bóng đêm sâu kín, không nhìn rõ trên mặt nàng đỏ ửng, Trúc Vận vội vàng quay lưng đi, giành chạy về trong trướng trước nói: "Thái Úy bàn bạc việc công, còn chưa có ăn cái gì đi, ta hầm một ít thịt bò, Thái Úy ăn một bát đi."

Dương Hạo thở dài nói: "Ai, không cần bận rộn. Ta ăn không vào."

" Ít nhiều hãy ăn một chút đi, từ gần tối đến bây giờ, Thái Úy còn chưa ăn gì đó."

Dương Hạo ở trong trướng khoanh chân ngồi vào chỗ của mình, thuận tay cầm qua Tiểu Tiễn Đao trên bàn. Gạt gạt bấc ngọn đèn, ngọn lửa cao lên rất nhiều, trong trướng nhất thời sáng rõ. Trúc Vận bưng bát canh thịt bò, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt của hắn, thấy vẻ mặt hắn như có điều suy nghĩ, không nhịn được nói: "Thái Úy, đây là.. Đây là ta hầm, cũng không biết hợp khẩu vị của Thái Úy hay không."

"Ừm. " Dương Hạo đáp một tiếng. Cầm lấy thìa, quấy vài cái ở trong bát, lại hứng thú nhìn thịt trong cái thìa, Trúc Vận thấy vậy, ngồi chồm xuống ở đối diện, hai tay nâng đầu gối, nhẹ giọng hỏi: "Thái Úy, có tâm sự sao?"

Dương Hạo lắc đầu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Ánh đèn chiếu vào trên mặt của Trúc Vận, mắt to trắng đen rõ ràng, một đôi mày ngài nhỏ cong như trăng lưỡi liềm, cánh môi mềm mại phấn nhuận, hơi thở mùi đàn hương tỏa ra từ miệng môi anh đào. Vẻ mặt cùng khí chất kia, tuy là một thân nam trang, cũng rất giống phụ nhân ở nhà. "

Bị Dương Hạo nhìn kỹ, Trúc Vận bỗng nhiên lại có cái loại cảm giác xấu hổ kia xích lõa ở trước mặt hắn. Nàng co lại một chút, có chút không quá tự tin buông đầu xuống, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhu hòa, đường cong một bên sáng ngời, một bên u ám, cực kỳ giống như một hình ảnh cung nữ thanh tao lịch sự xinh xắn.

Dương Hạo bị vẻ mặt xấu hổ cùng e sợ của nàng chọc cười, tuy lo lắng ẩn ở hai đầu lông mày không bỏ đi được nhưng trên mặt chính là nở ra một nụ cười khó có được: "Ha hả, nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi, ai có thể tin ngươi là nữ sát thủ nhất lưu của Thừa Tự Đường chứ. Nếu như ngươi xuất hiện với bộ dáng này ở trước mặt ta. Ngay cả ta cũng sẽ hoàn toàn mất đi phòng bị."

Trúc Vận lập tức nhẹ giọng biện bạch: "Thuộc hạ... thuộc hạ chưa bao giờ từng lấy nhan sắc giết người."

Dương Hạo xua tay nói: "Ừ, vậy cũng được, bằng một thân bản lĩnh xuất thần nhập hóa của ngươi, lại có ai có thể chạy thoát dưới kiếm của ngươi đây?"

Trúc Vận nghiêm nghị nói: "Trúc Vận phụng mệnh đi ám sát, không phải là do mình có một thân bản lĩnh cực cao minh, cho dù là được che chở cực cao minh trong nhà Tần Dưỡng, Trúc Vận cũng không phải là mỗi một lần đều may mắn như vậy, không chỉ một lần, ta đây đi hành thích người lại trở thành người bị người ta đuổi giết, ta vốn là bố trí tốt bẫy rập rồi, nhưng mình lại biến thành rơi vào bẫy rập của người ta, rất nhiều lần, ta cũng cho là mình chết chắc..."

"Vốn là đã bố trí tốt bẫy rập, nhưng mình lại biến thành kẻ rơi vào bẫy rập..." Dương Hạo lập lại những lời này, xa vời xuất thần. "Đúng vậy." Trúc Vận cũng có chút xuất thần: "Khi đó thật sự là khó, đi về phía trước, có địch nhân, có bẫy rập; lui về sau, cũng đồng dạng có địch nhân, có bẫy rập. Bất kể tiến hay lùi, cũng là sát cơ trong từng bước, không thấy đường sống. "

"Vậy làm sao ngươi... "

"Liều mạng đi qua, cố gắng vì mình chế tạo cơ hội, đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình, không để cho đối thủ của ta dự liệu được mỗi một bước hành động của ta, không để cho đối thủ của ta nắm mũi của ta, lại dựa vào một thân võ công cùng nhanh trí đối phó với địch, cuối cùng là tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng là, người giết người, rồi sẽ bị người giết, đây là kết cục tất nhiên của một sát thủ. Thừa Tự Đường còn chưa từng có một sát thủ nào sống thọ và chết tại nhà, mà ở bên trong đám nữ sát thủ, người sống dài nhất, cũng chỉ có ba mươi bảy tuổi. "

Trúc Vận chua xót cười cười: "Ta biết, ta cũng sẽ không vĩnh viễn may mắn như vậy, có lẽ ngày tiếp theo, có lẽ tháng tiếp theo, liền sẽ là tử kỳ của ta, ta vẫn thật tò mò, muốn biết mình có thể vượt qua ba mươi bảy tuổi hay không, trở thành nữ sát thủ sống được lâu nhất trong Thừa Tự Đường hay không. Buồn cười sao? Ta dùng mạng của mình, cùng chính mình đánh cuộc, đúng là rất nhàm chán, cuộc sống đối với ta vốn là đủ nhàm chán. "

Bỗng nhiên có một ngày, ta nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của đại công tử truyền đến. Gọi ta cùng các vị tiền bối sát thủ của Thừa Tự Đường lập tức chạy tới Biện Lương, hộ tống Dương Hạo đại nhân an toàn trở về Tây Bắc Lô Châu, chúng ta lúc ấy nhận được lệnh là: chúng ta có thể chết, cho dù tất cả chết sạch cũng không sao, nhưng phải bảo vệ an toàn của hắn. Sau đó, ta liền giả trang làm một tiểu nha hoàn đến bên cạnh ngươi, ngươi và những người ta bảo vệ trước kia khác nhau, rất khác nhau.

Nàng ngưng mắt nhìn thật sâu vào Dương Hạo, ẩn chứa nhu tình, chân thành thấp giọng nói: "Thái Úy, cám ơn ngươi, ta thật hy vọng để đao xuống, vì ngươi bưng trà dâng nước, chăm sóc cuộc sống hàng ngày, làm tiểu nha hoàn của ngươi cả đời."

Dương Hạo từ từ đứng lên, trong mắt lóe quang mang kỳ dị, chậm rãi nói: "Ta hiện tại cũng muốn làm một sát thủ thân lâm tuyệt cảnh, ta chỉ hy vọng, ta cũng có thể may mắn giống như ngươi như vậy."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận