Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 73: Điêu bà bà

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 73: Điêu bà bà
Nữ nhân này mở miệng ra là như súng liên thanh, mắng xong lại chống nạnh nhìn xung quanh, hai mắt hung quang bắn ra bốn phía, lộ ra một cỗ điêu ngoa tận trong xương cốt.

Nữ nhân này chính là Đổng thị, khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, một đôi mắt xếch, môi bạc gò má cao, nhìn bộ dáng là biết ngay tính tình điêu ngoa, lại còn một mái tóc đen nhánh quấn theo kiểu tóc đuôi ngựa, một bên tóc mai còn cắm một đóa hoa hải đường bằng lụa, đang trong độ tuổi xế chiều, nhưng cũng rất có phong vận.

Đinh Hạo trong lòng bồn chồn: "Hay là Lý Đại Nương tới khuyên Đổng thị tái giá? Lý Đại Nương từ khi nào lại kiêm luôn cả chức bà mối vậy. Nhưng mà Đổng thị này cũng thật là, ngươi không đáp ứng thì thôi, sao lại phải hô to gọi nhỏ như vậy làm gì? Làm như người ta bảo ngươi đi bán mình vậy? Lại còn cố tình làm ầm làm ĩ, chẳng lẽ ngươi sợ người ta không biết ngươi trinh liệt thanh bạch sao?"

Đinh Hạo cùng Lý Đại Nương thân quen, trông thấy nàng bị như vậy tự nhiên không vừa lòng, hắn đang muốn tiến lên đỡ lấy Lý Đại Nương để hỏi rõ mọi chuyện, La Đông Nhi đã chạy lên trước sợ hãi hô to một tiếng: "Mẹ..."

Đổng thị quay lại đầu nhìn nàng, lại thấy A Ngốc ở bên cạnh nàng, trên lưng chính là túi hạt giống nhà mình, cỗ tâm hỏa vừa mới lắng xuống một chút lại nhảy lên, nàng không nói hai lời, xông lên dùng cây chổi lông gà đang cầm trong tay vụt mạnh, La Đông Nhi hoảng sợ, theo bản năng nâng tay lên đỡ, một tiếng "Sưu" vang lên, chổi lông gà quất trúng cánh tay, nàng đau quá kêu lên một tiếng "Ôi", thân mình khẽ run lên, trên cánh tay đã hiện ra một vệt máu dài.

"Ngươi không biết nhục à con điếm, ngươi khắc chết trượng phu còn chưa hết tang, ngươi ăn của Đổng gia ta mặc của Đổng gia ta, lại một lòng một dạ mong ngóng mấy tên dã hán tử. Bên này vừa mới có người cầu hôn ngươi, bên kia ngươi liền dẫn người ta tới tận cửa, khi dễ Đổng gia ta chỉ còn có một bà già góa chồng, không sửa trị được con tiện phụ ngươi sao."

Đổng thị không cần hỏi đầu đuôi cứ thế là đánh một trận, đánh cho La Đông Nhi liên tục lui về phía sau, mỗi nơi một cái quất, khắp nơi trên thân thể đều đau nhức, nàng cố gắng cầm lệ, ủy khuất biện bạch: "Mẹ sao lại nói như vậy chứ, con đi lĩnh hạt giống, lúc này mới vừa trở về, Đinh quản sự hảo tâm mang giúp ta một đoạn đường, sao lại có chuyện làm nhục môn phong chứ?"

Đổng thị lại giận dữ hơn, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi còn dám cãi lại à? Rào giậu cẩn thận, dã cẩu không vào nhà. Nếu không phải con tiện phụ ngươi động xuân tâm, ở bên ngoài ba câu đáp bốn, người ta sao lại chạy tới cửa cầu thân, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ? Bên này mới vừa có ngươi cầu thân, bên kia người ta đã bắt đầu lấy lòng, giúp ngươi đưa lương về nhà, ngươi khinh bà già góa bụa này kiến thức nông cạn sao?"

Hàng xóm láng giềng nghe thấy tiếng ồn đã bắt đầu tiến lại xem, Đổng thị thấy vậy càng mắng ác hơn, đánh đòn cũng ác hơn, nàng ghiến răng nghiến lợi, chổi lông gà trong tay cứ nhằm đầu và mặt mà quất xuống, La Đông Nhi cố gắng lấy tay bảo vệ đầu và mặt, bị một trận đòn đau đớn, không dám phản kháng, cũng không dám đào tẩu, chỉ có thể anh anh khóc ròng.

"Đủ rồi!" Đinh Hạo không chịu được nữa, hắn đem túi hạt giống ném đi, chộp lấy cái chổi lông gà trong tay Đổng thị, "Răng rắc" một tiếng liền bẻ gãy thành hai đoạn, rồi mạnh mẽ tiến về phía trước từng bước một, chắn ở phía trước La Đông Nhi, hai mắt trợn lên, quát lớn một tiếng: "Bà tính làm chuyện gì vậy! Bà có phải bị điên rồi không?" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Đổng thị biết hắn hiện giờ là quản sự của Đinh phủ, nên cũng không dám trực tiếp đắc tội với hắn, vừa rồi muốn "chỉ cây dâu mà mắng cây hòe", cũng chỉ dám lấy người vợ trẻ ra để trút giận, hiện giờ thấy hắn nổi giận đùng đùng đoạt mất cây chổi lông gà của mình, không khỏi càng hoảng sợ, khi thấy hắn muốn động thủ đánh người, vội vàng hoảng sợ lui lại từng bước, không ngờ lui lại quá cấp bách, gót chân nọ đá vào chân kia té ngồi xuống mặt đất. Đổng thị cứ thế đem hai chân co lại, ngồi dưới đất đập đập xuống mặt đất gào thét ầm lên: "Mọi người xem đi, đều đến xem cả đi, Đinh gia quản sự tới tận cửa khi dễ mẹ goá con côi lão bà tử này a..."

Đinh Hạo bị phụ nhân la lối khóc lóc thì rất tức giận, nhưng mà người ta đánh con mình, ngoại nhân đúng là không thể tùy tiện nhúng tay, nếu không lần này hắn phải làm đến nơi đến chốn, phụ nhân này gào khóc ầm ĩ, láng giềng hàng xóm quả nhiên nghe tiếng tiến đến xem ngày càng đông, nhưng thấy hắn ở chỗ này, liền không dám tiến sát lại để xem, mà chỉ đứng ở xa thì thầm to nhỏ. Đinh Hạo cầm phất trần trong tay ném đi, rồi đi đến Nương bên người Lý Đại, thấp giọng hỏi: "Đại nương, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lý Đại Nương tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, nói: "Lão thân vốn hảo tâm, tới đây để cầu thân cho ngươi cùng Đổng Tiểu nương tử..."

La Đông Nhi ở bên nghe xong những lời này thì chân tay luống cuống thét lên một tiếng kinh hãi "A", vừa ngẩng đầu thì thấy được ánh mắt của Đinh Hạo cũng đang nhìn lại, trên khuôn mặt xinh xắn liền nổi lên một mảng đỏ bừng.

Lý Đại Nương căm giận nói: "Vốn nghĩ đây là một chuyện tốt, nếu thành, hai người các ngươi có thể chung sống trọn đời. Nào biết Đổng thị lại điêu ngoa như vậy, người ta gả Đông nhi cho nàng để làm con, chứ không phải là bán Đổng gia, dựa vào cái gì lại coi nàng như nô tỳ sai khiến, không cho mọi người tiếp xúc với nàng. Ngươi xem Đổng thị giả điên la khóc om xòm kia kìa."

Lúc này Đinh Hạo mới hiểu được nguyên do trong đó, quay đầu lại thì thấy gương mặt đỏ ửng của La Đông Nhi, một tiểu cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi, bộ dáng thanh thanh tú tú, nhưng mới vừa bị một trận đòn đau đến mềm người, trên cổ, trên tay đều có vết máu, cũng không biết trên người còn còn có bao nhiêu vết đòn nữa, liền không khỏi nổi lên một trận thương xót.

Hắn không dám nghĩ nhiều, hàng xóm láng giềng ở đây đông như vậy hắn không dám làm gì, lại càng không dám cùng bà nói thêm gì, liền lập tức đi đến trước mặt Đổng thị. Đổng thị tuy vừa khóc vừa hô Đinh quản sự khi dễ người, nhưng khi Đinh Hạo trầm ổn đi đến bên người bà ta, bà chỉ sợ Đinh Hạo nâng tay đánh người, không khỏi co rúm người lại một chút, hai mắt từ đầu đến cuối chưa từng rớt một giọt nước mắt chớp chớp nhìn Đinh Hạo.

Đinh Hạo tuy trong lòng lửa giận đã bốc lên, nhưng trên mặt lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hắn chậm rãi khom lưng, hai tay chống lên đầu gối, nhìn Đổng thị điêu ngoa bằng ánh mắt xảo trá, cười cười nói: "Đổng thị, hôm nay phát hạt giống, đến khi tới lượt La Đông Nhi nhà bà thì chỉ còn ít hạt giống cuối cùng, ta liền đem tất cả cấp cho nàng. Lại thấy nàng chỉ có một thân một mình, sợ nàng không thể mang được số hạt giống nặng như vậy,mọi người đều là chòm xóm láng giềng, cúi đầu còn không thấy chứ ngẩng đầu liền thấy mặt nhau, sao có thể không biết xấu hổ mà không giúp nàng một phen? Ta chỉ giúp nàng mang chỗ hạt giống đó trở về. Lại giữa ban ngày ban mặt, đi ở trên đường cái, sao lại có quan hệ bất chính chứ? Bà tại sao lại có thể nghĩ xấu xa đến như vậy được?"

Hắn mỉm cười nhưng lại rất có uy nghiêm, chấn nhiếp Đổng thị không dám phát tác. Đinh Hạo lại nói: "Ta vừa mới giúp nàng xong, thì thấy ngươi cầm phất trần đuổi Lý Đại Nương cấp ra ngoài, Lý Đại Nương với ai cũng đều hòa nhã a, tuy đã nhiều tuổi như vậy, nhưng chồng cũng chưa phải đỏ mặt tức giận quá vài lần, bà ấy chỉ là tới cửa làm mai, cũng không phải cầm dao tới cửa cưỡng hôn đi, còn bà thì sao, bà không đồng ý thì nói không đồng ý, sao lại còn hung hăng đem người ta đuổi ra ngoài như vậy? Nói thẳng ra là bà có dụng ý gì? Chẳng nhẽ bà không làm như vậy sợ người ta không biết bà đứng đắn sao?"

Đinh Hạo liên tục chế giễu: "Đuổi ra ngoài thì đuổi ra ngoài, bà lại còn đánh người để "chỉ cây dâu mà mắng cây hòe", mắng Đinh Hạo ta, người so với ta cũng có phải là đồng lứa đâu chứ, vãn bối hảo tâm muốn giúp nhà bà đưa hạt giống về, đến khi không làm gì được bà lại ngồi trên mặt đất giả điên khóc lóc mắng chửi người, bà là đang dọa người sao?"

Khắp nơi truyền đến tiếng cười trộm của hàng xóm, Đổng thị mặt đỏ tía tai, lắp ba lắp bắp, không biết phải nói gì mới tốt."Đổng thị, bà là trinh tiết liệt phụ, sao không đem cái tai cắt luôn đi để chứng tỏ mình thủ tiết a? Sao bà không đem gia môn nhà ngươi phong kín lại, đem thân thích bằng hữu cự tuyệt hết đi? Bà sao không lấy váy chùm đầu lại, không phải như thế càng chứng tỏ ngươi trinh liệt sao? Bà là một trinh tiết liệt phụ a. vậy bà mang đồ đỏ đội khăn xanh, trên đầu cài hoa châm làm gì?"

"Ngươi... Ta..." Đổng thị lắp ba lắp bắp không biết nói cái gì cho phải, đổi lại là người khác, nếu dám nói với nàng như vậy, chỉ sợ nàng đã chịu không nổi làm nháo nhào như có chuyện chết người rồi. Nhưng khi Đinh Hạo còn làm ở cơ sở công tác, không biết đã xử lý qua mâu thuẫn như vậy ở quê nhà, loại nữ nhân động chút là gào to hô như thế này cũng gặp không ít, những nữ nhân này căn bản là một người đàn bà chanh chua, ngươi nếu như không thể ác hơn nàng, căn bản không thể chấn trụ được nàng.

Đinh Hạo thấy nàng đã rung động, cười lạnh nói: "Các người đều là mẹ góa con côi, sống nương tựa lẫn nhau, đích xác không dễ dàng. Nhưng mà nhìn mình cũng phải nghĩ đến người, bà cũng nên nghĩ cho người thiếu phụ này, nàng cũng không sống dễ dàng gì, bà không cần phải hà khắc như vậy chứ? Mang tiếng điêu ngoa ngoan độc thì có tốt đẹp gì? Được, đây chính là gia sự nhà bà a, ta không xen vào nữa, nhưng bà là người đã có thanh danh tốt như vậy, chẳng nhẽ những tin đồn không căn cứ, bà cũng tin?"

Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Đổng thị có chút chật vật, hèn mọn nói: "Ta là thằng đàn ông, hơn nữa còn là một tên lưu manh, ta còn phải sợ ngươi đặt điều với ta sao, nếu ta thực sự làm chuyện phong lưu như vậy, liền đem ra khoe khoang làm vốn, người ta hâm mộ ta còn không kịp đấy chứ, ta còn sợ ngươi nói ba thành bốn sao? nhưng không có lửa thì sao có khói, bà đặt điều cho nàng như vậy, chẳng khác nào " tự đâm đầu vào đống phân", chẳng lẽ bà sống tới từng này tuổi đầu rồi đều sống trên thân con cẩu sao!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận