Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 273: Tiểu lầu một đêm mưa xuân

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 273: Tiểu lầu một đêm mưa xuân
Đả tự: Lăng Độ Vũ

"Lão gia..."

Dương Hạo than một tiếng, giọng nói trầm ấm: "Diệu Diệu, đi mua mấy món ăn về đây, cùng ta uống vài chén, được không?"

"Á?" Diệu Diệu lo lắng nhìn ánh mắt hắn, vội đáp một tiếng, cầm váy chạy ra ngoài.

Dương Hạo nâng chén rượu, thì thào lẩm bẩm: "Đàn ông không phải đồ vật, đàn bà... cũng không phải đồ vật". Ngửa cổ, uống cạn rượu vào ruột.

Diệu Diệu năn nỉ nói: "Lão gia, xin ngài chớ uống thêm nữa..."

"Hả? Không muốn lão gia uống thêm nữa hả?" Dương Hạo liếc mắt nhìn nàng một cái: "Sợ lão gia uống nhiều rồi ức hiếp nàng phải không?"

Diệu Diệu mặt đỏ ủng, lắp bắp nói: "Lão... lão... gia".

Dương Hạo bỗng đặt chén xuống, chậm rãi cúi xuống hỏi: "Nếu... lão gia ta thực sự cần nàng, nàng có bằng lòng không?"

Diệu Diệu mặt đỏ như gấc, hai tay xua xua, mông lùi dần về phía sau ghế: "Lão gia, ngài... ngài ngài... ngài uống nhiều quá rồi..."

Dương Hạo có men say, ánh mắt càng nóng hơn, hắn giống như một con sói hôi trên người con dê bé bỏng, ép hỏi: "Nàng nói đi, đồng ý hay không?"

Hơi thở của hắn đập vào mặt Diệu Diệu, hai tay mềm nhũn, nàng ngửa người ra ngã bịch xuống nền nói: "Nô tỳ... nô tỳ đồng ý". Lời nói vừa dứt nàng nhắm nghiền mắt lại, mặt nóng bừng.

Bỗng nhiên nàng run run, cảm giác bàn tay Dương Hạo đang vuốt ve má nàng.

"Nàng đồng ý, đúng, nàng đồng ý..." Diệu Diệu đang nhắm mắt, cơ thể căng thẳng, không nhìn thấy nụ cười mỉa mai ở khóe mắt Dương Hạo, chỉ sợ hãi chờ đợi thời khắc tiếp theo.

"Nàng đồng ý, Đóa Nhi, Oa Oa, Tiểu Nhiên bọn họ cũng đồng ý, ha ha... nam nhi cầu con đường thăng quan, nữ nhi chỉ cầu có cơ thể, chỉ cần ta gật đầu, có nghĩa là mỹ nhân sẽ đồng ý đem cơ thể mềm mại phụng dưỡng ta, ta hà tất phải đau lòng vì cô ấy, hà tất phải đau lòng vì cô ấy, nàng thấy có đúng không?"

Diệu Diệu cảm thấy hai má lạnh toát, như có vài giọt mưa rơi xuống, nàng giật mình mở mắt, thì ra nước mắt Dương Hạo không biết tự bao giờ rơi xuống.

"Lão gia!" Diệu Diệu vội lật người ngồi dậy, muốn lau nước mắt cho hắn, nhưng rồi lại không dám.

Dương Hạo xoay người, cầm lấy bầu rượu, lảo đảo đứng dậy.

"Lão gia, ngài đi đâu?"

"Lão gia ta lòng đang phiền não, đi ra ngoài một chút". Dương Hạo đi ra đến cửa, đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại nói: "Diệu Diệu, cô còn nhỏ, tuy gặp nhiều chuyện ở thanh lâu kỹ phường, nhưng cô vẫn không hiểu, cô phải biết trân trọng mình, không được dễ dàng tặng cho người ta..." Hắn giơ bầu rượu uống một ngụm, lẻ loi đi ra ngoài.

Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng hắn cô đơn, lòng không biết tại sao lại chua xót và đau đớn đến thế, đúng vậy, cô còn nhỏ, mới có hơn mười ba, nhưng cô từ bên Tuyền Châu đến, bên đó rất nhiều cô gái mười ba tuổi đã có con, cô không nhỏ nữa, cô đã hiểu chuyện đời.

Dương Hạo chỉ coi mình là một đứa trẻ, nhiều lần có ý với nàng, lời đồng ý của nàng, lời thề của nàng, khi nào... lão gia mới có thể nhìn thẳng vào nàng, coi nàng là một người con gái trưởng thành đây?

Trong khoảng thời gian ngắn, mắt nàng rưng rưng, nàng khóc...

Đêm mùa hè, sắc trời ráng đỏ, Dương Hạo ở Lâm uyển (nơi Vua đi săn) lẻ loi cô độc đi từng bước, thỉnh thoảng hắn uống một ngụm rượu, đã vào đến trong rừng sâu, men say ngấm vào cơ thể hắn, hắn thấy mông lung, không biết người trên thế gian, cũng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được một giọng nói ngọt ngào: "Này vị tiểu ca, ngươi cô đơn một mình, mượn rượu giải sầu, là có chuyện gì vậy?"

Dương Hạo mở to đôi mắt đang say lờ đờ, nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây, cố gắng nhìn kỹ, người đó giống như một con nai con, mặc chiếc váy màu xanh đẹp khiến người ta hoảng hồn...

Dương Hạo say lờ đời, ánh mắt mông lung, cố giương mắt ra nhìn, chỉ thấy một mỹ nữ cơ thể mềm mại yểu điệu mặc váy màu xanh ngọc bích, đứng dưới gốc cây, cười thản nhiên, chính là Ngô Oa Nhi.

Ngô Oa Nhi cười nói: "Tiểu ca chớ có nước mắt lã chã, thiếp có một lời vàng ngọc thế này, người bị sương gió đánh gẫy như dương liễu, nhưng đợi đến mùa xuân thì lại nảy mầm mà".

Dương Hạo thấy những lời này quen tai kinh ngạc hỏi: "Oa Oa, cô ở đây làm gì?"

Ngô Oa Nhi giơ cổ tay lên, vung tay áo, nhẹ xoay người, dùng giọng nói ngọt ngào hát: "Thần tiên tuế nguyêt ngõa bất ái... hảo bỉ liên hoa cuống khai..."

"Á!" Dương Hạo gõ gõ vào đầu mình, đột nhiên nghĩ đến: "Đây chẳng phải mấy câu từ trong "Thiên tiên xứng" mà ta nói với cô ấy sao, hóa ra cô ấy đang một mình tập luyện dưới gốc cây".

"Cô là tiên nữ, là tiên nữ ư?" Dương Hạo cười ha ha: "Tiên nữ chỉ có bay lên trời, nào có chuyện bay xuống dưới gả cho một tên khốn nghèo hèn không quyền không thế? Ha ha, toàn là lừa bịp người, lừa người, không chính xác tí nào".

Ngô Oa Nhi cười hì hì, cô yêu kiều đi đến, kéo cánh tay hắn, chớp mắt nói: "Ai bảo không có tiên nữ bay xuống, thiếp đây không phải là tiên nữ bay đến trước mặt chàng sao? Đại nhân sao lại uống say bí tỉ như thế, co tâm sự gì sao?"

"Ta... nào có tâm sự gì. Đi, chúng ta đi uống rượu. Đi đến chỗ cô, tiếp tục uống". Dương Hạo bảo Ngô Oa Nhi nâng mình, thất tha thất thểu đi về phía trước Ngô Oa Nhi giờ ở Bạch hương lầu cũng thuộc Mi Hồ Quật, chỉ là giờ Mi Hồ Quật vẫn chưa dọn đến, vì cô cần dàn dựng kịch, giờ thường xuyên qua lại.

Khi vào trong lầu, không khí nặng nề trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng sấm rền, sau đó mưa tí tách rơi xuống, thời tiết mát mẻ hẳn. Chỗ ở của Ngô Oa Nhi thanh ngâm tiểu trúc như Mi Hồ quật, nhàn nhạt hương thơm, lịch sử tao nhã vô cùng.

Ngô Oa Nhi gọi người bê lên mấy món ăn, nhưng lại không gọi người mang rượu, ngược lại bê lên thứ nước giải rượu. Đóng cửa phòng lại, Ngô Oa Nhi xoay người nhìn, chỉ thấy Dương Hạo tựa vào giường của cô, một tay để lên trán, nhắm nghiền hai mắt, cảm giác say thực khó chịu, không khỏi lắc đầu cười, nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, đỡ lấy vai hắn, bưng nước giải rượu cho hắn, dịu dàng nói: "Được rồi, đại nhân uống không ít rồi, nào, uống chút nước giải rượu này đi".

Hắn cầm lấy bát nước, chạm phải đôi tay ngọc, mềm mại trắng nõn, Dương Hạo không nhận lấy chén rượu, lại ngẩng đầu nhìn nàng. Vừa mới ngẩng đầu thì thấy một ánh mắt dịu dàng, vô cùng thân thiết, nhìn không rõ lắm, cho nên giống như rượu thuần túy, chỉ để người ta ngửi thấy mùi thơm của nó.

"Vì con đường làm quan, hay là vì đàn bà?" Ngô Oa Nhi thản nhiên hỏi.

"Sao... lại hỏi vậy?"

Ngô Oa Nhi chuyển ánh mắt, ôn nhu nói: "Đàn ông các ngài, trừ hai cái ấy ra, còn vì cái gì mà uống rượu say mềm như vậy được nữa?"

Dương Hạo không nói gì, Ngô Oa Nhi hé miệng cười, đem nước giải rượu đến, nói: "Nào, ngoan, uống nó đi".

Dương Hạo không né tránh, uống cạn nước giải rượu từ tay cô, Ngô Oa Nhi giống như một người vợ nhỏ hiền thực, lại cầm tới một cái ống nhổ, bảo hắn súc miệng, thấm ướt khăn mặt lau mặt cho hắn, sau đó nhỏ giọng nói:

"Đại nhân còn chưa nói nhé, rốt cuộc là tại sao, chuyện buồn mà để trong lòng sẽ rất khó chịu đấy, chi bằng không ngại nói ra đi:

"Đại nhân còn chưa nói nhé, rốt cuộc là tại sao, chuyện buồn mà để trong lòng sẽ rất khó chịu đấy, chi bằng không ngại nói ra đi".

Dương Hạo im lặng một lát, cúi đầu nói: "Đàn bà..."

Ngô Oa Nhi cười mãn nguyện, tay nhỏ xoa xoa vào ngực hắn hỏi: "Cô ấy... làm gì?"

"Cô không cảm thấy... cô nói quá nhiều sao?"

"Vì thiếp là đàn bà mà, nào có người đàn bà nào không nói nhiều chứ?" Ngô Oa Nhi nghịch ngợm cười.

Dương Hạo ngẩng mặt nhìn cô, lông mày như vẽ, ánh mắt sáng như nước hồ, giờ gần như thế, có thể đếm được lông mi của nàng. Khuôn mặt cô không tỳ vết, mũi ngọc nhỏ xinh như ngà voi mới nhú, môi đỏ mọng hơi cong. Ấn tượng nàng để lại cho người ta luôn là một đứa trẻ xinh xắn, nhưng giờ trong phòng riêng của cô ấy, Dương Hạo đột nhiên phát hiện ra, cô ấy thực sự là đàn bà, một người đàn bà thành thục, quyến rũ, thiện cảm.

Nhìn nàng thật lâu, ánh mắt Ngô Oa Nhi đột nhiên có cảnh giác, nàng hơi né tránh, eo thon nhỏ của nàng đã bị bàn tay Dương Hạo ôm chặt, sau đó hôn tới tấp lên môi nàng.

"Ư ư ư... ư..." Oa Oa cố gắng giãy dụa mấy cái, nhưng đầu lưỡi Dương Hạo càng thọc sâu hơn, sức lực của cô giống như bị lấy hết ra, thở ra hơi thở làm nũng nhõng nhẽo, đôi bàn tay để trên ngực Dương Hạo cũng từ từ buông ra.

Môi hồng mềm mại, Dương Hạo hôn như để trả thù, nhưng cơ thể vừa đẹp vừa mềm, dục hỏa đã cháy lên, hắn hôn môi, đồng thời bàn tay hắn lần mò vuốt ve cơ thể Ngô Oa Nhi, đợi đến khi hai người rứt nhau ra, Ngô Oa Nhi cũng giống như người uống rượu say, mặt đỏ như trứng gà, môi ướt sũng, đỏ mọng hơi sưng lên vì bị Dương Hạo hôn.

Quần áo của nàng bị Dương Hạo làm xộc xệch, dây lỏng lẻo vẫn còn đó, lộ ra đôi nhũ hoa trắng nõn trong vạt áo, Dương hạo mượn cớ say làm bừa, không nghĩ ngợi gì nữa, tay lần mò mở dây xiêm y của nàng.

"A!" Ngô Oa Nhi kêu lên một tiếng, trong chốc lát nhắm nghiền mắt lại, giọng run run: "Chàng... chàng không được hối hận..."

Trả lời nàng là một cảm giác nóng bỏng từ đôi vú truyền tới: "Trời ơi. Hắn.. hắn đang mút... của ta, lần này... tuyệt đối không phải... không phải bút lông..."

Ngô Oa Nhi ngẩng mặt, vòng eo bị hắn ôm chặt vào lòng, trong chốc lát đôi vú cương lên, không biết từ lúc nào, quần áo đã bị Dương Hạo cởi bỏ, dáng người tuyệt đẹp như ngọc phơi trước mặt hắn, mùi thơm quyến rũ của người phụ nữ...

Dương Hạo nhìn thấy điểm ở giữa hai chân, một màu ửng đỏ, tựa như không có một ngọn cỏ nào, thoáng nhìn thấy, Ngô Oa Nhi vội kêu lên một tiếng, xấu hổ lấy tay che lại, nhắm tịt mắt, khép hai chân, dục hỏa Dương Hạo đã đốt hừng hực, có men say thêm hứng, bèn giang hai chân nàng ra, để nàng nằm dưới người mình.

"Chàng... chàng không được hối hận..." Ngô Oa Nhi sợ hãi lại nói một câu, lần này Dương Hạo vẫn lấy hành động trả lời nàng, cơ thể Ngô Oa Nhi đột nhiên căng thẳng, ngửa đầu kêu rên rền rĩ tiếng dục vọng, hai tay nhỏ bé nắm chặt đệm...

Trận mưa gió bừa bãi cuồng đãng cuối cùng cũng đã kết thúc, đáng thương cho Ngô Oa Nhi mắt mông lung, đầu tóc bị xõa tung, phấn má không còn nữa, đổ mồ hôi đầm đìa, cơ thể mềm nhũn như không có chút sức lực nào.

Nàng không ngờ đàn ông lại hung hãn như vậy, thực khó tưởng tượng cơ thể mình mề mại như liễu thế này lại có thể chịu được sự mạnh mẽ như đang vật lộn xé rách mình ra. mây mưa qua đi, để lại sau đó là khoái cảm dục vọng vừa mới được nhận. Nàng không còn đủ sức để kêu lên nữa, biết rõ hắn đang nhìn mình, nhưng lại không có sức mà kéo chăn đắp lên người.

Dương hạo đã tỉnh rượu, là bị làm cho tỉnh, sau khi vui vẻ đầm đìa, phát hiện ra vết máu ở trên giường, hắn mới bị tỉnh lạnh. Cả ngày được các mỹ nữ xinh đẹp vây quanh, nếu nói là hắn không động lòng thì là giả, nhưng vừa nãy khi phẫn uất, biết rõ Diệu Diệu tuyệt đối sẽ không cự tuyệt hắn, hắn vẫn không phóng túng, đơn giản là vì Diệu Diệu còn quá non nớt, không hiểu chuyện nam nữ, hắn không muốn đeo gánh nặng lên lưng.

Còn Ngô Oa Nhi thì khác, gặp vui thì chơi, cũng chỉ là một bữa cơm thường với cô ấy. Nhưng hắn không ngờ, thực sự không ngờ, phong tình diêm dúa, ánh mắt lừa tình, hắn không ngờ mình lại làm chuyện đó với đệ nhất hành thủ Ngô Oa Nhi của Mi Hồ quật, lại cũng là một người non nớt.

Dương Hạo kéo chăn mỏng lên người nàng, đêm đầu mùa hạ tương đối muộn, mông lung mơ hồ, cơ thể mềm mại, hai ngọn núi phập phồng, hai người cùng hòa chung nhịp đập. Đùi trắng nõn mê người, cánh tay trắng ngọc bên ngoài chăn.

ĐỘng tác của Dương Hạo lấy hết sức lực của Oa Oa, tay nàng nhẹ sờ, sờ lấy cổ tay Dương Hạo, cầm tay hắn để lên giường, Duơng Hạo bèn để lên trên giường. Lúc này hắn còn có thể làm thế nào nữa, ăn no rồi phủi mông đi sao?

Oa Nhi rên rỉ một tiếng, xoay người nằm sấp lên tấm ngực to rộng của hắn, trần trụi, ấm áp đè lên cơ thể lạnh của hắn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa cổ hắn. Ánh mắt nàng vẫn chưa mở ra, môi nở nụ cười thỏa mãn.

Từ giờ trở đi nàng từ một cô gái biến thành một người đàn bà, tấm thân quý giá giữ gìn mười tám năm cuối cùng đã trao cho người mình yêu, đối với một người phụ nữ lăn lộn trong chốn phong trần, không phải là chuyện rất may mắn sao, nàng đương nhiên là vui vẻ thỏa mãn rồi.

Huống hồ, nàng từ lâu không muốn lăn lộn trong gió bụi nữa, khi còn trẻ thì nhanh chóng tìm kế sinh nhai, sau khi trưởng thành thì để báo ân, nàng mới ở chỗ này, nàng cũng không muốn có tấm biển hành thủ này, nàng ghét nó, và mệt mỏi với nó, nhiều năm như vậy, nàng có để đọc hiểu được bao nhiêu đàn ông, nàng biết cách nghĩ của Dương Hạo đối với người phụ nữ khác xa so với cánh đàn ông trên thế gian này, nàng không biết người đàn ông này tại sao có sự khác biệt ấy, nàng chỉ biết, đó sẽ là may mắn của nàng.

Đúng vậy, là may mắn của nàng, nàng luôn gặp quý nhân, nhỏ cũng vậy mà giờ cũng vậy. Mấy ngày nay sớm chiều làm việc chung, nàng càng hiểu rõ người đàn ông này, nàng biết, nếu Dương Hạo không phải cho rằng nàng là một người đàn bà đã quen mây mưa, hôm nay cho dù uống say cũng sẽ không gặp nàng, nàng thực may mắn, biết chọn người mà giao phận, công thức như vậy giúp nàng đạt được phu nhân có thể phó thác cả cuộc đời.

Cơ thể nhỏ xinh yêu kiều nằm sấp trên người Dương Hạo, hai tay Dương Hạo không có chỗ để nhớ đến cảnh ngộ gập ghềnh hai năm qua, nghĩ đến Đường Diễm Diễm phụ lòng, hắn mở rộng lòng, hai tay đặt nhẹ lên lưng Oa Oa. Lưng Oa Oa mượt nhẵn vô cùng, từ lưng đến eo, có một đường cong, hai tay của hắn đặt lên đó, sờ vào chỗ lõm ở giữa mông, đầu ngón tay hắn có thể cảm nhận được ở phía dưới đó cũng co dãn, trơn tru, đầy đặn vô cùng.

Dương Hạo rất tò mò tấm thân trinh trắng của nàng, nhưng lúc này hỏi đương nhiên là chuyện mây mưa. Hắn còn muốn hỏi Oa Oa là có muốn hoàn lương hay không, hắn không thể chấp nhận được chuyện người đàn bà của mình nằm dưới một người đàn ông khác, lúc này hỏi chắc chắn không thích hợp.

Đang lúc do dự, Oa Oa nói chuyện: "Đại nhân xưa nay nho nhã, không ngờ... lại mạnh mẽ như vậy... có thể làm người phụ nữ được đại nhân cưng chiều, là mơ ước hân hoan của biết phụ nữ trong thế gian này..."

Oa Oa cười ngọt ngào, dịu dàng thì thầm, lời khen vào lúc này đương nhiên là một phần của mỵ công, nàng lúc này mới nghĩ ra, mỵ công nàng khổ tâm luyện bao năm, vừa nãy trước mặt Dương Hạo không tác dụng chút nào, chính biểu hiện chăm sóc của mình đã thể hiện hết, cũng không biết sẽ làm hắn vui hay không.

"Hân hoan sao?" Dương Hạo bị chạm tới tâm sự, không khỏi cười ảm đạm, hai tay nhẹ vuốt tấm thân mịn màng trơn tru của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta lại cảm thấy, ta là mjng Thiên sát cô tinh, ai theo ta, sớm muộn cũng sẽ bỏ ta mà đi thôi. Không bỏ đi thì cũng sẽ chịu bất hạnh".

"Sao chàng nói vậy?" Nàng cọ cọ ngực vào ngực Dương Hạo, người như con mèo, nằm úp trên ngực hắn không chịu ngẩng đầu Dương Hạo nhẹ nhàng mơn trớn mông nàng, nói đại khái mối tình của mình một lượt.

Dương Hạo đắm chìm, nhớ lại mọi suy nghĩ, hắn hoàn toàn không chú ý khi hắn nhắc đến Chiết Tử Du ở Phủ Châu, Ngô Oa Nhi đang ở trên ngực hắn muốn nhỏm dậy. Vốn muốn nhắc Dương Hạo, lúc này hồi tưởng lại, nàng cuối cùng cũng biết mắt của tiểu thư lúc này tại sao có chút cổ quái.

Trời ơi, hắn thích Chiết tiểu thư... xong rồi, xong rồi, chết rồi, chết rồi, ta lại cướp đoạt người đàn ông của tiểu thư Chiết gia...

Dương Hạo than một câu: "Haiz, không nói nữa. Đời người không như ý muốn, chỉ được tám chín phần thôi, ai mà không có phiền não của mình chứ, ta nên sớm biết điều đó. Oa Oa, ta giờ cần nàng, muốn hỏi nàng một câu, nếu nàng đồng ý cả đời bên ta, thì dọn đến phủ của ta, từ giờ sẽ không còn Mi Hồ Oa Oa nữa, chỉ có một Oa Oa của ta thôi. Nếu nàng không đồng ý đến, ta cũng sẽ không bắt ép nàng, nàng suy nghĩ cho kỹ đi".

Ngực Ngô Oa Nhi căng phồng, tai nàng vẫn nghe lời Dương Hạo nói, linh hồn nhỏ bé phiêu lãng trong không trung: "Tiểu thư nếu biết việc này thì làm sao? Không... ta không đoạt người đàn ông của cô ấy, ta và đại nhân khi cùng nhau, thì họ đã chia tay rồi, ta... ta không chen vào, cũng là đoạt từ tay Đường cô nương, là thay tiểu thư hả giận, báo thù..."

Tự an ủi, Ngô Oa Nhi bỗng ôm chặt lấy người Dương Hạo, như sợ bị người khác cướp mất, được một lúc nàng mới ngẩng đầu lên, dứt khoát nói:

"Thiếp mấy ngày này cần phải về Mi Hồ quật".

Dương Hạo nhướng mày: "Hả?"

Oa Oa ôm chặt hắn nói: "Oa Oa trở về, thu xếp lại Mi Hồ quật, toàn bộ sẽ chuyển vào trong Nhất Tiếu lầu, sắp xếp thỏa đáng cho các chị em xong. Khi đó Oa Nhi sẽ không vướng bận gì nữa, từ nay về sau, sẽ toàn tâm toàn ý phụng dưỡng đại nhân. Còn về chuyện tối hôm nay... đại nhân ngủ lại khuê phòng của thiếp nhé".

Dương hạo nghi ngờ hỏi: "Nàng... không đau sao, còn có thể nữa sao?"

Ngô Oa Nhi vốn chỉ không muốn rời xa hắn, chỉ muốn ôm hắn và ngủ trong ấm áp, hắn hỏi thế này, Oa Nhi cũng hơi rung động, nghĩ đến cuộc mây mưa lúc nãy, không khỏi nóng ran tai, mắt mơ màng nói:

"Đại nhân thử thì biết".

Không biết trong bao lâu, mây mưa triền miên trong phòng.

Chưa nghe thấy tiếng gà gáy, Dương Hạo đã tỉnh. Mỗi sớm đều luyện công, đâm ra quen. Nhưng hôm nay thì khác, khi hắn tỉnh dậy cảm thấy một cơ thể thơm mát được hắn ôm trong lòng, hắn khẽ nhúc nhích người trở dậy, cảm giác bôi trơn dầu lại nảy lên trong đầu hắn.

Nhẹ mở mắt thì nhìn thấy mái tóc đen thấp thoáng, đôi vai mềm dại, đường cong nổi lên rõ. Đẹp mê hồn, khiến người ta si mê, chẳng trách người ta nói dịu dàng là nhà anh hùng, mỹ nhân ôm lấy hắn, nào có anh hùng nào thoát ra được?

Nàng như một con mèo hiền lành, đầu vùi vào ngực hắn, thở nhẹ, chiếc mũi nhỏ xinh, Ngô Oa Nhi ngủ say giống như một đứa trẻ, khiến người ta khó có thể nghĩ rằng nàng đã trải qua một trận phong tình tối qua.

Dương Hạo ngẩn ngơ nhìn Ngô Oa Nhi trong lòng, mắt lộ ánh mắt phức tạp. Giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh. Sau khi tỉnh rượu, đầu rỗng tuếch buồn bã vô tận. Từng cho rằng hạnh phúc, từng cho rằng cuộc sống tuần tự mà làm, rồi hắn lần lượt bị vận mệnh thay đổi. Trong dòng đời định mệnh, hắn giống như một cây khô trôi theo dòng nước ấy, hắn không biết vận mệnh đưa hắn đến nơi đâu, cũng không biết thời khắc sau đó hắn sẽ là gì, hoặc chỉ cần như bây giờ, hưởng thụ hiện tại, mới không trở thành tàn tro nhân gian. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Hắn thở dài một tiếng, thuận tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Oa Oa rồi vuốt ve mông tròn của nàng, da mềm mịn nõn nà trơn tru, Dương Hạo vuốt ve thật lâu sau, Oa Nhi đột nhiên mở mắt, ừm một tiếng, cơ thể mềm mại liền theo bản năng rúc rúc vào lòng hắn, đầu nàng rúc thật sâu, dường như không dám đối diện nhìn hắn, hắn cúi đầu, chỉ thấy mái tóc mượt ma như mây và chiếc cổ nhỏ nhắn đáng yêu.

"Nàng tỉnh rồi sao?" Dương Hạo ngừng tay không vuốt nữa, để tay đập đập lên mông nàng.

"Vâng, thiếp... tỉnh rồi. thiếp... hầu hạ đại nhân vào phòng tắm thay đồ". Oa Oa đột nhiên nghĩ ra gì đó, giãy dụa đứng dậy hầu hạ hắn. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu nàng quan hệ, tuy nàng khúm núm thuở nhỏ lại tập luyện ca múa, chân tay nàng khỏe hơn những người con gái bình thường, nhưng khi Dương Hạo tung đòn đánh, vẫn không chịu nổi, vừa mới động đạn thì thấy đùi đã bủn rủn, không ngừng kêu "Ai zô".

Dương Hạo thấy cơ thể nằng quằn quại, lồng ngực phát ra tiếng cười. "Được rồi, nàng nếu theo ta, sẽ hiểu được, Dương gia chúng ta không có nhiều quy tắc thối nát như bao nhà khác. Lát nữa chúng ta đi tắm mặc quần áo".

"Vâng..." Oa Oa cúi đầu lên tiếng, má lúm đồng tiền cười, mặt ửng đỏ, dán vào ngực Dương Hạo, có cảm giác như đang nóng.

"Ha ha, xấu hổ như vậy sao? Chẳng giống với Ngô Oa Nhi thường ngày". Dương hạo trêu chọc, không chịu được siết mạnh nàng vào lòng. Cơ thể Oa Oa nhỏ nhắn, hắn ôm toàn bộ cơ thể nàng vào ngực, cơ thể như trượt đi, Dương Hạo ôm được một lúc rồi bỏ ra. Dương Hạo tu luyện song tu công pháp biết thế nào là âm dương giao hòa, cố tinh dưỡng khí, thể lực tiêu hao có hạn, dương vật không chịu được lại rục rịch cương lên.

Hắn nằm ngửa trên giường, hai tay nâng Oa Oa lên, Oa Oa cảm thấy được vật kia đang cương lên, không khỏi ngạc nhiên, năn nỉ nói: "Lão gia bỏ qua cho thiếp đi, thiếp giờ... giờ thực không thể".
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận