Long Châu - Chương 149: Số bái sư

Long Châu Chương 149: Số bái sư
Ý thức của Hắc Vũ dần trở lại, hắn chậm rãi cảm nhận được, quanh người hắn hiện tại có một cảm giác vô cùng ấm áp dễ chịu.

Hắn cố trở mình nhưng phát hiện toàn thân lúc này không có một chút sức lực nào, ngay sau đó, mí mắt hắn liền dần dần mở ra.

Vừa mở mắt, Hắc Vũ liền phát hiện bản thân hắn lúc này đang ở trong một căn nhà gỗ, sau đó hắn lại phát hiện ra mình đang nằm trong một lớp lông dày, chính lớp lông này khiến hắn có cảm giác ấm áp như vậy.

Xoẹt xoẹt

Một âm thanh vang lên khiến Hắc Vũ giật mình vội vàng nhắm mắt lại giả vờ vẫn còn hôn mê, tuy vậy nhưng mí mắt hắn vẫn khẽ hé ra quan sát tình hình.

Ở trong căn nhà, gần với chỗ của hắn có một cái bếp lò còn đang đỏ lửa, bên cạnh bếp lúc này có một lão đang ngồi mài nhưng cây linh dược ra thành bột.

Nhóp nhép... nhóp nhép...

Xen kẽ tiếng mài của bà lão lúc này lại có thêm những tiếng nhóp nhép nghe như tiếng thứ gì đó đang nhai.

- Tiểu Hồng, ngươi đúng là đồ con bò mà, suốt ngày chỉ biết nhai - Bà lão lúc này vừa làm việc vừa mắng một tiếng.

- Khịt! - Đáp lại lời bà ta chỉ có một tiếng khịt mũi.

Hắc Vũ lúc này nhận ra bên cạnh mình có một con yêu thú lớn dạng bò, thứ đang bao phủ hắn chính là lớp lông của nó.

Con bò lúc này có vẻ như không có phát hiện ra hắn đã tỉnh dậy mà chỉ chăm chú nhai.

- Hử, tên tiểu tử này tỉnh dậy rồi sao? - Bà lão lúc này chợt lên tiếng khiến Hắc Vũ giật mình khép chặt mắt lại.

Bà lão lúc này cũng dừng tay thôi mài, mà con bò bên cạnh hắn lúc này cũng ngừng nhai rồi quay sang phía Hắc Vũ.

- Tên tiêu tử này, đã tỉnh rồi còn không mau mở mắt, tính qua mặt lão nương sao? - Bà lão nói một tiếng nhưng bên trong vừa vocó chút uy áp vừa có chút ngoa ngoắt.

Hắc Vũ biết mình không thể giả vờ được nữa nên đành mở mắt.

Hắn nhìn bà lão chăm chú, sau khi chắc chắn bà lão này không có ác ý thì lúc này hắn mới lên tiếng.

- Tiền bối, không biết ta đang ở đâu? - Giọng nói của hắn có chút yếu ớt.

- Bắc Cực! - Bà lão nhàn nhạt nói ra.

- Hoá ra là vậy! - Hắc Vũ hiểu ra.

Mặc dù hắn đã mất ý thức trước khi rơi khỏi vùng không gian vô định nhưng hắn cũng phần nào đoán được làm sao mình lại đến đây.

- Là tiền bối cứu ta sao? Đa tạ người!

Cho dù là nếu lúc đó Hắc Vũ không bị trọng thương đan điền thì hắn cũng sẽ chết cóng vì không thể điều động nguyên khí bảo vệ cơ thể được nên đa tạ bà lão cũng là điều đương nhiên.

- Không có gì! Thương thế của ngươi khá nặng, trước hết hãy nghỉ ngơi đi, ta đã cho ngươi dùng đan dược giảm đau rồi.

Nghe bà lão nói lúc nãy hắn mới nhận ra, thương thế trên người hắn khá nặng nhưng lúc này hắn lại không có cảm giác đau nhiều lắm, điều này chỉ có thể là do đã được dùng thuốc.

Bà lão lúc này lại quăng cho hắn một viên đan dược, dù bà ta không di chuyển chút nào nhưng viên đan dược vẫn rơi vào đúng ngay giữa miệng hắn.

- Đó là đan dược trị thương, ngươi cứ yên tâm dùng đi!

Thấy Hắc Vũ vẫn còn chần chừ không dám nuốt thì lúc này bà lão mới lên tiếng.

Hắc Vũ cũng bớt lo lắng phần nào, hắn liền nuốt viên đan dược xuống, sau khi xác định không có việc gì thì hắn mới yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc.

...

Không biết Hắc Vũ đã thiếp đi bao lâu, hắn cảm giác như mình đã ngủ suốt mấy tháng trời.

Lúc này trong căn nhà gỗ cũng chỉ còn mỗi hắn, bà lão và con bò không biết đã đi đâu, trên người hắn hiện tại là là tấm chăn lông thay vì lớp lông của con bò.

Hắn cố gắng gượng dậy, cơ thể hắn hiện tại đã có thể di chuyển nhưng vẫn còn đau đớn.

- Lạnh quá! - Vừa tỉnh dậy hắn đã run bần bật vì lạnh.

Hắc Vũ muốn điều động nguyên khí để ngăn sự ảnh hưởng từ nhiệt độ, bất quá lúc này hắn mới phát hiện ra nguyên khí trong đan điền của mình đã biến đâu mất.

- Nguyên khí không điều động được?! - Sắc mặt hắn trở nên khó coi, bất quá trước tiên hắn phải chống lại cái lạnh của nơi này đã.

Dù không điều động được nguyên khí, bất quá hắn còn là Hồn tu, hồn lực vẫn có thể sử dụng.

- Chủ nhân chớ kích động, hiện tại đan điền của người đã bị đánh đến nứt vỡ nên không thể điều động nguyên khí được nữa - Âm thanh từ hệ thống vang lên để giải thích về tình trạng của hắn.

- Nứt vỡ sao?! - Hắc Vũ sắc mặt không ổn định, cảm xúc nhất thời bị ảnh hưởng.

Hắn hiện tại đang trên con đường tu luyện, hiện tại lại mất đi khả năng Vũ tu, cũng may hắn vẫn còn khả năng Hồn tu nên không trở thành phế vật.

Bất quá Vũ tu chính là năng lực mạnh nhất của hắn, với hai dị thuộc tính hắn không nghi ngờ chính là một trong những kẻ có thiên phú cường đại nhất tinh cầu.

Còn Hồn tu từ lâu đã bị hắn bỏ quên vì ít khi dùng đến, cho nên hiện tại tu vi cũng chỉ mới là Hồn Tướng tứ trọng.

Với tu vi như vậy, hắn không khác gì một tu sĩ bình thường, cũng may là còn có Phá Vạn Chỉ nên hắn có thể tự tin chiến với những tên cùng cấp một trận mà không sợ thua.

- Có cách nào để chữa trị đan điền của ta không? - Hắc Vũ hỏi hệ thống.

- Xin lỗi chủ nhân, hệ thống hiện tại chưa đủ đẳng cấp để biết được thông tin này!

Mặc dù câu trả lời của hệ thống hơi khiến hắn thất vọng, bất quá đó vẫn chưa phải là hết cách.

Nếu hắn đến Đoàn gia cầu nhạc phụ tương lai và lão nhân gia giúp đỡ, nói không chừng hai người đó có cách chữa cho hắn.

Két

Đúng lúc này có tiếng mở cửa, từ bên ngoài, bà lão đã cứu hắn bước vào, theo phía sau là con bò lúc này đã thu nhỏ kích thước lại để có thể đi vừa với cửa.

- Ồ, tên tiểu tử tỉnh lại rồi!

Hắc Vũ mới bình tĩnh lại rồi đứng dậy hành lễ:

- Đa tạ tiền bối đã cứu mạng!

Hắn biết rõ nếu bà lão này không đem hắn về ủ ăm thì có lẽ hắn đã chết cóng vì không thể điều động nguyên khí cũng như hồn lực rồi.

- Ngươi đã biết tình trạng của ngươi rồi chứ? - Bà lão hỏi.

Bà ta cũng khá ngạc nhiên, Hắc Vũ đã tỉnh dậy, chứng tỏ hắn đã biết tình trạng cơ thể mình, vậy mà tên này đến một chút biến sắc cũng không có, nếu đổi lại là kẻ khác sợ rằng đã suy sụp tinh thần rồi.

- Tiểu tử đã biết! - Hắc Vũ chắp tay nói.

- Tốt tốt! - Bà lão nhìn biểu hiện của hắn thì liền mỉm cười.

- Nói cho ta biết ngươi là ai? Chuyện gì đã xảy ra với ngươi?

Bà ta lúc này có chút tò mò về thân phận của Hắc Vũ, theo bà ta suy đoán, với thiên phú tốt như hắn chắc chắn không phải là người đến từ thế lực bình thường.

Hắc Vũ lúc này muốn giấu cũng không được, chuyện hắn là Vũ Hồn song tu đã bại lộ, cho dù hắn nói gì thì cũng chỉ có trẻ con mới tin.

Vậy cho nên hắn lúc này đành phải nói thật, từ thân phận là đệ tử của Minh Long Bang, cho đến hắn đánh nhau với người Ngọc Thủy Môn rồi bị rơi vào vùng không gian vô định.

Tất nhiên hắn cũng giấu bớt vài chuyện không cần thiết như việc hắn có hai dị thuộc tính, rồi ăn một chưởng của Vũ Tiên mà không chết và cả chuyện Khương lão giúp hắn xé rách không gian chạy trốn nữa.

Bà lão cũng không có nghi ngờ gì, theo bà ta đoán, cùng lắm là hắn đánh nhau cùng một tên Vũ Đế đỉnh cấp mới thê thảm như vậy, giữ được mạng đã là may mắn, chứ không nghĩ là đối thủ đã vượt qua cấp Tiên.

Sở dĩ bà lão kết luận đối thủ của hắn là Vũ Đế đỉnh cấp là vì bên người hắn có hai mảnh Kim Lân Chiến Giáp, chính nó đã giúp hắn cản được lực lượng lớn như vậy.

- Ngươi từ bây giờ sẽ trở thành đồ đệ của ta, sau này ta sẽ dạy ngươi luyện hồn lực - Bà lão cười nham hiểm rồi nói.

Hắc Vũ nghe thấy câu này thì liền cười khổ, vận của hắn đúng là số bái sư mà.

Từ Vu lão, Khương lão, cho đến tên trưởng lão của Hoàng Sa Động cũng muốn nhận hắn làm đồ đệ, hiện tại một bà lão cứu hắn giữa đường cũng muốn nhận hắn làm đồ đệ.

- Đa tạ ý tốt tiền bối, bất quá ta đã có sư phụ. Hơn nữa ta còn phải tìm nơi để chữa trị đan điền của mình. Về chuyện tu luyện hồn lực tạm thời ta chưa có nhu cầu lắm - Hắn lựa lời từ chối, theo hắn thấy bà lão này cũng có ý tốt cho nên sẽ không làm khó hắn.

- Ồ, ngươi định đi đâu để chữa trị đan điền - Bà lão nghe hắn nói tìm nơi để chữa đan điền thì nhất thời trở nên tò mò.

- Không giấu gì tiền bối, sư phụ tiểu tử có chút quen biết với gia chủ Đoàn gia ở Linh Dược Đảo, tiểu tử muốn đến đó cầu giúp một phen.

- Ha ha ha, thì ra là lão già đó! - Bà lão nghe hắn nói xong liền bật cười sau đó nói tiếp:

- Được rồi ngươi cứ đi đi!

Bà lão nói sau đó trả lại cả ba bảo vật của hắn.

Hắc Vũ hơi bất ngờ, bà lão này vậy mà để hắn không thoải mái ra đi mà không có chút gì ngăn cản.

- Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, ơn này tiểu tử sẽ không bao giờ quên.

Hắn hành lễ một lần nữa rồi thu lấy vật phẩm vào trong nhẫn sau đó mới quay người rời đi.

Bà lão nhìn theo bóng lưng Hắc Vũ rời đi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trong màn tuyết dày.

- Tiểu Hồng, đến lượt ngươi rồi đấy! - Bà lão nhìn sang con bò bên cạnh rồi đánh mắt một cái, trên miệng còn nở nụ cười nham hiểm.

Khịt

Con bò lúc này vẫn tỏ ra lười biếng khịt mũi một cái rồi tiếp tục công việc nhai của mình.

...

Hắc Vũ phóng đi trong trời đầy tuyết, phía sau lưng hắn để lại một đường những dấu chân.

Dù không còn nguyên khí nhưng lúc này hồn lực vẫn giúp thân thể hắn di chuyển mau lẹ, chỉ tiếc mốt điều là tu vi Hồn tu của hắn vẫn chưa đạt đến Vũ Vương nên không thể phi không mà đi được nếu không thì tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.

Hắc Vũ vẫn lao đi vun vút, có hệ thống chỉ đường nên hắn cũng không sợ mình bị lạc.

Vụt.

Chỉ là lúc này, từ trong khu rừng lá kim xung quanh hắn bỗng có những tiếng vù vù xuất hiện khiến hắn lập tức tỏ ra thận trọng.

Không đợi hắn chờ lâu, chỉ một hơi thở sau, từ bên trong khu rừng liền có những thân ảnh xuất hiện.

Gừuuu

Từ bên trong rừng, những con yêu thú màu trắng muốt xuất hiện, chúng là một loại yêu thú họ mèo với cơ thể thuần một màu trắng muốt.

- Bạch Mao Băng Báo, Thất giai trung kì!

Âm thanh cảnh báo của hệ thống vang lên khiến hắn hít thở không thông, đôi chân cứng đờ không thể di chuyển.

- Con mẹ nó, cảnh tượng gì đây! - Hắn thầm chửi trong lòng một câu, bất quá khuôn mặt lúc này vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Hắn không ngờ lúc này đây đối diện với hắn lại là một bầy yêu thú thất giai, sức mạnh mỗi con đều tương đương với một cường giả cấp Tiên từ tứ trọng đến lục trọng.

Đối diện với bầy báo này, cho dù là chạy thì Hắc Vũ cũng không thể thoát nói gì đến vùng vẫy.

Cho dù hiện tại hắn không mất đi tu vi Vũ tu thì cũng không đủ cho bọn chúng xỉa răng, chỉ cần bất kì một con báo nào cũng đủ để cắn chết hắn.

- Hề hề, các vị báo ca, báo tỷ, có thể tha cho ta được không? Nhìn ta gầy ốm thế này chắc không đủ cho mọi người dính răng đâu!

Hắn cố nặn ra nụ cười dễ coi nhất để thương lượng với lũ báo, dù sao đám báo này cũng đã đủ để hoá thành hình người, nói không chừng còn có thể tha cho hắn.

Bất quá lúc này bọn chúng vẫn gầm gừ, răng nanh nhe ra, hoàn toàn không có ý gì là muốn tha cho hắn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận