Long Châu - Chương 67: Lại đá nhầm thiết bảng
Chương trước- Chương 1: Nhiệm vụ "cuối cùng"
- Chương 2: Tình nghĩa anh em
- Chương 3: Thế giới mới, cuộc sống mới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Nữ nhân thật phiền phức
- Chương 6: Ám Minh giáo
- Chương 7: Cứu Tử Minh
- Chương 8: Đm hệ thống
- Chương 9: Luyện thể
- Chương 10: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 11: Chức năng mới của hệ thống
- Chương 12: Thần khí, Thánh khí
- Chương 13: Thanh Lâu
- Chương 14: Gặp lại Thuý An
- Chương 15: Đấu giá hội
- Chương 16: Hoả + Thổ =?
- Chương 17: Kim thạch bí ẩn
- Chương 18: Cổ phù bí ẩn
- Chương 19: Lại phải làm anh hùng
- Chương 20: Tới Linh gia
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Minh gia tới
- Chương 23: Chiến Minh Uy
- Chương 24: Nhận chủ
- Chương 25: Khảo hạch
- Chương 26: Đến Tàng Thư Các
- Chương 27: Chủ tịch giả vờ và cái kết
- Chương 28: Ngậm máu phun bát cấp gia tộc
- Chương 29: Công năng của chất dịch
- Chương 30: Gặp lại cố nhân
- Chương 31: Minh Quang Biến Xạ Nhẫn
- Chương 32: Dung Nham
- Chương 33: Hồng Quan
- Chương 34: Chiêu mới
- Chương 35: Ánh Dương
- Chương 36: Long Tiêu
- Chương 37: Đến Nhật Nguyệt tháp
- Chương 38: Bị đột kích
- Chương 39: "Ăn" Ánh Dương
- Chương 40: Mục đích thực sự
- Chương 41: Đến Hoàng Sa đại lục
- Chương 42: Hai tấm cổ phù
- Chương 43: Đi nhờ, bị cướp
- Chương 44: Tác chiến
- Chương 45: An Bắc
- Chương 46: Quỷ
- Chương 47: Chạy khỏi ngạc ngư
- Chương 48: Thông đạo trong hòn đảo
- Chương 49: Kho tàng
- Chương 50: Đông Kì
- Chương 51: Khắc chế
- Chương 52: Trở về Minh Long Bang
- Chương 53: Lên đường
- Chương 54: Dị thuộc tính chưa trọn vẹn
- Chương 55: Đại hội bắt đầu
- Chương 56: Cao Tiến
- Chương 57: Mặc cả
- Chương 58: Hồng Quan chiến Lam Linh
- Chương 59: Chà đạp
- Chương 60: Nhật Quang Kiếm
- Chương 61: Trọng thương
- Chương 62: Quá khứ của Cao Tiến
- Chương 63: Quán quân
- Chương 64: Trong bảo khố
- Chương 65: Tới Đông Hải
- Chương 66: Hai tên quái vật
- Chương 67: Lại đá nhầm thiết bảng
- Chương 68: Thiên tài chiến thiên tài
- Chương 69: Tam hùng gặp mặt
- Chương 70: Hàn Băng Quỷ Vương
- Chương 71: Hợp sức
- Chương 72: Làm Thanh Giang
- Chương 73: Tung Sơn bí cảnh
- Chương 74: Kì phùng địch thủ
- Chương 75: Cùng một phe
- Chương 76: Nhị lang
- Chương 77: Hắc bào
- Chương 78: Long tộc
- Chương 79: Cánh cửa đá
- Chương 80: Chôn vùi
- Chương 81: Đoản mệnh?
- Chương 82: Công chúa trở lại
- Chương 83: Người chơi hệ thuốc
- Chương 84: Dưới đáy hồ
- Chương 85: Lam Linh trao thân
- Chương 86: Hắc Vũ đau lòng
- Chương 87: Cửu cấp mới xuất hiện
- Chương 88: Hoàng Kim Bảng tương lai
- Chương 89: Bàn kế hoạch
- Chương 90: Thăm Thuý An
- Chương 91: Bố cục thế giới
- Chương 92: Lại đến Hoàng Sa
- Chương 93: Cướp người người cướp
- Chương 94: Tham gia khảo hạch
- Chương 95: Chiến cùng cấp
- Chương 96: Bị truy sát
- Chương 97: Người trên Hoàng Kim Bảng
- Chương 98: Sức mạnh của Hoàng Kim Bảng
- Chương 100: Tú Ngọc
- Chương 101: Bằng hữu của Vu lão
- Chương 102: Lên đài
- Chương 103: Đánh bại theo cách cũ
- Chương 104: Nghi lễ bắt đầu
- Chương 105: Bách Linh Trận
- Chương 106: Khương lão
- Chương 107: Quậy tưng Hoàng Sa Động
- Chương 108: Đoàn gia
- Chương 109: Kiếp này ta có nên yêu?
- Chương 110: Chàng có yêu ta không? (Sắc)
- Chương 111: Luyện Tăng Nham Đan
- Chương 112: Tăng Nham Đan cuồng bạo
- Chương 113: Đến Bảo Thế Thành
- Chương 114: Hai phe quy tụ
- Chương 115: Bá Biên
- Chương 116: Anh tài tập hợp
- Chương 117: Đồng loạt bị vây công
- Chương 118: Tổ đội xui xẻo
- Chương 119: Dị quang thứ tư
- Chương 120: Giúp đỡ
- Chương 121: Truy đuổi
- Chương 122: Đối đầu Đinh Lăng
- Chương 123: Dị thuộc tính mới
- Chương 124: Đối đầu Đinh Dũng
- Chương 125: Lục Chí
- Chương 126: Lại bị cắt ngang
- Chương 127: Đại chiến bắt đầu
- Chương 128: Lần lượt đối chiến
- Chương 129: Bên bờ cái chết
- Chương 130: Bị nhốt
- Chương 131: Hồng Quan vs Nguyên Bảo
- Chương 132: Bá Biên vs Lãm Khôi
- Chương 133: Kích động
- Chương 134: Mang theo Thánh khí
- Chương 135: Vũ kĩ của Long tộc
- Chương 136: Quái vật
- Chương 137: Phối hợp
- Chương 138: Một lần nữa phối hợp
- Chương 139: Tê liệt
- Chương 140: Tam bảo hiển uy
- Chương 141: Uy lực kinh khủng
- Chương 142: Cướp đoạt
- Chương 143: Thanh Giang có biến
- Chương 144: Thể hiện toàn lực
- Chương 145: Tiếp tục trận chiến
- Chương 146: Kết liễu một cách khó khăn
- Chương 147: Cứu Thanh Giang
- Chương 148: Được cứu
- Chương 149: Số bái sư
- Chương 150: Luyện hồn
- Chương 151: Luyện đan - Thứ hạng mới
- Chương 152: Luyện hồn kĩ
- Chương 153: Uy của hồn lực
- Chương 154: Rời đi
- Chương 155: Thôn Hồn Quyết
- Chương 156: Sinh vật lạ
- Chương 157: Khí thế lấn át
- Chương 158: Thành Thánh chủ
- Chương 159: Linh Nhân Nghĩ tộc
- Chương 160: Đan điền khôi phục
- Chương 161: Trở về
- Chương 162: Ân ái
- Chương 163: Ân ái (tiếp)
- Chương 164: Chia tay
- Chương 165: Giúp
- Chương 166: Người trong xe
- Chương 167: Bắt đầu đấu giá
- Chương 168: Tài lực của Nguyên gia
- Chương 169: Đấu giá
- Chương 170: Về rồi lại đi
- Chương 171: Tiến vào mộ địa
- Chương 172: Đi lạc
- Chương 173: Không trụ nổi
- Chương 174: Sát khí
- Chương 175: Vô Thanh Ma Miêu
- Chương 176: Vây công
- Chương 177: Lưỡng Bại Câu Thương
- Chương 178: Tức giận
- Chương 179: Bùng phát sát khí
- Chương 180: Chạy
- Chương 181: Đây là con mồi của ta!
- Chương 182: Chấn Phong Ám Kiêu
- Chương 183: Lộ ngực
- Chương 184: Sau trận chiến
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Long Châu
Chương 67: Lại đá nhầm thiết bảng
Hồng Quan và Lam Linh vừa thành công diệt sát một côn sói trắng khổng lồ, Hồng Quan thu lấy yêu đan rồi tiếp tục đi sâu vào rừng.
- Sao sắc mặt ngươi trông khó chịu thế, vì ta sao?
Lam Linh nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn cảm thấy hơi khó chịu nên lên tiếng hỏi.
- Không.
Hồng Quan chỉ nhàn nhạt đáp, vẫn không nhìn lấy mặt nàng một cái.
- Vậy ngươi cười lên xem nào, sao sắc mặt cứ bí xị thế kia.
Sắc mặt Hồng Quan không phải lạnh băng, khô khốc như của Cao Tiến mà là lạnh lùng theo kiểu khó tính như ông già lớn tuổi.
Hắn vẫn không để ý tới nàng mà tiếp tục bước đi.
- Đợi ta!
Lam Linh vội đuổi theo như thể sợ hắn đi mất, cả hai lại tiếp tục lên đường.
Nhưng đúng lúc này một âm thanh lại vang lên khiến cả hai giật mình, ánh mắt lập tức nhìn lui sau.
Từ bên trong cánh rừng, một đàn sói hơn mười con, tất cả đều đạt tới ngũ giai sơ kì, riêng còn đầu đàn đã là ngũ giai trung kì.
Mắt những con sói nhìn vào xác đồng loại rồi nhìn vào hai người như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Hú...
Con đầu đàn bất giác hú lên, những con còn lại cũng hú lên rồi nhanh chóng lao tới chỗ hai người.
- Chạy!
Hồng Quan thấy Lam Linh còn đang ngờ ngàng hô to khiến nàng bừng tỉnh rồi cũng chạy theo.
Với số lượng hùng hậu như vậy, Vũ Vương tứ trọng và tam trọng như Hồng Quan và Lam Linh chắc chắn không phải là đối thủ, ở lại cũng chỉ làm mồi cho bọn chúng.
Bầy sói không buông tha, tốc độ của bọn chúng còn nhanh hơn cả hai, thoáng chốc đã đuổi đến nơi.
Hồng Quan trên tay bắn ra những cột sáng đỏ, cột sáng bắn vào đầu vài con sói làm chúng bị đẩy lùi, hai mắt choáng váng.
Những con khác không vì vậy mà chậm lại, những cái mồm đầy răng nanh sắc nhọn đang mở lớn như muốn nuốt gọn hai người.
Một con nhảy lên chuẩn bị vồ lấy hai người thì bị quang cầu chặn lại mà bật lui sau.
Lam Linh lúc này từ trong túi lấy ra một đống hạt cây, mộc khí được nàng truyền vào bao phủ lấy chúng.
Những hạt giống nhanh chóng được ném ra phía trước, chúng lấy tốc độ chóng mặt mọc lên thành những cái dây leo.
Hai người cùng vừa lúc xuyên qua khỏi chúng, mắt không dám nhìn về sau một cái nào.
Những con sói thấy trước mặt có những cái cây xuất hiện thì liền nhảy qua nhưng những cái cây giống như có linh trí.
Những sợi dây leo lập tức vươn cao cuốn chặt lấy bọn chúng không cho thoát ra, những con phía sau lúc này cũng vì vậy mà bị chậm lại nhưng cũng nhanh chóng vòng qua mà đuổi theo.
Hồng Quan và Lam Linh đã tạo được khoảng cách, lúc này Hồng Quan mới yên tâm hơn, hắn chụp lấy tay Lam Linh kéo nàng ra khỏi hướng bọn hắn đang chạy.
Từ thân thể hắn, một ảo ảnh giống đúc mình vọt ra thay thế hắn đánh lạc hướng, cả hai cao chạy xa bay với tốc độ nhanh nhà có thể.
Lũ sói bị đánh lừa chạy theo ảo ảnh của Hắc Vũ một đoạn rồi mất dấu.
- Đợi đã!
Lam Linh lúc này vẫn đang chạy nhưng liền buông tay hắn ra, mộc khí nhanh chóng từ thủ ấn của nàng lan ra bao quanh hai người.
Vì lũ sói khướu giác cực kì nhạy bén nên nàng dùng mộc khí xoá đi mùi của hai người tránh để bọn chúng lần theo, lúc này cả hai mới an tâm hơn.
Cả hai chạy mãi chạy mãi cuối cùng cũng trốn được vào một hang động nhỏ, miệng thở hổn hển không ra hơi.
...
- Thứ này, ta nhặt định phải lấy!
- Hừ, ngươi mơ sao, thứ này ta nhất định phải lấy.
- Như nào?
- Làm sao?
- Mày giỏi mày ăn đê!
- Mày ăn bố mày trước đê!
- À thế à!
- À thế làm sao mà à!
Ở chỗ hai tên áo nâu và áo xanh, cả hai lúc này không chiến đấu bằng vũ lực nữa mà chuyển sang chiến đấu bằng mồm, cả hai liên tục cãi nhau không ngớt.
Chợt có tiếng động làm cả hai phân tâm, tên áo xanh nhìn về nơi phát ra tiếng động mà không để ý lúc này tên áo nâu đã tranh thủ ngắt lấy bông hoa mà thu vào trong nhẫn.
Nơi phát ra tiếng động, một nhóm người sắc mặt uể oải xuất hiện, nhìn dáng vẻ có lẽ vừa trải qua một trận chiến.
Nếu Hồng Quan và Lam Linh ở đây thì sẽ lập tức nhận ra đây là bốn kẻ háo sắc lúc trước.
Bọn hắn sau khi chạy khỏi chỗ chiến không biết xui thế nào lại gặp yêu thú không những mạnh mà còn điên khiến cho cả bốn tiếp tục phải chạy thục mạng, cuối cùng cũng cắt đuôi được nó.
Bản tính vốn lương thiện nên tên áo xanh liền lên tiếng:
- Các vị huynh đài gặp chuyện gì sao?
Tên lão đại nghe thấy câu hỏi, ánh mắt quét qua một lượt đánh giá hai tên này, thấy bọn chúng chỉ có cái mác cơ bắp chứ khuôn mặt thì lộ vẻ đần thối, lại thêm ý tốt muốn giúp đỡ của tên áo xanh nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chợt ánh mắt hắn lại quét xung quanh, bốn phía lúc này cây cối đều bị phá nát, hiển nhiên là dư âm chiến đấu của hai kẻ này.
Sức tàn phá này theo hắn suy đoán cũng không hề yếu, trong lòng nhất thời hiện lên một ý định.
- Ây da, khụ khụ...vị huynh đài này, xin giúp bọn ta. Chúng ta vào đây tầm bảo không ngờ vừa vào lại gặp phải một đám người xấu vây công muốn cướp đồ, các huynh đệ vất vả lắm mới trốn thoát trốn thoát được khỏi bọn chúng, khụ...
Tên áo xanh thấy vậy thì lòng trắc ẩn hiện lên, trên tay hắn xuất ra bốn khoả đan dược đưa cho bốn người.
- Các huynh đài nhanh chữa trị.
Bốn tên nhìn đan dược trong tay hắn thì hai mắt sáng lên, tay nhanh chóng nhận lấy.
Đây là một loại đan dược Ngũ đan cao cấp, giá cũng không phải là rẻ.
Nếu các tiền bối trong gia tộc hắn có mặt ở đây chắc chắn sẽ mắng hắn là thằng ngu, khi không lại dễ dàng cho đi bốn viên đan dược quý giá như vậy.
Cả bốn tên nhanh chóng nuốt đan dược vào rồi ngồi xuống trị thương.
- Trời cũng tối rồi, chi bằng chúng ta nghỉ lại đây đi!
Tên áo xanh quay ra nói với tên áo nâu như thể bọn hắn là bằng hữu thân thiết, thậm chí còn không hề nhắc đến bông linh dược lúc trước một lời.
Tên áo nâu cũng trợn tròn mắt vì độ đầu đất và cái não cá vàng của tên này, nhưng rồi cũng ngồi xuống mà vận công tu luyện.
- Ta tên là Tịnh Hải, còn ngươi? - Tên áo xanh hỏi.
- Ta tên Hồ Sơn.
Hai người không nói gì nữa mà im lặng tu luyện.
...
Đến ngày hôm sau, cả sáu người dừng việc tu luyện mà bắt đầu đi săn.
Tên lão đại với mồm mép của mình dễ dàng lừa được hai tên đần đi theo, mục đích là để gia tăng thêm lực lượng.
Hắn viện lý do là nơi này có nhiều nguy hiểm chỉ hai bọn hắn nếu gặp phải yêu thú mạnh sẽ khó lòng xoay sở, chi bằng đi chung với bọn hắn lúc đó sẽ dễ dàng bảo vệ nhau hơn.
Tịnh Hải không cần nói nhiều cũng tình nguyện nhập bọn với chúng, còn Hồ Sơn thì không nói gì, dù sao thì bọn hắn đi chung cũng thiệt gì. Cả đám vừa giết chết một con gấu đen Ngũ giai sơ kì, vì để làm bọn hắn tin tưởng, tên lão đại cầm lấy yêu đan của nó đưa cho hai người bọn hắn.
- Huynh đài, thứ này là mọi người săn được bọn ta không nhận đâu.
Tịnh Hải thật thà từ chối trong khi Hồ Sơn chưa kịp đồng ý, có người tự nhiên cho yêu đan Ngũ giai có ngu hắn mới không lấy, đáng tiếc là tên này lại nhanh hơn hắn một bước.
- Nói gì vậy chứ, viên yêu đan này làm sao có thể so sánh với đan dược mà đệ đã cho bọn ta chứ.
- Đúng vậy, bọn ta là người quân tử, nếu đệ không nhận thì bọn ta sẽ mãi mang ơn đệ mất.
- Đúng vậy!
Mấy tên còn lại cũng vội phụ hoạ cho tên lão đại, bọn hắn cũng đã quá quen với cách diễn kịch này.
Tịnh Hải nghe vậy thì liền nhận lấy yêu đan, Hồ Sơn lần này cũng không tranh giành với hắn nữa, dù sao hắn cũng đã có gốc linh dược.
Cả bọn tiếp tục đi săn đến khi trời tối mới dừng lại đốt lửa, nướng thịt yêu thú ăn rồi nghỉ ngơi.
Mặc dù nói tu sĩ không cần ăn uống nhiều nhưng chỉ cần có thì bọn hắn cũng không từ chối, một khối thịt lớn dần dần mà bị sáu người ngấu nghiến hết.
Cả sáu người trò chuyện hồi lâu thì một tên đứng dậy.
- Lão tứ, ngươi đi đâu thế?
- Hình như ta ăn hơi nhiều thịt, bây giờ đau bụng quá.
Nói rồi hắn liền rời đi, có vào chắc chắn sẽ có ra, hắn cũng không nhớ lần cuối cùng mình đại tiện là bao giờ, cả đám mặc kệ hắn vẫn cười nói vui vẻ về những trận chiến trong thời gian qua.
Tên lão tứ cố tình đi thật xa chỗ đó, hắn không muốn đang giải quyết mà bị làm phiền bởi tiếng cười của bọn chúng.
Hắn đi tới một chỗ thì bỗng nhiên dừng lại, trước mắt hắn là một con yêu thú to lớn dạng hổ đang đứng, có vẻ nó không chú ý tới hắn.
Tên nam tử thận trọng rút đao ra thủ sẵn chuẩn bị kích sát nó, nếu không được thì có thể chạy về chỗ đám người kia cầu cứu.
Hắn núp sau một tảng đá, khí tức thu liễm đến cực hạn, loan đao trên tay lăm lăm chuẩn bị đồ sát.
Chợt, một tia sáng như sao băng rơi xuống khiến hắn giật mình tạm thu lại ý định.
Một thân ảnh từ trên cao, tay cẩm ngọn hắc thương cắm mạnh xuống đầu con yêu thú, lôi điện màu tím loẹt xoẹt cuốn lấy thân thể nó.
Tốc độ quá nhanh khiến con hổ cũng không kịp phản ứng, thậm chí một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, cơ thể cũng bị giật cháy đen.
Người xuất hiện chính là Long Tiêu, bên cạnh hắn còn có Hắc Vũ, cả hai nhanh chóng thu lấy yêu đan của nó.
- Trời cũng tối rồi, hay là chúng ta nghỉ lại ở đây đi - Hắc Vũ nói.
Long Tiêu gật đầu, lửa liền được nhóm lên, cả hai ngồi xuống vận công khôi phục nguyên khí.
Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều lọt vào mắt tên lão tứ, đặc biệt hắn chú ý đến thanh hắc thương kia, với ánh mắt tinh anh của hắn thì vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Trong lòng hắn nảy ra tham niệm, bất quá hắn hiện tại chỉ có một mình, trước tiên phải về báo tin cho các huynh đệ để phối hợp hành động.
- Ủa, mùi gì thum thủm.
Hắn nhìn xuống bên dưới, lúc này không cần nói chắc ai cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, hắn nhanh chóng thay quần rồi rời khỏi đó.
Trở lại chỗ đám người hắn không vội nói ngay mà vẫn tỏ ra như không biết gì.
Tất cả vẫn trò chuyện bình thường mãi cho tới đêm thì mới dừng lại.
Tịnh Hải và Hồ Sơn đi ra một góc rồi bắt đầu rơi vào trạng thái tu luyện, lúc này bọn hắn cũng đã tin tưởng bốn người hơn, bằng việc chém gió tài tình, bọn chúng đã làm hai người bắt đầu thấy quý mến.
Mấy tên kia cũng định bắt đầu tu luyện thì tên lão tứ mới gọi lại đem hết những chuyện mà hắn chứng kiến kể ra.
- Ngươi chắc chắn là cây trường thương đó không phải vật phàm chứ? - Một tên hỏi.
- Tất nhiên là chắc chắn, ta đã gặp không ít bảo khí nhưng chưa bao giờ gặp được thứ làm ta cảm thấy hứng thú như vậy, nhất định là nó không tầm thường - Hắn hạ giọng nhỏ nhất có thể để tránh cho hai tên kia nghe thấy.
- Vậy thì được, chúng ta bắt đầu hành động, bọn hắn có mấy người?
- Có hai tên, tên cầm trường thương mang dị lôi, tên còn lại ta không thấy rõ mặt nhưng có lẽ chỉ là một tên tầm thường.
Hắn nghĩ vậy bởi vì không cảm thấy chút uy hiếp nào từ người Hắc Vũ, nhưng có lẽ là xui cho hắn.
Vì tác dụng của Vũ Hồn Song Quyết nên khó có kẻ nào có thể nhìn thấu tu vi của Hắc Vũ cho tới khi hắn xuất chiêu.
- Lần này nhất định phải ra tay nhanh gọn, không được dây dưa như lần trước nữa - Tên lão đại nói.
Hắn vẫn còn cay cú vì trận chiến với Hồng Quan lúc trước.
Bốn tên nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó mà không để lại động tĩnh nào.
...
Hắc Vũ và Long Tiêu phía bên kia lúc này cũng đang trong trạng thái tụ luyện, cả hai ngồi quanh một đống lửa.
Đột nhiên tai của Long Tiêu vểnh lên, mắt hắn lập tức mở ra, Hắc Vũ cũng lập tức mở mắt.
Từ bên trong khu rừng, bốn tên nam tử xông ra, tay cầm loan đao, Tứ Đao Trận đã được kết sẵn.
- Giao hết đồ trên người ra nếu không chế...
Tên lão đại thét to nhưng lập tức nhỏ dần rồi câm nín luôn.
- Nham Quyền Hắc Vũ!
Khuôn mặt hắn co rúm lại, miệng nói không ra hơi khi nhìn thấy rõ khuôn mặt Hắc Vũ
- Chạy!
Một tiếng lập tức kêu lên, bốn tên nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Trong lòng bọn hắn thầm chửi mắng tên lão tứ đúng là có mắt như mù, ngang nhiên lại đi cướp đồ của Á quân đại hội Hoàng Vũ.
Cũng trách là số bọn hắn quá đen, hết lần này đến lần khác đá trúng thiết bảng.
Hắc Vũ cũng không phải kẻ hiền lành, nếu như ai cũng có thể dễ dàng tới đòi cướp đòi giết hắn như vậy thì còn nói làm gì chứ.
Vả lại hắn cũng không biết liệu bọn chúng có còn ai khác nữa không, nếu như lát nữa có vài chục tên kéo tới thì hai người bọn hắn nguy to, chi bằng diệt trừ trước, vừa tránh hậu hoạ cho mình, vừa tránh hậu hoạ cho người khác, nói rồi liền đuổi theo.
- Sao sắc mặt ngươi trông khó chịu thế, vì ta sao?
Lam Linh nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn cảm thấy hơi khó chịu nên lên tiếng hỏi.
- Không.
Hồng Quan chỉ nhàn nhạt đáp, vẫn không nhìn lấy mặt nàng một cái.
- Vậy ngươi cười lên xem nào, sao sắc mặt cứ bí xị thế kia.
Sắc mặt Hồng Quan không phải lạnh băng, khô khốc như của Cao Tiến mà là lạnh lùng theo kiểu khó tính như ông già lớn tuổi.
Hắn vẫn không để ý tới nàng mà tiếp tục bước đi.
- Đợi ta!
Lam Linh vội đuổi theo như thể sợ hắn đi mất, cả hai lại tiếp tục lên đường.
Nhưng đúng lúc này một âm thanh lại vang lên khiến cả hai giật mình, ánh mắt lập tức nhìn lui sau.
Từ bên trong cánh rừng, một đàn sói hơn mười con, tất cả đều đạt tới ngũ giai sơ kì, riêng còn đầu đàn đã là ngũ giai trung kì.
Mắt những con sói nhìn vào xác đồng loại rồi nhìn vào hai người như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Hú...
Con đầu đàn bất giác hú lên, những con còn lại cũng hú lên rồi nhanh chóng lao tới chỗ hai người.
- Chạy!
Hồng Quan thấy Lam Linh còn đang ngờ ngàng hô to khiến nàng bừng tỉnh rồi cũng chạy theo.
Với số lượng hùng hậu như vậy, Vũ Vương tứ trọng và tam trọng như Hồng Quan và Lam Linh chắc chắn không phải là đối thủ, ở lại cũng chỉ làm mồi cho bọn chúng.
Bầy sói không buông tha, tốc độ của bọn chúng còn nhanh hơn cả hai, thoáng chốc đã đuổi đến nơi.
Hồng Quan trên tay bắn ra những cột sáng đỏ, cột sáng bắn vào đầu vài con sói làm chúng bị đẩy lùi, hai mắt choáng váng.
Những con khác không vì vậy mà chậm lại, những cái mồm đầy răng nanh sắc nhọn đang mở lớn như muốn nuốt gọn hai người.
Một con nhảy lên chuẩn bị vồ lấy hai người thì bị quang cầu chặn lại mà bật lui sau.
Lam Linh lúc này từ trong túi lấy ra một đống hạt cây, mộc khí được nàng truyền vào bao phủ lấy chúng.
Những hạt giống nhanh chóng được ném ra phía trước, chúng lấy tốc độ chóng mặt mọc lên thành những cái dây leo.
Hai người cùng vừa lúc xuyên qua khỏi chúng, mắt không dám nhìn về sau một cái nào.
Những con sói thấy trước mặt có những cái cây xuất hiện thì liền nhảy qua nhưng những cái cây giống như có linh trí.
Những sợi dây leo lập tức vươn cao cuốn chặt lấy bọn chúng không cho thoát ra, những con phía sau lúc này cũng vì vậy mà bị chậm lại nhưng cũng nhanh chóng vòng qua mà đuổi theo.
Hồng Quan và Lam Linh đã tạo được khoảng cách, lúc này Hồng Quan mới yên tâm hơn, hắn chụp lấy tay Lam Linh kéo nàng ra khỏi hướng bọn hắn đang chạy.
Từ thân thể hắn, một ảo ảnh giống đúc mình vọt ra thay thế hắn đánh lạc hướng, cả hai cao chạy xa bay với tốc độ nhanh nhà có thể.
Lũ sói bị đánh lừa chạy theo ảo ảnh của Hắc Vũ một đoạn rồi mất dấu.
- Đợi đã!
Lam Linh lúc này vẫn đang chạy nhưng liền buông tay hắn ra, mộc khí nhanh chóng từ thủ ấn của nàng lan ra bao quanh hai người.
Vì lũ sói khướu giác cực kì nhạy bén nên nàng dùng mộc khí xoá đi mùi của hai người tránh để bọn chúng lần theo, lúc này cả hai mới an tâm hơn.
Cả hai chạy mãi chạy mãi cuối cùng cũng trốn được vào một hang động nhỏ, miệng thở hổn hển không ra hơi.
...
- Thứ này, ta nhặt định phải lấy!
- Hừ, ngươi mơ sao, thứ này ta nhất định phải lấy.
- Như nào?
- Làm sao?
- Mày giỏi mày ăn đê!
- Mày ăn bố mày trước đê!
- À thế à!
- À thế làm sao mà à!
Ở chỗ hai tên áo nâu và áo xanh, cả hai lúc này không chiến đấu bằng vũ lực nữa mà chuyển sang chiến đấu bằng mồm, cả hai liên tục cãi nhau không ngớt.
Chợt có tiếng động làm cả hai phân tâm, tên áo xanh nhìn về nơi phát ra tiếng động mà không để ý lúc này tên áo nâu đã tranh thủ ngắt lấy bông hoa mà thu vào trong nhẫn.
Nơi phát ra tiếng động, một nhóm người sắc mặt uể oải xuất hiện, nhìn dáng vẻ có lẽ vừa trải qua một trận chiến.
Nếu Hồng Quan và Lam Linh ở đây thì sẽ lập tức nhận ra đây là bốn kẻ háo sắc lúc trước.
Bọn hắn sau khi chạy khỏi chỗ chiến không biết xui thế nào lại gặp yêu thú không những mạnh mà còn điên khiến cho cả bốn tiếp tục phải chạy thục mạng, cuối cùng cũng cắt đuôi được nó.
Bản tính vốn lương thiện nên tên áo xanh liền lên tiếng:
- Các vị huynh đài gặp chuyện gì sao?
Tên lão đại nghe thấy câu hỏi, ánh mắt quét qua một lượt đánh giá hai tên này, thấy bọn chúng chỉ có cái mác cơ bắp chứ khuôn mặt thì lộ vẻ đần thối, lại thêm ý tốt muốn giúp đỡ của tên áo xanh nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chợt ánh mắt hắn lại quét xung quanh, bốn phía lúc này cây cối đều bị phá nát, hiển nhiên là dư âm chiến đấu của hai kẻ này.
Sức tàn phá này theo hắn suy đoán cũng không hề yếu, trong lòng nhất thời hiện lên một ý định.
- Ây da, khụ khụ...vị huynh đài này, xin giúp bọn ta. Chúng ta vào đây tầm bảo không ngờ vừa vào lại gặp phải một đám người xấu vây công muốn cướp đồ, các huynh đệ vất vả lắm mới trốn thoát trốn thoát được khỏi bọn chúng, khụ...
Tên áo xanh thấy vậy thì lòng trắc ẩn hiện lên, trên tay hắn xuất ra bốn khoả đan dược đưa cho bốn người.
- Các huynh đài nhanh chữa trị.
Bốn tên nhìn đan dược trong tay hắn thì hai mắt sáng lên, tay nhanh chóng nhận lấy.
Đây là một loại đan dược Ngũ đan cao cấp, giá cũng không phải là rẻ.
Nếu các tiền bối trong gia tộc hắn có mặt ở đây chắc chắn sẽ mắng hắn là thằng ngu, khi không lại dễ dàng cho đi bốn viên đan dược quý giá như vậy.
Cả bốn tên nhanh chóng nuốt đan dược vào rồi ngồi xuống trị thương.
- Trời cũng tối rồi, chi bằng chúng ta nghỉ lại đây đi!
Tên áo xanh quay ra nói với tên áo nâu như thể bọn hắn là bằng hữu thân thiết, thậm chí còn không hề nhắc đến bông linh dược lúc trước một lời.
Tên áo nâu cũng trợn tròn mắt vì độ đầu đất và cái não cá vàng của tên này, nhưng rồi cũng ngồi xuống mà vận công tu luyện.
- Ta tên là Tịnh Hải, còn ngươi? - Tên áo xanh hỏi.
- Ta tên Hồ Sơn.
Hai người không nói gì nữa mà im lặng tu luyện.
...
Đến ngày hôm sau, cả sáu người dừng việc tu luyện mà bắt đầu đi săn.
Tên lão đại với mồm mép của mình dễ dàng lừa được hai tên đần đi theo, mục đích là để gia tăng thêm lực lượng.
Hắn viện lý do là nơi này có nhiều nguy hiểm chỉ hai bọn hắn nếu gặp phải yêu thú mạnh sẽ khó lòng xoay sở, chi bằng đi chung với bọn hắn lúc đó sẽ dễ dàng bảo vệ nhau hơn.
Tịnh Hải không cần nói nhiều cũng tình nguyện nhập bọn với chúng, còn Hồ Sơn thì không nói gì, dù sao thì bọn hắn đi chung cũng thiệt gì. Cả đám vừa giết chết một con gấu đen Ngũ giai sơ kì, vì để làm bọn hắn tin tưởng, tên lão đại cầm lấy yêu đan của nó đưa cho hai người bọn hắn.
- Huynh đài, thứ này là mọi người săn được bọn ta không nhận đâu.
Tịnh Hải thật thà từ chối trong khi Hồ Sơn chưa kịp đồng ý, có người tự nhiên cho yêu đan Ngũ giai có ngu hắn mới không lấy, đáng tiếc là tên này lại nhanh hơn hắn một bước.
- Nói gì vậy chứ, viên yêu đan này làm sao có thể so sánh với đan dược mà đệ đã cho bọn ta chứ.
- Đúng vậy, bọn ta là người quân tử, nếu đệ không nhận thì bọn ta sẽ mãi mang ơn đệ mất.
- Đúng vậy!
Mấy tên còn lại cũng vội phụ hoạ cho tên lão đại, bọn hắn cũng đã quá quen với cách diễn kịch này.
Tịnh Hải nghe vậy thì liền nhận lấy yêu đan, Hồ Sơn lần này cũng không tranh giành với hắn nữa, dù sao hắn cũng đã có gốc linh dược.
Cả bọn tiếp tục đi săn đến khi trời tối mới dừng lại đốt lửa, nướng thịt yêu thú ăn rồi nghỉ ngơi.
Mặc dù nói tu sĩ không cần ăn uống nhiều nhưng chỉ cần có thì bọn hắn cũng không từ chối, một khối thịt lớn dần dần mà bị sáu người ngấu nghiến hết.
Cả sáu người trò chuyện hồi lâu thì một tên đứng dậy.
- Lão tứ, ngươi đi đâu thế?
- Hình như ta ăn hơi nhiều thịt, bây giờ đau bụng quá.
Nói rồi hắn liền rời đi, có vào chắc chắn sẽ có ra, hắn cũng không nhớ lần cuối cùng mình đại tiện là bao giờ, cả đám mặc kệ hắn vẫn cười nói vui vẻ về những trận chiến trong thời gian qua.
Tên lão tứ cố tình đi thật xa chỗ đó, hắn không muốn đang giải quyết mà bị làm phiền bởi tiếng cười của bọn chúng.
Hắn đi tới một chỗ thì bỗng nhiên dừng lại, trước mắt hắn là một con yêu thú to lớn dạng hổ đang đứng, có vẻ nó không chú ý tới hắn.
Tên nam tử thận trọng rút đao ra thủ sẵn chuẩn bị kích sát nó, nếu không được thì có thể chạy về chỗ đám người kia cầu cứu.
Hắn núp sau một tảng đá, khí tức thu liễm đến cực hạn, loan đao trên tay lăm lăm chuẩn bị đồ sát.
Chợt, một tia sáng như sao băng rơi xuống khiến hắn giật mình tạm thu lại ý định.
Một thân ảnh từ trên cao, tay cẩm ngọn hắc thương cắm mạnh xuống đầu con yêu thú, lôi điện màu tím loẹt xoẹt cuốn lấy thân thể nó.
Tốc độ quá nhanh khiến con hổ cũng không kịp phản ứng, thậm chí một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, cơ thể cũng bị giật cháy đen.
Người xuất hiện chính là Long Tiêu, bên cạnh hắn còn có Hắc Vũ, cả hai nhanh chóng thu lấy yêu đan của nó.
- Trời cũng tối rồi, hay là chúng ta nghỉ lại ở đây đi - Hắc Vũ nói.
Long Tiêu gật đầu, lửa liền được nhóm lên, cả hai ngồi xuống vận công khôi phục nguyên khí.
Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều lọt vào mắt tên lão tứ, đặc biệt hắn chú ý đến thanh hắc thương kia, với ánh mắt tinh anh của hắn thì vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Trong lòng hắn nảy ra tham niệm, bất quá hắn hiện tại chỉ có một mình, trước tiên phải về báo tin cho các huynh đệ để phối hợp hành động.
- Ủa, mùi gì thum thủm.
Hắn nhìn xuống bên dưới, lúc này không cần nói chắc ai cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, hắn nhanh chóng thay quần rồi rời khỏi đó.
Trở lại chỗ đám người hắn không vội nói ngay mà vẫn tỏ ra như không biết gì.
Tất cả vẫn trò chuyện bình thường mãi cho tới đêm thì mới dừng lại.
Tịnh Hải và Hồ Sơn đi ra một góc rồi bắt đầu rơi vào trạng thái tu luyện, lúc này bọn hắn cũng đã tin tưởng bốn người hơn, bằng việc chém gió tài tình, bọn chúng đã làm hai người bắt đầu thấy quý mến.
Mấy tên kia cũng định bắt đầu tu luyện thì tên lão tứ mới gọi lại đem hết những chuyện mà hắn chứng kiến kể ra.
- Ngươi chắc chắn là cây trường thương đó không phải vật phàm chứ? - Một tên hỏi.
- Tất nhiên là chắc chắn, ta đã gặp không ít bảo khí nhưng chưa bao giờ gặp được thứ làm ta cảm thấy hứng thú như vậy, nhất định là nó không tầm thường - Hắn hạ giọng nhỏ nhất có thể để tránh cho hai tên kia nghe thấy.
- Vậy thì được, chúng ta bắt đầu hành động, bọn hắn có mấy người?
- Có hai tên, tên cầm trường thương mang dị lôi, tên còn lại ta không thấy rõ mặt nhưng có lẽ chỉ là một tên tầm thường.
Hắn nghĩ vậy bởi vì không cảm thấy chút uy hiếp nào từ người Hắc Vũ, nhưng có lẽ là xui cho hắn.
Vì tác dụng của Vũ Hồn Song Quyết nên khó có kẻ nào có thể nhìn thấu tu vi của Hắc Vũ cho tới khi hắn xuất chiêu.
- Lần này nhất định phải ra tay nhanh gọn, không được dây dưa như lần trước nữa - Tên lão đại nói.
Hắn vẫn còn cay cú vì trận chiến với Hồng Quan lúc trước.
Bốn tên nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó mà không để lại động tĩnh nào.
...
Hắc Vũ và Long Tiêu phía bên kia lúc này cũng đang trong trạng thái tụ luyện, cả hai ngồi quanh một đống lửa.
Đột nhiên tai của Long Tiêu vểnh lên, mắt hắn lập tức mở ra, Hắc Vũ cũng lập tức mở mắt.
Từ bên trong khu rừng, bốn tên nam tử xông ra, tay cầm loan đao, Tứ Đao Trận đã được kết sẵn.
- Giao hết đồ trên người ra nếu không chế...
Tên lão đại thét to nhưng lập tức nhỏ dần rồi câm nín luôn.
- Nham Quyền Hắc Vũ!
Khuôn mặt hắn co rúm lại, miệng nói không ra hơi khi nhìn thấy rõ khuôn mặt Hắc Vũ
- Chạy!
Một tiếng lập tức kêu lên, bốn tên nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Trong lòng bọn hắn thầm chửi mắng tên lão tứ đúng là có mắt như mù, ngang nhiên lại đi cướp đồ của Á quân đại hội Hoàng Vũ.
Cũng trách là số bọn hắn quá đen, hết lần này đến lần khác đá trúng thiết bảng.
Hắc Vũ cũng không phải kẻ hiền lành, nếu như ai cũng có thể dễ dàng tới đòi cướp đòi giết hắn như vậy thì còn nói làm gì chứ.
Vả lại hắn cũng không biết liệu bọn chúng có còn ai khác nữa không, nếu như lát nữa có vài chục tên kéo tới thì hai người bọn hắn nguy to, chi bằng diệt trừ trước, vừa tránh hậu hoạ cho mình, vừa tránh hậu hoạ cho người khác, nói rồi liền đuổi theo.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhiệm vụ "cuối cùng"
- Chương 2: Tình nghĩa anh em
- Chương 3: Thế giới mới, cuộc sống mới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Nữ nhân thật phiền phức
- Chương 6: Ám Minh giáo
- Chương 7: Cứu Tử Minh
- Chương 8: Đm hệ thống
- Chương 9: Luyện thể
- Chương 10: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 11: Chức năng mới của hệ thống
- Chương 12: Thần khí, Thánh khí
- Chương 13: Thanh Lâu
- Chương 14: Gặp lại Thuý An
- Chương 15: Đấu giá hội
- Chương 16: Hoả + Thổ =?
- Chương 17: Kim thạch bí ẩn
- Chương 18: Cổ phù bí ẩn
- Chương 19: Lại phải làm anh hùng
- Chương 20: Tới Linh gia
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Minh gia tới
- Chương 23: Chiến Minh Uy
- Chương 24: Nhận chủ
- Chương 25: Khảo hạch
- Chương 26: Đến Tàng Thư Các
- Chương 27: Chủ tịch giả vờ và cái kết
- Chương 28: Ngậm máu phun bát cấp gia tộc
- Chương 29: Công năng của chất dịch
- Chương 30: Gặp lại cố nhân
- Chương 31: Minh Quang Biến Xạ Nhẫn
- Chương 32: Dung Nham
- Chương 33: Hồng Quan
- Chương 34: Chiêu mới
- Chương 35: Ánh Dương
- Chương 36: Long Tiêu
- Chương 37: Đến Nhật Nguyệt tháp
- Chương 38: Bị đột kích
- Chương 39: "Ăn" Ánh Dương
- Chương 40: Mục đích thực sự
- Chương 41: Đến Hoàng Sa đại lục
- Chương 42: Hai tấm cổ phù
- Chương 43: Đi nhờ, bị cướp
- Chương 44: Tác chiến
- Chương 45: An Bắc
- Chương 46: Quỷ
- Chương 47: Chạy khỏi ngạc ngư
- Chương 48: Thông đạo trong hòn đảo
- Chương 49: Kho tàng
- Chương 50: Đông Kì
- Chương 51: Khắc chế
- Chương 52: Trở về Minh Long Bang
- Chương 53: Lên đường
- Chương 54: Dị thuộc tính chưa trọn vẹn
- Chương 55: Đại hội bắt đầu
- Chương 56: Cao Tiến
- Chương 57: Mặc cả
- Chương 58: Hồng Quan chiến Lam Linh
- Chương 59: Chà đạp
- Chương 60: Nhật Quang Kiếm
- Chương 61: Trọng thương
- Chương 62: Quá khứ của Cao Tiến
- Chương 63: Quán quân
- Chương 64: Trong bảo khố
- Chương 65: Tới Đông Hải
- Chương 66: Hai tên quái vật
- Chương 67: Lại đá nhầm thiết bảng
- Chương 68: Thiên tài chiến thiên tài
- Chương 69: Tam hùng gặp mặt
- Chương 70: Hàn Băng Quỷ Vương
- Chương 71: Hợp sức
- Chương 72: Làm Thanh Giang
- Chương 73: Tung Sơn bí cảnh
- Chương 74: Kì phùng địch thủ
- Chương 75: Cùng một phe
- Chương 76: Nhị lang
- Chương 77: Hắc bào
- Chương 78: Long tộc
- Chương 79: Cánh cửa đá
- Chương 80: Chôn vùi
- Chương 81: Đoản mệnh?
- Chương 82: Công chúa trở lại
- Chương 83: Người chơi hệ thuốc
- Chương 84: Dưới đáy hồ
- Chương 85: Lam Linh trao thân
- Chương 86: Hắc Vũ đau lòng
- Chương 87: Cửu cấp mới xuất hiện
- Chương 88: Hoàng Kim Bảng tương lai
- Chương 89: Bàn kế hoạch
- Chương 90: Thăm Thuý An
- Chương 91: Bố cục thế giới
- Chương 92: Lại đến Hoàng Sa
- Chương 93: Cướp người người cướp
- Chương 94: Tham gia khảo hạch
- Chương 95: Chiến cùng cấp
- Chương 96: Bị truy sát
- Chương 97: Người trên Hoàng Kim Bảng
- Chương 98: Sức mạnh của Hoàng Kim Bảng
- Chương 100: Tú Ngọc
- Chương 101: Bằng hữu của Vu lão
- Chương 102: Lên đài
- Chương 103: Đánh bại theo cách cũ
- Chương 104: Nghi lễ bắt đầu
- Chương 105: Bách Linh Trận
- Chương 106: Khương lão
- Chương 107: Quậy tưng Hoàng Sa Động
- Chương 108: Đoàn gia
- Chương 109: Kiếp này ta có nên yêu?
- Chương 110: Chàng có yêu ta không? (Sắc)
- Chương 111: Luyện Tăng Nham Đan
- Chương 112: Tăng Nham Đan cuồng bạo
- Chương 113: Đến Bảo Thế Thành
- Chương 114: Hai phe quy tụ
- Chương 115: Bá Biên
- Chương 116: Anh tài tập hợp
- Chương 117: Đồng loạt bị vây công
- Chương 118: Tổ đội xui xẻo
- Chương 119: Dị quang thứ tư
- Chương 120: Giúp đỡ
- Chương 121: Truy đuổi
- Chương 122: Đối đầu Đinh Lăng
- Chương 123: Dị thuộc tính mới
- Chương 124: Đối đầu Đinh Dũng
- Chương 125: Lục Chí
- Chương 126: Lại bị cắt ngang
- Chương 127: Đại chiến bắt đầu
- Chương 128: Lần lượt đối chiến
- Chương 129: Bên bờ cái chết
- Chương 130: Bị nhốt
- Chương 131: Hồng Quan vs Nguyên Bảo
- Chương 132: Bá Biên vs Lãm Khôi
- Chương 133: Kích động
- Chương 134: Mang theo Thánh khí
- Chương 135: Vũ kĩ của Long tộc
- Chương 136: Quái vật
- Chương 137: Phối hợp
- Chương 138: Một lần nữa phối hợp
- Chương 139: Tê liệt
- Chương 140: Tam bảo hiển uy
- Chương 141: Uy lực kinh khủng
- Chương 142: Cướp đoạt
- Chương 143: Thanh Giang có biến
- Chương 144: Thể hiện toàn lực
- Chương 145: Tiếp tục trận chiến
- Chương 146: Kết liễu một cách khó khăn
- Chương 147: Cứu Thanh Giang
- Chương 148: Được cứu
- Chương 149: Số bái sư
- Chương 150: Luyện hồn
- Chương 151: Luyện đan - Thứ hạng mới
- Chương 152: Luyện hồn kĩ
- Chương 153: Uy của hồn lực
- Chương 154: Rời đi
- Chương 155: Thôn Hồn Quyết
- Chương 156: Sinh vật lạ
- Chương 157: Khí thế lấn át
- Chương 158: Thành Thánh chủ
- Chương 159: Linh Nhân Nghĩ tộc
- Chương 160: Đan điền khôi phục
- Chương 161: Trở về
- Chương 162: Ân ái
- Chương 163: Ân ái (tiếp)
- Chương 164: Chia tay
- Chương 165: Giúp
- Chương 166: Người trong xe
- Chương 167: Bắt đầu đấu giá
- Chương 168: Tài lực của Nguyên gia
- Chương 169: Đấu giá
- Chương 170: Về rồi lại đi
- Chương 171: Tiến vào mộ địa
- Chương 172: Đi lạc
- Chương 173: Không trụ nổi
- Chương 174: Sát khí
- Chương 175: Vô Thanh Ma Miêu
- Chương 176: Vây công
- Chương 177: Lưỡng Bại Câu Thương
- Chương 178: Tức giận
- Chương 179: Bùng phát sát khí
- Chương 180: Chạy
- Chương 181: Đây là con mồi của ta!
- Chương 182: Chấn Phong Ám Kiêu
- Chương 183: Lộ ngực
- Chương 184: Sau trận chiến
- bình luận