Long Châu - Chương 153: Uy của hồn lực
Chương trước- Chương 1: Nhiệm vụ "cuối cùng"
- Chương 2: Tình nghĩa anh em
- Chương 3: Thế giới mới, cuộc sống mới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Nữ nhân thật phiền phức
- Chương 6: Ám Minh giáo
- Chương 7: Cứu Tử Minh
- Chương 8: Đm hệ thống
- Chương 9: Luyện thể
- Chương 10: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 11: Chức năng mới của hệ thống
- Chương 12: Thần khí, Thánh khí
- Chương 13: Thanh Lâu
- Chương 14: Gặp lại Thuý An
- Chương 15: Đấu giá hội
- Chương 16: Hoả + Thổ =?
- Chương 17: Kim thạch bí ẩn
- Chương 18: Cổ phù bí ẩn
- Chương 19: Lại phải làm anh hùng
- Chương 20: Tới Linh gia
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Minh gia tới
- Chương 23: Chiến Minh Uy
- Chương 24: Nhận chủ
- Chương 25: Khảo hạch
- Chương 26: Đến Tàng Thư Các
- Chương 27: Chủ tịch giả vờ và cái kết
- Chương 28: Ngậm máu phun bát cấp gia tộc
- Chương 29: Công năng của chất dịch
- Chương 30: Gặp lại cố nhân
- Chương 31: Minh Quang Biến Xạ Nhẫn
- Chương 32: Dung Nham
- Chương 33: Hồng Quan
- Chương 34: Chiêu mới
- Chương 35: Ánh Dương
- Chương 36: Long Tiêu
- Chương 37: Đến Nhật Nguyệt tháp
- Chương 38: Bị đột kích
- Chương 39: "Ăn" Ánh Dương
- Chương 40: Mục đích thực sự
- Chương 41: Đến Hoàng Sa đại lục
- Chương 42: Hai tấm cổ phù
- Chương 43: Đi nhờ, bị cướp
- Chương 44: Tác chiến
- Chương 45: An Bắc
- Chương 46: Quỷ
- Chương 47: Chạy khỏi ngạc ngư
- Chương 48: Thông đạo trong hòn đảo
- Chương 49: Kho tàng
- Chương 50: Đông Kì
- Chương 51: Khắc chế
- Chương 52: Trở về Minh Long Bang
- Chương 53: Lên đường
- Chương 54: Dị thuộc tính chưa trọn vẹn
- Chương 55: Đại hội bắt đầu
- Chương 56: Cao Tiến
- Chương 57: Mặc cả
- Chương 58: Hồng Quan chiến Lam Linh
- Chương 59: Chà đạp
- Chương 60: Nhật Quang Kiếm
- Chương 61: Trọng thương
- Chương 62: Quá khứ của Cao Tiến
- Chương 63: Quán quân
- Chương 64: Trong bảo khố
- Chương 65: Tới Đông Hải
- Chương 66: Hai tên quái vật
- Chương 67: Lại đá nhầm thiết bảng
- Chương 68: Thiên tài chiến thiên tài
- Chương 69: Tam hùng gặp mặt
- Chương 70: Hàn Băng Quỷ Vương
- Chương 71: Hợp sức
- Chương 72: Làm Thanh Giang
- Chương 73: Tung Sơn bí cảnh
- Chương 74: Kì phùng địch thủ
- Chương 75: Cùng một phe
- Chương 76: Nhị lang
- Chương 77: Hắc bào
- Chương 78: Long tộc
- Chương 79: Cánh cửa đá
- Chương 80: Chôn vùi
- Chương 81: Đoản mệnh?
- Chương 82: Công chúa trở lại
- Chương 83: Người chơi hệ thuốc
- Chương 84: Dưới đáy hồ
- Chương 85: Lam Linh trao thân
- Chương 86: Hắc Vũ đau lòng
- Chương 87: Cửu cấp mới xuất hiện
- Chương 88: Hoàng Kim Bảng tương lai
- Chương 89: Bàn kế hoạch
- Chương 90: Thăm Thuý An
- Chương 91: Bố cục thế giới
- Chương 92: Lại đến Hoàng Sa
- Chương 93: Cướp người người cướp
- Chương 94: Tham gia khảo hạch
- Chương 95: Chiến cùng cấp
- Chương 96: Bị truy sát
- Chương 97: Người trên Hoàng Kim Bảng
- Chương 98: Sức mạnh của Hoàng Kim Bảng
- Chương 100: Tú Ngọc
- Chương 101: Bằng hữu của Vu lão
- Chương 102: Lên đài
- Chương 103: Đánh bại theo cách cũ
- Chương 104: Nghi lễ bắt đầu
- Chương 105: Bách Linh Trận
- Chương 106: Khương lão
- Chương 107: Quậy tưng Hoàng Sa Động
- Chương 108: Đoàn gia
- Chương 109: Kiếp này ta có nên yêu?
- Chương 110: Chàng có yêu ta không? (Sắc)
- Chương 111: Luyện Tăng Nham Đan
- Chương 112: Tăng Nham Đan cuồng bạo
- Chương 113: Đến Bảo Thế Thành
- Chương 114: Hai phe quy tụ
- Chương 115: Bá Biên
- Chương 116: Anh tài tập hợp
- Chương 117: Đồng loạt bị vây công
- Chương 118: Tổ đội xui xẻo
- Chương 119: Dị quang thứ tư
- Chương 120: Giúp đỡ
- Chương 121: Truy đuổi
- Chương 122: Đối đầu Đinh Lăng
- Chương 123: Dị thuộc tính mới
- Chương 124: Đối đầu Đinh Dũng
- Chương 125: Lục Chí
- Chương 126: Lại bị cắt ngang
- Chương 127: Đại chiến bắt đầu
- Chương 128: Lần lượt đối chiến
- Chương 129: Bên bờ cái chết
- Chương 130: Bị nhốt
- Chương 131: Hồng Quan vs Nguyên Bảo
- Chương 132: Bá Biên vs Lãm Khôi
- Chương 133: Kích động
- Chương 134: Mang theo Thánh khí
- Chương 135: Vũ kĩ của Long tộc
- Chương 136: Quái vật
- Chương 137: Phối hợp
- Chương 138: Một lần nữa phối hợp
- Chương 139: Tê liệt
- Chương 140: Tam bảo hiển uy
- Chương 141: Uy lực kinh khủng
- Chương 142: Cướp đoạt
- Chương 143: Thanh Giang có biến
- Chương 144: Thể hiện toàn lực
- Chương 145: Tiếp tục trận chiến
- Chương 146: Kết liễu một cách khó khăn
- Chương 147: Cứu Thanh Giang
- Chương 148: Được cứu
- Chương 149: Số bái sư
- Chương 150: Luyện hồn
- Chương 151: Luyện đan - Thứ hạng mới
- Chương 152: Luyện hồn kĩ
- Chương 153: Uy của hồn lực
- Chương 154: Rời đi
- Chương 155: Thôn Hồn Quyết
- Chương 156: Sinh vật lạ
- Chương 157: Khí thế lấn át
- Chương 158: Thành Thánh chủ
- Chương 159: Linh Nhân Nghĩ tộc
- Chương 160: Đan điền khôi phục
- Chương 161: Trở về
- Chương 162: Ân ái
- Chương 163: Ân ái (tiếp)
- Chương 164: Chia tay
- Chương 165: Giúp
- Chương 166: Người trong xe
- Chương 167: Bắt đầu đấu giá
- Chương 168: Tài lực của Nguyên gia
- Chương 169: Đấu giá
- Chương 170: Về rồi lại đi
- Chương 171: Tiến vào mộ địa
- Chương 172: Đi lạc
- Chương 173: Không trụ nổi
- Chương 174: Sát khí
- Chương 175: Vô Thanh Ma Miêu
- Chương 176: Vây công
- Chương 177: Lưỡng Bại Câu Thương
- Chương 178: Tức giận
- Chương 179: Bùng phát sát khí
- Chương 180: Chạy
- Chương 181: Đây là con mồi của ta!
- Chương 182: Chấn Phong Ám Kiêu
- Chương 183: Lộ ngực
- Chương 184: Sau trận chiến
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Long Châu
Chương 153: Uy của hồn lực
Qua một thời gian luyện tập Hắc Vũ mới biết quả thật lời của Anh cô nói không hề lừa hắn, Uy Linh Hồn Kiếm quả thật rất khó luyện.
Mặc dù Anh cô đã đưa cho hắn phương pháp nhưng hắn vẫn không tài nào thực hiện thành công
Sau nhiều lần thất bại, hắn cảm thấy vô cùng bất lực, thậm chí việc luyện đan trước đó cũng chưa mang đến cho hắn cảm giác như vậy.
- Hệ thống, tại sao ta không thể luyện thành Uy Linh Hồn Kiếm! - Giọng hắn đầy bực nhọc.
- Uy Linh Hồn Kiếm so với hồn kĩ thông thường quả thật quá mức kì lạ, cách thức hoạt động của nó so với những hồn kĩ dùng hồn lực để ngưng tụ thành vũ khí còn lại vô cùng khác biệt cho nên chủ nhân mới khó có thể luyện được nó.
Hắc Vũ gật gù hiểu ra, bất quá nếu hồn kĩ này quả thật quá khó, hắn dù đã thử qua cả ngàn lần đầu nhưng không có lấy một lần thành công.
Chỉ là ngay đúng lúc hắn đang gặp khó khăn, một giọng nói từ trên thiên không lập tức truyền đến:
- Uy Linh Hồn Kiếm, kiếm không chỉ đúc ra từ hồn mà còn từ uy!
Giọng nói vang vọng trong không gian nhưng chỉ lọt vào tai của một mình Hắc Vũ, hắn cũng liền nhận ra giọng nói này chính là của Anh cô đang chỉ dạy cho hắn.
- Không chỉ từ hồn mà còn từ uy... - Hắc Vũ lẩm bẩm theo câu nói của Anh cô, trong đầu cũng bắt đầu suy ngẫm.
...
Lại qua thêm một khoảng thời gian, Hắc Vũ vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, bất quá hắn vẫn vô vọng, gợi ý của Anh cô đối với hắn là vẫn còn chưa đủ để ngộ ra.
Hắn vẫn không thể hiểu chữ "Uy" mà Anh cô nhắc nhở đến là gì, và nó có liên quan gì đến hồn kĩ này.
- Haizz, không cần phải cố quá!
Lúc này phía trước mặt Hắc Vũ, không gian bị xé ra làm đôi, thân ảnh Anh cô từ bên trong bước ra, bà nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Năm xưa ta phải mất mười năm mới ngộ ra được chân lý này, ngươi hiện tại chỉ mới lĩnh ngộ một thời gian ngắn nên chưa ngẫm ra cũng là điều đương nhiên.
Hắc Vũ cũng gật đầu nghe theo bất quá hắn vẫn không cam tâm.
Mười năm! Hiện tại hắn chỉ mong muốn nhanh chóng mạnh mẽ rồi rời khỏi đây sớm nhất có thể, hắn muốn trở về gặp Ánh Dương và Thanh Giang càng sớm càng tốt nên không thể chậm trễ nữa.
- Anh cô, không biết người có thể giải nghĩa cho ta được không? Gợi ý của người thực sự tiểu tử vẫn chưa hiểu a!
Anh cô nghe hắn nói thì có chút suy nghĩ sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Bà bước lên phía trước mặt Hắc Vũ, bàn tay phải đưa ra, Uy Linh Kiếm Hồn một lần nữa được thi triển, chỉ có một điều, lần này khí tức của nó hoàn toàn khác.
Quanh người Anh cô ngay khi vừa mới thi triển Uy Linh Kiếm Hồn thì lập ty, một cỗ áp lực kinh hoàng được phóng thích ra ngoài.
Hắc Vũ vừa đối diện với cỗ áp lực này liền cảm thấy mình như bị đè bẹp, toàn thân không thể chuyển động, thậm chí trước cỗ áp lực cường đại như vậy hắn không thể đứng vững mà bị ép khụy xuống đất như đang quỳ gối.
Áp lực mà Anh cô phóng thích ra, trước giờ hắn chưa từng trải qua, thậm chí so với những lần mà hắn bị cường giả cấp cao thả ra uy áp thì áp lực này còn mạnh mẽ hơn nhiều lần.
Một điều nữa hắn nhận ra, phong thái của Anh cô lúc này đã bị hoàn toàn khác, từ một bà lão già yếu lúc này lại cao cao tại thượng như một vị nữ hoàng, nữ đế, uy nghiêm vô cùng.
Cũng may Anh cô chỉ thả ra cỗ áp lực một chút sau đó liền thu hồi khiến Hắc Vũ trở nên thoải mái hơn vừa rồi.
- Lần này ngươi thấy thế nào? - Anh cô hỏi hắn, lúc này khí thế của người đã trở lại như lúc bình thường.
- Hoàn toàn khác lần trước, quá mức kinh khủng! - Hắc Vũ lập tức đáp, bản thân hắn cũng chưa hết kinh hãi về uy lực của Uy Linh Hồn Kiếm mà Anh cô vừa sử dụng.
Anh cô gật đầu sau đó mới nói tiếp:
- Trong Uy Linh Hồn Kiếm không phải chỉ là đơn thuần dùng hồn lực để tạo kiếm, mà còn dùng uy của của hồn lực.
- Uy của hồn lực?! - Hắc Vũ lập tức kinh ngạc.
Trước giờ mặc dù không tu luyện về mặt hồn lực nhiều bất quá nhờ có hệ thống nên hắn cũng biết được một số thông tin về mặt Hồn tu, bất quá cái gì là uy của hồn lực trước giờ hắn chưa từng nghe qua.
- Chính là khả năng dùng sự cường đại của linh hồn lấn át linh hồn của kẻ khác! - Anh cô tiếp tục giải thích cho hắn.
- Khi linh hồn của một Hồn tu cường đại hơn của kẻ trong cùng cấp, chỉ cần sử dụng uy của hồn lực liền có thể trấn áp đối thủ, làm cho hắn suy yếu về mặt phong độ, thực lực, linh hồn. Nắm được uy của hồn lực ngươi có thể vượt cấp đánh bại đối thủ dễ như trở bàn tay.
Hắc Vũ nghe xong hô hấp liền nóng hổi, những điều Anh cô nói ra khiến một kẻ đang truy cầu sức mạnh như hắn tràn đầy khao khát, chỉ muốn lập tức học nó ngay.
- Vậy làm sao để nắm được uy của hồn lực? - Hắc Vũ tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên là tiếp tục luyện tập, có điều lần này ta sẽ chỉ cho ngươi.
Anh cô nói sau đó thò tay vào lỗ hổng không gian, chỉ một giây sau lập tức lôi từ bên trong ra một con yêu thú nhỏ bằng con chó.
Con yêu thú có hình dạng thỏ với bộ lông trắng, tên nó là Băng Ngọc Thố, dựa vào kích thước chắc cũng đạt đến Tam giai trung kì.
Đừng tưởng con vật này bề ngoài đáng yêu mà khinh thường nó, Băng Ngọc Thố bình thường có chút hiền lành nhưng chỉ cần đụng vào nó sẽ vô cùng hiếu chiến.
Con thỏ trắng đang chạy nhảy thì bỗng bị bắt đi thì hiện tại đang vô cùng tức giận, bất quá nó từ người Anh cô cảm ứng được khí tức mạnh mẽ nên chỉ đành đứng im chưa dám nhúc nhích.
- Con vật này hiện tại sợ ta nên không dám manh động, bất quá chỉ cần tay thu lại khí tức nó sẽ lập tức tấn công ngươi cho nên để tránh bị nó tấn công ngươi phải dùng uy của hồn lực để trấn áp nó. Nhớ là chỉ được dùng uy không được dùng hồn lực, nếu nó có mệnh hệ gì ngươi chết với ta! - Anh cô buông ra một câu dằn mặt sau đó đưa tay vuốt ve đầu con thỏ.
- Uy của hồn lực chỉ sinh ra trong trường khi ngươi có tham vọng lớn như một đế vương, ngươi có ý chí mạnh mẽ vượt lên trên kẻ khác và khi ngươi có linh hồn mạnh mẽ - Anh cô tiếp tục căn dặn sau đó quay lưng rời đi, trước khi đi không quên truyền cho hắn vài chỉ dẫn để giúp hắn có thể dễ dàng sử dụng uy của hồn lực hơn.
Hắc Vũ cũng đem lời người nói ghi nhớ, hắn cũng hiểu ra vì sao Anh cô lại thường xuyên đem hắn lên đỉnh núi tuyết để luyện hồn, thì ra là muốn linh hồn của hắn trở nên cường đại để có thể dùng được uy của hồn lực.
Anh cô vừa rời đi, Băng Ngọc Thố không cảm nhận được sự nguy hiểm nữa, lập tức hiện nguyên hình là một con yêu thú ngoài lành trong ác.
Nó run nhẹ một cái, toàn thân lập tức biến lớn lên kích thước có thể so sánh với một con bò, chưa hết khuôn mặt hiền lành của nó bỗng trở nên hung dữ, răng nanh nhọn hoắt mọc chìa cả ra ngoài, bên dưới tứ chi, móng vuốt bằng băng cũng xuất hiện.
Hắc Vũ lúc này hít một hơi căng thẳng bởi vì hắn nhận ra lúc này trong mắt Băng Ngọc Thố đang có một tia hung hãn nhắm vào mình.
Nếu là bình thường có lẽ hắn không ngần ngại mà dùng hồn lực đánh với nó một trận, dù không thắng được nhưng nó cũng không thể làm gì được hắn.
Bất quá Anh cô đã có lệnh hắn không được sử dụng hồn lực mà chỉ được sử dụng đến uy nên hắn không còn cách nào khác.
Con thỏ lúc này không chờ đợi nữa mà lao đến hắn, móng vuốt băng sắc nhọn giương ra.
Băng Ngọc Thố quả không hổ danh là loài nổi trội về tốc độ, chỉ một cú bật nhảy của nó đã mang tốc độ cực kì nhanh, vượt xa tất cả các loài trong cùng cấp.
Hắc Vũ đứng nhìn nó lao tới, thân ảnh vẫn không có chút chuyển động, không phải vì hắn sợ hãi mà là vì hắn đang cố gắng sử dụng uy.
Hồn lực của hắn lúc này tập trung vào giữa trán nhưng không hề bộc phát ra ngoài, ánh mắt hắn tập trung kiên định vào con thỏ như muốn nhìn thấu linh hồn nó, tuy nhiên nhiêu đó vẫn chưa có có tác dụng.
Hắc Vũ cho rằng mình làm còn chưa đủ nên liền thử rặn ra bộ mặt dữ tợn nhất có thể để doạ con thỏ.
Đương nhiên chiêu này cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại lúc này càng khiến nó trở nên hung hăng hơn.
- Khốn kiếp! - Hắn chửi một câu sau đó lập tức quay người nhảy sang chỗ khác bởi vì Băng Ngọc Thỏ lúc này đã tới gần.
Băng Ngọc Thỏ vồ hụt mục tiêu nhưng ngay sau đó lập tức chuyển hướng, đôi chân của nó một lần nữa bật mạnh, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Hắc Vũ.
- Nếu như còn nguyên khí thì đâu đến nỗi như hiện tại! - Hắc Vũ nghiến răng.
Nếu như còn nguyên khí thì hắn có thể sử dụng được Tốc Hành, lúc đó còn sợ con thỏ này nhanh nữa sao?
Con thỏ lúc này đã đuổi đến nơi, đôi chân nó vung ra một cước đánh về phía Hắc Vũ khiến hắn phải lập tức phòng thủ.
Anh cô chỉ dặn hắn là không được sử dụng hồn lực để phản kích chứ không bảo hắn là không được dùng hồn lực để phòng ngự.
Chỉ là công dụng phòng ngự của hồn lực hoàn toàn kém hơn so với nguyên khí, Hắc Vũ ăn một cước vào giữa người lập tức cảm thấy ê ẩm toàn thân, nội tạng chấn động mạnh mẽ.
Dù đau là vậy nhưng hắn vẫn nhân lúc này tập trung hồn lực lại giữa trán, tranh thủ luyện cách sử dụng uy.
Cả hai cứ như vậy vờn nhau liên tục trong thời gian dài.
...
Tại Lê gia, gia tộc cửu cấp lớn nhất Linh Dược Đảo, trong một đại điện có nhiều lão giả đang ngồi ở đó, ở chính giữa có một tên nam tử bước chân đi đi lại lại, trên mặt biểu lộ ra nét căm phẫn bực tức.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, tại sao?... - Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng những lời oán trách chửi rủa cay độc.
Kẻ này chính là Lê Đức, thiếu chủ của Lê gia.
Nếu để ý sẽ nhìn thấy trên tay hắn lúc này đang cầm một cái ngọc giản, đây chính là ngọc giản ghi chép lại thứ tự của hai bảng danh vọng do Thiên Địa Các gửi đến.
Lý do hắn bực tức lúc này cũng không khó đoán, đương nhiên chính là do việc hắn đã cố biết lộ hết mình trong trận đại chiến Hạ Thế nhưng hoàn toàn không được công nhận.
Hắn tự tin nếu đấu một trận hết mình hắn cũng sẽ không thua gì kẻ đứng hạng cuối Hoàng Kim Bảng là Lý Thăng, vậy mà không hiểu vì lý do gì cái Thiên Địa Các chó chết kia lại không cho tên hắn vào.
Thực ra thì Hoàng Kim Bảng xưa nay chỉ luôn ghi nhận mười cái bài danh, Thiên Địa Các cũng vì đánh giá Lý Thăng cao hơn một chút nên quyết định chọn hắn vào Hoàng Kim Bảng thay vì Lê Đức.
Đám trưởng lão bên trong điện thấy hắn điên cuồng chửi rủa nhưng cả đám cũng đồng tình, sắc mặt bọn hắn cũng không mấy vui vẻ.
Lê Đức chính là đệ nhất thiên tài của Lê gia hiện tại, đương nhiên việc hắn không được cân nhắc lên Hoàng Kim Bảng cũng khiến cho danh vọng của Lê gia và của cả bọn hắn bị hạ thấp.
Bọn hắn dù sao cũng là một trong những cửu cấp thế lực nhưng hiện tại trên thiên hạ chỉ còn một mình bọn hắn là chưa có ai lọt vào hai bảng danh vọng.
Thậm chí là một thế lực mới xuất hiện gần đây như Ma Giáo, bát cấp thế lực như Phùng Gia và Nguyên gia, hay đến cả một kẻ bị người khắp thiên hạ truy nã như Lương Chiến, tất cả đều có thể có tên trên bảng danh vọng, chỉ có bọn hắn là không.
Cũng phải nói dường như Thiên Địa Các có chút phân biệt đối xử khi trên Hoàng Kim Bảng hay Thiên Tài Bảng chỉ toàn là Vũ tu, không hề có lấy một Hồn tu khiến thế lực chuyên về luyện hồn như ở cả ba thế lực của Linh Dược Đảo đều khá bất bình.
Nói đi cũng phải nói lại, điều này cũng là bởi vì trên thiên hạ hiện nay ngoài Lê Đức ra không còn một hồn tu nào nổi bật đủ tiêu chí để được xếp vào hai bảng danh vọng trên cả chứ không phải vì Thiên Địa Các kì thị Hồn tu.
Ngay lúc cả đại điện sắc mặt đang không vui thì lúc này từ bên trong bước ra một thân ảnh khiến bọn hắn lập tức chú ý.
Người này từ đầu đến chân đều kín đáo không để lộ một chút nào kể cả là diện mạo hay khí tức tuy nhiên mọi người đều biết rõ hắn là ai.
- Tham kiến gia chủ! - Đám trưởng lão lập tức chắp tay hành lễ.
- Tham kiến phụ thân! - Lê Đức cũng hành lễ.
Vị gia chủ bí ẩn cũng phất tay miễn lễ cho tất cả sau đó ngồi lên chủ vị.
Người này chính là vị gia chủ đứng đầu của Lê gia, cũng chính là phụ thân của Lê Đức - Lê Đan.
- Đức nhi, ta đã nghe việc của ngươi rồi - Lão ồm ồm nói ra.
- Phụ thân, bằng mọi giá người phải giúp ta mạnh hơn, sau đó ta nhất định sẽ nghiền nát lũ Hoàng Kim Bảng chết tiệt kia! - Lê Đức phẫn nộ nói, nắm tay hắn siết chặt.
Lê Đan phất nhẹ tay ý kêu hắn bình tĩnh sau đó nói tiếp:
- Việc của ngươi ta sẽ giải quyết, hiện tại ta đã cho người hướng hai nhà Văn gia và Đoàn gia, cùng phía Nhật Nguyệt Tháp hỏi thăm rồi, đợi khi gốc linh dược đó về, ngày ngươi xưng bá cũng không còn lâu nữa!
Mặc dù Anh cô đã đưa cho hắn phương pháp nhưng hắn vẫn không tài nào thực hiện thành công
Sau nhiều lần thất bại, hắn cảm thấy vô cùng bất lực, thậm chí việc luyện đan trước đó cũng chưa mang đến cho hắn cảm giác như vậy.
- Hệ thống, tại sao ta không thể luyện thành Uy Linh Hồn Kiếm! - Giọng hắn đầy bực nhọc.
- Uy Linh Hồn Kiếm so với hồn kĩ thông thường quả thật quá mức kì lạ, cách thức hoạt động của nó so với những hồn kĩ dùng hồn lực để ngưng tụ thành vũ khí còn lại vô cùng khác biệt cho nên chủ nhân mới khó có thể luyện được nó.
Hắc Vũ gật gù hiểu ra, bất quá nếu hồn kĩ này quả thật quá khó, hắn dù đã thử qua cả ngàn lần đầu nhưng không có lấy một lần thành công.
Chỉ là ngay đúng lúc hắn đang gặp khó khăn, một giọng nói từ trên thiên không lập tức truyền đến:
- Uy Linh Hồn Kiếm, kiếm không chỉ đúc ra từ hồn mà còn từ uy!
Giọng nói vang vọng trong không gian nhưng chỉ lọt vào tai của một mình Hắc Vũ, hắn cũng liền nhận ra giọng nói này chính là của Anh cô đang chỉ dạy cho hắn.
- Không chỉ từ hồn mà còn từ uy... - Hắc Vũ lẩm bẩm theo câu nói của Anh cô, trong đầu cũng bắt đầu suy ngẫm.
...
Lại qua thêm một khoảng thời gian, Hắc Vũ vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, bất quá hắn vẫn vô vọng, gợi ý của Anh cô đối với hắn là vẫn còn chưa đủ để ngộ ra.
Hắn vẫn không thể hiểu chữ "Uy" mà Anh cô nhắc nhở đến là gì, và nó có liên quan gì đến hồn kĩ này.
- Haizz, không cần phải cố quá!
Lúc này phía trước mặt Hắc Vũ, không gian bị xé ra làm đôi, thân ảnh Anh cô từ bên trong bước ra, bà nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Năm xưa ta phải mất mười năm mới ngộ ra được chân lý này, ngươi hiện tại chỉ mới lĩnh ngộ một thời gian ngắn nên chưa ngẫm ra cũng là điều đương nhiên.
Hắc Vũ cũng gật đầu nghe theo bất quá hắn vẫn không cam tâm.
Mười năm! Hiện tại hắn chỉ mong muốn nhanh chóng mạnh mẽ rồi rời khỏi đây sớm nhất có thể, hắn muốn trở về gặp Ánh Dương và Thanh Giang càng sớm càng tốt nên không thể chậm trễ nữa.
- Anh cô, không biết người có thể giải nghĩa cho ta được không? Gợi ý của người thực sự tiểu tử vẫn chưa hiểu a!
Anh cô nghe hắn nói thì có chút suy nghĩ sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Bà bước lên phía trước mặt Hắc Vũ, bàn tay phải đưa ra, Uy Linh Kiếm Hồn một lần nữa được thi triển, chỉ có một điều, lần này khí tức của nó hoàn toàn khác.
Quanh người Anh cô ngay khi vừa mới thi triển Uy Linh Kiếm Hồn thì lập ty, một cỗ áp lực kinh hoàng được phóng thích ra ngoài.
Hắc Vũ vừa đối diện với cỗ áp lực này liền cảm thấy mình như bị đè bẹp, toàn thân không thể chuyển động, thậm chí trước cỗ áp lực cường đại như vậy hắn không thể đứng vững mà bị ép khụy xuống đất như đang quỳ gối.
Áp lực mà Anh cô phóng thích ra, trước giờ hắn chưa từng trải qua, thậm chí so với những lần mà hắn bị cường giả cấp cao thả ra uy áp thì áp lực này còn mạnh mẽ hơn nhiều lần.
Một điều nữa hắn nhận ra, phong thái của Anh cô lúc này đã bị hoàn toàn khác, từ một bà lão già yếu lúc này lại cao cao tại thượng như một vị nữ hoàng, nữ đế, uy nghiêm vô cùng.
Cũng may Anh cô chỉ thả ra cỗ áp lực một chút sau đó liền thu hồi khiến Hắc Vũ trở nên thoải mái hơn vừa rồi.
- Lần này ngươi thấy thế nào? - Anh cô hỏi hắn, lúc này khí thế của người đã trở lại như lúc bình thường.
- Hoàn toàn khác lần trước, quá mức kinh khủng! - Hắc Vũ lập tức đáp, bản thân hắn cũng chưa hết kinh hãi về uy lực của Uy Linh Hồn Kiếm mà Anh cô vừa sử dụng.
Anh cô gật đầu sau đó mới nói tiếp:
- Trong Uy Linh Hồn Kiếm không phải chỉ là đơn thuần dùng hồn lực để tạo kiếm, mà còn dùng uy của của hồn lực.
- Uy của hồn lực?! - Hắc Vũ lập tức kinh ngạc.
Trước giờ mặc dù không tu luyện về mặt hồn lực nhiều bất quá nhờ có hệ thống nên hắn cũng biết được một số thông tin về mặt Hồn tu, bất quá cái gì là uy của hồn lực trước giờ hắn chưa từng nghe qua.
- Chính là khả năng dùng sự cường đại của linh hồn lấn át linh hồn của kẻ khác! - Anh cô tiếp tục giải thích cho hắn.
- Khi linh hồn của một Hồn tu cường đại hơn của kẻ trong cùng cấp, chỉ cần sử dụng uy của hồn lực liền có thể trấn áp đối thủ, làm cho hắn suy yếu về mặt phong độ, thực lực, linh hồn. Nắm được uy của hồn lực ngươi có thể vượt cấp đánh bại đối thủ dễ như trở bàn tay.
Hắc Vũ nghe xong hô hấp liền nóng hổi, những điều Anh cô nói ra khiến một kẻ đang truy cầu sức mạnh như hắn tràn đầy khao khát, chỉ muốn lập tức học nó ngay.
- Vậy làm sao để nắm được uy của hồn lực? - Hắc Vũ tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên là tiếp tục luyện tập, có điều lần này ta sẽ chỉ cho ngươi.
Anh cô nói sau đó thò tay vào lỗ hổng không gian, chỉ một giây sau lập tức lôi từ bên trong ra một con yêu thú nhỏ bằng con chó.
Con yêu thú có hình dạng thỏ với bộ lông trắng, tên nó là Băng Ngọc Thố, dựa vào kích thước chắc cũng đạt đến Tam giai trung kì.
Đừng tưởng con vật này bề ngoài đáng yêu mà khinh thường nó, Băng Ngọc Thố bình thường có chút hiền lành nhưng chỉ cần đụng vào nó sẽ vô cùng hiếu chiến.
Con thỏ trắng đang chạy nhảy thì bỗng bị bắt đi thì hiện tại đang vô cùng tức giận, bất quá nó từ người Anh cô cảm ứng được khí tức mạnh mẽ nên chỉ đành đứng im chưa dám nhúc nhích.
- Con vật này hiện tại sợ ta nên không dám manh động, bất quá chỉ cần tay thu lại khí tức nó sẽ lập tức tấn công ngươi cho nên để tránh bị nó tấn công ngươi phải dùng uy của hồn lực để trấn áp nó. Nhớ là chỉ được dùng uy không được dùng hồn lực, nếu nó có mệnh hệ gì ngươi chết với ta! - Anh cô buông ra một câu dằn mặt sau đó đưa tay vuốt ve đầu con thỏ.
- Uy của hồn lực chỉ sinh ra trong trường khi ngươi có tham vọng lớn như một đế vương, ngươi có ý chí mạnh mẽ vượt lên trên kẻ khác và khi ngươi có linh hồn mạnh mẽ - Anh cô tiếp tục căn dặn sau đó quay lưng rời đi, trước khi đi không quên truyền cho hắn vài chỉ dẫn để giúp hắn có thể dễ dàng sử dụng uy của hồn lực hơn.
Hắc Vũ cũng đem lời người nói ghi nhớ, hắn cũng hiểu ra vì sao Anh cô lại thường xuyên đem hắn lên đỉnh núi tuyết để luyện hồn, thì ra là muốn linh hồn của hắn trở nên cường đại để có thể dùng được uy của hồn lực.
Anh cô vừa rời đi, Băng Ngọc Thố không cảm nhận được sự nguy hiểm nữa, lập tức hiện nguyên hình là một con yêu thú ngoài lành trong ác.
Nó run nhẹ một cái, toàn thân lập tức biến lớn lên kích thước có thể so sánh với một con bò, chưa hết khuôn mặt hiền lành của nó bỗng trở nên hung dữ, răng nanh nhọn hoắt mọc chìa cả ra ngoài, bên dưới tứ chi, móng vuốt bằng băng cũng xuất hiện.
Hắc Vũ lúc này hít một hơi căng thẳng bởi vì hắn nhận ra lúc này trong mắt Băng Ngọc Thố đang có một tia hung hãn nhắm vào mình.
Nếu là bình thường có lẽ hắn không ngần ngại mà dùng hồn lực đánh với nó một trận, dù không thắng được nhưng nó cũng không thể làm gì được hắn.
Bất quá Anh cô đã có lệnh hắn không được sử dụng hồn lực mà chỉ được sử dụng đến uy nên hắn không còn cách nào khác.
Con thỏ lúc này không chờ đợi nữa mà lao đến hắn, móng vuốt băng sắc nhọn giương ra.
Băng Ngọc Thố quả không hổ danh là loài nổi trội về tốc độ, chỉ một cú bật nhảy của nó đã mang tốc độ cực kì nhanh, vượt xa tất cả các loài trong cùng cấp.
Hắc Vũ đứng nhìn nó lao tới, thân ảnh vẫn không có chút chuyển động, không phải vì hắn sợ hãi mà là vì hắn đang cố gắng sử dụng uy.
Hồn lực của hắn lúc này tập trung vào giữa trán nhưng không hề bộc phát ra ngoài, ánh mắt hắn tập trung kiên định vào con thỏ như muốn nhìn thấu linh hồn nó, tuy nhiên nhiêu đó vẫn chưa có có tác dụng.
Hắc Vũ cho rằng mình làm còn chưa đủ nên liền thử rặn ra bộ mặt dữ tợn nhất có thể để doạ con thỏ.
Đương nhiên chiêu này cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại lúc này càng khiến nó trở nên hung hăng hơn.
- Khốn kiếp! - Hắn chửi một câu sau đó lập tức quay người nhảy sang chỗ khác bởi vì Băng Ngọc Thỏ lúc này đã tới gần.
Băng Ngọc Thỏ vồ hụt mục tiêu nhưng ngay sau đó lập tức chuyển hướng, đôi chân của nó một lần nữa bật mạnh, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Hắc Vũ.
- Nếu như còn nguyên khí thì đâu đến nỗi như hiện tại! - Hắc Vũ nghiến răng.
Nếu như còn nguyên khí thì hắn có thể sử dụng được Tốc Hành, lúc đó còn sợ con thỏ này nhanh nữa sao?
Con thỏ lúc này đã đuổi đến nơi, đôi chân nó vung ra một cước đánh về phía Hắc Vũ khiến hắn phải lập tức phòng thủ.
Anh cô chỉ dặn hắn là không được sử dụng hồn lực để phản kích chứ không bảo hắn là không được dùng hồn lực để phòng ngự.
Chỉ là công dụng phòng ngự của hồn lực hoàn toàn kém hơn so với nguyên khí, Hắc Vũ ăn một cước vào giữa người lập tức cảm thấy ê ẩm toàn thân, nội tạng chấn động mạnh mẽ.
Dù đau là vậy nhưng hắn vẫn nhân lúc này tập trung hồn lực lại giữa trán, tranh thủ luyện cách sử dụng uy.
Cả hai cứ như vậy vờn nhau liên tục trong thời gian dài.
...
Tại Lê gia, gia tộc cửu cấp lớn nhất Linh Dược Đảo, trong một đại điện có nhiều lão giả đang ngồi ở đó, ở chính giữa có một tên nam tử bước chân đi đi lại lại, trên mặt biểu lộ ra nét căm phẫn bực tức.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, tại sao?... - Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng những lời oán trách chửi rủa cay độc.
Kẻ này chính là Lê Đức, thiếu chủ của Lê gia.
Nếu để ý sẽ nhìn thấy trên tay hắn lúc này đang cầm một cái ngọc giản, đây chính là ngọc giản ghi chép lại thứ tự của hai bảng danh vọng do Thiên Địa Các gửi đến.
Lý do hắn bực tức lúc này cũng không khó đoán, đương nhiên chính là do việc hắn đã cố biết lộ hết mình trong trận đại chiến Hạ Thế nhưng hoàn toàn không được công nhận.
Hắn tự tin nếu đấu một trận hết mình hắn cũng sẽ không thua gì kẻ đứng hạng cuối Hoàng Kim Bảng là Lý Thăng, vậy mà không hiểu vì lý do gì cái Thiên Địa Các chó chết kia lại không cho tên hắn vào.
Thực ra thì Hoàng Kim Bảng xưa nay chỉ luôn ghi nhận mười cái bài danh, Thiên Địa Các cũng vì đánh giá Lý Thăng cao hơn một chút nên quyết định chọn hắn vào Hoàng Kim Bảng thay vì Lê Đức.
Đám trưởng lão bên trong điện thấy hắn điên cuồng chửi rủa nhưng cả đám cũng đồng tình, sắc mặt bọn hắn cũng không mấy vui vẻ.
Lê Đức chính là đệ nhất thiên tài của Lê gia hiện tại, đương nhiên việc hắn không được cân nhắc lên Hoàng Kim Bảng cũng khiến cho danh vọng của Lê gia và của cả bọn hắn bị hạ thấp.
Bọn hắn dù sao cũng là một trong những cửu cấp thế lực nhưng hiện tại trên thiên hạ chỉ còn một mình bọn hắn là chưa có ai lọt vào hai bảng danh vọng.
Thậm chí là một thế lực mới xuất hiện gần đây như Ma Giáo, bát cấp thế lực như Phùng Gia và Nguyên gia, hay đến cả một kẻ bị người khắp thiên hạ truy nã như Lương Chiến, tất cả đều có thể có tên trên bảng danh vọng, chỉ có bọn hắn là không.
Cũng phải nói dường như Thiên Địa Các có chút phân biệt đối xử khi trên Hoàng Kim Bảng hay Thiên Tài Bảng chỉ toàn là Vũ tu, không hề có lấy một Hồn tu khiến thế lực chuyên về luyện hồn như ở cả ba thế lực của Linh Dược Đảo đều khá bất bình.
Nói đi cũng phải nói lại, điều này cũng là bởi vì trên thiên hạ hiện nay ngoài Lê Đức ra không còn một hồn tu nào nổi bật đủ tiêu chí để được xếp vào hai bảng danh vọng trên cả chứ không phải vì Thiên Địa Các kì thị Hồn tu.
Ngay lúc cả đại điện sắc mặt đang không vui thì lúc này từ bên trong bước ra một thân ảnh khiến bọn hắn lập tức chú ý.
Người này từ đầu đến chân đều kín đáo không để lộ một chút nào kể cả là diện mạo hay khí tức tuy nhiên mọi người đều biết rõ hắn là ai.
- Tham kiến gia chủ! - Đám trưởng lão lập tức chắp tay hành lễ.
- Tham kiến phụ thân! - Lê Đức cũng hành lễ.
Vị gia chủ bí ẩn cũng phất tay miễn lễ cho tất cả sau đó ngồi lên chủ vị.
Người này chính là vị gia chủ đứng đầu của Lê gia, cũng chính là phụ thân của Lê Đức - Lê Đan.
- Đức nhi, ta đã nghe việc của ngươi rồi - Lão ồm ồm nói ra.
- Phụ thân, bằng mọi giá người phải giúp ta mạnh hơn, sau đó ta nhất định sẽ nghiền nát lũ Hoàng Kim Bảng chết tiệt kia! - Lê Đức phẫn nộ nói, nắm tay hắn siết chặt.
Lê Đan phất nhẹ tay ý kêu hắn bình tĩnh sau đó nói tiếp:
- Việc của ngươi ta sẽ giải quyết, hiện tại ta đã cho người hướng hai nhà Văn gia và Đoàn gia, cùng phía Nhật Nguyệt Tháp hỏi thăm rồi, đợi khi gốc linh dược đó về, ngày ngươi xưng bá cũng không còn lâu nữa!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nhiệm vụ "cuối cùng"
- Chương 2: Tình nghĩa anh em
- Chương 3: Thế giới mới, cuộc sống mới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Nữ nhân thật phiền phức
- Chương 6: Ám Minh giáo
- Chương 7: Cứu Tử Minh
- Chương 8: Đm hệ thống
- Chương 9: Luyện thể
- Chương 10: Hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 11: Chức năng mới của hệ thống
- Chương 12: Thần khí, Thánh khí
- Chương 13: Thanh Lâu
- Chương 14: Gặp lại Thuý An
- Chương 15: Đấu giá hội
- Chương 16: Hoả + Thổ =?
- Chương 17: Kim thạch bí ẩn
- Chương 18: Cổ phù bí ẩn
- Chương 19: Lại phải làm anh hùng
- Chương 20: Tới Linh gia
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Minh gia tới
- Chương 23: Chiến Minh Uy
- Chương 24: Nhận chủ
- Chương 25: Khảo hạch
- Chương 26: Đến Tàng Thư Các
- Chương 27: Chủ tịch giả vờ và cái kết
- Chương 28: Ngậm máu phun bát cấp gia tộc
- Chương 29: Công năng của chất dịch
- Chương 30: Gặp lại cố nhân
- Chương 31: Minh Quang Biến Xạ Nhẫn
- Chương 32: Dung Nham
- Chương 33: Hồng Quan
- Chương 34: Chiêu mới
- Chương 35: Ánh Dương
- Chương 36: Long Tiêu
- Chương 37: Đến Nhật Nguyệt tháp
- Chương 38: Bị đột kích
- Chương 39: "Ăn" Ánh Dương
- Chương 40: Mục đích thực sự
- Chương 41: Đến Hoàng Sa đại lục
- Chương 42: Hai tấm cổ phù
- Chương 43: Đi nhờ, bị cướp
- Chương 44: Tác chiến
- Chương 45: An Bắc
- Chương 46: Quỷ
- Chương 47: Chạy khỏi ngạc ngư
- Chương 48: Thông đạo trong hòn đảo
- Chương 49: Kho tàng
- Chương 50: Đông Kì
- Chương 51: Khắc chế
- Chương 52: Trở về Minh Long Bang
- Chương 53: Lên đường
- Chương 54: Dị thuộc tính chưa trọn vẹn
- Chương 55: Đại hội bắt đầu
- Chương 56: Cao Tiến
- Chương 57: Mặc cả
- Chương 58: Hồng Quan chiến Lam Linh
- Chương 59: Chà đạp
- Chương 60: Nhật Quang Kiếm
- Chương 61: Trọng thương
- Chương 62: Quá khứ của Cao Tiến
- Chương 63: Quán quân
- Chương 64: Trong bảo khố
- Chương 65: Tới Đông Hải
- Chương 66: Hai tên quái vật
- Chương 67: Lại đá nhầm thiết bảng
- Chương 68: Thiên tài chiến thiên tài
- Chương 69: Tam hùng gặp mặt
- Chương 70: Hàn Băng Quỷ Vương
- Chương 71: Hợp sức
- Chương 72: Làm Thanh Giang
- Chương 73: Tung Sơn bí cảnh
- Chương 74: Kì phùng địch thủ
- Chương 75: Cùng một phe
- Chương 76: Nhị lang
- Chương 77: Hắc bào
- Chương 78: Long tộc
- Chương 79: Cánh cửa đá
- Chương 80: Chôn vùi
- Chương 81: Đoản mệnh?
- Chương 82: Công chúa trở lại
- Chương 83: Người chơi hệ thuốc
- Chương 84: Dưới đáy hồ
- Chương 85: Lam Linh trao thân
- Chương 86: Hắc Vũ đau lòng
- Chương 87: Cửu cấp mới xuất hiện
- Chương 88: Hoàng Kim Bảng tương lai
- Chương 89: Bàn kế hoạch
- Chương 90: Thăm Thuý An
- Chương 91: Bố cục thế giới
- Chương 92: Lại đến Hoàng Sa
- Chương 93: Cướp người người cướp
- Chương 94: Tham gia khảo hạch
- Chương 95: Chiến cùng cấp
- Chương 96: Bị truy sát
- Chương 97: Người trên Hoàng Kim Bảng
- Chương 98: Sức mạnh của Hoàng Kim Bảng
- Chương 100: Tú Ngọc
- Chương 101: Bằng hữu của Vu lão
- Chương 102: Lên đài
- Chương 103: Đánh bại theo cách cũ
- Chương 104: Nghi lễ bắt đầu
- Chương 105: Bách Linh Trận
- Chương 106: Khương lão
- Chương 107: Quậy tưng Hoàng Sa Động
- Chương 108: Đoàn gia
- Chương 109: Kiếp này ta có nên yêu?
- Chương 110: Chàng có yêu ta không? (Sắc)
- Chương 111: Luyện Tăng Nham Đan
- Chương 112: Tăng Nham Đan cuồng bạo
- Chương 113: Đến Bảo Thế Thành
- Chương 114: Hai phe quy tụ
- Chương 115: Bá Biên
- Chương 116: Anh tài tập hợp
- Chương 117: Đồng loạt bị vây công
- Chương 118: Tổ đội xui xẻo
- Chương 119: Dị quang thứ tư
- Chương 120: Giúp đỡ
- Chương 121: Truy đuổi
- Chương 122: Đối đầu Đinh Lăng
- Chương 123: Dị thuộc tính mới
- Chương 124: Đối đầu Đinh Dũng
- Chương 125: Lục Chí
- Chương 126: Lại bị cắt ngang
- Chương 127: Đại chiến bắt đầu
- Chương 128: Lần lượt đối chiến
- Chương 129: Bên bờ cái chết
- Chương 130: Bị nhốt
- Chương 131: Hồng Quan vs Nguyên Bảo
- Chương 132: Bá Biên vs Lãm Khôi
- Chương 133: Kích động
- Chương 134: Mang theo Thánh khí
- Chương 135: Vũ kĩ của Long tộc
- Chương 136: Quái vật
- Chương 137: Phối hợp
- Chương 138: Một lần nữa phối hợp
- Chương 139: Tê liệt
- Chương 140: Tam bảo hiển uy
- Chương 141: Uy lực kinh khủng
- Chương 142: Cướp đoạt
- Chương 143: Thanh Giang có biến
- Chương 144: Thể hiện toàn lực
- Chương 145: Tiếp tục trận chiến
- Chương 146: Kết liễu một cách khó khăn
- Chương 147: Cứu Thanh Giang
- Chương 148: Được cứu
- Chương 149: Số bái sư
- Chương 150: Luyện hồn
- Chương 151: Luyện đan - Thứ hạng mới
- Chương 152: Luyện hồn kĩ
- Chương 153: Uy của hồn lực
- Chương 154: Rời đi
- Chương 155: Thôn Hồn Quyết
- Chương 156: Sinh vật lạ
- Chương 157: Khí thế lấn át
- Chương 158: Thành Thánh chủ
- Chương 159: Linh Nhân Nghĩ tộc
- Chương 160: Đan điền khôi phục
- Chương 161: Trở về
- Chương 162: Ân ái
- Chương 163: Ân ái (tiếp)
- Chương 164: Chia tay
- Chương 165: Giúp
- Chương 166: Người trong xe
- Chương 167: Bắt đầu đấu giá
- Chương 168: Tài lực của Nguyên gia
- Chương 169: Đấu giá
- Chương 170: Về rồi lại đi
- Chương 171: Tiến vào mộ địa
- Chương 172: Đi lạc
- Chương 173: Không trụ nổi
- Chương 174: Sát khí
- Chương 175: Vô Thanh Ma Miêu
- Chương 176: Vây công
- Chương 177: Lưỡng Bại Câu Thương
- Chương 178: Tức giận
- Chương 179: Bùng phát sát khí
- Chương 180: Chạy
- Chương 181: Đây là con mồi của ta!
- Chương 182: Chấn Phong Ám Kiêu
- Chương 183: Lộ ngực
- Chương 184: Sau trận chiến
- bình luận