Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn - Chương 127: Băng Giao, Trở Mặt

Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn Chương 127: Băng Giao, Trở Mặt
- chúng ta cũng đi vào bên trong động, ngươi có muốn đi theo không?

Đại hán nói với Tuấn.

- haha... Đa tạ các vị trước nhưng ta có bạn đồng hành rồi. Cáo Từ.

Nói xong Tuấn lao đi luôn, để lại mọi người thở dài ngao ngán, qua tiếp xúc một tý mọi người có thể chắc chắn Tuấn một điều " chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".

xèo xèo xèo...

Lửa cháy phập phù, Tuấn đưa đùi yêu Lang lên nướng một cách chậm rãi, từng giọt mỡ chảy xuống làm mắt cậu ta càng đỏ hơn, khi chín Tuấn cắn to một miếng nhai ngấu nghiến.

- tuyệt, quá tuyệt!

Tuấn thề thịt này còn ngon gấp ngàn lần cái gì bò kobe,... Cắn một miếng nữa Tuấn lấy thanh Katana yêu dấu của mình ra cắt đùi yêu lang nướng ra nhiều phần nhỏ, sau đó cất bớt vào giới chỉ, lấy Sinh Mệnh Chi Tuyền ra uống một ngụm to bổ sung dinh dưỡng cho đỡ đói, còn thịt này để hai cô bé kia dùng, nhất định lưỡng nữ sẽ rất thích đây.

Hai cô nàng tinh linh ngủ một cái như mất ý thức luôn vậy, có trời sập cũng không tỉnh ngủ, đã ngủ là ngủ đủ giấc mới chịu dậy.

Đêm đã đến, từ xa Tuấn thấy cửa hang động đã mất một tầng kim quang, cậu ta không vội lao vào mà chờ lưỡng nữ ăn xong rồi ngủ Tuấn mới vào, có được bảo vật hay không đều là cơ duyên cả, vô duyên với bảo vật vậy có đứng trên bảo vật cũng không biết bảo vật đang đâu.

Phục vụ lưỡng nữ cũng rất khó, Tuấn phải đỏ mặt hát ru ngủ hai cô nàng, được cái tộc tinh linh ham ngủ vô cùng, như kiểu nhắm mắt lại là cảnh đẹp hữu tình ập đến, Tuấn nghe A Trúc bảo khi đi ngủ tức là khi họ tu luyện thôi, ngủ càng nhiều thực lực càng tăng.

Để hai cô bé vào ngực Tuấn là đứa xông pha cuối cùng vào động phủ, vừa vào Tuấn đã rút thanh Katana ra vào thế phòng thủ các kiểu, chậm rãi đi vào trong, hang động này khi vào trong diện tích khoảng cả héc đất, nhưng càng đi càng nhiều lỗ nhỏ khác nữa, xác xuất gặp mạo hiểm giả rất thấp, các lỗ hang phụ chi chít như tổ ong, tất cả đều có xu hướng đi xuống lòng đất.

- có ai không?

Tuấn hét lớn thăm dò, không có một âm thanh nào nữa phát ra, ngay cả ba động khí tức cũng không có, Tuấn cầm viên dạ minh châu nhỏ thay đèn pin đi sâu vào tiếp, tuy không có ai nhưng Tuấn rất cẩn trọng, biết đâu có con yêu thú hệ thổ nấp chỗ nào rình mồi thì nguy, chỉ hơi có chút ba động khác thường Tuấn sẽ lập tức co giò chạy!

Càng đi xuống hàn khí bắt đầu lạnh lẽo đến đáng sợ, Tuấn một tay cầm kiếm một tay cho vào ngực ôm lấy lưỡng nữ rồi vận khí công, một lớp màng sáng nhàn nhạt bao phủ cậu ta, nếu không vận khí chắc thành băng nhân mất.

Đi liên tục hai ngày trời Tuấn mới nhặt được một gốc linh dược ba trăm năm tuổi thì toàn bộ không có một chút gì, thế nhưng có còn hơn không, đem đến Đan Tháp đổi đan dược lại là một cái ý tưởng tuyệt.

Đi tới một hang động lớn Tuấn dừng lại nghỉ ngơi, đưa ra hai viên dạ minh châu cho nó sáng rực căn phòng, đói quá tuấn nhìn miếng thịt trong giới chỉ và thì đưa một viên thạch nhũ lên nhai sống luôn, âm thanh cộp cộp vang cả căn phòng.

Lưỡng nữ tỉnh dậy đòi ăn Tuấn cắn răng lấy những miếng thịt cuối cùng cho hai nàng ăn, hết thịt là phải chuyển về ăn lương khô đấy.

- phu quân, chúng ta đang ở đâu vậy? Muội lạnh quá!

A La Ngạn ôm cổ Tuấn rên rỉ, ngay cả nàng cũng phải khởi động tinh linh chi khí bảo vệ bản thân, chứ khí của Tuấn không ăn thua.

- ta không biết, chắc đang ở hầm băng nào đó!

Grào...

Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, nghe một cái Tuấn lập tức ôm nhị nữ vào ngực nhảy lên nóc động ẩn thân, Một con Băng giao mình đầy vết thương lao vào động của Tuấn vừa nghỉ, phía sau một đám mười người ai cũng sát khí đầy mình thương tích có cả rượt theo, vì cửa động tiếp theo quá nhỏ Băng giao không thể đâm qua, cho nên nó tính quay lại, thế nhưng vừa quay lại thì đã bị mười người bao vậy.

Leng keng...

rầm rầm...

Hoa lạp lạp...

Trận chiến bắt đầu, ai cũng sử dụng tuyệt chiêu đáy rương, thấy Tuấn mặt xanh như tàu lá chuối trên nóc động một tên mặt có vẻ gian xảo, hướng Tuấn hét lớn:

- huynh đệ bây giờ không phải lúc sợ hãi, cùng chung tay giết con Băng giao này, lợi ích sẽ chiêu đều.

- được ta giúp các huynh đệ một tay.

Tuấn từ trên nóc động vận thức đầu Tuyết Hoa lao xuống chém một nhát vào đỉnh đầu Băng giao sau đó bật lên nóc động đối diện, cứ ra chiêu liên tục như vậy sau đó bật về nóc, vừa giữ khoảng cách an toàn vừa gây sát thương lớn hơn gấp bội.

Mọi người liên tục ra chiêu vây Băng giao vào chính giữa, sát thương chủ yếu từ Tuấn, mọi người nhìn cậu thanh niên trẻ hình như tên này càng chém càng thích hay sao đấy, ra chiêu càng ngày càng thuần thục, từ đầu đến đuôi Băng Giao khắp nơi toàn bông Tuyết.

- Lão tử cho ngươi chết!

Tuấn vận toàn bộ công lực một kiếm vào mắt trái nó rồi xuyên qua mắt bên phải, dù cặp mắt Băng Giao rất quý giá thật đó, thế nhưng đó là thứ duy nhất không có lân giáp bao phủ, chứ chỗ khác lân giáp kín mít chém muốn gãy kiếm cũng không xước nổi một vệt.

- Grao...

Trước lúc chết Băng Giao rít lên một tiếng thống khổ rồi gục xuống đất, toàn bộ những tảng văng bao phủ cả động đều mất đi một chút hàn khí.

Mười người kia thì đã bị thương trầm trọng rồi, mọi người thấy Băng giao chết chưa có lao lên chia thành quả mà lập tức ngồi bằng chữa thương.

Tên nam nhân bạch y khuôn mặt toát ra vẻ gian xảo hướng Tuấn cảm kích:

- đa tạ huynh đài tương trợ, huynh đệ muốn phần nào băng giao hãy chọn đi!

- haha... Hoạn nạn giúp nhau chút cũng không sao, nội hạch ta không lấy, từ phần đầu đến đuôi chia làm mười ta xin khúc đuôi cũng được.

- được!

Nam nhân bạch y nghe Tuấn nói vậy lập tức đáp ứng, hắn đang lo Tuấn tranh giành nội hạch với bọn họ, mếu lấy khúc đuôi vậy quá tuyệt rồi.

Bạch y hướng Tuấn lơ đễnh hỏi thử:

- không biết huynh đệ đã kiếm được tý bảo vật nào chưa? Chúng ta quả thật xui xẻo ngoài gặp con Băng giao này thì chưa gặp thứ gì khác!

Sâu trong mắt Tuấn khinh bỉ nồng đậm, mẹ... Kẻ ngu cũng không nói, hỏi câu ngu vô cùng.

- oa...

Chợt một chuyện sảy ra làm Tuấn đứng tim luôn, cô bé A Trúc đang trong ngực ngủ ngon lành chợt nhảy lên vai ngáp dài một cái, đã thế A La Ngạn cũng nhảy lên vai bên kia vươn vai duỗi mình.

Không khí nơi đây Hàn Khí đã lạnh thì chớ, bây giờ mọi thứ chợt khác đi, Tuấn cảm giác chín tên đang xếp bằng kẻ nào cũng lạnh đi trông thấy, mọi người lục đục bắt đầu đứng lên đi về phía bạch y, ánh mắt không hề dấu một chút thèm thuồng nào.

Bạch y nhân nhìn hai cái đại vưu vật trong truyền thuyết lập tức nhận ra ngay, khí tức không nhiễm một hạt bụi trần, tươi mát thơm hoa cỏ, đích xác là tộc Tinh Linh trong truyền thuyết lừng lẫy không ai không biết, không ngờ xuất hiện một cái hai đầu tinh linh, hắn hướng Tuấn lạnh giọng:

- huynh đệ ta khuyên huynh, với thực lực của ngươi hiện tại tuyệt đối không thể nào mà giữ được hai đầu tinh linh này, haiz... chúng ta nguyện mang cái đại phiền phức này hộ ngươi, còn tặng ngươi nguyên con Băng giao kia, ngươi thấy sao?

Tuấn mặt đen còn hơn đít nồi, vậy mà có đứa lại dám để ý đến thê hiền của hắn, đâu là chán sống hay không muốn thở đây?

- các ngươi đây là ý gì?

- chúng ta muốn hai đầu Tinh Linh này!

Bạch y không hề khách sáo nữa mà trở mặt vào thẳng vấn đề chính.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận