Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn - Chương 369: Lưỡng Nữ Thần Bí

Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn Chương 369: Lưỡng Nữ Thần Bí
~ Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Phá Chấp hướng Phá Bá hỏi ý, khi đi lên bờ nhất định sẽ bị phát hiện, bởi vì các ác linh đều có đột phá lớn, thể xác thoát khốn biến dạng, cảm nhận huyết khí linh lực mạnh mẽ hơn nhiều, còn hai bọn họ thì chịu thua, giữ được mạng là tốt lắm rồi, còn về tăng sức có vẻ bất khả thi.

~ Chờ tên Hắc Long kia đã, đợi hắn đến chúng ta bàn kế hoạch, thời gian là vàng, nhưng chắc chắn là không thể đường đường chính chính đi vào.

Bạch y Phá Bá đang lên kế hoạch, bọn họ đã không thể gia nhập vào đoàn của các ác linh nữa, sẽ bị phát hiện lập tức, chỉ còn nước tính kế sách khác.

~ Tại sao phải chờ hắn? Chúng ta có thể tự mình tính được mà?

Phá Chấp tỏ ra không thích Thiên Long mấy, bao lâu nay hành động một mình, nay tự dưng phải chậm một bước với một kẻ lạ mặt mới quen, điều này làm hắn khó chịu.

~ Ngươi luyện võ bị ngu rồi hả? Hiện tại một người là một phần sức mạnh, quan trọng không phải Hắc Long hắn thực lực cao mà chúng ta cần hắn, Hắc Long tên đó có cái đầu khá tỉnh, hơn hết không phải hắn may mắn hay xui xẻo rơi vào trong Quỷ Môn Huyết Nguyệt này đâu, đều là số mệnh cả đấy, số mệnh tên Hắc Long đó phải đi qua Quỷ Môn Huyết Nguyệt ngắm Bách Quỷ Dạ Hành, uống Kim Ngân Thối Hồn Tuyền, và còn nữa…

~ Cho nên Hắc Long tên đó không thể chết được, hắn đang làm cái gì đó không muốn chúng ta biết thôi, chỉ cần đi với hắn thì không cần lo chuyện gì.

Nếu Thiên Long mà nghe thấy Phá Bá vỗ mông ngựa bản thân nhất định sẽ nở cả hoa mũi, này huynh đệ nói đúng thì không cần nói to thế đâu, nhưng câu cuối tiểu huynh đệ nói sai rồi, đi với ta mà sống thì đó là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi đó.

Nhưng phải công nhận Phá Bá tên này không khác một cái thần cơ sống, trình độ tiên đoán bực này không hề dưới Tuyết Hàn Mặc, biết Thiên Long quỷ diện mưu mô nhưng chỉ giữ trong lòng không nói ra, mà những kẻ im im thường rất nguy hiểm, đặc biệt là đã nguy hiểm lại còn thông minh, mệt đấy.



Ở một nơi khác, nơi đây là một cánh rừng phong trầm, đang là ban đêm, nhưng ngay cả một con dế cũng không dám rên to, hoàn toàn âm trầm đáng sợ, trên một đỉnh vu phong, ánh trăng tròn như bánh mật, gió thổi nhẹ nhàng đưa đến một cảm xúc lạnh sống lưng, nhưng lại có một cái điểm kỳ lạ vô cùng.

Tuy không khí trong cánh rừng buốt giá, nhưng chỉ cần có một ai nhìn thấy cái bóng trên đỉnh vu sơn cũng đều lặng thinh câm nín, họ sẽ nghĩ đời này của họ có thể nhìn được bóng hình đó là sống quá đủ rồi.

Bởi vì sao? Bởi vì trên đỉnh vu sơn, thiên sơn róc rách từng giọt nước nhè nhẹ, có một bóng hình yểu điệu, ba vòng đẫy đà khuôn mặt chậc chậc… Mặt hàng này ai kêu kém Thánh Mẫu? Ai kêu kém Yêu Hậu? Nàng hoàn toàn xinh ngang ngửa thế, hơn thì chắc không hơn được rồi, bởi vì Thánh Mẫu và Yêu Hậu đã là cực hạn của tiên nữ, muốn xinh hơn là điều không thể.

Bóng hình yểu điệu đứng đó, mắt to mũi cao cằm nhọn, má hồng trong đêm, đẹp tựa thiên nga trong đầm sen, toàn thân vận một bộ hồng y xinh đẹp. Người đẹp dù đứng ở đầm lầy, vậy đầm lầy cũng đẹp.

Đẹp là thế nhưng đừng chơi dại đến tán tỉnh, trên tay ngọc nàng là một thanh Hàn Kiếm tỏa ra khói sương lượn lờ, ánh mắt buốt giá đóng băng toàn bộ một mặt hồ phía dưới chân thiên sơn, thực lực bậc này đã không còn thứ gì có thể đo được.

~ Ngưng Y, dẫn đường! Ta không giết hắn quyết không về.

Môi ngọc mấp máy, lời vàng tựa bảo, thánh thót chim ca, tuy trong lời sát khí lăng thiên, nhưng nghe mà nhũn hết cả đáy lòng.

Vù…

Từ sau lưng tuyệt thế giai nhân vô danh xuất hiện một bóng hình thiếu nữ, bạch y thiếu nữ xuất hiện, vóc dáng thuộc hạng tuyệt phẩm lưu, khuôn mặt đẫy đà xinh đẹp nhưng không bằng chủ nhân nàng hồng y, môi hồng bóng bẩy xinh xắn vạn phần, nhưng có điều…. Nàng bị mù, đôi mắt của thiếu nữ bạch y được quấn một lớp vải trắng, khuôn mặt có đẹp hay không, được xếp hạng tóp bao nhiêu tuyệt thế niên đại khó gặp, đều dựa vào đôi mắt hết chín phần, đôi mắt quyết định vẻ đẹp của một vưu vật.

Mà cũng tốt nhất đừng dại đụng chạm đến bạch y thiếu nữ, nàng tuy không nhìn thấy gì, thế nhưng là một cao thủ dùng kiếm, nghe khí thế ba động quanh thân nàng cũng đủ hiểu sương sương nàng khủng khiếp cỡ nào, hoàn toàn là một khu vực lăng lệ sát khí kiếm ý.

~ Công…. Tiểu thư…. Hắn là phụ thân….

~ Ta không có phụ thân như hắn.

Bạch y buông lời khuyên nhủ nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị chặn ngang miệng, trong lời nói của Hồng y thiếu nữ chín phần phẫn nộ một phần cắn rứt lương tâm, nhưng lại không hiểu nàng bị sao.

~ Ò… Chúng ta nên di chuyển thôi!

Bạch y thiếu nữ tỏ vẻ buồn bã không muốn nói nhiều, nếu thế thì đi thôi, đứng đây lâu lắm rồi đó, nếu có hối hận hay dằn vặt thì có thể quay đầu, giờ vẫn chưa muộn đâu vẫn còn kịp đó.

~ Aiz… Tiểu nha đầu a… Ta xin lỗi đừng giận ta mà … Ta không nên nặng lời với muội.

Hồng y thiếu nữ đôi môi rung rung yếu đuối, xem ra nàng vừa làm bạch y thiếu nữ sợ hãi rồi.

~ Tiểu thư lại nói to thế với muội, ta nhớ rồi đó.

~ A….



Hai cô nàng cãi nhau như điện trở không hợp, hình như nơi đây không quan trọng chủ tớ thì phải, tớ dỗi chủ sợ hãi, chuyện gì đang xảy ra vậy a…. Ban nãy không khí căng thẳng trầm trọng cao trào, bây giờ lại trở lên vô cùng lố bịch.

~ Thực tình là muốn đi lắm, thế nhưng mấy hôm nay ta đi bừa đó, tại ta không phát hiện hắn nữa, chắc biết là ta đến giết nên chạy mất đâu rồi, tên bỉ ổi lưu manh đội lốt người.

Hồng y tuyệt thế thiếu nữ lẩm bẩm mắng bừa, đang đi ngon lành, tự dưng mất kết nối, buồn hiu, chỉ biết đi bừa coi sao.

~ Không phải ngài ấy biết mà trốn đâu, Thần giới hiểm địa như cát, chắc đang bị mắc vào cái phong ấn nào đó thôi.

Bạch y thiếu nữ nhu thuận giải thích, biết mới là lạ đó, bọn họ đây là trốn đi, nhà còn không biết chứ nói gì, lần này đi là giới hạn số ngày nữa đấy, trong thời gian ngắn mà không tìm được mục tiêu, sớm muộn cũng bị bắt thôi.

~ Chắc thế, thôi tìm đại quán trọ nào ghé vào nghỉ ngơi, khi nào có dao động thì đi tiếp, chứ ở đây ta yểu điệu nữ nhi cũng hơi sợ.

~ Hả? Tiểu thư là nữ nhi á hả? Không phải nam à?

~ Muốn chết?

~ Không Không…. Muội nào dám, mời công tử đi trước.

~ a… tiểu bạch kiểm nhà ngươi, ta liều mạng….

….

Hai cô nàng chọc nhau một lúc bắt đầu di chuyển đi tìm nơi dừng chân, tuy nhìn họ một thân thực lực cao thâm, khí thế ngút trời là thế, nhưng còn không dám giết một con yêu thú nhỏ, không biết với bản lĩnh của hai nàng có làm nên trò trống gì không, nhưng một màn chiến đấu mãn nhãn là có rồi đấy, lót dép ngồi hóng hai cái vưu vật này gây náo loạn giang hồ ra sao.

Nói thì nói thế, nhưng đó là không chú ý theo dõi hai nàng thôi, chứ với cái nhan sắc đó cũng gây thị phi khuynh đảo khá nhiều nơi rồi, họ đi thì cứ đi, nhưng để lại đằng sau là vô vàn rắc rối, có cả phóng hỏa đốt nhà đối với họ là chuyện quá ư là bình thường, còn câu dẫn hồn mấy tên hoa hoa công tử đó là chuyện đương nhiên.

~ Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Phá Chấp hướng Phá Bá hỏi ý, khi đi lên bờ nhất định sẽ bị phát hiện, bởi vì các ác linh đều có đột phá lớn, thể xác thoát khốn biến dạng, cảm nhận huyết khí linh lực mạnh mẽ hơn nhiều, còn hai bọn họ thì chịu thua, giữ được mạng là tốt lắm rồi, còn về tăng sức có vẻ bất khả thi.

~ Chờ tên Hắc Long kia đã, đợi hắn đến chúng ta bàn kế hoạch, thời gian là vàng, nhưng chắc chắn là không thể đường đường chính chính đi vào.

Bạch y Phá Bá đang lên kế hoạch, bọn họ đã không thể gia nhập vào đoàn của các ác linh nữa, sẽ bị phát hiện lập tức, chỉ còn nước tính kế sách khác.

~ Tại sao phải chờ hắn? Chúng ta có thể tự mình tính được mà?

Phá Chấp tỏ ra không thích Thiên Long mấy, bao lâu nay hành động một mình, nay tự dưng phải chậm một bước với một kẻ lạ mặt mới quen, điều này làm hắn khó chịu.

~ Ngươi luyện võ bị ngu rồi hả? Hiện tại một người là một phần sức mạnh, quan trọng không phải Hắc Long hắn thực lực cao mà chúng ta cần hắn, Hắc Long tên đó có cái đầu khá tỉnh, hơn hết không phải hắn may mắn hay xui xẻo rơi vào trong Quỷ Môn Huyết Nguyệt này đâu, đều là số mệnh cả đấy, số mệnh tên Hắc Long đó phải đi qua Quỷ Môn Huyết Nguyệt ngắm Bách Quỷ Dạ Hành, uống Kim Ngân Thối Hồn Tuyền, và còn nữa…

~ Cho nên Hắc Long tên đó không thể chết được, hắn đang làm cái gì đó không muốn chúng ta biết thôi, chỉ cần đi với hắn thì không cần lo chuyện gì.

Nếu Thiên Long mà nghe thấy Phá Bá vỗ mông ngựa bản thân nhất định sẽ nở cả hoa mũi, này huynh đệ nói đúng thì không cần nói to thế đâu, nhưng câu cuối tiểu huynh đệ nói sai rồi, đi với ta mà sống thì đó là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi đó.

Nhưng phải công nhận Phá Bá tên này không khác một cái thần cơ sống, trình độ tiên đoán bực này không hề dưới Tuyết Hàn Mặc, biết Thiên Long quỷ diện mưu mô nhưng chỉ giữ trong lòng không nói ra, mà những kẻ im im thường rất nguy hiểm, đặc biệt là đã nguy hiểm lại còn thông minh, mệt đấy.



Ở một nơi khác, nơi đây là một cánh rừng phong trầm, đang là ban đêm, nhưng ngay cả một con dế cũng không dám rên to, hoàn toàn âm trầm đáng sợ, trên một đỉnh vu phong, ánh trăng tròn như bánh mật, gió thổi nhẹ nhàng đưa đến một cảm xúc lạnh sống lưng, nhưng lại có một cái điểm kỳ lạ vô cùng.

Tuy không khí trong cánh rừng buốt giá, nhưng chỉ cần có một ai nhìn thấy cái bóng trên đỉnh vu sơn cũng đều lặng thinh câm nín, họ sẽ nghĩ đời này của họ có thể nhìn được bóng hình đó là sống quá đủ rồi.

Bởi vì sao? Bởi vì trên đỉnh vu sơn, thiên sơn róc rách từng giọt nước nhè nhẹ, có một bóng hình yểu điệu, ba vòng đẫy đà khuôn mặt chậc chậc… Mặt hàng này ai kêu kém Thánh Mẫu? Ai kêu kém Yêu Hậu? Nàng hoàn toàn xinh ngang ngửa thế, hơn thì chắc không hơn được rồi, bởi vì Thánh Mẫu và Yêu Hậu đã là cực hạn của tiên nữ, muốn xinh hơn là điều không thể.

Bóng hình yểu điệu đứng đó, mắt to mũi cao cằm nhọn, má hồng trong đêm, đẹp tựa thiên nga trong đầm sen, toàn thân vận một bộ hồng y xinh đẹp. Người đẹp dù đứng ở đầm lầy, vậy đầm lầy cũng đẹp.

Đẹp là thế nhưng đừng chơi dại đến tán tỉnh, trên tay ngọc nàng là một thanh Hàn Kiếm tỏa ra khói sương lượn lờ, ánh mắt buốt giá đóng băng toàn bộ một mặt hồ phía dưới chân thiên sơn, thực lực bậc này đã không còn thứ gì có thể đo được.

~ Ngưng Y, dẫn đường! Ta không giết hắn quyết không về.

Môi ngọc mấp máy, lời vàng tựa bảo, thánh thót chim ca, tuy trong lời sát khí lăng thiên, nhưng nghe mà nhũn hết cả đáy lòng.

Vù…

Từ sau lưng tuyệt thế giai nhân vô danh xuất hiện một bóng hình thiếu nữ, bạch y thiếu nữ xuất hiện, vóc dáng thuộc hạng tuyệt phẩm lưu, khuôn mặt đẫy đà xinh đẹp nhưng không bằng chủ nhân nàng hồng y, môi hồng bóng bẩy xinh xắn vạn phần, nhưng có điều…. Nàng bị mù, đôi mắt của thiếu nữ bạch y được quấn một lớp vải trắng, khuôn mặt có đẹp hay không, được xếp hạng tóp bao nhiêu tuyệt thế niên đại khó gặp, đều dựa vào đôi mắt hết chín phần, đôi mắt quyết định vẻ đẹp của một vưu vật.

Mà cũng tốt nhất đừng dại đụng chạm đến bạch y thiếu nữ, nàng tuy không nhìn thấy gì, thế nhưng là một cao thủ dùng kiếm, nghe khí thế ba động quanh thân nàng cũng đủ hiểu sương sương nàng khủng khiếp cỡ nào, hoàn toàn là một khu vực lăng lệ sát khí kiếm ý.

~ Công…. Tiểu thư…. Hắn là phụ thân….

~ Ta không có phụ thân như hắn.

Bạch y buông lời khuyên nhủ nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị chặn ngang miệng, trong lời nói của Hồng y thiếu nữ chín phần phẫn nộ một phần cắn rứt lương tâm, nhưng lại không hiểu nàng bị sao.

~ Ò… Chúng ta nên di chuyển thôi!

Bạch y thiếu nữ tỏ vẻ buồn bã không muốn nói nhiều, nếu thế thì đi thôi, đứng đây lâu lắm rồi đó, nếu có hối hận hay dằn vặt thì có thể quay đầu, giờ vẫn chưa muộn đâu vẫn còn kịp đó.

~ Aiz… Tiểu nha đầu a… Ta xin lỗi đừng giận ta mà … Ta không nên nặng lời với muội.

Hồng y thiếu nữ đôi môi rung rung yếu đuối, xem ra nàng vừa làm bạch y thiếu nữ sợ hãi rồi.

~ Tiểu thư lại nói to thế với muội, ta nhớ rồi đó.

~ A….



Hai cô nàng cãi nhau như điện trở không hợp, hình như nơi đây không quan trọng chủ tớ thì phải, tớ dỗi chủ sợ hãi, chuyện gì đang xảy ra vậy a…. Ban nãy không khí căng thẳng trầm trọng cao trào, bây giờ lại trở lên vô cùng lố bịch.

~ Thực tình là muốn đi lắm, thế nhưng mấy hôm nay ta đi bừa đó, tại ta không phát hiện hắn nữa, chắc biết là ta đến giết nên chạy mất đâu rồi, tên bỉ ổi lưu manh đội lốt người.

Hồng y tuyệt thế thiếu nữ lẩm bẩm mắng bừa, đang đi ngon lành, tự dưng mất kết nối, buồn hiu, chỉ biết đi bừa coi sao.

~ Không phải ngài ấy biết mà trốn đâu, Thần giới hiểm địa như cát, chắc đang bị mắc vào cái phong ấn nào đó thôi.

Bạch y thiếu nữ nhu thuận giải thích, biết mới là lạ đó, bọn họ đây là trốn đi, nhà còn không biết chứ nói gì, lần này đi là giới hạn số ngày nữa đấy, trong thời gian ngắn mà không tìm được mục tiêu, sớm muộn cũng bị bắt thôi.

~ Chắc thế, thôi tìm đại quán trọ nào ghé vào nghỉ ngơi, khi nào có dao động thì đi tiếp, chứ ở đây ta yểu điệu nữ nhi cũng hơi sợ.

~ Hả? Tiểu thư là nữ nhi á hả? Không phải nam à?

~ Muốn chết?

~ Không Không…. Muội nào dám, mời công tử đi trước.

~ a… tiểu bạch kiểm nhà ngươi, ta liều mạng….

….

Hai cô nàng chọc nhau một lúc bắt đầu di chuyển đi tìm nơi dừng chân, tuy nhìn họ một thân thực lực cao thâm, khí thế ngút trời là thế, nhưng còn không dám giết một con yêu thú nhỏ, không biết với bản lĩnh của hai nàng có làm nên trò trống gì không, nhưng một màn chiến đấu mãn nhãn là có rồi đấy, lót dép ngồi hóng hai cái vưu vật này gây náo loạn giang hồ ra sao.Nói thì nói thế, nhưng đó là không chú ý theo dõi hai nàng thôi, chứ với cái nhan sắc đó cũng gây thị phi khuynh đảo khá nhiều nơi rồi, họ đi thì cứ đi, nhưng để lại đằng sau là vô vàn rắc rối, có cả phóng hỏa đốt nhà đối với họ là chuyện quá ư là bình thường, còn câu dẫn hồn mấy tên hoa hoa công tử đó là chuyện đương nhiên.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận