Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn - Chương 146: Nữ Nhân Đều Là Sao Chổi

Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn Chương 146: Nữ Nhân Đều Là Sao Chổi
Thiên Long khí huyết không thông, cắn nuốt Hoa Tùng Nương hoàn toàn không được một chút lợi ích gì hết, Ma khí không đủ, ít nhất phải cắn nuốt đứa cùng cấp độ cơ, nhưng mà khó càng khó, bằng cấp độ thì khó mà gặp được, còn hơn thì đánh có lại hay không thì không biết, nhưng mà nguy hiểm lắm, Thiên Long chỉ còn lại một trợ uy cuối cùng đó là Thạch Nhũ Sinh Mệnh, thứ cuối cùng, linh thạch thời đại 4.0.

Trên đường di chuyển Thiên Long phải khổ sở né đông né tây, chỗ đông người là tuyệt không chơi, cứ ra nơi đông người là bị phát hiện, cay! Bị truy nã toàn Đại Lục.

Khi ngồi trên một cây cổ thụ cao lớn hùng vĩ, một vò rượu một gà quay, ngồi ngắm cảnh đẹp thế gian, không khí yên bình đến lạ, suy ngẫm lại gì mình trải qua, mới có mấy năm đâu, từ nơi đất mẹ đến lưu lạc phương trời, trải qua nhiều chuyện oái oăm một cách khó tả, Thiên Long cười tự diễu, có ai như ta không? nổi tiếng từ quê nhà đến ngoại quốc, từ Đan tháp đến võ giả khắp nước nước, dù đặt chân tới nơi đây không bao lâu, nhưng danh vọng nó lại nằm ở một cái gì đó xa xa rồi.

Nhìn tới cuối chân núi cả vài dặm phía xa, nhìn những đứa nhỏ trong thôn xóm nơi xa, những đứa trẻ đang hì hục luyện công, vận động cơ bắp để gân cốt dẻo dai, đến tuổi đi tham gia các khóa huấn luyện của các thế lực từ nhỏ tới lớn, nhớ về ngày xưa mới mấy năm trước đang còn ôm khăng khăng cái máy tính, không ngờ nay đã một thân thực lực nhìn lên thì vô tận mịt mù, nhìn xuống thì cóc nhái nhảy ồm ộp.

Ầm Ầm...

Đang ngơ ngẩn chợt một cơn địa chấn vang lên, Thiên Long nhìn xuống dưới thấy một cô nàng vận hắc y, cao ráo, tướng tá không hề thua kém đám nữ ở nhà, nhưng khuôn mặt lại che đi sau lớp mặt lạ, Thiên Long vừa liếc một cái khẳng định luôn, cô nàng đó tuyệt đối là vưu vật đó a, ánh mắt nhu thủy kia chỉ có trên những tiên nữ, chỉ cần có cặp mắt kia, chắc chắn đó là một mỹ nữ, sắc xảo vạn phần.

Thiên Long tự vả mặt mình cái cho tỉnh, tên khốn nhà ngươi, ở nhà hầu còn chả nổi, cứ hơi tý là dỗi luôn, có chết Thiên Long cũng không chơi với nữ nhân khác, đụng vào là tổn thọ đó a, hai đứa đủ rồi, không muốn tán thêm đâu.

Nhìn ra sau thiếu nữ Thiên Long tý thì xỉu, một đàn Chư thú nhất cấp không dưới hai mươi con, đặc biệt có một con nhất cấp Cao Giai thực lực Hóa Thần thất phẩm a, cái wtf cô nàng này cũng quá bưu hãn đi, tự dưng đi chọc một đàn Hóa Thần làm cái cức gì vậy? Điên rồi à.

Thiên Long vuốt mồ hôi lạnh ôm cành cây sống chết không muốn buông ra, đùa gì vậy, lỡ may trượt chân rớt xuống vậy coi như vứt, Thiên Long còn yêu mạng mình chán, mỹ nữ thì mỹ nữ, ta không quản được xa vậy!

Ầm Ầm...

- A... Bì nương... Buông ta ra... A... cứu mạng...

Cây đại thụ Thiên Long to thì to thật đó, Thiên Long lại ngồi ở cành to như cái bàn, để dễ ăn dễ nằm, ai ngờ đâu cô nàng nhảy một cái ôm luôn vào chân Thiên Long, làm Thiên Long từ mặt cành cây, trượt dần trượt dần, xoay dần xuống, cuối cùng nằm dưới cành cây, như kiểu gấu trúc ôm cây vậy. Thiên Long ôm cành cây mà ngón tay nó lún vào trong thân cây luôn.

Grào...

Grào...

- A...

- A...

Đám Chư thú phía dưới liên tục nhảy chồm lên cắn trúng giày của cô nàng, làm cô nàng hét toáng lên, Thiên Long cũng bị một lực kéo xuống tý thì khóc luôn, cả hai cùng hét.

- Toạc... Toạc... Toạc...

- xong xong xong xong... Rồi... Cô nương bỏ, mau bỏ, buông hạ đồ đao lập địa thành phật... đừng níu kéo, buông bỏ thứ không thuộc về mình đi, AAAA...

Thiên Long lắp bắp không ra hơi, cái cây nó bị mục phía dưới, nó đang toạc xé rách dần dần ra rồi, xong xong rồi, quả này mà còn không buông là hồn du địa phủ thật đó a.

- hựm...

Cô nàng càng ôm chặt lấy bắp chân Thiên Long, đầu lắc như chưa từng được lắc, nàng cũng rất buồn bực, tại sao trên đời lại có một kẻ vô tâm như vậy, thấy chết không cứu, đã thế thì thôi, ta cũng rất rất đẹp mà? Đẹp lắm luôn á, cả gia tộc ai cũng khen vậy mà? Tại sao tên này lại không thương hoa tiếc ngọc?

~ xọat bộp...

Thiên Long lần này tự lo, một tay bỏ ra nhanh như chớp biến thành trảo thủ đâm ngậm ngón tay vào thân cây, tay kia cũng buông ra hóa trảo rồi đâm ngập thân cây, cậu ta đang dần dần bò lên trên.

Gầm...

Thấy Thiên Long đang bò lên trên, Chư thú cấp độ Cao Giai bước ra, nó nhìn thiếu nữ mà mắt đỏ rực lên, gầm một tiếng húc nát luôn cái cây cổ thụ, núi nó còn húc nát chứ dăm ba cái cây làm ăn gì được.

- A... Nữ nhân là một cái đại đại sao chổi!...

Thiên Long hét lớn lập tức dồn lực lao về phía trước, thuận thế cô nàng đã kịp bò lên ôm cổ Thiên Long, chân quặp luôn vào hông Thiên Long sống chết không buông, Thiên Long thì khinh vân chạy thục mạng, đằng sau Chư thú như kiểu có thù với thiếu nữ này tận xương tận tủy hay sao, nó quyết truy tới cùng, cho dù mất dấu nó vẫn truy, truy và sát.

- cô nương, cô nương, đừng cắm mặt vào cổ ta, ta nhạy cảm, cô thở nó cứ nhột nhột đó!...

Nhột nhột thôi, Thiên Long không dám nói nó kích thích lắm, như vậy nam nhân nào cưỡng lại cho nổi, nó rân rân làm sao đó.

- híc híc...

Thiên Long lại cảm nhận tiếng nấc cục của cô nàng, rồi, rồi, cứ ôm thoải mái đi, cứ Tự Nhiên Đi... Thiên Long trong lòng nghiến răng không thôi.

- cô nương, cô xuống chạy cùng ta đi!

Thiên Long ngỏ ý rất rất chân thành, nàng ta ôm quá sát, cặp bánh bao đó đó... Thiên Long không biết tả làm sao nữa, nói rõ là nó sướng a, nhưng không ăn được.

Cô nàng nghe vậy giơ một chân ra, mất giày rồi chạy không nổi, đưa ra chưa được 2 giây nàng lại thụt vào, e then hết sức.

Thiên Long phải công nhận từ biểu hiện nãy giờ của nàng ta, cậu ta có thể khẳng định, cô nàng này rất rất dễ thương, như Tĩnh Như vậy, biểu hiện ku te cực.

Chạy một cái là vài cây số, dừng lại tại một ngọn núi Thiên Long lại phải cắn răng đi kiếm củi bắt gà rừng về nướng, coi như xui đi, kệ vậy.

~ bộp bộp bộp...

Nướng gà đưa cho cô nàng một con Thiên Long một con ngồi nhai ngấu nghiến, cô nàng quay lưng về hướng Thiên Long, nhấc nhẹ mặt nạ vừa cắn một miếng liền nhả ra, quay qua Thiên Long nhíu mày, Thiên Long thấy vậy chỉ biết đấm ngực khóc trong âm thầm, dễ thương quá, kìm nén... Phải kìm nén... Ăn nàng không nổi đâu.

- không phải do ta nướng dở đâu, gà ở đây chất thịt nó khó ăn sẵn rồi, nhưng nhiều chất lắm, cố ăn đi.

Lẳng lơ một câu Thiên Long lại nín thở cắn thêm miếng gà to nhai như đúng rồi, cậu ta tự hỏi tại sao mình nấu đồ ăn ngon vậy, thế mà cứ đặt tay nướng một thứ gì đó là lại không thể ăn nổi là sao? Khó hiểu!

Cô nàng bẽn lẽn lấy trong lòng ra một lọ thủy tinh, trong đó có ba viên gì đó vàng óng ả, mở nắp ra một mùi thơm làm Thiên Long rãi tự chảy, lưu ý ở đây rãi chảy là vì thứ trong lọ thủy tinh, chứ không phải rãi chảy vì món gà nướng thơm phức của hắn làm đâu.

Đổ ra tay trắng ngần, cô nàng đưa cho Thiên Long một viên, không chần chờ Thiên Long lập tức lấy cho miệng nhai rộp rộp, Thiên Long trước đây không bao giờ tự ý nhận đồ của người khác mà ăn ngon lành vầy đâu, nhưng cô nàng này Thiên Long cảm giác nàng rất ngây thơ, ngây thơ không kém Tĩnh Như là bao, nhìn nàng Thiên Long thấy vài nét của con bé.

Đầu tiên Thiên Long cảm giác ngọt lịm, xuống dưới bụng nóng ran, bụng nóng phừng phừng như kiểu lửa đốt, một cơn khí tức cuồng nộ lao vào thức hải mình, Thiên Long hoảng hốt cực kỳ, thức hải là nơi yếu đuối nhất của võ giả, để thần thức của kẻ Trúc Cơ xâm nhập được vào thức hải của Hóa Thần, vậy mạng sống của Hóa Thần nó còn dựa vào cái búng tay của Trúc Cơ đó a. Với lại thức hải Thiên Long đang bị thương.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận