Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn - Chương 152: Hắc Ám Tinh Linh

Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn Chương 152: Hắc Ám Tinh Linh
Đi đến trước cổng thành, Tuấn phải ngước cổ muốn gãy mới tới đỉnh.

két két...

Tiếng cửa thành mở rộng, từ bên trong một đoàn quân bé tý tẹo đi ra, Tuấn và Độc Sĩ cứ cảm giác kỳ kỳ sao á, cái thành nó to như vậy, hoành tráng như thế, vậy mà đám Tinh linh này kích thước có chút hơi thái quá, còn không bằng viên gạch ở tường.

- công chúa!

Một cô nàng xinh đẹp tuyệt sắc. tay cầm cung tên, khuôn mặt tròn tròn, hai má có nọng nhìn cực kỳ mũm mĩm dễ thương, mắt to mi dài, tuy hơi kém sắc so với nhị nữ, những mà đó cũng có thể gọi là tiên nữ rồi, rất đẹp.

nàng ta dẫn đầu một đội binh, phía sau toàn cung thủ thôi, nhưng đừng khinh thường, cung thủ làm lên tên tuổi Tinh linh, chỉ cần một cung, Tinh linh một mình đọ sức với một đội phái binh chủng tầm cỡ quốc tế, uy lực không phải lấy hai chữ phá hoại ra để đo lường được.

- aiz... ya... Mễ Á... Ngươi có thể cất cái bộ dạng hung thần kia đi không? nhìn nó sao sao á!

A Trúc bay xuống chim, bay lại ôm lấy cánh tay cô nàng Mễ Á, xem ra nơi đây không xem trọng chủ tớ, mình thích là mình nhíc thôi.

Mễ Á hướng A Trúc đau lòng cả mặc:

- giúp hai ngươi đi chơi, ta bị Nữ Hoàng mắng té tát không thương tiếc luôn!

- ai... yoo... ta có quà cho ngươi mà, quà của ta rất rất vui đó!

A Trúc nhõng nhẽo như mèo vậy, có vẻ nàng biết lỗi lắm luôn rồi, có lỗi với cô bạn thân rất nhiều luôn.

- Mẫu Thân đang đâu vậy?

A La Ngạn nhảy xuống hỏi.

- Nữ Hoàng mới hôm qua đi tìm hai ngươi rồi!

- bởi vì Nữ Hoàng tưởng hai ngươi đi chơi gần nhà nên không đi tìm, cho các ngươi đi tý, ai biết đâu hai Chim Thiên Đường nó cũng đi chơi quên đường về, hai đứa nó mới về hôm trước, kể lại chuyện cho Nữ Hoàng, sau đó ngài ấy nổi trận lôi đình đi tìm hai người rồi.

Hai bé A Trúc và A La Ngạn cười tủm tỉm nhìn đôi chim Thiên Đường, làm hai chim cứ ngóc đầu lên trời hót ríu ra ríu rít, cứ như chuyện mấy hôm trước chúng ta quên rồi, các ngươi là ai ta cũng chả quen.

- Công Chúa, hai người kia...?

Mễ Á hướng ánh mắt đề phòng lên người Tuấn và Độc Sĩ, ánh mắt có vẻ không được thân thiện mấy cho lắm a.

- đó là phu quân chúng ta! Còn người đằng sau là một đại thúc của phu quân gặp trên đường.

A Trúc tươi cười giới thiệu Tuấn, ánh mắt mười phần sùng bái.

- Phu Quân...? Chúng Ta...?

- Ừm!

Nhận một cái gật đầu như đinh đóng cột của A La Ngạn, Mễ Á có cảm giác muốn suy xụp tinh thần, hai người các ngươi ra ngoài lấy người ngoài đã là đáng tội trọng rồi a, vậy mà hai chị em cùng một phu quân. Xong... Xong... Lần này ta cũng an nhiên được tặng một cái tội trọng rồi, hai người bị phạt ta cũng bị phạt a...

Tuấn nghe loáng thoáng được vài chữ, vội lên tiếng:

- hai đứa về nhà nghỉ ngơi, Nữ Hoàng không có nhà vậy chúng ta cũng không có cớ gì ghé vào, ta còn việc đại sự quan trọng, lần sau ta ghé có được không?

- không được, chàng ra ngoài phải cho chúng ta đi!

A Trúc kiên quyết phản đối, nàng trải qua những ngày đi cùng Tuấn đã biết thừa cái tính thích đâm đầu vào chỗ chết, may nhờ có họ nên thoát được rất nhiều lần, nay hắn muốn đi một mình việc này tuyệt đối không được, đó là khi xưa cản bao nhiêu lần Tuấn muốn đi mạo hiểm rồi đó, cứ để hắn đi một mình rồi lúc nào cũng lao vào giết địch một ngàn ta lỗ ngàn mốt.

- hai đứa ở nhà ngoan đi, ta sẽ quay lại vào một ngày đẹp trời!

A La Ngạn kiên quyết lắc đầu:

- ở Tinh linh Sâm Lâm, bốn mùa đều có, lúc nào trời cũng đẹp!

- được rồi hai nàng đi theo ta ra ngoài này!

Tuấn quay lưng ra đi hướng thác nước, hai cô bé nhảy lên vai Tuấn im lặng đi theo.

Độc Sĩ ngồi khoanh chân hướng Mễ Á cô nàng hỏi:

- cô bé, năm nay nhiêu tuổi rồi?

- ta năm nay mới 587 tuổi thôi, đang tuổi trăng tròn!

- ặc...

Lão Độc Sĩ dựng hết cả lông mao lên, bà cô ơi bà đừng có điên vậy có được không? tuổi trăng tròn cái... cái con khỉ, Ta đây mới mấy chục tuổi đã muốn thèm mùi đất.

- haha... kệ bỏ qua, cho ta hỏi nơi đây ngoài Nữ Hoàng Tinh linh ra, còn ai là cao nhất không?

Mễ Á thấy Độc Sĩ cũng có chút thân thiện, tuy nhìn một bộ hắc bào cùng cái nón che hết toàn thân, nhưng cô nàng vẫn coi như trưởng bối:

- đương nhiên, còn có cả các trưởng lão, nhưng Nữ Hoàng là thực lực cao nhất, ngoài ra không ai cao hơn nữa.

- à ra vậy, cho ta hỏi một câu cuối, Tinh linh các người ở nơi đây vậy chỉ cần làm một nơi hoa xanh cỏ mọc sinh thái đẹp đẹp là được, tại sao xây cái cổng thành to đùng cách mạng này để làm gì vậy?

Mễ Á thản nhiên:

- đâu phải nơi đây có mỗi chúng ta đâu? Còn có Hắc Ám Tinh Linh nữa, hai phe chúng ta đều có cổng thành cao lớn như vầy, biết đâu xích mích đánh nhau còn có cái mà thủ chớ!

- wow..

Hắc Ám Tinh Linh... Cái này độc lạ này, khi nào gặp một đứa Hắc Ám Tinh Linh lão quyết phải quyết chiến thử xem sao, xem xem cái khí tức của bọn Hắc Ám nó có khó chịu như của Thiếu Chủ Thiên Long hay không.

Phía xa xa Tuấn đưa nhị nữ đến một đình viện khuất xa, nơi đây đã không còn bóng ai, chắc Mễ Á cũng biết điều nên đã tập hợp hết mọi người lại, dành không gian riêng tư nơi đó cho Công Chúa.

- phu quân chàng không đi có được không?

Hai cô nàng biến to lên như một thiếu nữ chạc tuổi hai mươi, họ đều nằm trong lòng Tuấn một cách nhu thuận, Tuấn thuận thế hai tay hai trảo thủ luồn qua lớp áo nhị nữ, bờ ngực cao vút Tuấn cứ ngồi vừa vê hạt đậu xanh vừa nhào nặn!

- Ựm...

- phu quân vô sỉ!

- hai đứa ở nhà, nhận truyền thừa gia tộc, đột phá Hóa Thần, như vậy mẫu thân hai đứa cũng yên tâm hơn một chút khi để hai đứa đi chơi, ta sẽ rất sớm đến đón hai nàng đi chơi, thấy sao?

Tuấn nhắm rịm mắt nâng nâng nói, cảm xúc đúng là sướng thật.

- ựm... ưm... Không chịu!

- đúng vậy... Ưm... Không!

~ Ngoan nha ta thương, thời gian một là sẽ làm phôi khai tình cảm chúng ta hai là sẽ làm tình cảm càng thêm bền chắc, sau này gặp lại thử hỏi đó là nhất thời hay sâu đậm có được không?

- nhưng mà...

- không có nhưng mà gì hết, trên đời này có bữa tiệc nào không tàn, ta hứa với các nàng sẽ không đâm đầu vào chỗ chết. Chúng ta xa cách một thời gian, sau này gặp lại sẽ chung sống cả đời bên nhau, thấy sao?

- dạ được rồi!

Hai cô nàng vừa bị kích thích cơ thể vừa nghe Tuấn khuyên nhủ vô cùng có lý nên đành đổ, đành thôi, hắn nói cũng có lý, thời gian sẽ giúp đôi ta biết, tình cờ gặp nhau, yêu từ cái nhìn đầu tiên tới nỗi trao thân cho hắn, thử xem không nhìn thấy mặt hắn một thời gian liệu có quên được không? Tình cảm có phai tàn đi không?

- bây giờ thì hehe....

- A... không được... Ta không chịu...

- A...

Tuấn lật hai cô nàng lại, hiếp luôn, các nàng tự thông cảm cho ta, ta cũng bí quá rồi, chúng ta cùng sướng vậy.

- nơi đây không được... A...

Nói đã muộn, cơ thể hai đứa quá nhạy cảm, sờ tý nước nôi đã trào như suối, Tuấn dùng khúc côn th*t húc một cái đã nút cán, phản đối cỡ nào thì cũng chỉ được một chút giai đoạn đầu thôi, ra vào vài cái ý chí sụp đổ, hưởng ứng hết mình con kịp.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận