Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn - Chương 16: Sư Phụ Chú Báo

Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn Chương 16: Sư Phụ Chú Báo
- lui đi

Ông Hải phất tay kêu bọn đàn em rút lui, súng đã vang công an đến cũng nhanh.

Mười tên đàn em theo phe Thiên Long chỉ còn 1 vội vã vác cậu lên xe hơi, vết thương đang liên tục ứa máu làm thằng Tuấn giết người không run mà nhìn vầy mới run.

- ông chủ có đuổi theo không?

Thằng Thông cố lắm mới nói được câu này, ông Hải giận dữ đá cái xe một cái rồi hét lớn:

- thằng Hắc Long kia rất nguy hiểm, cần phải đuổi theo xem thằng đến cứu nó là ai!

- được.

Bên trong bệnh viện gần nhà Thiên Long, thấy bác sĩ thở dài đi ra Tuấn nó vội ôm tay bác sĩ run run hỏi:

- Bác sĩ có thể chữa được không?

- Phù… may mắn và kì diệu là cậu ấy vẫn sống… cơ thể cậu ấy khỏe mạnh nên có thể chèo chống qua ca mổ… cần theo dõi thêm… qua đêm nay nếu không xuất huyết trong thì cậu ấy sẽ sống … chưa biết trước điều gì…

Bác sĩ nói với Tuấn, ông trong đời cũng gặp phải những trường hợp bị đâm xuyên tim vẫn có thể sống sót nếu cơ thể bệnh nhân đủ khỏe mạnh và cậu thanh niên này là một trong những trường hợp hiếm hoi đó, rất thần kỳ và may mắn.

- hô...

Tuấn nó ngồi bệt xuống ghế, tưởng thế nào chứ thằng bạn nó sống dai lắm, muốn nó chết còn khó hơn lên trời, Tuấn nó lau hết mồ hôi lạnh nghĩ lại cảnh vừa nãy khiến hắn tim đập chân run.

Ba tuần sau Thiên Long tỉnh lại, cậu ta phục hồi cực tốt nhưng bị chết não lâm sàng nên bây giờ mới tỉnh lại.

Thiên Long mở mí mắt thấy mùi thuốc diện khuẩn quen quen và màu trắng trong căn phòng, may quá là màu trắng thiên đường chứ không phải màu đen địa ngục.

cộp.

Tiếng mở cửa ai đó bước vào, thằng tuấn đi vào nhìn thấy Thiên Long tỉnh thì vội vã lại gần, Thiên Long vừa tỉnh bị thằng ôn này mắng xối xả.

- sao mày biết tao ở đấy?

Tuấn nói:

- trước kia tao có thằng đàn em từng chịu ơn và bây giờ nó đang là đèn em của trùm cái đất sài thành, nói chuyện được lúc nó bảo tao là có thằng nhóc ẩn danh đang kiếm mất mấy mối làm ăn khá lớn của bọn họ.

- Đến lúc thằng kia cười khẩy nói có thằng nhóc giỏi công nghệ đang buôn bán phần mềm thứ ba cho một công ty thì tao đã đoán 80% là mày rồi, ở trong giới xã hội đen này muốn bước chân lên làm ông trùm nào chỉ cần thông minh, cần cả đàn em và các Boss lớn ủng hộ thì mới có cơ hội bước lên vị trí đó mà Thiên Long mày còn quá non nớt, mày sao hiểu được cái thế giới này tàn độc cỡ nào cơ chứ, ai cũng muốn đạp lên đầu kẻ khác dù phải đâm lén sau lưng để có thế đi lên.

- rồi tao hỏi lung tung nhưng đá xéo về vụ giao dịch tối nay, nó nói là boss không ưng mày lên cử thằng Hải đến để dẹo mày, Thông sẽ nắm địa bàn nơi đây, tao hỏi thêm chút nữa thì biết đêm nay khu vực cảng đó sẽ đổi chủ, Hải ở trong thành phố nên gã gọi điện cho Thông ngay và lao ra bàn mưu chơi mày.

- khi đó đã sáu giờ vừa đi học về may mà hôm đó tao bị ngáo đi ra uống trà đá gặp thằng đó.

Thiên Long không nói gì nữa chỉ nhắm mắt, chuyện này mình quá sơ sót, nếu không phải có thằng Tuấn đến thì lần này diêm vương nó cũng không buồn mà nạp thêm công dân, Thiên Long chỉ có thể cắn răng nhớ ngày hôm nay, chơi một lần tý thì đi luôn.

khi Thiên Long mở mắt làm cho thằng Tuấn rùng mình một cái, ánh mắt sắt lạnh đó không khác gì một con Hắc Long đã bắt đầu cuộc săn mồi.

- bé Như đâu?

- nó đang đi học.

- nó có biết chuyện này không?

- hình như, tao không biết, tao chỉ biết cái phòng mày đang nằm cách phòng mày đang thuê chưa tới trăm mét.

- rốt cuộc là nó biết hay không?

- à ừ biết!

Thiên Long đau lòng nói:

- rồi xong, con bé mắt hai mí chắc mấy tuần nay còn có một mí.

- à cái này mày nói đúng, mắt sưng húp.

Tới tối khi Thiên Long đang ngủ thì cửa lại cộp mở ra, một cô bé xinh đẹp đi vào, cái cặp dù vẫn còn đeo trên vai mặc dù đi từ trường vào viện thì cái nhà thuê nằm ở giữa, không thèm ghé vào mà đi thẳng vào đây.

- anh hai, tỉnh chưa?

Thiên Long đang ngủ bị cô bé lắc lắc làm hắn tỉnh lại, dù sao cũng ngủ cả mấy tuần rồi ngủ nữa thì thành thực vật mất:

- tỉnh rồi!

- huhu...

Bánh bèo lại không nhịn được cảm xúc khóc ầm lên, làm cho bác sĩ tưởng Thiên Long tút tút rồi.

Ba ngày sau Thiên Long xuất viện về nhà nằm cho khỏe, nằm trong viện hít mùi thuốc khử không cũng đủ làm thêm ca phẫu thuật mũi.

Bản ghi chép luyện tập Thiên Long gửi cho Tuấn nó cũng luyện rất đều, nhưng mà bận đi học nên cũng không đâu vào đâu mặc dù rất đam mê.

Hai tháng sau Thiên Long đang vật lộn đấm bốc với một tên bự như con gấu hăng say, tuy Thiên Long nhỏ con hơn nhưng với máu liều thì hai bên ngang tài ngang sức.

Sáng đó Thiên Long nhận được tin nhắn đến khu ngoại ô, hắn không chậm trễ lập tức đi luôn, người gửi tin là Báo, chú ây nói có bất ngờ dành cho Thiên Long.

Leo lên ngọn đồi khá cao Thiên Long đi thẳng vào nhà của một ông lão, ông lão này tuy già nhưng nhìn ánh mắt thôi cũng khiên Thiên Long sợ hãi, cảm giác ông già này nguy hiểm cực độ.

- cậu là Thiên Long đệ tử xuất sắc mà thằng Báo nó nói?

Thiên Long cung kính nói:

- đúng vậy.

Không hề phủ nhận mình xuất sắc, cậu ta tuyệt đối tin vào khả năng xuất sắc này của bản thân.

- khá lắm, ánh mắt như Long trong đêm tìm mồi, còn tự tin vào bản thân đến trình độ tuyệt đối, Ta ưng rồi đấy.

Thiên Long hỏi:

- không biết ngày là?

- haha... ta là sư phụ của thằng Báo.

Thiên Long ngạc nhiên nói:

- vậy nhất định ngài rất giỏi IT.

- nghe ta nói hết đã nào! ta là dạy về cung phu.

Thiên Long ngớ ra, theo hắn biết hình như chú Báo có tý võ mèo nào đâu nhỉ?

Như cảm nhận được Thiên Long đang rối não, ông già nói:

- dùng lực hết sức đánh ta đi.

- rất sẵn lòng.

Thiên Long không hề hỏi nhiều, người ta đã nói thì mình làm thôi, hỏi nhiều kết quả thế nào cũng đã định.

Thiên Long không nói nhiều, cậu đứng trụ chân trái tung một cú đá cầu vồng bằng chân phải vào cổ ông già, nói thì chậm chứ thật ra cú đá của cậu như tia chớp, thậm chí còn không nghe được tiếng vù vù trong gió cho đến khi nó chạm mục tiêu đủ biết cú đá của Long nhanh tới cỡ nào.

- Nhanh đấy…

Ông già cười không thèm nhúc nhích để cổ mình đối diện với cú đá giết người kia.

Bốp…

Tiếng va chạm rõ to của mu bàn chân Thiên Long và cổ ông già vang lên, nhưng mà cứ ngỡ ông già gãy cổ lìa đời thì Thiên Long trợn mắt vì ông già vẫn nhìn cậu cười như thể cú đá của cậu chỉ đủ gãi ngứa cho ông.

- Hắc hắc… mạnh đấy nhưng mà đối với ta còn yếu lắm…

Ông già nhìn Long nói, cú đá của cậu nhanh và mạnh lắm nhưng mà gặp ông thì cũng chưa thấm.

Hừ…

Thiên Long chưa phục, cậu vận thế rồi nhào tới tung đấm vào mặt ông già không chút nào nương tay.

- Hắc hắc…

Vẫn là tiếng cười khinh bỉ, ông già nhắm chuẩn giơ trán ra đỡ cú đấm của Thiên Long không một chút nào sợ hãi, phải biết nếu chỉ cần không đỡ được thì chắc chắn ông sẽ đi đời với sức mạnh của Thiên Long.

- Bốp…

Vẫn như cũ, Thiên Long như đấm vào một tấm thép, cậu cảm thấy tay mình tê ran vì lực phản chấn, vì không hạ được đối thủ nên Thiên Long loạng choạng lùi ra sau.

- Đỡ này nhóc….

Bỗng nhiên ông già biến thế trong lúc Long còn đang bất ngờ, một cú ép sát rồi tung đấm vào bụng tưởng chừng rất nhẹ nhưng mà:

- Bốp… hự… ầm… bịch…

Thiên Long bay xa đến 5 mét đụng đến bức tường đằng xa mới dừng lại, bụng cậu đau muốn chết, mới một cú đấm ở gần không cần súc thế mà đã vậy nếu ông ấy ra hết sức chắc nội tạng cậu vỡ vụn bên trong mất, nhịn đau ngước lên nhìn ông già, Thiên Long chưa bao giờ gặp một người lợi hại như vậy.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận