Nợ Âm Khó Thoát - Chương 116: dấu tay máu

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 116: dấu tay máu

Trên mi tâm của người con gái này tại sao lại có vận đen rõ ràng như thế? Dựa vào nhưng gì nói trong Tang Sinh Kinh, thường thì vận đen trên cơ thể con người không thể rõ ràng đến thế, mà vận đen của Dương Nặc không ngờ lại nồng hậu như vậy.

Đây chính xác là cực kỳ đen đủi, có điều vận đen này cụ thể như thế nào, tôi cũng không biết.

- Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế? Chưa gặp qua mỹ nữ à?

Đột nhiên, tiếng nói của Dương Nặc truyền đến, mà lông mày tôi cũng nhíu lại, người con gái này vẫn là đang gây thù chuốc oán cho tôi.

Tôi cũng không thèm quan tâm quá nhiều, im lặng một lúc, sau đó cất tiếng:

- Có phải gần đây bạn khá đen đủi hay không? Tính khí tốt nhất nên kiềm chế lại một chút, bằng không rất dễ gặp phải tai họa.

Sau khi nói xong, tôi cũng quay đầu đi, không nhìn người con gái ấy nữa, Lưu Vũ ở bên cạnh hình như đã sắp nhịn không nổi.

Lúc này Dương Nặc bỗng nhíu mày, mà hiện tại trên mặt Lưu Vũ cũng lộ ra một nụ cười, sau đó hỏi Dương Nặc:

- Tiểu Nặc, anh đã bao phòng riêng ở Tử Vân Các, ăn cơm cùng nhau nhé! Coi như là chúc mừng chúng ta vào đại học.

Dương Nặc không thèm xoay đầu, trực tiếp ném vào mặt Lưu Vũ một câu:

- Không có hứng thú.

Biểu cảm trên mặt Lưu Vũ hơi ngây ra, đang chuẩn bị nói gì đó, trên bục giảng lại vang lên tiếng nói của phụ đạo viên:

- Bạn học kia, bạn tên là Lưu Vũ à? khi tôi đang nói có thể tôn trọng tôi một chút, có gì tan học rồi nói được không?

Bị phụ đạo viên chỉ tên, mặt Lưu Vũ giật một cái, quay đầu lại, ném ánh mắt căm hận về phía tôi, tên khốn ấy sao cái gì cũng tính toán lên người tôi thế? Đây con mẹ nó xem tôi là thứ để chuốc giận sao?


Thấy phụ đạo viên tiếp tục nói, Dương Nặc bên cạnh đột nhiên cất lời:

- Sao bạn biết?

Tôi xua xua tay, cười nói:

- Tôi đoán, người thiếu chút nữa gặp tai nạn xe, vận khí có thể tốt hay sao?

Dương Nặc im lặng, không nói gì nữa, đồng thời cũng không tiếp tục tán phét với tôi, sau khi phụ đạo viên nói xong những vấn đề cơ bản, cũng nói, ai nhà không ở Qúy Dương, thì đều phải ở trong trường.

Cho nên tôi cũng được phân đến một phòng trong ký túc, nghe nói chế độ quản lý sinh viên năm nhất sẽ nghiêm ngặt hơn một chút, tạm thời chỉ có thể ở trong trường, sau khi nhận được chìa khóa phòng, tôi cũng rời đi, đi tới vị trí của ký túc xá, mà khi tôi vào đến phòng, phát hiện ba người khác đều đã có mặt.

Mọi người đều tự giới thiệu qua một chút, đại ca Trần Tráng, ngành thể dục, kính cận Ngô Vân, ngành vi tính điện tử, còn có tự kỷ Chu Đào, không hay nói chuyện, ngành khoa học tự nhiên.

- Mẹ nó, mau xem này, nữ thần năm nhất hoa khôi mới của chúng ta, vừa vào đã được bầu làm vị trí số một, Nhất Lượng, là ngành Trung Văn các cậu, cậu xem có quen không?

Lúc này, tiếng kêu kinh hãi của Ngô Vân vang lên, vội vàng gọi tôi đến xem, tôi đi tới sau lưng Ngô Vân, phát hiện trong máy tính của Ngô Vân có một hình ảnh.

Nhìn thấy người trong ảnh, tôi hơi ngây ra, còn không phải là Dương Nặc đây sao?

- Cậu nói đi, có quen không? Nếu quen thì mau đưa số điện thoại của nàng cho mình.

Ngô Vân và Trần Tráng đều chờ không được mà lên tiếng, chỉ có Chu Đào mặt mày lạnh lẽo nhìn lên màn hình.

- Đàn bà đều là mây trôi!

Nói xong liền rời đi.

- Tự kỷ, cậu không hiểu gì thì đừng có ăn nói linh tinh, người con gái này là cực phẩm đấy, mi tâm tụ mà không tan, vừa nhìn là biết gái tơ!

Ngô Vân lên tiếng, tôi có chút buồn cười nhìn cậu ta, hỏi cậu ta còn nghiên cứu xem tướng?

Ngô Vân cười hi hi:

- Hơi hiểu một tý, có điều bản tướng sư chỉ nghiên cứu tướng mạo nữ nhân, ví dụ như nhìn xem người con gái nào còn nai tơ, có sát chồng hay không đại loại những vấn đề đó?

Tôi không biết nói gì, vừa nhìn đã biết cậu ta là ông thầy tướng số rởm.

- Nhất Lượng, cậu mau nói đi, rốt cuộc có quen biết không?

Bên cạnh lại truyền tới tiếng của Trần Tráng, mà tôi đành bất đắc dĩ xua xua tay, nói ngày đầu tiên đã đắc tội với nàng rồi, đừng nghĩ đến việc muốn số điện thoại nữa.

Nói một lúc, mọi người đều ra ngoài ăn cơm, tụ họp một lát, Trần Tráng ba người bọn họ quay về ký túc xá, mà tôi nói mình không về ký túc nữa, bởi vì vẫn chưa vào học, nhà trường cũng chưa quản lý chặt chẽ vấn đề ra vào ký túc.

Cho nên thời gian mấy ngày này, vừa hay nắm bắt lấy để tu luyện.

Về đến nhà, tôi phát hiện các phòng trong tòa nhà của Hoàng Tiểu Tiên đều đã được thuê kín, Hoàng Tiểu Tiên đang bận rộn thu tiền phòng, tôi trực tiếp về phòng mình.

Thời gian một đêm gần như cũng chỉ tu luyện, hai ngày nay, tôi cũng không về phòng trong ký túc, mà sáng sớm ngày thứ ba, tôi nhận được điện thoại của Ngô Vân.

- Nhất Lượng, cậu đang ở đâu?

Giọng nói của Ngô Vân có chút kỳ lạ, hình như hơi run rẩy, tôi vội vàng nói tôi đang ở bên ngoài, hỏi cậu ta có chuyện gì sao?


- Rắc rối rồi, tự kỷ cậu ta... chết, chết rồi!

Cả người tôi bị lời của Ngô Vân dọa giật bắn người, hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này không thể đem ra đùa?

- Nhất Lượng, cậu tới xem đi, mặc dù quen biết chẳng được mấy ngày, nhưng dù sao cũng là người chung phòng.

Trong điện thoại truyền ra tiếng của Trần Tráng.

Mà tôi cũng trực tiếp tắt điện thoại, sau đó chạy tới phòng của mình trong ký túc, sau khi đến nơi, phát hiện bên ngoài cửa đã có rất nhiều người.

Có lẽ là phụ đạo viên của Chu Đào và hiệu trưởng.

Còn những người đang đứng bên ngoài căn bản không có cơ hội hóng hớt, đều đã bị nhà trường giải tán, tôi nói tôi là người trong phòng, lúc này mới cho tôi tiến vào.

Tôi nhìn thấy Ngô Vân và Trần Tráng đứng ở một bên, Ngô Vân đã bị dọa tới mức sắc mặt trắng ngắt không còn giọt máu, tôi nhìn lên giường của Chu Đào, lúc này trên người Chu Đào đã được phủ một tấm vải trắng, có điều một bàn tay trắng nhợt lại rơi ở bên ngoài.

Lông mày tôi hơi nhướn lên, theo bản năng vận chuyển linh khí, cảm ứng thử trong phòng một chút, nhưng lại phát hiện cái gì cũng không có.

Tôi nhỏ tiếng hỏi Trần Tráng bên cạnh, Chu Đào bị làm sao?

Trần Tráng lắc đầu, nói với tôi, cậu ta hoàn toàn không biết gì, vốn dĩ đang rất bình thường, tối qua ba người bọn họ ra ngoài uống chút rượu, sau khi quay về cũng đi ngủ, buổi sáng Trần Tráng và Ngô Vân tỉnh dậy, chuẩn bị gọi Chu Đào đi ăn sáng, kéo chăn ra, đã phát hiện mắt Chu Đào trợn ngược như người chết.

Miệng há to, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, bởi vì người kéo chăn ra là Ngô Vân, cho nên cậu ta đã bị dọa không nhẹ.

Lúc này, tôi nhìn Chu Đào đã bị khăn trắng trùm kín, muốn đi xem thi thể của cậu ta, lại bị một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngăn cản, Trần Tráng nói với tôi, đó là hiệu trưởng trường.

- Được rồi, ba người các em tạm thời đừng lan truyền chuyện này ra bên ngoài, bạn học Chu Đào chết bất đắc kỳ tử có thể là do trên người có bệnh, phải đợi sau khi pháp y có giám định thì mới biết kết quả, đây cũng không phải chuyện lớn.

Lúc này, hiệu trưởng đi tới cạnh, sau đó nói với ba người chúng tôi, Ngô Vân run rẩy hỏi hiệu trưởng, có thể đổi cho cậu ta sang phòng khác được không.

Hiệu trưởng nhíu mày, nói chuyện nhỏ thế này có gì đâu mà phải đổi phòng? Rõ ràng là đã trực tiếp từ chối, cuối cùng Trần Tráng cũng không ngừng an ủi Ngô Vân, bảo cậu ta đừng sợ.

Tôi cũng nói với Ngô Vân, tiếp theo đây tôi sẽ ở trong ký túc cùng với hai người họ, không lâu sau, cảnh sát và pháp y cũng đã tới, trực tiếp kéo thi thể của Chu Đào đi, sau đó cũng đưa chúng tôi đi lấy lời khai, tôi thì cái gì cũng không biết, cho nên chỉ có Trần Tráng và Ngô Vân nói.

Lấy lời khai xong, cảnh sát cũng rời đi, đợi đến chiều, chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm, tâm trạng của Ngô Vân vẫn bất ổn, xem ra đã bị dọa không nhẹ.

Mà lúc này, chuông điện thoại của Trần Tráng cũng vang lên, cậu ta nói là hiệu trưởng gọi, sau khi ấn nghe, nói hai câu, cũng tắt, tiếp đó Trần Tráng nói với chúng tôi, kết quả giám định đã có.

Chu Đào mắc bệnh tim bẩm sinh, đêm qua chắc là do bệnh tình tái phát, cho nên mới chết đột ngột, bảo chúng tôi đừng sợ, cũng đừng lan truyền chuyện này ra bên ngoài.

Sau khi nhận được tin, Ngô Vân hình như cũng tốt hơn một chút, mà chúng tôi cũng quay về phòng ký túc, lập tức đã có người ở phòng khác đến thăm dò tin tức.

Hỏi phòng chúng tôi có phải có người chết không, lập tức Trần Tráng gầm lên một tiếng, kêu bọn họ mồm miệng sạch sẽ chút hộ cái.

Có điều tôi biết, loại chuyện này nhất định không thể giấu được lâu, tốc độ lan truyền tin tức của miệng lưỡi thiên hạ ai cũng biết, chúng tôi chỉ có thể trực tiếp đóng cửa phòng lại, đến tối, tôi ngủ trên giường, đột nhiên tiếng Ngô Vân vang lên.

- Cái đó, mình vẫn phải nói chuyện đổi phòng với hiệu trưởng, nếu thực sự không được mình đành ra ngoài thuê phòng.

Trần Tráng vội vàng hỏi, sao cậu ta lại sợ hãi thế rồi?

- Không phải, các cậu không biết, mình, mình nhìn thấy trên cổ của Chu Đào, có một dấu tay máu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận