Nợ Âm Khó Thoát - Chương 265: ăn đất trong truyền thuyết

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 265: ăn đất trong truyền thuyết

Có điều tôi phát hiện một quy luật, cứ đến một thời gian nhất định trong ngày, sẽ có người đi ra ngoài, thường thì chỉ có khoảng hai người, cũng chỉ ra ngoài khoảng hơn một tiếng.

Nhưng lúc trước tôi cũng không quan tâm lắm, tôi cho rằng thiếu chủ phái hai người ra ngoài thăm dò tình hình, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ không phải như vậy?

Bởi tôi phát hiện thiếu chủ cũng sẽ ra ngoài, giống như là luân phiên nhau, lẽ nào, bọn họ dùng cách này để đi ăn cơm?

Càng về sau càng khiến tôi thấy khó hiểu, bởi tôi không biết rốt cuộc những người này đi ra ngoài làm gì? Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng chắc chắn có chuyện gì đó, mà còn là chuyện không một ai biết.

Bởi vì cách quá xa, cho nên tôi không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ đại khái vừa nhìn vừa đoán.

Bỗng lúc này, tôi cảm thấy có một bàn tay đập lên vai mình, bàn tay đột nhiên xuất hiện đã dọa tôi hú hồn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên,

Dù sao lúc này tôi cũng đều đang tập trung hết tinh thần để quan sát tình hình phía bên kia, khi tôi quay đầu lại, phát hiện sau lưng tôi là bóng hình của Hoàng Tiểu Tiên.

Nhìn thấy vậy, tỗi bỗng không biết nên cười hay khóc, hỏi Hoàng Tiểu Tiên lần sau xuất hiện có thể gọi trước một tiếng không, làm thế này sẽ dọa chết người đấy!

- Chị nói thằng nhóc này làm sao mà mấy ngày hôm nay không thấy cái mặt ở nhà, hóa ra là đang ở đây! Ô, kính theo dõi từ xa? Không tồi nha!

Nhìn thấy trang thiết bị trước mặt, Hoàng Tiểu Tiên lập tức nói, tôi lại tiếp tục quan sát, sau đó hỏi Hoàng Tiểu Tiên sao lại biết tôi đang ở đây?

Hoàng Tiểu Tiên cười cười, trả lời:

- Sao vậy, em nghĩ khứu giác của hồ tộc chỉ là chém gió thôi sao?

Hoàng Tiểu Tiên nói với tôi, chị ta men theo mùi của tôi mà tìm đến đây, chị ta còn hỏi sao tôi không kể chuyện này với chị ta?

Tôi nhất thời á khẩu, không biết giải thích ra làm sao, nói tôi cũng đột nhiên nghĩ tới, chưa nói với chị ta, bởi vì tôi sợ gặp phải tình hình gì đặc thù, như vậy, dưới tình hình đó có lẽ vẫn có thể tìm chị ta.

- Chậc, nói phét cũng phải nói sao cho đáng tin tý chứ!


Nghe vậy, Hoàng Tiểu Tiên lại không tin, ném thẳng vào mặt tôi một câu như thế, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, cũng không biết phải nói gì nữa.

- Đúng rồi, em đi hỏi vị cao nhân kia, thân phận của đám người này rốt cuộc là gì?

Tôi chỉ đành lắc đầu, bởi vì lão Doãn cũng thật sự không nói chuyện này, tôi biết lão Doãn không muốn nói với tôi, thực ra lão ta biết.

Nhưng hiện tại nói những lời này cũng vô ích, tôi lại nhìn Hoàng Tiểu Tiên, nói tiếp theo chị ta có thể giúp tôi một tay.

Mấy ngày nay, tôi gần như không nghỉ ngơi, nửa đêm cũng mò dậy quan sát một chút.

Hoàng Tiểu Tiên không do dự, bảo tôi mau đi nghỉ ngơi, chị ta giúp tôi một lúc, nhưng ngày nào, những người này cũng lặp đi lặp lại một hành động, cứ tiếp tục như vậy, chỉ e chúng tôi chẳng có thu hoạch gì.

- Em cứ quan sát thế này mãi, chỉ sợ có trôi qua cả tháng nữa cũng không biết những kẻ kia muốn làm gì!

Hoàng Tiểu Tiên đi tới cạnh tôi nói, nghe vậy, tôi hơi ngơ ra, hỏi chị ta có ý gì?

Hoàng Tiểu Tiên nói những gì chúng tôi đang làm, không có bất kỳ tác dụng nào, điểm đáng nghi duy nhất, chính là đoàn người này hình như không ăn cơm, nhưng cũng không loại trừ khả năng, bọn họ đã ăn ở bên ngoài.

Nhưng ăn bữa cơm chắc không cần nhiều thời gian tới mức hơn một tiếng, thậm chí là hai tiếng.

Cho nên chúng tôi phải bắt tay từ điểm này, theo dõi xem trong khoảng thời gian ấy, những người này ra bên ngoài làm gì, bằng không cứ kéo dài mãi thế này cũng không phải cách hay.

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, lông mày tôi lập tức nhíu chặt, hỏi chị ta vậy phải làm gì?

- Còn làm gì được nữa? đương nhiên là theo dõi rồi, chỉ có đi theo bọn họ, nhìn xem bọn họ đang làm những trò gì!

Tôi gật đầu, nói vậy thì bây giờ hành động luôn.

Hoàng Tiểu Tiên giơ tay ra, nói tôi không cần nóng vội, bây giờ chị ta đi điều tra xem thực lực của kẻ nào trong đám người kia là yếu nhất trước đã.

Sau đó mới ra tay từ người này, xem xem kẻ đó buổi chiều rốt cuộc ra ngoài làm gì.

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, tôi cũng thấy hợp lý, thực lực càng thấp, vậy thì càng khó phát hiện ra chúng tôi, Hoàng Tiểu Tiên lựa chọn ra tay từ kẻ có thực lực yếu nhất, là hoàn toàn sáng suốt.

Cứ như thế, Hoàng Tiểu Tiên ra ngoài thám thính một ngày, khi quay lại, chị ta nói sự tình đã đâu vào đấy, kẻ phía đối diện kia thực lực khá yếu, nhưng vẫn còn một người khác đi cùng, cũng may không đủ để gây sợ hãi.

Ngày tiếp theo, khi tôi và Hoàng Tiểu Tiên nhìn thấy kẻ kia cùng một người khác đi ra ngoài, chúng tôi lập tức theo sau, bởi vì sợ bị phát hiện, tôi và Hoàng Tiểu Tiên cũng giữ khoảng cách khá xa.

Chúng tôi cứ đi theo hai người bọn chúng ra tận khỏi trung tâm thành phố, đến ngoại ô, giữa lúc đó, hai kẻ kia đương nhiên vẫn rất tự nhiên ngồi trên xe, tôi và hoàng Tiểu Tiên bắt xe đi theo sau.

Sau khi đến vùng ngoại ô, tôi thấy bọn chúng bắt đầu trở lên thận trọng hơn, không ngừng đảo mắt tứ phía, hình như chỉ sợ xung quanh sẽ có người đột nhiên xông ra.

Tôi và Hoàng Tiểu Tiên giữ khoảng cách khá xa, lúc này hình như bọn chúng đang bàn bạc, nhưng tôi không nghe thấy chúng nói gì, bởi phải giữa khoảng cách xa một chút, bằng không chúng tôi sẽ dễ bị phát hiện.

Tôi và Hoàng Tiểu Tiên đều cảm thấy bức rứt, bởi cuộc nói chuyện của bọn chúng, nhất định có thông tin hữu dụng, chỉ có điều chúng tôi lại không nghe thấy.

Cuối cùng, hai người chui vào khu ngoại ô, không lâu sau, bọn chúng ngồi xổm xuống, hình như đang tìm thứ gì ở dưới đất.

Tìm rất lâu, tôi thấy một kẻ trong đó lấy tay nhấc lên một viên đá khá lớn.

Tôi bỗng thấy khó hiểu, viên đá trong tay hắn có ý nghĩa gì? Nhưng khi suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, tôi đột nhiên nhìn thấy hắn há to miệng, ngoặm vào viên đá.

Răng hắn cắn xuống, viên đá vốn dĩ rất cứng kia bỗng vang lên một tiếng, sau đó nứt toác.

Mà hắn thì như đang ăn sơn hào hải vị, bắt đầu nhai ngấu nghiến viên đá, thấy vậy, da gà toàn thân tôi như dựng đứng cả lên, nhìn thôi mà cũng thấy gai gai người.


Ông nội nó, chuyện quái gì vậy, ăn đá? Lúc này, tôi lại thấy một kẻ khác dùng tay nắm lên một nắm đất, sau đó ném vào trong miệng.

Bắt đầu ăn nhồm nhoàm, toàn bộ quá trình sự việc đã dọa tôi sợ chết khiếp, chuyện gì vậy? nghèo đến mức không ăn nổi cơm sao?

Bình thường trên mạng toàn nghe thấy người ta nói gì mà cạp đất mà ăn rồi, cạp đất mà ăn rồi, cũng chỉ là ý nói hết tiền ăn cơm rồi, nhưng những gì tôi nhìn thấy lúc này, lại là ‘cạp đất mà ăn’ bản chân thực, ông nội nó, nếu tình hình cho phép, tôi thực sự muốn quay video lại, sau đó đăng lên mạng, nói không chừng còn nổi như cồn ấy chứ.

Ăn đất, chính xác là ăn đất!

Trong đầu tôi bây giờ chỉ có suy nghĩ này, việc mà buổi chiều mỗi ngày đám người này đều sẽ ra ngoài làm, lẽ nào chính là ra ngoài khu ngoại ô để ăn đất? không thể tin nổi, tôi nói sao mà mấy người này không ăn gì, xem ra không phải là như vậy, kỳ thực bọn họ có ăn, nhưng không phải là ‘ăn cơm’ giống với khái niệm của chúng ta.

Mà là đất, đá, bùn cát! Những thứ này trong mắt bọn họ chính là cao lương mỹ vị, những cái khác không nói, dù sao nhìn thấy ánh mắt mãn nguyện của bọn chúng, cũng đủ hiểu trong mắt chúng, đất đá trong tay chính là mỹ vị.

Những điều này đã lật đổ hoàn toàn kiến thức của tôi, cứ thế, tôi và Hoàng Tiểu Tiên im lặng quan sát tất cả mọi chuyện vào trong mắt, bọn chúng cứ ăn đất ngấu nghiến, mà dạ dày của chúng cũng không nhỏ, cứ ăn liên tục.

Ăn hơn mười phút, dưới đất xuất hiện một cái hố nhỏ, là do bị hai người bọn chúng ‘ăn’, ăn xong, hai người lau lau miệng, nom đã có vẻ no rồi, thấy vậy, tôi và Hoàng Tiểu Tiên vội vàng lui vào một góc khuất.

Nhìn hai người rời khỏi khu ngoại ô, tôi và Hoàng Tiểu Tiên mới bước ra ngoài, cả hai đều nhìn nhau đầy kinh hãi, ánh mắt đã nói rõ vẫn chưa thể tiếp nhận nổi sự thật.

- Ăn đất đấy! chị thấy qua chưa?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lên tiếng gặng hỏi chị ta, Hoàng Tiểu Tiên lắc đầu, chứng minh chưa thấy qua, đây chắc chắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn đất!

Cả tôi cũng thế, thậm chí đến nghe cũng chưa từng nghe qua, một người bình thường, sao lại đi ăn thứ đó? Điều này thật khiến người khác khó mà tiếp nhận.

- Hôm nay nếu chỉ có mỗi em nhìn thấy, nếu kể lại với chị, chị nhất định sẽ nghĩ em bị bệnh thần kinh, nhưng bây giờ đã khác, chị và em đều tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, chị có thể chắc chắn một trăm phần trăm, vừa rồi không phải là ảo giác, mà tất cả đều là sự thật.

Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi, cất tiếng nói, tôi cũng nhìn chị ta, gật gật đầu.

Tôi cảm thấy đầu óc mình đang có chút hỗn loạn, ông nội nó, nếu nói những điều này ra ngoài, đúng là hơi hoang đường, thậm chí sẽ chẳng có ai thèm tin, không ngờ lại có người ăn đất để duy trì sự sống, hơn nữa còn là cả một đám người bất thường.

- Chị hiểu nhiều biết rộng, lẽ nào thực sự chưa từng nghe qua chuyện tương tự vậy sao?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, vẫn chưa chết tâm, cất tiếng hỏi, Hoàng Tiểu Tiên lắc đầu, nói chị ta có thể chắc chắn nói với tôi, tuyệt đối chưa từng thấy qua cảnh tượng như vừa rồi.

- Con mẹ nó có phải con người không? Sao lại ăn đất để sống chứ?

Tôi lầm bầm, lại hỏi Hoàng Tiểu Tiên, chị ta không nói gì, bắt đầu trầm mặc, rất lâu sau, Hoàng Tiểu Tiên mới mở miệng:

- Em nói cái gì? Chị nghĩ ra rồi, em nói xem đám người đó liệu có phải căn bản không phải con người hay không?

Tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên vang vọng bên tai tôi, cả người tôi bỗng cả kinh, không phải con người? vậy chúng tôi đang nhìn thấy thứ gì?

- Nhưng không phải chị nói rồi sao? Nếu như là yêu tộc, chị nhất định sẽ cảm ứng được mà!

Nói đến vấn đề này, Hoàng Tiểu Tiên lại trầm mặc, đúng thực, nếu như là yêu tộc, Hoàng Tiểu Tiên không thể nào không cảm ứng được, nhưng hiện tại chị ta lại không hề cảm thấy gì cả, cũng chính là nói, đám người này không phải yêu tộc.

Nhưng nếu là người, thì làm sao có thể ăn đất được cơ chứ?

Nghĩ đến điểm này, đầu óc tôi lại càng loạn hơn, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, nói:

- Được rồi, nghĩ không ra thì cứ về nhà trước đã!

Bởi tôi phát hiện, nghĩ quá nhiều cũng chẳng thể hiểu, chuyện này quá khó giải thích, tôi cứ có cảm giác đám người đó không hề đơn giản, chỉ có điều vẫn chưa biết thân phận của bọn chúng là gì thôi.

Sự xuất hiện của đám người này có chút kỳ quặc, mà nhiều ngay trôi qua như vậy rồi nhưng vẫn luôn ở lỳ trong khách sạn, hình như đang đợi tin tức gì đó, nếu chúng tôi vẫn muốn đạt được manh mối, vậy chỉ đành đợi bọn chúng rời khỏi khách sạn, chúng tôi đi theo, xem xem có thu hoạch gì không!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận