Nợ Âm Khó Thoát - Chương 207: bọn họ muốn hại con

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 207: bọn họ muốn hại con

Khi cánh cửa mở ra, một luồng khí bỗng thổi thẳng vào mặt tôi, khiến lông mao toàn thân tôi lập tức dựng đứng cả lên.

Luồng khí này rất kỳ lạ, có cảm giác không thể miêu tả bằng lời.

Quan trọng nhất là, trước mặt tôi một mảng đen sì tĩnh mịch, không chút tia sáng.

- Đi vào đi!

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng nói của Tần Liễu Thanh, tôi hít sâu một hơi, chầm chậm nhấc chân tiến vào nơi tối đen như mực trước mắt.

Khi tôi đi vào trong cánh cửa, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng vang cực lớn, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện cửa đồng đã hoàn toàn đóng chặt.

Tôi bị bóng đen bao trùm vào giữa, không chút tia sáng, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay.

Linh khí trong người mau chóng vận hành, lúc nào cũng trong tình trạng cảnh giác cao độ, cảm ứng động tĩnh tứ phía, nhưng rất lâu sau, tôi vẫn không cảm thấy xung quanh mình có thứ gì đặc biệt.

Chỉ có duy nhất tiếng thở của tôi, càng lúc càng trở lên rõ ràng, trong tay tôi nắm chặt bùa Liệt Hỏa, miệng lầm bầm câu chú, bùa Liệt Hỏa bay lên, bốc cháy, ánh sáng của ngọn lửa bùng lên, trước mắt tôi cũng đã sáng rực.

Khi tôi nhìn thấy những gì trước mặt, cả người bị dọa đứng tim, dưới chân tôi, không ngờ lại trống rỗng, cái gì cũng không có.

Trước mặt tôi vẫn không có bất kỳ thứ gì, tôi đang đứng ở đâu? Bên dưới trống không? Tại sao tôi không ngã xuống?

Chính vào lúc tôi đang nghi hoặc, tôi bỗng nhìn thấy ở một nơi không xa lắm, cuối cùng cũng từ từ hiện ra một tia sáng.

Ánh sáng này khiến lòng tôi dâng lên một cảm giác quen thuộc, hình như là ánh mặt trời.

Một lúc sau, ánh sáng càng lúc càng rõ rệt, đúng thật là mặt trời, nhưng ở trong cánh cửa đồng, lấy đâu ra mặt trời?

Chính vào lúc mặt trời dâng lên cao, tôi cũng đã nhìn thấy, xung quanh tôi, có rất nhiều kiến trúc.

Đảo mắt nhìn, những kiến trúc này khá quen mắt.

Giây tiếp theo, cả người tôi phản ứng lại, đây? Đây là thôn chúng tôi? Không sai, tấ cả mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, chính là thôn chúng tôi.

Những ngôi nhà ngói cũ, không thể thân thuộc hơn, quan trọng nhất chính là lúc này mọi người đều đang ở trước cửa nhà bận rộn làm việc.

Vị trí hiện giờ của tôi, chính là ở cổng thôn, cả người tôi cứng đờ trên mặt đất, vừa rồi không phải bước vào trong cửa đồng màu xanh sao? Tại sao lại xuất hiện thôn chúng tôi?

Hơn nữa tôi còn xuất hiện ở trong thôn, người trong thôn không phải đã mất tích rồi sao? Tại sao bây giờ tất cả đều xuất hiện rồi?

Nghĩ đến đây tôi vội vàng quay người ra sau nhìn, bởi vì sau lưng tôi có lẽ là cửa đồng, nhưng vừa quay đầu, lại nhìn thấy con đường bên ngoài thôn chúng tôi.

Cánh cửa đồng màu xanh,biến mất rồi!

Tôi chạy về phía con đường ngoài cổng thôn, nhưng chạy được hai phút, vẫn không thấy cửa đồng đâu, lẽ nào cửa đồng thông với một con đường ở chỗ khác?

Nỗi nghi hoặc giăng kín lòng tôi như tơ nhện, vô cùng hỗn loạn, tôi không phải đang ở trong cục số chín sao? Đang khảo nghiệm mà?

Đột nhiên, trước mặt tôi, nhiều thêm một thân hình, mắt tôi trợn lớn, người này không ngờ lại là bố tôi!

- Bố, sau bố lại ở đây?

Nhìn thấy bố, tôi lập tức kinh hô thành tiếng, đã rất lâu rồi tôi và bố không gặp nhau, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh kỳ dị như thế này.

- Đi, về nhà với bố!

Sắc mặt bố tôi u ám, cất tiếng nói, khi tôi vẫn chưa phản ứng lại, một tay bố đã đưa ra kéo tôi, đi lên phía trước, cả dọc đường, dường như đều đang chạy chậm.

Rất nhanh, bố đã kéo tôi về đến nhà, sau khi tôi và bố tiến vào trong, cũng lập tức khóa cửa lại.

- Bố, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Người trong thôn không phải đã mất tích rồi sao?

Nhìn thấy bố khóa cửa, tôi vội vàng gặng hỏi.

Sắc mặt bố vẫn u ám đáng sợ, sau đó nói:

- Buổi tối ngày hôm ấy xảy ra rất nhiều chuyện, cả thôn phải đối diện với họa diệt vong, cho nên bố chỉ có thể di chuyển người trong thôn vào trong thế giới nhỏ này.

Tôi nhìn bố, lòng cả kinh, Tần Liễu Thanh đoán không sai, người trong thôn đều đã đi vào trong thế giới nhỏ rồi, cho nên người của cục số chín căn bản không thể điều tra ra.

Ngay sau đó, tôi nhìn bố, tiếp tục hỏi:

- Bố, tại sao con lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Con nhớ, lúc trước con đang ở cục số chín, chuẩn bị tham gia khảo nghiệm, chỉ cần thông qua, con có thể gia nhập vào cục số chín rồi.

Đây cũng là điểm tôi thấy nghi hoặc nhất, tôi không phải đi vào trong cửa đồng màu xanh của cục số chín sao? Nhưng sao bây giờ lại ở nơi này?

Sắc mặt bố tôi càng thêm đáng sợ, tôi nhìn thấy trong mắt bố, phát ra một luồng sát khí.

- Khảo nghiệm? Gia nhập vào cục số chín? Lúc đó bọn họ muốn hại con!

Kế đó, tiếng nói vô cùng lạnh lẽo của bố vang lên, cả người tôi lại bị câu nói này dọa sợ cứng đờ tại chỗ.

- Hừ, người của cục số chín, chẳng qua cũng chỉ là một đám ngụy quân tử mà thôi, bọn họ cho mình làm trung tâm, muốn hủy hoại tất cả những người trong giới tu đạo không nghe theo mệnh lệnh của bọn họ.

Không đợi tôi phản ứng lại, tiếng nói của bố lại lần nữa vang lên, sau đó, bố tôi nói tiếp, ông ấy cũng vì cảm nhận được tôi gặp nguy hiểm, cho nên mới ra tay, cứu tôi khỏi tay người của cục số chín.

Cũng may ông ấy đến kịp, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng, nếu như trúng phải âm mưu của cục số chín, vậy hoàn toàn trở thành một con rối trong tay cục số chín.

Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt, khiến tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, tôi nhìn chằm chằm bố tôi, nhưng không tìm thấy chỗ nào không đúng.

Đây chính xác là bố tôi, không có chút giả dối.

Bố tôi không phải là giả, vậy nhưng gì bố nói lẽ nào là thật? Tôi thực sự không hiểu nổi, những lời bố nói, đồng thời cũng đang tìm kiếm chỗ không đúng trong này.

Trong ấn tượng của tôi, cục số chín không hề giống với những gì bố nói, bố tôi rốt cuộc có lừa tôi không?

- Được rồi, đi thắp hương cho ông nội với bà nội đi.

Tiếng nói của bố truyền tới, lòng tôi lộp bộp một tiếng, ông nội chết rồi? Tôi nhớ tối hôm đó, thi thể của ông nội đã biến mất, ý của bố tôi lúc này, là ông nội thật sự đã chết rồi.

Tôi ngơ ngốc đi theo sau lưng bố, khi đi vào trong nhà chính, tôi nhìn thấy trên bàn thờ có hai bức ảnh đen trắng.

Chính là ông nội và bà nội, một cơn đau quặn tim truyền lên trên não, bèn đi sang một bên lấy ra ba nén hương, sau khi châm lên, thắp cho ông bà nội.

Nhưng chính vào lúc ba nén hương trong tay cắm vào trong lư hương, đột nhiên, bên ngoài truyền tới những tiếng động rất lớn.

Rầm rầm...

Một âm thanh cực lớn vang lên, tôi dường như cảm thấy cả mặt đất đang lung lay, sắc mặt bố tôi bỗng giảm xuống còn 0 độ.

- Không hay rồi, đuổi tới nơi rồi!

Bố tôi thốt lên một tiếng, cả người đã lao ra, mà bên ngoài bỗng vang lên một tiếng hô lớn.

- Lý Trăn, không cần trốn, ra ngoài đi!

Khi nghe thấy tiếng nói này, cả người tôi kinh hãi, bởi vì tiếng nói này cực kỳ rõ ràng, mặc dù nghe không nhiều, nhưng mới khoảng nửa tiếng trước tôi vẫn còn được nghe.

Tần Liễu Thanh, đây là tiếng nói của Tần Liễu Thanh.

Nhưng Tần Liễu Thanh tại sao lại xuất hiện ở đây? Tôi bỗng thấy tò mò, sau đó mau chóng chạy ra bên ngoài, phát hiện bố tôi đang đứng ngoài sân, Tần Liễu Thanh cũng đứng phía đối diện, sau lưng Tần Liễu Thanh còn có mấy bóng hình quen thuộc.

Mễ Trần, Lão Bạch, Chu Quảng Trạch, đội trưởng Long, đội trưởng Đỗ.

- Tần Liễu Thanh, ông làm thế nào tìm được đến đây?

Sắc mặt bố tôi âm u, nhìn Tần Liễu Thanh phía trước, cất tiếng hỏi.

Sắc mặt Tần Liễu Thanh không đổi, cười cười, sau đó nói:

- He he, lẽ nào cậu cho rằng tôi cho con trai cậu tham gia vào cục số chín chỉ để chơi thôi sao?

Tần Liễu Thanh nói xong, bèn đưa mắt nhìn tôi, lòng tôi giật một cái, bỗng cảm thấy kinh hãi, Tần Liễu Thanh lợi dụng tôi?

Ông ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng tôi để tìm ra vị trí của bố? Nói chính xác hơn, là vị trí của thế giới nhỏ.

Nghĩ đến đây, cả người tôi dâng lên một cơn phẫn nộ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận