Nợ Âm Khó Thoát - Chương 137: Dương Hùng tỉnh lại

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 137: Dương Hùng tỉnh lại

Chính vào lúc linh khí trên người tôi truyền vào trong ngọc bội, muốn thử thăm dò xem bên trong ngọc bội này có gì, đột nhiên, một luồng sức mạnh phản kích bỗng phóng ra.

Năng lượng này khiến cả người tôi ngã từ trên ghế xuống dưới đất, tôi kinh hãi đưa mắt nhìn ngọc bội song ngư rơi dưới đất kia.

Mắt trợn lớn, có chút không hiểu đây là chuyện gì?

- Lý Nhất Lượng, bạn không sao chứ?

Dương Nặc bên cạnh cũng đã bị dọa một trận, sau đó vội vàng đỡ tôi lên, cất tiếng hỏi đã có chuyện gì?

Tôi lắc đầu, nói tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định, ngọc bội này có cổ quái, bằng không không thể xuất hiện tình trạng như thế này.

Tôi đứng dậy, nhìn ngọc bội dưới đất, cong lưng cúi xuống nhặt, Dương Nặc bên cạnh giữ lấy tôi, cất tiếng nói:

- Bạn cẩn thận một chút!

Nhìn Dương Nặc sau lưng, tôi gật đầu ra hiệu, vừa rồi là do tôi cưỡng ép linh khí trong người chui vào trong ngọc bội nên mới đụng phải một thứ gì đó.

Bằng không cũng không phát ra lực phản kích ghê gớm đến như thế.

Tôi nhặt ngọc bội lên, lần này không có trạng thái bất thường gì, có điều tôi cũng không dám dẫn linh khí vào trong ngọc bội nữa.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, tôi nhìn thấy Từ Huệ bưng canh gà đi vào trong, tôi kêu Dương Nặc đi tới giúp đút canh cho Dương Hùng.


Lát nữa, tôi nhất định phải đích thân thử nghiệm xem, quỷ sơ sinh kia có phải thật sự đã chui vào trong ngọc bội hay không, sau khi đút chút canh, sắc mặt Dương Hùng tốt hơn rất nhiều, tôi tin không lâu nữa, ông ta có thể tạm thời tỉnh lại.

Tôi nhìn thời gian, sắp tới tiết học buổi chiều, tôi hỏi Dương Nặc có cần đến lớp không, Dương Nặc trực tiếp nói với tôi, cô ta đã xin nghỉ với trường, tiện cũng xin nghỉ giúp tôi.

Tôi gật đầu, tôi thì không cần xin nghỉ cũng được, mà lúc này tôi cũng bảo Từ Huệ và Dương Nặc đi ra trước, còn để làm gì, tôi không nói, bọn họ cũng không hỏi.

Sau khi mẹ con Dương Nặc rời đi, tôi lấy ngọc bội song ngư ra, trực tiếp đặt bên cạnh Dương Hùng, sau đó im lặng lui ra ngoài.

Có điều tôi không rời đi, mà đứng ở ngay cửa, cẩn thận cảm nhận khí trường ở trong phòng, mà tôi đứng như vậy được đúng nửa tiếng, bỗng nhiên mắt tôi mở lớn.

Bởi vì tôi cảm nhận được ở trong phòng, đột nhiên xuất hiện một luồng âm khí, lòng tôi ngưng lại, nhất định là quỷ sơ sinh ra ngoài rồi, khi âm khí xuất hiện, tôi đẩy mạnh cửa.

Khi tiến vào phòng, lập tức nhìn thấy quỷ sơ sinh toàn thân xanh lè đang ngồi trên đầu Dương Hùng, hai cánh tay bé nhỏ ghì chặt cổ ông ấy.

Mà cái miệng kia cũng đang không ngừng hút dương khí trên người Dương Hùng, quả nhiên, hiện tại tôi gần như có thể khẳng định, thứ này trốn trong ngọc bội.

Mà ngọc bội song ngư kia, chính là vật dung thân của nó.

Tôi không do dự trực tiếp cướp đi miếng ngọc bội bên cạnh Dương Hùng, lập tức, quỷ sơ sinh quay ngoắt đầu lại, đôi tròng mắt phát ra tia sáng xanh lục nhìn tôi trân trân, nghiến răng nghiến lợi, phát ra những tiếng kêu “ken két”.

Tay tôi xuất hiện một lá bùa Phá Sát, hừ lạnh một tiếng, không do dự ném tới chỗ quỷ sơ sinh.

Khi lá bùa bay ra, mắt tôi phẫn nộ trợn lớn, bởi vì tôi nhìn thấy quỷ sơ sinh toàn thân xanh lè kia hóa thành một luồng khí, trực tiếp bổ nhào về phía tôi.

Tôi hoàn toàn không ngờ tới rằng, tốc độ của quỷ sơ sinh lại nhanh đến mức này, tôi thậm chí còn chẳng kịp phản ứng, giương mắt nhìn quỷ sơ sinh phóng tới chỗ tôi.

Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là mau chóng vận chuyển linh khí trong khí hải ra ngoài.

Đồng thời vào chính lúc này, quỷ sơ sinh đã lập tức xuất hiện trước mặt tôi, trái tim tôi như nhảy lên tận cổ họng, nhưng giây tiếp theo, không ngờ quỷ sơ sinh lại dùng tốc độ nhanh như chớp, chui vào ngọc bội trong lòng bàn tay.

Tim tôi đập nhanh khủng khiếp, lúc này vẫn chưa phản ứng lại được, ông nội nó, thực sự không dám tưởng tượng, nếu như tôi bị thứ này nhập vào người, ở đây không có ai hiểu về phương diện này, tới lúc đó ai đến cứu tôi đây?

Nghĩ đến đây sau lưng tôi đã chảy đầy mồ hôi lạnh, bản thân quá sơ ý, nếu như trước lúc hành động, phong Nê Hoàn Cung của mình lại, vậy thì tôi hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này rồi.

Tôi thở dài một tiếng, sau này không được phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế này nữa, tôi nhìn ngọc bội trong tay, quỷ sơ sinh chính xác là ở bên trong ngọc bội này, hiện tại, chỉ còn thiếu việc làm rõ lai lịch của ngọc bội.

Tôi nhìn Dương Hùng trên giường một cái,ngọc bội này không thể tiếp tục đặt bên cạnh ông ấy, bằng không thứ này vẫn sẽ tiếp tục làm hại Dương Hùng, chỉ cần không có ai, quỷ sơ sinh sẽ chui ra từ trong ngọc bội, hút dương khí trên người Dương Hùng.

Để cho bản thân bình tĩnh lại, tôi đi ra khỏi phòng, không biết từ lúc nào, Dương Nặc đã đứng ngoài cửa, cô ta nhìn thấy sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng nhăn mày hỏi tôi thế nào rồi?

Tôi gật đầu, nói bây giờ đã chắc chắn, bệnh trên người bố cô ta chính là do thứ ở trong ngọc bội này đang làm bậy, mà quỷ sơ sinh kia là thứ trốn trong ngọc bội.

Nghe thấy tôi đã tìm được nguyên do, sắc mặt Dương Nặc vui mừng, vội vàng nói:

- Vậy bạn mau hủy ngọc bội này đi, như vậy về sau sẽ không xảy ra chuyện nữa rồi.

Tôi lắc đầu, nói với Dương Nặc, ngọc bội này không đơn giản, chỉ cần thứ ở bên trong không chịu ra ngoài, tôi cũng không thể làm gì được nó, cho nên hiện tại nhất định phải đợi bố cô ta tỉnh lại, hỏi lai lịch của ngọc bội, sau đó lại tính kế.

Dương Nặc nhíu chặt mày, nghĩ ngợi một lát, nói vậy thì đợi bố cô ta tỉnh lại, sau đó Dương Nặc kéo tôi xuống dưới tầng ăn cơm, bận rộn mãi cho tới hai giờ, tôi đến ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn.

Lần đầu tiên ăn cơm trong nhà người có tiền, những người hầu lúc nào cũng đứng bao vây xung quanh chờ đợi phân phó, khiến tôi có chút mất tự nhiên, Dương Nặc hình như nhìn ra gì đó, kêu những người hầu đó đều lui xuống hết, cả phòng ăn chỉ còn lại ba người, tôi mới cảm thấy tốt hơn chút.

Cả quá trình, Dương Nặc không ngừng gắp thức ăn cho tôi, khiến tôi cảm thấy ngài ngại, mà trên mặt Từ Huệ lại lộ ra một nụ cười.

Xem ra từ lúc biết tôi có thể xử lý chuyện của Dương Hùng, tâm tình của Từ Huệ tốt hơn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, tôi lại đi lên tầng ba, trông chừng Dương Hùng, mặc dù tôi biết sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhưng tình hình này, vẫn là theo dõi từ giây từng phút là tốt nhất.

Giữa lúc đó, tôi gọi điện cho Hạ Mạch, hỏi cô ấy chuẩn bị đến đâu rồi? Đêm nay có cần hành động không? Hạ Mạch lại nói với tôi, đêm nay chúng tôi không được hành động, xem biểu diễn của người khác, đến tối, cô ấy sẽ gọi cho tôi.

Sau khi tắt điện thoại, lòng tôi bắt đầu nặng nề, tôi biết, Hạ Mạch nói xem biểu diễn của người khác, là chỉ Hàn Đại Lương, Hạ Mạch muốn thăm dò Hàn Đại Lương.

Có điều tôi không biết cô ấy thăm dò bằng cách nào, Hạ Mạch cũng không hỏi tôi đang làm gì, đột nhiên, tôi nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng nói yếu ớt, hình như là đang gọi nước.

Tôi vội vàng xông vào phòng, nhìn thấy Dương Hùng trên giường đã mở mắt, có điều ánh mắt vô thần, xem ra thân thể đã rất suy nhược.

Tôi rót một cốc nước đưa cho Dương Hùng, nhìn thấy tôi, Dương Hùng hơi nhăn mày, hỏi tôi là ai?

Cười cười, tôi nói tôi là người được Dương Nặc mời đến trị bệnh cho ông ấy, lúc này Dương Nặc và Từ Huệ cũng tiến vào trong phòng.

Nhìn thấy Dương Hùng đã tỉnh, Từ Huệ và Dương Nặc trực tiếp xông lên, một nhà ba người ôm chặt lấy nhau, Từ Huệ và Dương Nặc òa khóc.

Đây là thời gian của nhà bọn họ, tôi đương nhiên cũng phải lui ra khỏi phòng, khá lâu sau, Dương Nặc và Từ Huệ mới đem theo đôi mắt đỏ hoe đi ra bên ngoài.

- Bố tôi bảo bạn vào đi.

Đi tới cạnh tôi, Dương Nặc vội vàng cất tiếng.

Tôi gật đầu, nhấc chân bước vào phòng, vừa vào đến cửa, ánh mắt Dương Hùng đã rơi lên người tôi, mà tôi cũng cảm thấy có chút áp lực.

Loại áp lực này, không phải đến từ áp chế của thực lực, mà là giống như áp lực của một người lãnh đạo tại vị lâu năm gây ra cho bạn.

Tôi nhìn Dương Hùng, không đợi tôi cất lời, Dương Hùng đã nói trước:

- Cậu bạn nhỏ, ngọc bội của bác đang ở chỗ cháu phải không?

Lông mày tôi hơi nhíu lại, Dương Hùng này vừa tỉnh lại, thứ mà ông ấy quan tâm đến đầu tiên, không ngờ lại là ngọc bội?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận