Nợ Âm Khó Thoát - Chương 327: ngàn cân treo sợi tóc

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 327: ngàn cân treo sợi tóc

Khi hắn nói xong, lòng tôi lộp bộp một tiếng, hiện tại tông chủ môn phái Thanh Thành đang vô cùng đau buồn, nhất định không thể bình tĩnh như lúc bình thường.

Lại thêm lời kích bác của tên khốn kia, chúng tôi còn không có chứng cứ gì, tình hình này, chúng tôi hoàn toàn không có chút ưu thế nào.

Hiện tại, tôi gần như đã cảm nhận thấy, luồng khí đang ép xuống người chúng tôi càng mạnh hơn, gay go rồi, lẽ nào ông ta thực sự muốn ra tay với chúng tôi rồi sao?

Tôi cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu đập loạn nhịp, bởi cứ mỗi lần tông chủ môn phái Thanh Thành tiếp gần với chúng tôi hơn, thì tôi lại cảm thấy càng thêm khó thở, trái tim cũng đập thình thịch không chịu không chế.

Lúc này, tôi muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân đã không thể nói thêm được gì cả, vào thời khắc cuối cùng, tôi điều động một ít chân nguyên, truyền vào trong dấu vết trên cổ tay.

Lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị, ngay lập tức, thân hình của tông chủ môn phái Thanh Thành đã đứng trước mặt chúng tôi, cả người tôi bất động, cứ như bị đè dưới một ngọn núi.

- Xem ra, các người không đưa ra được lý do thuyết phục tôi, bây giờ mau nói cho tôi biết chỗ của yêu nữ đã giết con trai tôi, tôi còn có thể khiến càng người ra đi bớt đau đớn hơn.

Khi tiếng nói lạnh lùng vang lên, lòng tôi nghẹn lại, trái tim như bị ai đó dùng tay bóp chặt.

Ông ta quả thật muốn ra tay giết chúng tôi sao? Chính lúc này, Mễ Trần ở một bên hình như vẫn đang chờ đợi điều gì, nhưng tông chủ môn phái Thanh Thành lại không muốn cho chúng tôi nhiều thời gian, một tay đã vung về phía chúng tôi.

Chính giây phút này, tôi hô to một tiếng, một tia chân nguyên trực tiếp chui vào trong dấu vết trên cổ tay, một luồng năng lượng khủng bố toát ra, chống đỡ lại công kích của người đàn ông trung niên trước mặt.

ầm ầm ầm…

trong cả đại điện, vang ra một âm thanh đinh tai nhức óc, kế đó, tôi vẫn cảm thấy có một lực xung kích ập vào ngực mình, cả người tôi bay ra sau.

Khắp người truyền tới một cơn đau thấu tim, cảm giác này, cứ như xương cốt toàn thân đã bị gãy vụn.

Thân người rơi xuống đất, tôi muốn động đậy, nhưng lại không còn sức, mặc dù đã thành công công phá đòn tấn công của ông ta, nhưng thực lực của tôi có hạn, toàn thân đã bị trọng thương.

Thấy công kích của mình bị tôi phá giải, tông chủ môn phái Thanh Thành kinh ngạc đứng im tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa định thần lại.

Mặc dù tôi đã công phá thành công đòn tấn công của ông ta, nhưng ông ta lại không hề bị thương, Mễ Trần lập tức chạy tới bên tôi, mặt mày căng thẳng hỏi tôi thế nào rồi? tôi lắc đầu, cười khổ, nói:

- Tạm thời vẫn chưa chết được!

Mễ Trần vội vàng nhét vào miệng tôi một đống đan dược, sau đó, cuối cùng thì tông chủ môn phái Thanh Thành cũng đã có phản ứng, lại bước gần tới chỗ tôi.

- Thằng nhóc này, không ngờ lại khiến tôi kinh ngạc như vậy,vẫn còn chiêu xoay sở tốt đến thế, khí thuần âm quá đỗi thanh khiết, thứ này của cậu rốt cuộc là thứ như thế nào?

Nói xong, ông ta nắm chặt lấy cổ tay tôi, bởi vì khi nãy ông ta nhất định đã cảm nhận thấy, khí mùi của tôi phát ra từ trên cổ tay.

Tôi theo bản năng rụt tay lại, đây là thứ ông nội để lại cho tôi, tôi cũng không biết rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết, nó đã cứu tính mạng tôi khá nhiều lần rồi.

- ố, thằng nhóc này bướng bỉnh quá nhỉ! Có điều giết cậu xong rồi mới xem, cũng như nhau cả.

thấy hành động của tôi, lông mày ông ta nhướn lên, nhìn tôi và Mễ Trần nói, sau đó, một luồng sát khí bao trùm lấy hai người chúng tôi.

Tôi khép hờ mắt lại, ông nội nó, lẽ nào thực sự tèo đời ở đây sao?

Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên điện thoại của Mễ Trần reo lên, Mễ Trần bỗng dưng vui mừng hớn hở, hô lớn:

- tông chủ, điện thoại của Cục phó Tần chúng tôi, ông ấy đích thân nói chuyện với ngài!

Mễ Trần nói xong, liền móc điện thoại ra, đưa cho người đàn ông trung niên, lúc này, một tay ông ta khựng lại trên không trung, lông mày nhíu chặt.

Lập tức, cảm thấy luồng sát khí đã từ từ tan đi, tôi thở phào một cái, bởi vì như thế này, ít nhất chúng tôi vẫn còn một cơ hội sống sót.

Tông chủ nhìn vào điện thoại, trầm giọng nói một câu:

- Tần Liễu Thanh?

Mễ Trần gật đầu, tôi nhìn điện thoại, chỉ sợ ông ta không nghe, nếu vậy, đến ngay cả cơ hội sống sót cuối cùng chúng tôi cũng không còn.

Mễ Trần không quá lo lắng, trực tiếp ấn nghe, còn mở loa ngoài, sau đó, tiếng của Tần Liễu Thanh cũng vang ra từ trong điện thoại.

- Thanh Huyền, con mẹ nó ông điên rồi à, chưa có chứng cứ đã muốn giết người của cục số chín tôi? Tôi thấy môn phái Thanh Thành của ông mấy năm gần đây quá an nhàn rồi phải không?



Vừa ấn nghe, lập tức tiếng nói như tiếng pháo nổ của Tần Liễu Thanh cũng vang lên, Thanh Huyền nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy điện thoại.

- Tần Liễu Thanh, ông đang uy hiếp tôi à?

Thanh Huyền này cũng không phải nhân vật đơn giản, không hề quan tâm đến lời nói đầy uy hiếp của Tần Liễu Thanh.

Mà lúc này, tôi cũng phát hiện, ánh mắt của tên Âm Phong lóe qua chút thất vọng, chỉ e hắn chính là người muốn chúng tôi chết nhất, lúc này, tôi thử kiểm tra qua, phát hiện thương thế trên người mình rất nặng.

- Mẹ nó, tôi biết con trai cưng của ông đã không còn, nhưng đây cũng không thể là lý do để ông tùy tiện giết người của cục số chín tôi, với lại, có những người, ông không thể giết, trừ phi ông chuẩn bị dùng cả môn phái Thanh Thành để chôn theo!

Giọng nói của Tần Liễu Thanh lại truyền ra, tôi và Mễ Trần nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương, xem ra bây giờ Tần Liễu Thanh nói chuyện với Thanh Huyền, nói thế nào, thì chúng tôi cũng đã nhiều thêm một tia hi vọng.

- Ông có ý gì?

Thanh Huyền nhíu mày, cất tiếng hỏi Tần Liễu Thanh, tôi vội vàng vểnh tai lên nghe, bởi tôi cảm thấy câu nói Tần Liễu Thanh còn có ý khác.

- Ông tìm một nơi không có người đi!

Tiếng Tần Liễu Thanh truyền ra, Thanh Huyền lập tức tắt loa ngoài, bảo Tần Liễu Thanh tiếp tục nói.

Lần này, những gì người ở đầu bên kia nói, cũng không ai có thể nghe được nữa, cả quá trình Thanh Huyền đều không đáp lại một câu nào!

Cuộc điện thoại gọi hết vài phút, một lúc sau, Thanh Huyền tắt điện thoại, quay người lại nhìn tôi và Mễ Trần, thật lâu!

Tôi có ảo giác, Thanh Huyền hình như đang nhìn tôi, rồi lại nhìn Mễ Trần, ông ta rốt cuộc đang nhìn gì?

Có điều những cái khác tôi không dám nói, hiện tại, tôi đã cảm thấy sát khí trên người Thanh Huyền đã hoàn toàn tan biết hết, ít nhất cũng chứng minh, ông ta không muốn giết chúng tôi nữa.

Xem ra, cuộc gọi của Tần Liễu Thanh đã có tác dụng, lập tức, tôi và Mễ Trần thở dài nhẹ nhõm. - Thất trưởng lão, nhốt hai người này lại, đợi cục số chín bắt yêu nữ tới trao đổi!

Chính lúc này, Thanh Huyền bỗng lên tiếng, nghe ông ta nói vậy, cả người tôi ngây ra, đây là có ý gì? Muốn nhốt chúng tôi lại sao? Còn phải đợi người của cục số chín tóm được Trần Ngọc, đem tới đây?

Cũng chính là nói, đã cho chúng tôi một chút thời gian, điều kiện này có lẽ là tự Tần Liễu Thanh nói ra, bởi vì cả quá trình, Thanh Huyền không nói câu nào.

Nhưng muốn bắt được Trần Ngọc, đơn giản như vậy sao? Người con gái đó vô cùng gian xảo!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận