Nợ Âm Khó Thoát - Chương 319: chi viện

Nợ Âm Khó Thoát

Chương 319: chi viện

Nhìn thứ ở trước mặt, tôi hơi ngơ ra, đó là một miếng lệnh bài màu đen, bên trên miếng lệnh bài, còn có một bức vẽ dữ tợn, mặc dù tôi không biết hình vẽ trên đó, nhưng tôi cảm nhận được luồng khí dị thường toát ra từ bên trên lệnh bài.

Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng, vội vàng gặng hỏi:

- Cô lấy thứ này ở đâu?

Trúc Tẩm Ngưng cười cười, nói tìm thấy ở trong nhà máy, còn hỏi tôi không phải đã đến qua nhà máy sao? Tại sao lại không phát hiện ra thứ này?

Tôi lắc đầu, nói lúc ấy ai mà còn đi để ý mấy thứ này!

- Nói như vậy là anh thừa nhận đã tới nhà máy rồi? hơn nữa còn giết người?

Trúc Tẩm Ngưng nhíu mày nhìn tôi nói, nghe vậy tôi ngơ người, cô ta đang trêu tôi phải không?

- Đám bọn chúng không phải là con người, hơn nữa bọn chúng cũng đáng chết, người con gái báo cảnh sát chưa kể tình hình mọi chuyện với cô sao?

Tôi có chút không vui, Trúc Tẩm Ngưng còn phải thăm dò tôi à?

Thấy vẻ mặt của tôi, Trúc Tẩm Ngưng vội vàng xua tay:

- Được rồi, trêu anh tý thôi, tôi thấy anh còn cuống quýt hết cả lên!

Nghe vậy tôi thực không biết phải nói gì, đâu phải lúc nào cũng đùa được đâu, Trúc Tẩm Ngưng lại hỏi tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi chỉ đành kể vài chuyện liên quan đến hoàng Tiểu Tiên cho cô ta nghe, sau khi kể xong, tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng, nói:

- Chuyện này ai đúng ai sai cô rõ nhất, Hoàng Tiểu Tiên nói đúng ra cũng chỉ tới nhân gian để lánh nạn, mà những kẻ kia lại đến đây là vì có mục đích, thậm chí, còn làm ra chuyện nguy hại đến người thường!

- Được rồi, tôi bây giờ tôi chỉ mang thân phận một cảnh sát bình thường, anh nóng ruột cái gì? Chuyện này anh mau chóng nói với cục số chín đi, chúng tôi chỉ đại diện cho cảnh sát phổ thông, không quản nổi những chuyện thế này, có điều nếu khi nào cần tôi giúp, lúc nào cũng có thể tìm tôi.

Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi, lại cất tiếng nói, lúc này, tôi cũng thấy yên tâm hơn nhiều, hiện tại, ánh mắt tôi rơi lên trên miếng lệnh bài.

Tôi nhấc miếng lệnh bài lên, miếng lệnh bài đem đến cho người ta cảm giác vô cùng âm tà, cảm giác này khiến tôi thấy khó chịu, mà cảm nhận thêm kĩ một chút, trong lòng tôi lại càng thêm chắc chắn.

Khí mùi ở bên trên miếng lệnh bài, chính là khí âm tà toát ra trên thân đám người thế lực thần bí.

Tôi hỏi Trúc Tẩm Ngưng, vị trí cụ thể của miếng lệnh bài này nằm ở đâu? Trúc Tẩm Ngưng nhíu mày hồi tưởng, nói là ở một lối ra trong nhà máy.

Lẽ nào, miếng lệnh bài là do Hoàng Minh đánh rơi? Nhưng miếng lệnh bài thuộc về thế lực thần bí, tại sao lại xuất hiện trên người của Hoàng Minh?

Lập tức, tôi giật nảy mình, sau đó nghĩ tới một khả năng khác, trong lòng tôi bắt đầu thấy kinh hãi, nắm chặt miếng lệnh bài, nhìn Trúc Tẩm Ngưng nói:

- Thứ này có thể đưa cho tôi được không?

Trúc Tẩm Ngưng nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nói thứ này cô ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, mà cũng bởi vì cô ta cảm thấy trên miếng lệnh bài có khí mùi kì lạ, nên mới chưa báo cáo với ai, âm thầm gọi tôi tới hỏi xem thế nào, nếu bây giờ tôi cảm thấy hữu dụng, đương nhiên có thể đưa cho tôi.

Tôi nói một tiếng cảm ơn, sau đó cầm theo lệnh bài rời khỏi cục cảnh sát, đi thẳng về biệt thự của Hoàng Tiểu Tiên, vừa vào cửa, đã ném miếng lệnh bài đến trước mặt chị ta.

- Chị nhìn cái này đi!

Khi nhìn thấy lệnh bài, Hoàng Tiểu Tiên ngơ ngác, kế đó như đã cảm nhận được khí mùi bên trên lệnh bài, liền nắm chặt lệnh bài trong tay, hỏi tôi lấy được ở chỗ nào?

Tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho Hoàng Tiểu Tiên nghe, chị ta nhíu chặt mày lại, rơi vào trong trầm tư.

Một lúc sau, quay đầu lại nhìn tôi, nói:

- Ý của em là, đứng phía sau nhị thúc, vẫn còn bóng dáng của thế lực thần bí?

Câu nói của Hoàng Tiểu Tiên đã phá vỡ suy nghĩ trong lòng tôi, tại tôi không có ý định sẽ nói khả năng này cho Hoàng Tiểu Tiên nghe, tất cả chỉ là phán đoán, nhưng hiện tại miếng lệnh bài rất có khả năng là rơi xuống từ trên người Hoàng Minh.

- Ha ha, nhị thúc, thật khiến tôi bất ngờ, cái thứ ngạo mạn như ông, lại biết dựa hơi người khác?

Lúc này, trên mặt Hoàng Tiểu Tiên xuất hiện nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt mang vẻ chế nhạo.

Tôi nhớ lúc trước Hoàng Tiểu Tiên từng nói với tôi, nhị thúc của chị ta là một người có dã tâm, không cam tâm núp bóng, hay dựa hơi bất cứ ai, cho nên mới lựa chọn vào thời cơ phụ thân chị ta đang bế quan, mà trực tiếp đem theo thế lực phản bội thân cận của mình tới, cướp đoạt, ngồi lên ngôi vị Hồ vương của Hồ tộc.

Nhưng hiện tại, tôi lại phát hiện ra một manh mối khác, nếu nói nhị thúc của Hoàng Tiểu Tiên thực sự nhận chỉ thị của người khác, vậy chuyện này lại càng thêm phức tạp.

Thế lực thần bí rốt cuộc đáng sợ như thế nào, không ngờ cánh tay lại dài đến vậy, đến ngay cả Hồ tộc đã ẩn thế cũng thò tay vào.

Những người đó, rốt cuộc có mục đích gì?

- Xem ra, nhị thúc sinh lòng phản bội không phải là ngẫu nhiên, có thể đã nghe theo chỉ thị của người khác, có âm mưu từ lâu!

Mắt Hoàng Tiểu Tiên hơi nheo lại, nhàn nhạt lên tiếng, nghe vậy, tôi cả kinh, Hoàng Tiểu Tiên nói không sai, chính xác là như vậy.

Hoặc là nói lần này phản bội, căn bản chính là hành động đã được định sẵn âm mưu từ lâu, mà ở sau lưng, vẫn còn có người đang âm thầm thao tác.

Nhìn miếng ngọc bội trên bàn, lòng tôi càng thêm nặng trĩu, bố tôi ở trong thế lực thần bí đó, tôi không biết, bây giờ bố tôi thế nào rồi.

Bố tôi tham gia vào tổ chức thần bí đó, rốt cuộc là vì điều gì?

Từng câu hỏi cứ không ngừng hiện ra trong đầu tôi, kế đó tôi cảm thấy đầu óc mình đã loạn hết cả lên. Vội vàng gạt những thứ đó sang một bên, nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hỏi tiếp theo đây chị ta định làm gì?

Sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên nặng nề, trầm giọng nói

- Không cần biết bọn họ muốn làm gì, hiện tại chị nhất định phải cứu mẫu thân ra ngoài, phụ thân không có ở đây, chị không thể nhìn mẫu thân chịu khổ!

giọng nói của Hoàng Tiểu Tiên rất kiên quyết, còn có cả một chút sát khí nhàn nhạt.

Nghe vậy, tôi cũng không lên tiếng ngăn cản chị ta, bởi vì tôi cảm thấy những gì Hoàng Tiểu Tiên làm đều là đúng, chuyện này, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ giải quyết như cái cách mà Hoàng Tiểu Tiên đang làm.

Không cần biết chuyện lớn đến thế nào, đều nhất định phải cứu mẹ chị ta ra, đáng tiếc là, hiện tại, đến ngay cả mẹ mình là ai, tôi còn không biết.

Đối với chuyện này, trong lòng tôi luôn cảm thấy buồn và tủi thân, nhưng chẳng có cách nào khác.

Bố tôi từng nói qua, nếu tôi muốn biết, ít nhất cũng phải mạnh hơn ông ấy mới được, mặc dù tôi không biết rốt cuộc bố tôi mạnh tới mức nào, nhưng ít nhất thì hiện tại, tôi vẫn chưa thể.

Trong lòng lóe qua một suy nghĩ, nâng cao thực lực!

Chỉ có không ngừng nâng cao thực lực, mới có thể biết được những sự thật mà tôi muốn biết, đây cũng là một quan điểm trong lòng tôi rất rõ.

Chính lúc này, Hoàng Tiểu Tiên lên tiếng, bảo tôi cứ đi giải quyết việc riêng của mình, hiện tại Hoàng Quân nằm trong tay chúng tôi, người của Hồ tộc nhất định sẽ liên lạc với chúng tôi.

Cách thời gian khai giảng kỳ học mới vẫn còn một khoảng thời gian nữa, tôi tin, trong khoảng thời gian này, thực lực của tôi có lẽ sẽ tăng lên một chút.

Quay về phòng mình, tôi đi vào trạng thái tu luyện, sau khi chăm chỉ tu luyện ba ngày, tôi nhận được điện thoại của Mễ Trần.

Hai ngày trước tôi cũng từng gọi cho anh ta, vốn dĩ định chuẩn bị hồi báo cho anh ta nghe một chút tình hình bên này, nhưng lại không liên lạc được,

Lúc này, anh ta gọi tới, nhất định là có chuyện.

ấn nghe, Mễ Trần lập tức hỏi tôi đang ở đâu? Sau khi tôi nói xong, Mễ Trần bảo tôi mau đi tới Trùng Khánh, hiện tại anh ta đang có nhiệm vụ bên đó, bên đó cần viện trợ, bởi vì nhân thủ không đủ, tôi nhất định phải tới đó ngay.

Nghe vậy tôi hơi ngờ vực, giọng nói của Mễ Trần cũng không hẳn là quá nóng vội, nhưng lại có chút cấp bách, tôi tò mò, bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận