Ông Xã Là Chiến Thần - Chương 262: Hy Vọng Cô Có Thể Để Khiến Tôi Nhìn Bằng Một Cặp Mắt Khác.

Ông Xã Là Chiến Thần Chương 262: Hy Vọng Cô Có Thể Để Khiến Tôi Nhìn Bằng Một Cặp Mắt Khác.
trước Chu Hoàng Anh phớt lờ anh ta, xoay người rời đi, trong mắt Trần Tuấn Anh lóe lên niềm vui sướng.

Lâm Ngọc Linh thực sự là thần bảo hộ của anh ta! Quản Chu Hoàng Anh đặc biệt hiệu quải Xem ra sau này anh phải lấy ra dùng nhiều mới được!

Khi Trần Tuấn Anh đến văn phòng của Chu Hoàng Anh, anh đang cầm điện thoại di động nói chuyện Chỉ lờ mờ nghe được đầu dây bên kia truyền đến giọng của ông cụ Thanh: “Hả? Chu Hoàng Anh cậu là đang khởi binh hỏi tội tôi à?

Tôi thừa nhận rằng cuộc thi quân sự là do tôi bí mật phê duyệt, cũng là do tôi cử Dương Viễn và Nguyễn Châu Bình qua đó, chẳng phải cô gái tên Lâm Ngọc Linh kia rất nghị lực sao?

Tôi bây giờ chỉ muốn xem thử cô ấy rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu!”

“Ông nội, ông biết với Dương Viễn, ngay cả một quân nhân khỏe mạnh cũng chịu không nổi, Ngọc Linh sợ rẵng cô ấy chịu không được.

“Này, không phải cậu có ý muốn ở bên cô ấy sao? Sao bây giờ lại không tin tưởng cô ấy vậy? Thế kia thì sau này hai đứa đi được với nhau bao xa!” Giọng của ông cụ Thanh có chút tức giận, ông lại tiếp tục giảng đạo lý: “Chu Hoàng Anh, cậu phải hiểu răng hôn nhân không phải là trò đùa, bây giờ hai đứa có tình cảm mãnh liệt như vậy, nhưng mười mấy năm trôi qua thì sao? Cậu là một thủ trưởng có quyền thế danh vọng, hiện tại có thể che chở cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy không học hành tiến bộ, cô ấy sao có thể xứng với cậu? Hai đứa lấy cái gì để cân nhắc đến chuyện hôn nhân hả?”

Chu Hoàng Anh mím môi, suy tư, không nói gì “Tôi sẽ cho người bí mật quan sát hai đứa, tôi cấm cậu đến doanh trại thăm cô ấy, cũng sẽ không cho cậu cơ hội chăm sóc đặc biệt cho cô ấy! Không phải nói là cho cô ấy một cơ hội để học hỏi sao? Bây giờ đã có trước mặt rồi, hy vọng cô ấy có thể để tôi nhìn bằng một cặp mắt khác trước!

Ông cụ Thanh nói xong vẻ mặt rất cứng rắn vô tình cúp điện thoại.

Trân Tuấn Anh nghe xong thì đã biết rõ mọi chuyện, anh ta vội vàng tiến lên, kinh ngạc nói: “Ra là ông cụ từ sớm đã đứng sau gây khó, lần này chị dâu xong đời rồi! Tuyệt đối sẽ bị tra tấn đến chết! Không chút thương tiếc!”

Nhìn thấy vẻ mặt thương tiếc của anh ta, Chu Hoàng Anh lại vô cùng bình tĩnh, nhưng cánh tay đang che mặt mày có chút ưu sầu kia.

Những ngón tay mảnh khảnh của anh không ngừng xoa huyệt thái dương, như đang áp lực vì cái gì đó.

Trần Tuấn Anh hiểu rõ anh thật sự lo lãng cho Lâm Ngọc Linh, lời nói hơi dữ tợn hỏi: “Đại ca, có cần em ở sau lưng động tay động chân gì không? Lấy thế lực của anh công kích ông cụ vẫn có thể làm được”

“Đừng làm như vậy!” Chu Hoàng Anh không hề do dự xua tay, anh đã đưa ra một quyết định lớn, kiên định nói: “Chúng ta không cần tham gia vào!”



Nghe lời hắn nói, Trần Tuấn Anh suýt nữa không ngã thủng cả mắt!

Ý của Chu Hoàng Anh có nghĩa là buông tay mặc kệ Lâm Ngọc Linh à!

Chỉ có anh mới làm chồng như vậy?

Trần Tuấn Anh thuyết phục: “Anh cần phải sáng suốt một chút, nếu anh mặc kệ chị dâu nhỏ, cô ấy sẽ bị Dương Viễn tra tấn đến chết mất! Anh nhẫn tâm nhìn cô ấy khóc chảy cả nước mắt nước mũi sao, để cô ấy có bộ dạng đáng thương như vậy sao?”

Chu Hoàng Anh lập tức cảm nhận được bức tranh trước mặt, trái tim như bị một bàn tay lớn năm chặt, vừa khô vừa đau.

Lâm Ngọc Linh là bảo bối trong tay anh, sao anh có thể nhãn tâm nhìn cô bị thương?

Nhưng ông cụ Thanh nói rất đúng, bây giờ sự che chở ngược lại chính là hại cô, cô cuối cùng cũng phải trưởng thành.

“Dương Viễn rất biết chừng mực, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không đi qua doanh trại bên kia, chú ý giúp tôi” Chu Hoàng Anh kiềm chế tình cảm của chính mình, trong lòng anh đã quyết.

Trần Tuấn Anh cũng không còn biện pháp nào khác, lắng lặng đứng bên cạnh lấy ra ba cây bút bị, cảm lên miếng xốp lớn Anh ta làm bộ cầu nguyện.

Chị dâu, em đồng cảm với chị, hu hu hu…

Khóa huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày mai, hôm nay bọn họ chủ yếu sắp xếp chăn gối dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Châu Bình, và làm quen với phương pháp quản lý của họ.

Bữa cơm tối, doanh trại đã làm cho họ một bữa tối phong phú và đầy đủ chất dinh dưỡng, mọi người đã mệt mỏi cả ngày tất cả đều đã đói bụng, cũng không kiêng ăn, ăn uống vô cùng hào hứng, ăn ngấu nghiến ăn tất cả.

Chỉ có Lâm Ngọc Linh là không cảm thấy vui vẻ cho lắm, cả ngày nay trong lòng cô có một dự cảm không tốt.

Không biết là sao cô lại cảm thấy dường như hơi giống với buổi ăn tối cuối cùng để chia tay?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận