Ông Xã Là Chiến Thần - Chương 463: Lấy Trò Chơi Để Làm Điểm Đột Phá Trực Tuyến

Ông Xã Là Chiến Thần Chương 463: Lấy Trò Chơi Để Làm Điểm Đột Phá Trực Tuyến
Lâm Ngọc Linh hoài bão ý chí lớn đưa tay vẫy vẫy: “Thế sư phụ, tôi về nhà trước đây!”

“Đi đi”

“Đại sư phụ, nhị sư phụ, tạm biệt nha.”

Cô cầm vật phẩm tư nhân của mình lên, bỏ vào trong balo nhỏ của mình, rời khỏi đài phát thanh.

Muốn trực tuyến.

Việc đầu tiên chính là mua một cái máy vi tính.

Máy vi tính bình thường chống cự không nổi độ phân giải cao và sức chảy cao xuyên của trực tuyến, mặc dù là card màn hình hay là CPU đều cần phải đạt đến phân phối bố trí đỉnh cao, mới có thể chống cự trực tuyến trò chơi thông thường… không sai, trước đó thì Lâm Ngọc Linh đã thương lượng xong với Tiêu Thành Đạt, cô không lấy giọng nói và khuôn mặt để giành thẳng lợi.

Mà là lấy trò chơi vô cùng bốc lửa hiện giờ để làm điểm đột phá.

Một mình cô mua xong linh kiện máy vi tính, tốn sức khiêng về nhà họ Chu, lắp đặt xong trong căn phòng nhỏ, trán đổ đầy mồ hôi chạm vẽ nơi khoé miệng, trên ngón tay thon trắng tỉnh, để lại từng vết hắn đỏ.

Quản gia ở bên cạnh bao nhiêu lần mở miệng, muốn giúp đỡ đều bị cô từ chối “Được rồi, bác quản gia bác đừng lo lắng nữa, cháu có cả thiên hạ google trong tay đây rồi” Sau khi Lâm Ngọc Linh lắp xong quạt, đứng dậy phủi phủi tay.

Tất đi trang web trên điện thoại di động, cô mở máy vi tính ra.

Khởi động máy thành công.



Thoáng chốc khi màn hình sáng lên, tất cả sự mệt mỏi đều giống như bị cuốn đi vậy.

Lâm Ngọc Linh vô cùng hứng khởi mở ra trình duyệt, tải xuống ứng dụng trực tuyến của bên đài phát thanh chỉ định sử dụng, đăng nhập tài khoản của đài phát thanh cho, sau khi điều chỉnh xong micro, hệ thống steam trước đó cô tải cũng vừa đúng lúc tải xong, đăng nhập tài khoản thuộc của mình, cài đặt trò chơi.

Ừm, hoàn mỹ.

“Ứng dụng này, cậu chủ nhỏ cũng từng sử dụng qua” Quản gia cảm khái.

“Chu Hoàng Anh sao?”

“Không phải, là Chu Hoàng… không có, cậu chủ nhỏ sớm thì đã qua đc Quản gia nhận thức được mình nói sai lời rồi, liền khựng lại Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh giả vờ tỏ ra không để tâm, mỉm cười nhẹ một tiếng: “Thì ra là vậy à, Hoàng Anh cũng không có nói qua chuyện này với cháu, cháu còn tưởng nhà họ Chu chỉ có một đứa con trai, có thể là anh ta không thích đứa em trai này sao?”

“Thế thì cũng không phải, là gia chủ nhà họ Chu không thích, vì mẹ của cậu chủ nhỏ không phải là cô gái con nhà gia giáo, nên là.”

Thì ra là thế này à.

Cũng tức là nói, cái mà gọi là kết cục của cậu chủ nhỏ, sau này có khả năng là kết cục của mình và đứa con? Lâm Ngọc Linh không biết sự hung tàn đến từ đâu của bản thân, chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng hoảng loạn và nực cười.

Cô lười biếng híp mắt lại, dựa trên ghế: “Không nghĩ rãng còn có những câu chuyện như thế này, bác quản gia, bác dạy cho cháu một bài học rồi đấy”

“Cái này, cái này tôi đâu dám” Quản gia cười gượng nói rằng.

“Cháu không có đang lòng vòng với bác, cháu là thật sự cảm ơn bác”

Lời nói của Lâm Ngọc Linh chân thành, với giọng điệu con nít dễ thương, nhưng mà, không biết vì sao, khiến người khác cảm thấy được một sự nguy hiểm, giống như là gió lạnh xào xạc vậy, cắt khứa thính giác và thị giác của người nghe.



Quản gia một lời không nói cúi sụp đầu, trong lòng chửi thầm bản thân nói đến chuyện không nên nói.

Cách một lúc, Lâm Ngọc Linh lại mở miệng nữa: “Cháu luôn cảm thấy, họ chỉ là ghét cháu, chỉ là xem thường cháu mà thôi…không nghĩ rằng, đây không phải lần đầu tiên, nên mới phải cảm ơn bác nói những chuyện này với cháu.”

“Ông chủ lúc trước không phải như vậy đâu, nhưng mà, sau khi cậu chủ nhỏ chết, thì trở thành thế này rồi.”

“Thế, cậu chủ nhỏ mà bác nói là như thế nào…”

“Chết đuối đấy, cùng với mẹ của cậu ấy chết trong biển”

Chuyện thú vị đây.

Trong đầu của Lâm Ngọc Linh, hiện ra một bóng hình, rất giống với Chu Hoàng Anh, rất thích đeo mặt nạ, ba lần bảy lượt xuất hiện ở trường hợp với dụng ý khó lường.

Tích tắc.

Âm thanh tải xuống hoàn thành vang lên, gọi suy tư của cô trở về.

Lâm Ngọc Linh hoàn hồn: “Bác quản gia, cháu muốn thử trực tuyến xem, phiền bác ra ngoài trước.”

“Được, cô chủ Chu, có tôi: Sau khi quản gia dứt lời rời khỏi căn phòng.

Lâm Ngọc Linh mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mở micro ra thử âm lượng, hít một hơi thở sâu, ấn xuống nút “bắt đầu trực tuyến”.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận