Ông Xã Là Chiến Thần - Chương 363: Bọn Họ Nhất Định Sẽ Tìm Được Tôi!

Ông Xã Là Chiến Thần Chương 363: Bọn Họ Nhất Định Sẽ Tìm Được Tôi!
Lâm Ngọc Linh thu hồi tâm mắt, hơi có chút nhức đầu đỡ trán, trận thế của đối phương so với cô tưởng tượng càng nguy hiểm hơn!

Cô ôm khẩn trương tìm ở trong kho hàng phát hiện Lê Thúy, cô ấy giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ, run rẩy ôm mình.

Vừa nhìn thấy Lâm Ngọc Linh, cô ấy liền như thấy được tất cả hy vọng vậy hướng Lâm Ngọc Linh chạy tới, nước mắt ào ào rơi ra: “Hu hụ, rốt cuộc cô đã tới, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không giúp tôi!”

“Cô nói gì ngốc vậy, nếu cô đã nói cho tôi biết, làm sao tôi có thể bỏ mặc cô.” Lâm Ngọc Linh đau lòng ôm lấy cô ấy.

Hai người còn chưa có nói được mấy câu, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, mấy người đàn ông giọng đầy sự tàn bạo liên vang lên: “Còn chỗ nào chưa có tìm qua?”

“Báo cáo, chỉ còn lại kho hàng này còn chưa có tìm, chẳng qua tôi cảm thấy ở trong đó bẩn thỉu hẳn sẽ không có người trốn ở trong đó!”

“Phải đi lục soát! Chớ buông lỏng bất kỳ một xó xỉnh nào, quên mất lão đại đã nói gì sao, vạn nhất nếu như tin tức bị tiết lộ ra ngoài, mạng nhỏ của chúng ta sẽ không còn!”

“Dạ!”

Thanh âm trả lời vừa rơi xuống, bước chân hướng tới kho hàng bên này dần dân đến gần, thanh âm càng ngày càng lớn.

Lê Thúy ôm chặt lấy thân thể Lâm Ngọc Linh, mất hết hồn vía hỏi, “Bọn họ đi tới!

Chúng ta làm sao bây giờ đây? Bọn họ nhất định sẽ tìm được tôi!”

Sau lưng Lâm Ngọc Linh cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, Lê Thúy ôm chặt cánh tay cô làm cô có chút không thở được, dưới tình thế cấp bách, con ngươi khẽ động một cái, cuối cùng rơi vào quần áo nhân viên phục vụ trên người Lê Thúy.

Cô dùng sức cần chặt hàm răng, cánh tay dùng một chút lực liền đem áo khoác của cô ấy kéo xuống, sau đó nhanh chóng mặc lên trên người mình.



“Âm!”

Theo động tác của Lâm Ngọc Linh mới vừa làm xong, cửa kho hàng liền bị một cước đá văng Mấy người vệ sĩ cao lớn thô kệch đều dừng lại trước cửa, thấy hai người các cô lạnh lùng hừ một cái: “Quả nhiên bên trong kho hàng có người, các cô thật đúng là biết trốn!”

Lê Thúy bị kinh sợ theo bản năng lùi lại một bước, Lâm Ngọc Linh tương đối bình tĩnh, cô mở miệng nói: “Không phải muốn bắt nhân viên phục vụ sao? Chính là tôi, mang tôi đi thôi!”

Một người vệ sĩ vừa mới chuẩn bị tiến lên bắt người, tên cầm đầu vừa mới nói chuyện lúc trước kia lại nhạy cảm nhìn về phía Lê Thúy, hẳn ta phán đoán: “Không đúng, làm sao có thể đơn giản như vậy, các cậu đi lục soát người phụ nữ này một chút, cô ta nhìn rất không đúng!”

Lê Thúy quá hoảng sợ nên quên mất mình đã cùng Lâm Ngọc Linh đổi đồ, cô ấy vội vàng hốt hoảng khoát tay: “Tôi… Tôi không lấy thứ gì, các người đừng tới đây!”

Cô ấy càng như vậy hiềm nghỉ lại càng lớn, tên dẫn đầu nghiêm nghị hét lên: “Lập tức lục soát đi!”

“Máy quay phim ở chỗ tôi, tôi chính là phóng viên, đồ là tôi lấy!” Thanh âm thanh lãnh vang lên.

Bọn họ còn chưa kịp động thủ, Lâm Ngọc Linh cũng đã chủ động khai báo, chỉ nhìn thấy trong tay của cô quả thật để một cái máy quay phim màu đen!

Trong nháy mắt, sự chú ý tất cả mọi người toàn bộ đều chuyển tới trên người Lâm Ngọc Linh.

Trong mắt tên dẫn đầu lóe lên ánh sáng, hẳn ta đi tới gần Lâm Ngọc Linh, một bên hung tợn mắng: “Đáng chết đồ chó má, mày lại dám đối nghịch với lão đại tao, không muốn sống có phải hay không… AI”

Hăn còn chưa nói hết, không ai biết Lâm Ngọc Linh ra tay lúc nào, cô chợt bắt lấy bả vai hắn, dùng động tác ném qua vai mà quật ngã tên kia Tên dẫn đầu té xuống đất bị đau không ngừng lăn lộn, đột nhiên có một đạo ánh sáng thoáng qua, không biết lúc nào hắn móc từ trong túi ra một con dao nhỏ, hung tợn đâm tới Lâm Ngọc Linh,:”Thúi ***, đi chết đi!”

Lâm Ngọc Linh thân thủ nhanh nhẹn né tránh đi, nhưng con dao kia quá sắc bén, tuy không đâm vào chỗ yếu hại, nhưng cánh tay lại có một vết máu chảy thật dài!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận