Ông Xã Là Chiến Thần - Chương 348: Lâm Ngọc Linh Mà Tôi Biết Không Bao Giờ Từ Bỏ

Ông Xã Là Chiến Thần Chương 348: Lâm Ngọc Linh Mà Tôi Biết Không Bao Giờ Từ Bỏ
“Biết tâm trạng em đang không tốt, anh đã bồi thường toàn bộ cho chiếc máy ảnh bị hỏng và yêu cầu họ rửa ảnh càng sớm càng tốt. Nhưng mà thời gian gấp rút, tạm thời anh không thể chỉnh sửa ảnh cho ảnh đẹp hơn.”

“Không, thế là đủ rồi” Nghe Chu Hoàng Anh giải thích, lòng Lâm Ngọc Linh tràn đầy ấm áp, cô siết chặt cổ tay anh, thì thầm: “Em không ngờ anh lại làm điều này cho em và cho cả anh trước đây. Vì vậy, hiểu lâm rồi, anh sẽ không trách em chứ? “

“Lần sau nếu muốn đánh, nếu anh thật sự lỡ làm chuyện có lỗi với em, không cần em nói gì, anh sẽ tự đến nhận tội.” Chu Hoàng Anh nghiêm túc nói, mặc dù khả năng phạm lỗi của anh rất ít!

Những bức ảnh cưới treo trên dây leo chưa qua chỉnh sửa nhưng khi xem lại có cảm giác rất xinh đẹp chân thật, đặc biệt đối với Chu Hoàng Anh, cả khuôn mặt đều không tìm được tì vết gì.

Ngập tràn hạnh phúc.

Lâm Ngọc Linh khẽ cười, cũng may những thứ quý giá này không bị mất đi, trong lòng cô coi như đã được bù đắp chút ít.

“Cô gái xinh đẹp này, cho tôi nhảy một điệu với cô được không?”

Vào lúc này, không biết anh cúi xuống nhìn cô từ lúc nào, người đàn ông đó đã đưa lòng bàn tay ra với cô.

Cô sững sờ, ngón tay mảnh khảnh xoắn chặt váy: “Em … em không biết nhảy!”

“Không sao đâu, anh sẽ dạy em” Chu Hoàng Anh kiên quyết cầm tay cô đi ra sân.

Anh đưa mắt nhìn nữ nhạc sĩ, cô ta liền hiểu ý, bản nhạc piano quen thuộc ” For Elise” lại vang lên.

Chu Hoàng Anh nắm lấy bàn tay của cô một cách chuẩn mực, chỉ sau một vài bước nhảy, cô thực sự đã chứng minh cho anh ấy thấy thế nào là một con gà mờ chính hiệu.

Cô nhảy không đúng nhịp, còn thường giãm lên chân anh.



Mặc dù anh không nói gì, nhưng Lâm Ngọc Linh cảm thấy rất xấu hổ, cô chủ động ngăn cản: “Em … em không thể làm được!”

Khi cô muốn thoát ra, Chu Hoàng Anh liền siết eo cô chặt hơn. Ngay khi kéo cô lại ần, anh nói với cô: “Đừng bỏ cuộc, trước tiên hãy thư giãn rồi làm theo khẩu hiệu của anh: “Nhưng em sẽ giẫm lên chân anh …

Chu Hoàng Anh lắc đầu: “Anh không để ý, Ngọc Linh mà anh biết sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”

Sau khi nói, anh buông cơ thể cô ra, anh siết chặt cánh tay của mình, làm cho cô quay vài vòng tại chỗ.

Chiếc váy ngủ màu trắng cô ấy mặc đang xoay mở như một bông hoa nhài tỉnh khiết, rót vào trái tim Chu Hoàng Anh.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ, dịu dàng và trìu mến đến lạ thường.

Thực sự có một đôi người cho một cuộc đời.

Trước khi Lâm Ngọc Linh có thể kêu lên, Chu Hoàng Anh lại ôm cô vào lòng một lần nữa dạy cô cách nhảy hết nhịp này đến nhịp khác.

Nhạc piano lần lượt được thay đổi, các bước nhảy của cô cuối cùng cũng có thể theo kịp anh, tâm trạng của anh vô thức trở nên thoải mái hơn, Anh chạm vào má cô bằng những ngón tay thon dài, khẽ thở ra: “Anh muốn dành cho em một bất ngờ lãng mạn hơn. Cặp giáo viên dạy khiêu vũ mà anh mời chỉ đang tập luyện theo thể hình của em. Không ngờ em lại xuất hiện đột ngột như vậy. May mà ảnh đã được treo lên, đó là điểm đáng được khen thưởng của anh đúng không? Nếu không trong lòng em không biết đã mắng anh như thế nào rồi! “

Mặc dù chỉ là báo động giả, cô trừng mắt nhìn anh đầy hoài nghỉ: “Anh nói dối em, anh phải bị phạt!”

Cô định đấm vào ngực anh, nhưng tay đột nhiên bị anh nắm chặt. Sau đó, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nụ hôn dần trở nên sâu đậm, cao trào của bản nhạc piano đang kéo dài, bầu không khí dễ dàng bốc cháy trong chốc lát!

Chu Hoàng Anh nhào tới ôm chầm lấy cô, đôi lông mày thanh tú nhìn cô đầy yêu thương: “Đúng là nên đánh, hôm nay anh cho phép em chủ động, tùy ý thay đổi tư thế trừng phạt anh.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận