Ông Xã Là Chiến Thần - Chương 66: Sổ Chứng Nhận Kết Hôn Này Có Thể So Sánh Với Kim Bài Miễn Tử

Ông Xã Là Chiến Thần Chương 66: Sổ Chứng Nhận Kết Hôn Này Có Thể So Sánh Với Kim Bài Miễn Tử
“không thể truyền ra ngoài!” Lâm Ngọc Linh lo lắng ngăn cản nói: “Tớ đã hứa với Chu Hoàng Anh tạm thời giữ bí mật về mối quan hệ của bọn tớ”

“Yên tâm đi, tớ cũng chỉ nói đùa thôi” Hà Thanh Nhàn nghịch ngợm lè lưỡi một cái, sợ hãi rụt đầu: “Tớ cũng không có cái gan dám đắc tội thủ trưởng đâu”

“Nhưng chừng nào thì cậu cho tớ thấy mặt ngài thủ trưởng đây? Nhìn từ xa cũng không sao, loại nhân vật có máu mặt như thế này tớ chỉ mới nhìn thấy qua tỉ vi mà thôi”

“Rồi cậu sẽ được gặp thôi” Lâm Ngọc Linh mơ hồ nói, cô không thể đảm bảo chính xác với Hà Thanh Nhàn được.

“Được rồi! Dù sao bây giờ cậu cũng đã là vợ của thủ trưởng rồi, sau này còn thiếu cơ hội để gặp mặt sao?” Hà Thanh Nhàn thân mật khoác vai Lâm Ngọc Linh, cười như một kẻ ngốc.

Cô ấy cẩn thận từng li từng tí đặt lại cuốn sổ kết hôn vào lòng bàn tay của Lâm Ngọc Linh, sau đó ý vị sâu xa nói: “Cậu phải cất kỹ và bảo vệ thứ này thật cẩn thận. Ở thời cổ đại, thứ này có thể sánh kim bài miễn tử đó”

Lâm Ngọc Linh: ”..”

Có cần phóng đại đến vậy không?

Được rồi, địa vị của Chu Hoàng Anh ở thủ đô này cũng tương tự như địa vị của hoàng đế, nên nếu có so sánh như vậy thì cũng không có gì sai cả.

Sau khi nói xong về chuyện sổ kết hôn này, Lâm Ngọc Linh nhìn xem dáng vẻ trang điểm ăn mặc giống như muốn đi ra ngoài của Hà Thanh Nhàn, tò mò hỏi: “Sao hôm nay cậu không đi học?”

Hà Thanh Nhàn chớp chớp mắt nhắc nhở: “Tớ đang chờ cậu về rồi đi cùng, cậu quên hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi học lại sau khi nghỉ phép của mình à”

Nghe vậy Lâm Ngọc Linh mới sực nhớ rằng trước đây cô đã xin nhà trường cho nghỉ ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.

Thấy biểu hiện sững sờ của Lâm Ngọc Linh, Hà Thanh Nhàn nghĩ rằng cô đang lo lắng về những lời đàm tiếu trong trường nên đã động viên cô: “Ngọc Linh, đừng lo lắng, phía nhà trường đã nén tin tức xuống rất nhiều rồi, còn bên phía hội sinh viên cũng đã bị tớ cảnh báo, không sao cả”



“Ừm, tớ biết, cảm ơn Thanh Nhàn” Lâm Ngọc Linh vẻ mặt cảm kích nói.

Cô ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Tớ thật sự quên mất, nếu không thì cậu chờ tớ một chút, tớ thay quần áo rồi đi cùng cậu?”

“Được rồi, cậu từ từ thay đồ đi, dù sao sáng nay tớ cũng không có nhiều tiết học” Hà Thanh Nhàn đồng ý.

Mặc dù nhờ sự giúp đỡ của Hà Thanh Nhàn nên dư luận đã thực sự bị dập xuống rất nhiều, nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện khi Lâm Ngọc Linh không đến trường, giờ đây cô lại quang minh chính đại xuất hiện, điều này lại tạo nên một làn sóng công kích dữ dội chống lại cô.

Trên đường đi, Lâm Ngọc Linh đã nhận được rất nhiều ánh mắt soi mói và những bình luận về cô vô cùng khó nghe: “Mẹ nó, tôi không có nhìn lầm, người phụ nữ kia thật sự là Lâm Ngọc Linh?”

“Nhất định là như vậy rồi, bây giờ ảnh đại diện của Lâm Ngọc Linh và vụ việc đã bị lan truyền khắp trường. Bây giờ ở trong trường này cô ta được xem như là người của công chúng rồi, e rằng dù có biến thành tro thì cũng có người nhận ra cô ta”

“Gái đồ đê tiện này còn dám đến trường?

Thật sự không biết xấu hổ mà, tôi sẽ đi tìm người trong hội sinh viên rồi nói với họ về điều này: Lâm Ngọc Linh cúi đầu không nói gì, tóc mái che nửa khuôn mặt khiến mọi người không thể nhìn ra cảm xúc của cô, nhưng cánh tay đang cầm sách càng siết chặt hơn.

Ước mơ của Lâm Ngọc Linh là trở thành một người đưa tin lợi hại nhất vì vậy nhờ kết quả xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học cô đã được nhận vào khoa báo chí tuyên truyền ở trường lớn nhất thủ đô này.

Khó khăn lắm mới đến khoa báo chí tuyên truyền, Hà Thanh Nhàn và Lâm Ngọc Linh không phải là bạn cùng khoa nên khi đến cửa họ phải tách nhau ra.

Hà Thanh Nhàn không yên tâm nhìn Ngọc Linh: “Một mình cậu có thể tự đối mặt được không? Hay là tớ lại giúp cậu xin giảng viên nghỉ phép để cậu về nhà nghỉ ngơi hai ngày nha: “Không cần đâu, chương trình học tương đối chặt chẽ, nếu cứ nghỉ học sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập” Lâm Ngọc Linh gượng cười.

Hà Thanh Nhàn biết rằng Lâm Ngọc Linh luôn quan tâm đến việc học, cô ấy không khỏi cảm thấy hổ thẹn mà thở dài: “Ai da, tất cả đều là lỗi của tớ, tớ đã không hiểu rõ sự việc. Tớ cứ nghĩ răng mọi thứ đã bị dập tắt, nhưng không ngờ học sinh trong trường chúng ta lại dồi dào tỉnh lực như vậy”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận