Ông Xã Là Chiến Thần - Chương 406: Đó Là Người Phụ Nữ Có Thể Thay Đổi Số Phận Của Anh

Ông Xã Là Chiến Thần Chương 406: Đó Là Người Phụ Nữ Có Thể Thay Đổi Số Phận Của Anh
Chu Hoàng Anh mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng khó lường dừng ở trên người Tiêu Thành Đạt. Nếu này ánh mắt có thể giết chết người, chỉ sợ giờ phút này Tiêu Thành Đạt đã muốn đã bị giết chết hàng nghìn lần “Ông xã ơi, ông xã à, đừng nóng giận mà” Thấy anh đang có tâm trạng không tốt, Lâm Ngọc Linh lập tức hóa thân thành một sinh vật nhỏ bé dễ thương, tiếp đó làm ra vẻ mặt để nũng nịu với anh, dáng vẻ như đang nói nếu biểu cảm trên mặt anh vẫn tiếp tục lạnh lùng thì em sẽ không dừng.

Anh còn có thể làm gì? Đương nhiên là tùy theo ý của cô chứ sao.

Nếu không, chỉ sợ nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhẫn xinh đẹp này sẽ trở nên hiếm thấy.

Được mệnh danh là ngài thủ trưởng dũng cảm nhất của quốc gia này, sở hữu chiều cao hơn 1m8 gần lên tới 1m9, cân nặng khoảng 75kg, có cơ ngực rắn chắc, có cơ bụng tám múi quyến rũ, đã từng lên chiến trường vô số lần, số lượng nhiệm vụ nguy hiểm đã thực hiện khó có thể kế hết, luôn hành động với tinh thần không sợ đối mặt với Tử Thần, mỗi khi lập kế hoạch thường không ngại ngần dùng tính mạng của mình để làm tiền đặt cược.

Một Chu Hoàng Anh như vậy, tất nhiên chưa đến nỗi không thể chịu đựng nổi trái tim quyết chí muốn học tập chăm chỉ của cô.

“Không cần làm phiền anh đến huấn luyện người của tôi, đối xử với học trò của anh cho tốt, đừng để tôi nhìn thấy bất kỳ vết thương nào trên người cô ấy” Chu Hoàng Anh nhả ra một câu.

Đối với câu trả lời này, Tiêu Thành Đạt vừa cảm thấy nẫm trong dự đoán lại vừa cảm thấy nằm ngoài dự đoán. Điều nằm trong dự đoán là anh đồng ý, điều năm ngoài dự đoán là anh đồng ý nhanh như vậy, vốn tưởng rằng còn phải mình còn phải mất nhiều công sức hơn mới có thể thuyết phục được anh, ví dụ như chai Lafite 96 năm tuổi có thể nói là mang đến hương vị kinh điển, ngon nhất trong nhà của anh ta.

Không ngờ rẵng lại nhẹ nhàng, êm xuôi như thế này.

Sau đó, Chu Hoàng Anh không để Lâm Ngọc Linh ở lại khu huấn luyện lâu hơn, dù sao anh cũng đã cởi bỏ lớp cải trang của mình, nếu có quá nhiều người tới chỉ sợ sẽ gây ra rắc rối, thật sự thì anh cảm thấy không sao cả, nhưng da mặt của cô khá mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn này không chịu ánh đèn nhấp nháy của truyền thông.

Sau khi hai người rời đi, Tiêu Thành Đạt trở lại phòng làm việc riêng của mình.



Căn phòng theo phong cách trầm tĩnh, có rất nhiều quyển sách được đặt trên giá sách kim loại màu đen tinh khiết, một số sách trong đó có vẻ đã bị ố vàng, trông có vẻ giống như những quyển sách cổ chỉ còn mấy bản đơn lẻ vì bị thất lạc. Trên chiếc bàn thủy tỉnh đặt trước giá sách có hai hoặc ba đồ vật nhỏ, trông rất tinh xảo, thoạt nhìn có vẻ đắt tiền.

Anh ta vén lên rèm cửa màu đen.

Mấy đồ vật này màu đen, đồ trang trí vẫn là màu đen, phong cách thiết kế cũng là màu đen.

“Vừ”

Có một cơn gió lướt qua nơi đây.

Người đàn ông ngoài hai mươi tuổi lững thững bước ra khỏi căn phòng bên vắng lặng: “Ồ, đại sư Đạt đã trở lại, tôi sắp chết đói rồi, hôm nay chúng ta ăn gì?”

“Tôi vừa thấy Chu Hoàng Anh, anh ta điềm tĩnh hơn trước kia, không giống với miêu tả của cậu.”

“Chẳng phải bên cạnh anh ta có một người phụ nữ sao? Tôi đã nói với cậu rồi, trước kia tôi tính cho anh ta một quẻ, trong đó nói là nếu không gặp được người tương khắc với mệnh của anh ta thì anh ta sẽ bị người khác khống chế, tính tình trở nên nóng nảy, rất hiển nhiên anh ta đã gặp được người tương khắc với mệnh của anh ta.” Người đàn ông huýt sáo với thái độ bất cần đời, cầm lấy quả táo cắn một ngụm.

Ngồi cũng không ngồi nghiêm chỉnh, giống như đang nửa ngồi nửa nằm.

“Người tương khắc sao?”



Mặc dù thoạt nhìn Lâm Ngọc Linh không phù hợp với anh cho lắm, nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ lại mang đến cho người khác cảm giác vô cùng thoải mái, đây là hình ảnh chỉ xảy ra khi gặp được người tương sinh.

“Quẻ tính cho thấy người phụ nữ này có thể thay đổi số phận của anh ta, cũng chính là kẻ địch mạnh nhất, tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến hai chúng ta, đẩy việc phiền phức này cho Vũ Minh Hoàng đi, không phải mối quan hệ giữa anh ta và Chu.

Hoàng Anh rất tốt sao, cậu quan tâm cái này làm gì cho mệt.” Người đàn ông nói với giọng điệu khinh thường.

“Cậu có bói quẻ cho tôi không?”

“Đương nhiên, gần đây cậu nên chú ý nhiều hơn, nói không chừng phía Italy bên kia đã nhận ra rồi.”

Nụ cười của Tiêu Thành Đạt hiện lên vài phần khát máu, khác một trời một vực với dáng vẻ thành phần tri thức nho nhã yếu đuối nhưng không kém phần tuấn tú của anh ta Người đàn ông trên sô pha đột nhiên nhảy dựng lên, cầm một vật nhỏ trên bàn trà thủy tỉnh, nghịch ngợm chọc đi chọc lại: “Không đúng, Tiêu Thành Đạt, hình như cậu và cô em gái tương khắc với Chu Hoàng Anh này có gì đó không đúng lắm”

“Tôi nhận cô ấy làm học trò.”

Lạch cạch —— Đồ vật trong tay người đàn ông rơi trên nước sơn của nền đá cẩm thạch, phát ra một âm thanh lớn.

“Làm sao?” Tiêu Thành Đạt xoay người, cau mày nhìn đồ vật bị lực va đập chia từ một thành hai mảnh trên mặt đất: “Lục.

Vương, đây là quả cầu pha lê tôi phải vất vả đi khắp mấy đất nước mới mua được cho cậu, vậy mà cậu lại ném nó thành thế này sao Sắc mặt của Lục Vương trắng bệch, cứng ngắc thực hiện hành động lắc đầu
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận