Ông Xã Là Chiến Thần - Chương 265: Cô Có Nghĩ Là Tôi Sẽ Tin Không?

Ông Xã Là Chiến Thần Chương 265: Cô Có Nghĩ Là Tôi Sẽ Tin Không?
Mặc kệ Nguyễn Châu Bình là vì lý do gì, cô ta có thể đem đồ ăn sáng đến quan tâm cô, điều này chứng tỏ cô ta không hề lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài.

Yên lặng ăn bữa sáng, Nguyễn Châu Bình cũng chưa định rời đi, cô ta nhìn chăm chăm vào cô nữa ngày rồi hỏi: “Tại sao vậy? Trong lòng cô không có ý định nói với tôi về những học viên cố ý gây sự với cô à? Vì sao lại không mở miệng phàn nàn?”

Chiếc đũa Lâm Ngọc Linh đang cầm trên tay hơi hơi rung lên: “Tôi không có ý gì muốn phàn nàn cả”

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao.”

“Chỉ đạo viên Bình, tôi không có nói dối cô” Lâm Ngọc Linh cân nhắc một chút để tìm từ nói, biểu cảm nghiêm túc chưa từng có trước đây: “Có một người rất quan trọng đối với tôi, anh ấy cũng là một quân nhân, cũng rất giống với huấn luyện viên Viễn, rất mạnh mẽ, phóng khoáng, tôi muốn trở thành một người có thể xứng đôi với anh ấy, trước hết phải thích ứng với cách sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi của anh ấy, mỗi lúc mệt mỏi tôi đều nghĩ đến anh ấy, anh ấy bình thường so với tôi chắc chắn còn khổ hơn, mệt nhọc hơn rất nhiều”

Cô chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu, nhưng Chu Hoàng Anh đã là một thủ trưởng gần mười năm qua Khi Lâm Ngọc Linh đề cập đến người đó, Nguyễn Châu Bình cũng không đủ tư cách để tìm hiểu nguồn gốc.

Đôi mắt cô ta thâm thúy nhìn chăm chăm vào cô, cô gái ngốc nghếch này vẫn không biết là ông cụ Thanh đứng sau lưng tính bày mưu tính kế với cô như thế nào.

Cô ta hé môi định nói gì đó và cuối cùng dừng lại, cô ta chỉ nói một câu: “Cô cố gắng lên”

Ngay lập tức, cô ta liền bước ra khỏi ký túc Xá.

Một tuần nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.

Nhưng đối với những sinh viên khoa tin tức các cô mà nói, mỗi một giây đều là dày vò.



Bắt đầu từ rạng sáng, âm thanh khẩn cấp ở trạm gác liền vang lên, mọi người phải ra tập hợp ở sân tập thể dục dựa theo thời gian, nếu chậm một phút, hậu quả sẽ là bị phạt chạy mười vòng.

Buổi sáng rèn luyện thân thể, Dương Viễn sẽ đưa bọn họ đến sân thể dục, tiến hành bài huấn luyện địa ngục giống như huấn luyện ma quý.

Cái này vẫn còn tốt, chính xác điều khiến họ khổ không nói nên lời đó là vào buổi chiều.

Vào lúc mặt trời lên cao nhất, Dương Viễn giúp họ “giải nắng”

Trước tiên là đưa cho bọn họ một phần bản thảo tin tức, để họ học thuộc lòng một lúc sau nắm tay nhau đứng trên bờ cát.

Ngay sau đó, Dương Viễn dùng một cái ống thô dày hướng về phía họ, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, mở vòi nước.

“Phụt..”

Một âm thanh vang lên, nước phun ra từ đường ống.

Nhóm người của Lâm Ngọc Linh cả người bị tưới ướt đẫm, bọn họ vừa mới chuẩn bị né tránh, Dương Viễn lớn tiếng quát lớn: “Không được cửng động! Đây là thử thách huấn luyện nghị lực của mọi người, có chuyện gì tôi chịu!”

Nhưng đây rõ ràng là ngược đãi trá hình.

“Huấn luyện viên Viễn..” Các học viên có ý định mở miệng khuyên giải an ủi anh ta.



Dương Viễn đứng từ đăng xa một ngón tay giữa dựng lên giữa ở trên môi, đôi mắt chim ưng lạnh lùng nhìn bọn họ: “Không có mệnh lệnh của tôi mọi người không được phép nói chuyện, đừng ép tôi kéo dài thời gian huấn luyện của các cô các cậu”

Trong khoảnh khắc, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước đánh vào người bọn họ làm cho âm thanh sợ hãi vang lên.

Dòng nước lạnh buốt đến tận xương tủy, thậm chí còn vượt xa nhiệt độ của mặt trời chói chang trên kia, bọn họ như bị đóng băng cả người run lên vì lạnh.

Lực nước làm hại bước chân của bọn họ phải rút lui lại về sau.

Sau khi tắm rửa đại khái tầm mười phút, giọng nói lớn của Dương Viễn lại vang lên: “Là một phát thanh viên chân chính độc lập, dù đang trong hoàn cảnh nào các cô ấy cũng có thể tỉnh táo đọc rõ ràng, diễn cảm. Tôi không cần các cô các cậu phải diễn cảm, có bao nhiêu ưu tú, thì đem hết một lần ra đây”

Tất cả mọi người Đều đến từ khoa phát thanh, ghi nhớ từ đối với các cô mà nói là điều dễ dàng, nhưng trong tình cảnh ác liệt này, đầu óc họ trở nên trống rỗng.

Những từ đã học thuộc không biết đã bị các cô ném đi đâu!

Dương Viễn cười lạnh lùng: “Vê độ đức hạnh của các cô các cậu tôi thấy đừng nói đến tốt nghiệp, cho dù là học thêm bốn năm nữa cũng không thể rời đi? Thực ra nếu có một người trong số các cô các cậu có thể đọc được từ ra thì tôi có thể ngưng huấn luyện lần này, nhưng bây giờ tăng thêm là do mọi người tự tìm đến!”

Vừa dứt lời, anh lại tăng lực phun của dòng nước lên gấp đôi.

Thân hình yếu ớt của học viên không thể chịu nỗi.

Sau vài tiếng la hét, tất cả đều ngã vào trong bùn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận