Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 161: Ngon hơn

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 161: Ngon hơn
Nếu là trước kia, tiểu Tiền thị chắc sẽ không bao giờ có thể nghĩ ra ý tưởng này, nhưng một năm này trong nhà đã có biến hóa rất lớn.

Đầu tiên là bọn lão ngũ vào thành kiếm tiền bằng cách đầu cơ kẹo trục lợi, sau đó là trong nhà đi đến chỗ phục dịch bán đồ ăn để kiếm tiền, cuối cùng là bán gừng kiếm tiền.

Mặc kệ là cái nào thì cũng đều rất vất vả, nhưng cũng kiếm được rất nhiều, không giống với việc nhìn thời tiết trồng trọt kiếm ăn, theo cái nhìn của tiểu Tiền thị, buôn bán là một cách kiếm tiền vô cùng dễ dàng.

Chỉ cần là đồ tốt, cho dù không bán ra được cũng có thể để lại trong nhà ăn, đến nỗi tiểu Tiền thị cũng hoàn toàn không lo lắng nếu chuyến này trắng tay thì sao, bởi vì vào đông rồi, thứ mọi người không thiếu nhất chính là thời gian rảnh.

Chẳng sợ bây giờ người nhà họ Chu muốn xây phòng, thì muốn rút ra người đi lên huyện thành cũng là một vấn đề không lớn.

Tiểu Tiền thị lên kế hoạch rồi, nếu Chu Hỉ bận quá không có thời gian, vậy để cho bọn họ đem Đại Đầu và Đại Nha theo.

Hai huynh muội, Đại Đầu năm nay mười tuổi, đã là một thằng nhóc choai choai, lại đi lên huyện thành nhiều lần như vậy, đối với việc buôn bán, tiểu Tiền thị có đủ tin tưởng với hai huynh muội.

Nghĩ như vậy, tiểu Tiền thị liền gọi đám trẻ đang nô đùa trong sân lại đây, bảo bọn họ rửa sạch đám củ mài còn dư lại, nàng sẽ đun nước nóng để lột vỏ.

Chu nhị lang liền bảo Phùng thị ra hỗ trợ, hắn nhìn thấy bọn họ dùng xiên tre để xâu củ mài, nên đi đến phòng chất củi tìm một cái cây gỗ to, bắt đầu ngồi đẽo gọt.

Hắn định làm cho bọn họ một tấm ván gỗ để cắm kẹo hồ lô, tránh cho lần nào cũng bị bỏng tay.

Không biết bao lâu sau, trời đã tối rồi, nhưng mọi người vẫn chưa đi ngủ, mà ngồi xổm trong phòng bếp, nương ánh lửa xem tiểu Tiền thị làm kẹo hồ lô.

Bởi vì lần này làm rất nhiều củ đậu, cho nên tiểu Tiền do dự một chút liền để cho mỗi đứa trẻ một que, ngay cả ba huynh đệ Chu tứ lang nhỏ nhất cũng được chia một que mỗi người.

Mọi người cầm lấy kẹo hồ lô vẫn luôn mong ngóng, cảm thấy mỹ mãn giải tán.

Mãn Bảo cầm kẹo hồ lô của mình chạy về phòng chia sẻ với cha mẹ.

Chu lão đầu càng ngày càng thích ăn ngọt, cầm lấy que của Mãn Bảo cắn một phát liền hai viên, xoa đầu nhỏ của bé vui mừng nói: "Con gái ngoan à, con còn tốt hơn ba ca ca của con nhiều, đám nhóc thối kia sao có thể nghĩ đến việc đưa cho cha mẹ ăn trước chứ."

Mãn Bảo đang có chút đau lòng nghe thấy vậy liền lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, do dự một lát, liền hung hăng quyết tâm giơ tay đẩy que về phía trước, nói: "Cha, người thích ăn thì ăn thêm một viên đi."

Chu lão đầu cười tủm tỉm nói: "Ngọt răng lắm, hôm nay thế là đủ rồi, sau này con lại cho ta ăn nữa nhé."

Mãn Bảo lập tức thu tay lại, cười nói: "Cha yên tâm, về sau nếu đại tẩu lại làm cho chúng ta, con sẽ để dành cho cha."

Mãn Bảo liền nhìn về phía Tiền thị, thân thiết dựa sát vào người bà, "Mẹ, mẹ cũng ăn một viên đi."

Tiền thị liếc mắt nhìn trượng phu một cái, khẽ lắc đầu với bé, cười nói: "Mẹ không ăn, con mau ăn đi, ăn xong nhớ đi súc miệng, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học đấy."

Mãn Bảo vui vẻ gật đầu, quyết định nhanh nhanh đi ngủ, chờ đến sáng mai lại có thể ăn một que nữa.

Có thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ cho bạn tốt, ngày hôm sau Mãn Bảo liền ngồi xổm trước một hàng que kẹo hồ lô chọn hai que to nhất, định đưa một que cho Bạch Thiện Bảo.

Tiểu Tiền thị cắm những que hồ lô còn lại lên đống cỏ khô, để bọn Chu Hỉ mang lên huyện thành.

Lần này, Đại Đầu và Đại Nha cũng đi theo, đến lúc đó bọn họ phụ trách việc bán kẹo hồ lô.

Mỗi người nhà họ Chu đều rất bận rộn, bốn người từ Chu đại lang đến Chu tứ lang phải ở lại phòng xây phòng ở, Chu ngũ lang và Chu lục lang đi theo Chu Hỉ lên huyện thành bán gừng.

Mãn Bảo vẫn đi học như cũ, bé cảm thấy chính mình cũng vô cùng bận.

Mãn Bảo – người vô cùng bận đưa kẹo hồ lô cho Bạch Thiện Bảo, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Thiện Bảo ăn được que kẹo hồ lô như này, vô cùng kinh ngạc và vui mừng, "Ngon quá, ta muốn ăn nữa."

Mãn Bảo liền mời cậu, "Nhà ta còn nhiều lắm, đại tẩu của ta biết làm rất nhiều đồ ngon."

Bạch Thiện Bảo liền chảy nước miếng tỏ vẻ cậu muốn theo Mãn Bảo về nhà.

Đối với tiểu công tử nhà họ Bạch đến làm khách, trên dưới nhà họ Chu đều tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, biết cậu đến đây ăn kẹo hồ lô, tiểu Tiền thị lấy hết số kẹo hồ lô còn dư lại đưa cho bọn họ, để cho bọn họ ăn thoải mái, còn nói: "Ăn chỗ này trước đi, lát nữa ta bảo bọn Nhị Đầu đi hái thêm một ít củ mài về đây, lại làm một nồi, tiểu công tử có thể mang chút ít về nhà ăn."

Mãn Bảo vui mừng không thôi, mấy đứa trẻ Nhị Đầu Nhị Nha cũng vô cùng vui vẻ, hôm nay bọn họ vẫn luôn muốn trộm kẹo hồ lô ra ăn, chỉ là vẫn luôn không dám xuống tay, cũng không tìm được cơ hội.

Nhị Đầu nói với Mãn Bảo: "Cô nhỏ, Bạch ca ca tới nhà mình chơi thật tốt."

Mãn Bảo cũng cảm thấy rất tốt, vì thế quay đầu nói với Bạch Thiện Bảo: "Về sau ngươi ngày nào cũng tới nhà của ta chơi được không, sau đó lại nói với đại tẩu là ngươi muốn ăn kẹo hồ lô."

Bạch Thiện Bảo: "...... Rõ ràng là ngươi muốn ăn mà."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn sao?"

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, đúng là muốn thật.

Cậu đảo con ngươi, ghé vào tai Mãn Bảo nói: "Vậy ngươi phải nói với bà nội ta là ngươi muốn ăn bánh hoa quế nhà ta."

Đối với bánh ngọt nhà họ Bạch, hiện tại Mãn Bảo không phải rất thích ăn bánh hoa quế, bé càng thích ăn bánh bao chỉ hơn.

Nhưng cái này dường như là giao dịch, cho nên bé do dự một chút mới hỏi, "Ta có thể nói không, mà thật ra ta cảm thấy bánh bao chỉ ăn ngon hơn bánh hoa quế."

"Rõ ràng là bánh hoa quế ăn ngon hơn, vậy ngươi cứ nói với bà nội ta, ngươi muốn ăn bánh bao chỉ và bánh hoa quế."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, vì thế hai đứa trẻ đạt thành nhất trí.

Chạng vạng, Bạch Thiện Bảo cầm bốn que hồ lô về nhà, lập tức nói với bà nội, "Kẹo hồ lô nhà Mãn Bảo ăn ngon hết sức, nàng cũng rất thích ăn bánh hoa quế nhà chúng ta."

Lưu thị không phải người mù, Mãn Bảo ở nhà bọn họ thích ăn bánh gì bà thấy rõ ràng, vì thế nói: "Chắc là con muốn ăn bánh hoa quế phải không? Sao ta chỉ nhớ Mãn Bảo thích ăn bánh bao chỉ hơn?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Bây giờ nàng thích ăn cả hai loại, nếu bà nội không tin, chờ ngày mai nàng tới nhà ta thì bà hỏi xem."

Trịnh thị cũng không nhịn được cười, "Chắc chắn là con muốn ăn bánh hoa quế, cho nên mới bảo nàng nói như vậy đúng không?"

Khẩu vị của Mãn Bảo hơi khác Bạch Thiện Bảo, bé thích đồ ăn ngọt thiên nhạt, mà Thiện Bảo càng thiên về vị ngọt, càng ngọt cậu càng thích.

Lưu thị sợ đứa trẻ này ăn ngọt nhiều làm hỏng răng, cho nên vẫn luôn hạn chế số lượng đồ ngọt cậu ăn.

Chẳng qua thỉnh thoảng phải cho bọn trẻ làm nũng, vì thế bà nói: "Chờ ngày mai Mãn Bảo tới ta sẽ hỏi nàng, giờ con nói xem, con ở nhà nàng đã ăn mấy que kẹo hồ lô?"

Bạch Thiện Bảo chột dạ giơ ba ngón tay, Lưu thị liền tịch thu bốn que kẹo hồ lô cậu mang về, nói: "Hôm nay ăn ngọt thế là đủ rồi, cái này để dành đến ngày mai ăn."

Bà dừng lại một chút rồi cười hỏi, "Có cho bà nội và mẫu thân ăn không?"

Bạch Thiện Bảo đương nhiên sẽ cho, vì thế bốn que biến thành hai que, Bạch Thiện Bảo thấy hơi đau lòng, mà càng đau lòng chính là, hôm nay cậu chỉ có thể nhìn, mà không thể ăn.

Lưu thị nếm thử một miếng, kẹo hồ lô này thật sự không tệ, hơn nữa làm từ củ mài, bà biết củ mài bổ khí kiện tì, hỗ trợ tiêu hóa.

Sau khi nếm thử xong bà cười nói: "Đúng là không tệ, đợi ngày mai nhà bọn họ đào củ mài ra, nhớ hỏi bọn họ mua một ít, mua về làm ít bánh củ mài ăn."

Trịnh thị đồng ý.

Bạch Thiện Bảo đã lẩm bẩm nói: "Bánh củ mài không ngon bằng bánh hoa quế......"

Lưu thị nghe xong rất là cạn lời.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận