Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 180: Núi của ta

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 180: Núi của ta
Cuối cùng Tiền thị vẫn đồng ý.

Mãn Bảo vui sướng nắm tay Chu tứ lang ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài, Tiền thị vẫn dặn bọn họ đi chỗ nào, "Nếu đã muốn lên núi, thì đến chỗ ruộng chia theo nhân khẩu của con nhìn một cái đi, thuận đường nhặt ít củi mang về."

Sau đó nói với Chu ngũ lang và Chu lục lang đang muốn chuồn ra ngoài chơi: "Hai đứa các con cũng đi đi, trong nhà không còn nhiều củi lắm, đi nhặt một ít mang về."

Chu ngũ lang và Chu lục lang liền cúi đầu đồng ý, vừa ra khỏi cửa liền oán trách Mãn Bảo, "Trời lạnh như vậy lên núi làm gì, nhìn đi, hại chúng ta phải đi nhặt củi?"

"Ta đã hẹn bạn đi bắt chim sẻ rồi đấy."

Mãn Bảo đúng lý hợp tình nói: "Ta đang làm việc lớn, hơn nữa trong núi cũng có rất nhiều thứ, chơi vui mà."

"Còn không phải là hái hoa nhổ cỏ sao? Lần sau lên núi sẽ hái cho muội, hôm nay thì thôi đừng đi nữa?"

"Không được, nhất định phải đi!" Mãn Bảo vừa mới bị Khoa Khoa vẽ cho một viễn cảnh tươi sáng, đúng là lúc đang hùng tâm tráng chí, sao có thể không đi chứ?

Ba huynh đệ nhà họ Chu chỉ có thể thở dài một tiếng, dẫn Mãn Bảo ra thôn hướng đến nơi xa.

Đoạn đường đang đi này, là chỗ Mãn Bảo chưa từng đặt chân tới.

Đó là ruộng chia theo nhân khẩu của Chu tứ lang.

Mặc dù gọi là như vậy, nhưng thật ra cũng chẳng phải là ruộng, mà là một mảnh đất trên núi hoang vu cằn cỗi.

Ai cũng có bốn mươi mẫu ruộng chia theo nhân khẩu, lý trưởng và trưởng thôn cũng công bằng, chia ruộng theo nhân khẩu đều là chia từ trong thôn dần ra bên ngoài, lúc đến lượt Chu tứ lang, mấy ngọn đồi gần thôn đã được chia hết rồi, cho nên ruộng được chia của hắn hơi xa, cách thôn khoảng ba mươi phút đi bộ, gần đến địa giới thôn khác.

Cách phân chia này cũng chỉ là chia đơn giản, cũng không đo đạc kỹ càng tỉ mỉ, nơi này cái khác không có nhiều, chỉ có đồi núi nhỏ là nhiều, trong núi toàn là cây dại và cỏ dại, nói là 40 mẫu, nhưng cũng chỉ là do mấy người già trong thôn cùng nhau ước lượng một chút, sau đó liền vẽ ra một vòng tròn nói: "Đây là 40 mẫu."

Vì thế mọi người liền đóng một cái cọc gỗ bên này, đầu bên kia cũng đóng một cái cọc, như thế coi như đã xác định được ruộng chia.

Dù sao mấy núi này cũng chẳng có tác dụng gì, khi họ chết thì quốc gia sẽ thu hồi.

Nhưng là, khi Chu tứ lang giơ tay vẽ một vòng tròn, nói cho Mãn Bảo, một mảnh núi này đều là của hắn, Mãn Bảo vẫn hâm mộ mở to hai mắt nhìn, trong miệng òa òa kinh ngạc cảm thán, "Tứ ca, huynh đỉnh quá! Tứ ca, huynh có nhiều đất quá đi!"

Đây là cái mỗi nam đinh thành niên trong thôn đều đó, Chu tứ lang vốn không cảm thấy có cái gì đáng để kiêu ngạo, nhưng lúc này thấy muội út kêu òa òa hai tiếng, dưới đáy lòng hắn liền dâng lên một cỗ kiêu ngạo, ưỡn ngực nói: "Đương nhiên rồi!"

Chu ngũ lang và Chu lục lang liền nói: "Chờ đến khi bọn ta trưởng thành cũng sẽ có."

Mãn Bảo hỏi: "Vậy ta có có không?"

Chu ngũ lang và Chu lục lang quay đầu nhìn về phía Chu tứ lang, Chu tứ lang gãi gãi đầu nói: "Chưa từng nghe nói là con gái cũng có."

Chu ngũ lang và Chu lục lang nghiêm túc nghĩ ngợi, cũng gật đầu, "Đúng là hình như đại tỷ không có."

Mãn Bảo liền méo miệng, "Vì sao con gái lại không có?"

Ba huynh đệ nhà họ Chu buông tay, quy củ này có phải bọn họ lập đâu, sao bọn họ biết được?

Chẳng qua lúc này cũng không phải lúc thảo luận, mọi người tới chân núi liền bắt đầu tìm củi khô.

Tuy rằng đã vào đông, nhưng màu xanh lá trong núi vẫn còn không ít, Chu tứ lang tiện tay ngắt một ngọn cỏ xanh, hỏi Mãn Bảo, "Có muốn không?"

Mãn Bảo biết hắn đang trêu bé, liền hừ một tiếng với hắn, tự mình vịn cây đi vào bên trong.

Khoa Khoa cũng dụng tâm rà quét xung quanh, đảm bảo không để sót bất kỳ sinh vật nào có khả năng mang đến tích phân cho bọn họ.

Núi này xem như núi hoang, cây trong núi rất tùm lum, còn có rất nhiều thực vật có gai, chỗ nào cây cối rậm rạp quá bọn họ sẽ không đi, trên cơ bản chỉ bẻ mấy cây đã sắp gãy, đi chỗ đường núi dễ đi.

Nhìn thấy trên mặt đất có nhánh cây khô rơi rụng, bọn Chu ngũ lang sẽ lười nhác nhặt lên rồi bó lại, Mãn Bảo cuối cùng cũng tìm được thú vui, bắt đầu đi khắp nơi tìm củi, một khi tìm được liền kéo các ca ca qua đấy, vui vẻ vô cùng.

Ba huynh đệ nhà họ Chu hoàn toàn không thể hiểu được niềm vui của bé, vừa kéo củi gỗ đi vào trong, vừa nhắc mãi: "Trong nhà ấm áp như thể thì không ở, một hai phải lên núi cho trúng gió, bây giờ vừa không có hoa vừa không có quả, có gì hay đâu?"

Khoa Khoa đã tìm được một loại thực vật đang bên bờ tuyệt chủng, Mãn Bảo theo chỉ dẫn của nó chạy tới đào, nghe vậy thì ngẩng đầu nói: "Tứ ca, đây chính là núi của huynh đó, tới xem một lần không tốt sao?"

"Có xem hay không, thì không phải nó vẫn ở chỗ này sao?" Chu tứ lang nói: "Nó cũng đâu biết chạy."

"Vậy huynh cũng phải tới nhìn một cái chứ, để nghĩ xem về sau núi này có thể làm gì được."

Chu tứ lang vẻ mặt chê bai nói, "Núi này cách nhà xa như vậy, có thể làm gì chứ? Cứ để như thế thôi, nếu sau này muội gả chồng, thì có thể chọn một hai cây trong núi này ra làm của hồi môn cho muội."

Chu ngũ lang liền nhìn mấy cái cây cong cong vẹo vẹo, càng chê: "Thôi cho xin đi, đây toàn là mấy loại cây tạp nham, sao có thể làm của hồi môn cho Mãn Bảo? Cha đã sớm trồng mấy cây gỗ tốt trong núi của mình rồi, chờ Mãn Bảo đến tuổi là có thể chặt được."

Núi của Chu lão đầu ở ngay cạnh thôn, thậm chí núi của Chu đại lang và Chu nhị lang cũng ở cách đó không xa, Mãn Bảo đều rất quen thuộc, bởi vì bé thường xuyên đến.

Khác với ruộng chia theo nhân khẩu của Chu tứ lang là núi mọc đầy cây dại cỏ cại, đất trên núi của Chu lão đầu tốt hơn rất nhiều.

Chỗ đất hoang dưới chân núi ông đều khai hoang để làm ruộng, chỗ đất bằng trên núi cũng trồng không ít cây. Năm ngoái, lúc nhà họ Bạch xây phòng ở bọn họ còn bán cho mấy cây, sau đó lại trồng lại.

Năm nay bởi vì xây phòng mới mà lại chặt hết mấy cây còn dư lại, Chu lão đầu đang tính đầu xuân lại mua ít cây giống về trồng.

Ông cảm thấy mình còn có thể sống được một thời gian dài nữa, khoảng mười mấy hai mươi năm, cũng đủ để cây lớn lên, đến lúc đó bất kể là đám cháu trai muốn xây phòng ở, hay là các cháu gái xuất giá gả chồng, đều có thể chặt ở trên núi của ông.

Núi của đám Chu đại lang cũng cùng một thao tác như thế, có thể nói, gần như nhà nào trong thôn cũng cứ vậy mà làm, ruộng chia theo nhân khẩu chính là chỗ bọn họ trồng cây.

Chu nhị lang thì có chút khác biệt, bởi vì lúc chia cho hắn, trên núi của hắn đã có rất nhiều cây trúc, hắn liền dứt khoát trồng thêm toàn trúc, mấy đồ tre trúc hắn làm trên cơ bản đều lấy ở núi của chính mình.

Cũng bởi vậy, mà cây Chu nhị lang trồng cho Nhị Đầu Nhị Nha không phải ở trên núi của mình, mà ở trên núi của Chu đại lang và Chu tam lang.

Trường hợp trồng cây cho con trên đất của huynh đệ ở trong thôn cũng có không ít, trên cơ bản, chỉ cần tương lai mấy huynh đệ không trở mặt với nhau thì sẽ không có tranh chấp.

Chính Chu tứ lang cũng tính như vậy, "Núi này của ta cách nhà quá xa, ta tính rồi, chờ vợ của ta mang thai, ta sẽ nói với tam ca một tiếng, trồng hết cây cho con ở trên núi của hắn."

Chu ngũ lang khinh bỉ nhìn hắn, "Tứ ca, đầu tiên thì huynh phải tìm được vợ đã."

Chu tứ lang nhe răng với hắn, "Ngươi chờ xem, không bao lâu nữa là sẽ tìm được thôi. Hơn nữa nếu mà ta không tìm được, thì chắc chắn ngươi cũng không cưới được vợ."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận