Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 213: Dã tâm

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 213: Dã tâm
Sư gia hoảng sợ, vội vàng nói: "Sao đại nhân lại bỗng nhiên lo lắng cái này?"

Phó huyện lệnh đi đi lại lại trong phòng, tay nắm chặt thành quyền, đấm lên mặt bàn sách, nói: "Lương thực Ngụy đại nhân mang đi cứu tế sắp đến Ích Châu rồi, nghe nói lần này ông ấy đến Ích Châu không chỉ để cứu tế thôi đâu, còn sẽ tra án đê Kim bị vỡ lần này."

Phó huyện lệnh dừng một chút mới nói tiếp: "Ông với ta đều biết, chuyện đê Kim bị vỡ lần này liên quan đến quá nhiều châu huyện, có hơn nửa quan lại trong toàn bộ Ích Châu, thậm chí toàn bộ Kiếm Nam Đạo đều bị liên lụy trong đó, chỗ ta bên này cách Ích Châu không gần cũng không xa."

Sư gia hiểu ra, hắn sợ mình thành cá trong chậu bị vạ lây.

Ông nghĩ, thấp giọng nói: "Đại nhân đã hỏi Phó đại nhân ở kinh thành chưa?"

Phó huyện lệnh lắc đầu, nói: "Chỉ sợ chú của ta cũng không lo được đến chỗ này, dựa vào người ta không bằng dựa vào mình."

Mà kia cũng không phải chú ruột của hắn, hắn chẳng qua chỉ là dòng bên của nhà họ Phó thôi.

Sư gia thấp giọng an ủi hắn: "Chủ công, lần này huyện La Giang không có thương vong nghiêm trọng lắm, ít nhất là so với mức thiên tai của các châu huyện khác, tình hình chỗ chúng ta có thể coi là tốt đẹp. Cho nên thuộc hạ cho rằng chủ công không cần quá lo lắng."

"Vậy nếu ta muốn tiến thêm một bước thì sao."

Sư gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phó huyện lệnh.

Phó huyện lệnh chắp tay sau lưng bước hai bước, sắp xếp từ ngữ cẩn thận xong mới nói: "Năm nay đã là năm thứ sáu ta nhậm chức ở huyện La Giang rồi, lẽ ra hồi đầu xuân năm nay ta phải nhận được ít tin gì mới đúng, nhưng bên trên chẳng có tí động tĩnh gì, ta đã nhờ người đến Lại Bộ tìm hiểu thử, nhưng không nghe được bất cứ tin tức gì."

Chuyện này hắn đã từng nói với sư gia rồi, hai người đều thiên về hướng Lại Bộ lại muốn bọn họ làm thêm một nhiệm kỳ nữa, hoặc là đã quên mấy người bọn họ, tất nhiên sẽ không được lên chức.

Nhưng Phó huyện lệnh lại không muốn làm thêm một nhiệm kỳ nữa, nói: "Ấn theo lệ thường, huyện lệnh chỉ làm liên tiếp hai nhiệm kỳ, hết thời hạn thì một là tăng một bậc, hai là giữ nguyên cấp trở về kinh, nhưng ta sắp phải làm đến nhiệm kỳ thứ ba rồi. Chín năm, Văn bá à, ta có thể có mấy lần chín năm?"

Những người đảm nhận một chức vụ vô thời hạn như này, chỉ có hai loại tình huống, một là người nhậm chức đã lớn tuổi, không tiện di chuyển, nên sẽ cho nhậm chức suốt quãng đời còn lại; loại còn lại chính là người nhậm chức đắc tội với quan trên, bị kéo dài nhiệm kỳ vô thời hạn.

Nhưng Phó huyện lệnh cảm thấy hắn không thuộc về loại thứ nhất, cũng chẳng phải trường hợp thứ hai, hắn là bị bên trên quên mất, nếu hắn không làm ra chuyện gì đó, chỉ sợ sẽ luôn bị lãng quên mãi như này.

Thật ra thân phận của hắn có chút xấu hổ, mặc dù cũng là xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhưng lại cách dòng chính rất xa, dù gia cảnh giàu có, nhưng lại không có nhân mạch tài nguyên gì ở trong quan trường.



Mà trong thời kỳ nhậm chức hắn cũng không có chiến tích gì đặc biệt xuất sắc, không công không tội, cho nên quan trên chẳng thèm đề cử, tất nhiên Lại Bộ cũng không quá nhớ rõ hắn là ai.

Nếu hắn chẳng làm một cái gì cả, nói không chừng sẽ phải nhậm chức tại huyện La Giang bốn nhiệm kỳ liên tiếp, đến lúc đó già rồi, cứ cho rằng có thể được điều đi, thì khả năng cao cũng là lại bị điều đến một nơi khác làm huyện lệnh.

Đây là không phải là kết quả mà Phó huyện lệnh mong muốn.

Đương nhiên sư gia cũng không cho rằng chủ công nhà mình là một người tầm thường không có chí tiến thủ, chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu ý hắn, hỏi: "Chủ công có định hướng gì rồi?"

"Hai ngày trước ta đã nói qua với mấy người huyện thừa, muốn báo cáo xin miễn thuế năm nay, còn muốn xin Ngụy đại nhân một ít lương thực cứu tế nữa, dù sao huyện thành của chúng ta bây giờ cũng thu không ít lưu dân, bá tánh dưới quyền cũng bị hao tổn, nếu không cứu tế, chỉ sợ sẽ lại phát sinh mấy chuyện như bán con gả cái." Phó huyện lệnh châm chước nói: "Cái sau, bọn họ cũng đồng ý, mà cái trước, chúng ta vẫn chưa quyết định được."

Chưa quyết định được là do có nhiều người phản đối.

Sư gia tỏ vẻ đã hiểu, thu thuế ở địa phương cũng không phải để vận chuyển lên kinh thành, phần lớn vẫn sẽ giữ lại ở địa phương để làm nguồn tài chính chi ra.

Bây giờ Phó huyện lệnh muốn có chiến tích để tiến thêm một bước, đương nhiên sẽ bằng lòng thắt lưng buộc bụng để làm ra thành tựu, nhưng quan lại bên dưới huyện lệnh chủ yếu là người địa phương, hơn nửa số người bọn họ đều phải ở lại đây cả đời, tất nhiên là nắm giữ thuế ruộng trong tay quan trọng hơn.

Huống hồ, xin miễn thuế còn phải thông qua thứ sử, thứ sử chưa chắc đã đồng ý cho miễn thuế.

"Hôm nay đã có người đề ra kiến nghị giống ta," Ánh mắt Phó huyện lệnh sâu thẳm, chắp tay sau lưng nói: "Tuy rằng đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, nhưng nếu một đứa trẻ cũng có thể có ý nghĩ như thế, vậy thì có bao nhiêu người trong đám bá tánh ta cai quản nghĩ giống vậy? Nếu đến cuối cùng không có cứu tế, cũng không được miễn giảm thuế, hơn nữa trong địa hạt* của ta còn nhiều lưu dân như vậy, một khi có người cổ động, vậy.."

*Địa hạt: Phần đất thuộc phạm vi một đơn vị hành chính

Sư gia cả kinh, trầm ngâm nói: "Chủ công nói rất phải, chỉ là bây giờ toàn bộ giới quan trường của Kiếm Nam Đạo đều đang bấp bênh không ổn định, chẳng may có gì không tốt.."

"Ta cũng đang có lo lắng này," Phó huyện lệnh đè thấp giọng nói: "Chú ta gửi thư đến, nói thánh nhân và triều đình rất tức giận về việc đê Kim bị vỡ lần này, không chỉ có tiết độ sứ đại nhân và thứ sử đại nhân, ngay cả Ích Châu vương cũng có thể phải chịu liên lụy."

Đám người này, không phải quan lớn bậc nhị phẩm, thì chính là hoàng thân quốc thích, bọn họ mà còn sắp không giữ nổi, thì đừng nói đến mấy con tôm tép nhỏ phía dưới.

Phó huyện lệnh may mắn, huyện La Giang địa thế cao, lại ở sâu bên trong núi, đại hồng thủy không vọt đến chỗ bọn họ, phải biết rằng sau khi đê Kim bị vỡ, đã có ba huyện lệnh chết rồi.



Một người là bị lũ cuốn trôi trong lúc đi chống lũ, không tìm thấy xác, một người là bị tiết độ sứ chém, người còn lại là treo cổ tự sát.

Đều là huyện lệnh, tuy rằng từ Ích Châu đến huyện La Giang là một khoảng cách khá xa, nhưng lòng Phó huyện lệnh cũng thấy run sợ, sợ mình thành cá trong chậu.

Cũng bởi vì thế, nên hắn mới càng muốn nhân cơ hội này kiếm được công tích, không chỉ vì lên chức, càng là vì tự bảo vệ mình.

Phó huyện lệnh bàn bạc với sư gia hết nửa buổi tối, sau đó ngủ luôn ở thư phòng, hôm sau phải đến tiếng gà gáy thứ hai hắn mới bò xuống giường.

Sau mấy ngày mệt nhọc và không thiếu ngủ liên tiếp, trông hắn như đã già đi mười tuổi, nhưng hắn vẫn qua loa ăn bữa sáng đơn giản rồi dẫn người tới thôn Đại Lê.

Lúc Mãn Bảo nhìn thấy huyện lệnh cũng sợ ngây người, suýt chút nữa cho rằng đây là cha huyện lệnh, nếu không phải hắn mặc quan phục của huyện lệnh, nhất định Mãn Bảo sẽ gọi hắn bằng ông.

Mãn Bảo thở dài với Khoa Khoa một cái, nói: "Hình như huyện lệnh của chúng ta cũng không xấu xa lắm, tuy rằng luôn thu phí vào thành của chúng ta."

Khoa Khoa không trả lời.

Mãn Bảo cũng quen rồi, túm tụm lên xem với các bạn nhỏ.

Phó huyện lệnh tới đây để điều tra tình hình thiên tai, đây là lần đầu tiên hắn tới thôn Thất Lí, còn thôn Đại Lê đã tới ba lần rồi.

Bởi vì lí trưởng của thôn Thất Lí ở thôn Đại Lê, hai cái thôn lại tiếp giáp, đến đồng ruộng cũng cùng chung một chỗ, cho nên lúc xuống dưới khuyến khích việc nông, Phó huyện lệnh cũng chỉ đến thôn Đại Lê mà thôi.

Sở dĩ lần này hắn đến thôn Thất Lí, một là vì Bạch lão gia, hai là để đánh giá tình hình thiên tai, ba là để đến gặp Chu Mãn và Bạch Thiện một lần.

Đặc biệt là sau khi bé gái Chu Mãn kia đề ra kiến nghị với con gái hắn.

Lần lũ lụt này, thôn Thất Lí có ba nhà có phòng bị sập, mười hai nhà có phòng bị hư hại, dưới sự sắp xếp của trưởng thôn, các thôn dân hỗ trợ xây và tu sửa lại cho nhau.

Tình hình thiên tại không phải rất nghiêm trọng, nhưng mà, mấy nhà gặp tai họa lần này, đặc biệt là ba nhà có phòng sập kia, đời sống sinh hoạt đang rất khó khăn.

Không còn cách nào, lúc phòng ở bị sập, có rất nhiều đồ vật đã bị hỏng, lương thực cũng bị ẩm mốc.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận