Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 230: Dùi cui điện

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 230: Dùi cui điện
Cha già đã nói vậy rồi, Chu đại lang còn có thể làm gì đây, đành phải nghe theo thôi.

Vì thế hắn xắn tay áo xông lên.

Ba người kia biết võ, thấy tình hình mất khống chế, bọn họ bèn giơ chân đá bay một người trước, nhưng cái này mới thực sự là chọc vào tổ ông vò vẽ.

Thấy bọn họ ra tay, người trong sân lập tức vung nắm đấm, hoặc cầm gậy gộc, cuốc xông lên định đánh bọn họ, người ngoài sân thì cố chen vào trong.

Sắc mặt Trang tiên sinh kinh hoàng, nhiều người như vậy, chỉ sợ ba người kia còn chưa làm gì, chính bọn họ đã tự làm mình bị thương trước, ông vội vàng cao giọng bảo mọi người bình tĩnh, người bên ngoài sân tản ra trước cho người trong sân ra ngoài, không thể chen lấn lẫn nhau.

Trang tiên sinh rất có uy vọng ở thôn Thất Lí, ông còn hô to như vậy, người nghe thấy liền lùi về sau hai bước.

Ba người kia bắt chuẩn thời cơ, đẩy đám người đang xô đẩy mình ra, định đạp lên người bọn họ để nhảy ra ngoài tường, ai ngờ vừa mới đặt chân được lên người người khác để bay lên, lại gặp đúng lúc Chu đại lang sấn lại đây giơ tay kéo mạnh chân bọn họ xuống..

Cái này làm cho người giữa không trung trở tay không kịp, nhưng hắn cũng không hoảng hốt, dứt khoát xoay người ở giữa không trung, vung chân còn lại đá vào người Chu đại lang.

Chu đại lang bay ra ngoài ngã vào cái bàn trong sân, làm cho cái bàn sập ngay tức khắc.

Đám người Chu tứ lang thấy vậy, tức giận đến mức hai mắt tóe lửa, hét lớn, xách cây gậy to xông lên..

Các thôn dân còn lại thấy thế, cũng không thể thả cho bọn họ di chuyển nữa, lập tức áp sát lên phía trước.

Trang tiên sinh bị đẩy vào trong góc:.

Mãn Bảo ở trong phòng nhìn thấy đại ca bị đá bay ra, tức giận không chịu được, mở cửa định lao ra, lại bị tiểu Tiền thị giữ lại đẩy vào trong phòng, nhưng nàng cũng đang vô cùng tức giận.

Đến nàng còn chưa nỡ đánh chồng mình đấy.

Nghĩ như vậy, nàng lập tức đưa tay kéo Hà thị lại, nói: "Coi chừng bọn trẻ, đừng để cho chúng nó chạy ra ngoài."

Nói xong thì cất bước chạy về phía nhà bếp.

"Đại tẩu, tẩu đi ra đó làm gì, mau trở về đi.." Hà thị không biết tiểu Tiền thị định làm gì, nhưng chỗ đánh nhau cách phòng bếp không xa, một người đàn bà như nàng chạy vào đó không phải là đi tìm chết sao?

Nhưng tiểu Tiền thị không nghe, đẩy mấy người chắn đường ra, trực tiếp chạy vào trong phòng bếp.



Mãn Bảo thấy tứ ca và ngũ ca cũng bị đánh ngã rồi, nhị ca còn bị ném văng ra, bé tức giận vô cùng, xoay người chạy về phòng cha mẹ, "Khoa Khoa, chỗ ngươi có cái gì có thể đánh bại bọn họ không?"

Khoa Khoa trầm mặc.

Mãn Bảo không kìm được gọi ra tiếng: "Khoa Khoa!"

"Có, đề cử dùi cui điện và bình xịt phòng sói, nhưng ký chủ, chân tay ngươi nhỏ, không kiến nghị tới gần chiến trường."

Hơn nữa lấy số liệu trước mắt nó rà quét được, bắt được ba người này là điều chắc chắn, chỉ là e rằng sẽ có chút thương vong.

"Loại nào tốt hơn?"

"Dùi cui điện, nhưng tích phân cũng cao hơn."

"Vậy ta lấy dùi cui điện." Trong lúc nói chuyện, Mãn Bảo đã mở trung tâm mua sắm ra định tìm.

Khoa Khoa nói: "Bởi vì cái này thuộc về loại đồ bảo vệ an toàn tính mạng cho ký chủ, nên cũng nằm trong phạm vi bán của Bách Khoa Quán, kiến nghị ký chủ mua trong Bách Khoa Quán."

Mãn Bảo không tìm nữa, nói: "Vậy mua đi."

"Ký chủ nên suy nghĩ kỹ càng, dùi cui điện trong Bách Khoa Quán khác với trong trung tâm mua sắm, vì đây là đồ được cải tiến để bảo vệ cho sự an toàn của ký chủ, cho nên dùi cui điện này sẽ an toàn hơn, công suất cũng cao hơn, còn là loại nạp điện bằng năng lượng mặt trời, bởi vậy tích phân cũng cao hơn."

Mãn Bảo nghe thấy thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn, còn có tiếng la kinh hãi và tiếng rên, bé lập tức nói: "Mua!"

Khoa Khoa nhanh chóng trừ tích phân, trong chớp mắt, có một đồ vật đen tuyền, chỉ to bằng bàn tay xuất hiện trong tay bé.

Mãn Bảo còn chẳng thèm liếc mắt nhìn tích phân của bé một cái, cất bước chạy ra ngoài luôn.

Khoa Khoa đang phổ cập kiến thức ở trong đầu bé, "Cái dùi cui điện này là đồ quân dụng, không lưu thông trên thị trường, nó có tất cả hai nút, nút màu vàng là nút phóng điện ngắt quãng, ngươi phải luôn bấm giữ nó thì nó mới có thể phóng điện."

"Còn nút màu đỏ là nút phóng điện liên tục, trừ khi ngươi ấn tiếp một cái, nếu không nó sẽ không ngừng phóng điện, hoặc trừ khi nó hết điện."

Mãn Bảo đã chạy tới cạnh cửa, kéo Tứ Đầu vào trong phòng, bảo cậu ngồi trong đó, sau đó lao ra nói với tam tẩu cũng đang sốt ruột nhìn tình hình bên ngoài: "Tam tẩu, Tứ Đầu nói bụng nó rất đau."



"Hả?"

Hà thị nôn nóng, nhìn trái nhìn phải, sau đó vào nhà khóa cửa lại, bảo Đại Đầu trông đệ đệ muội muội không được đi ra ngoài, lúc này mới chạy vào bên trong.

Mãn Bảo lại không dừng lại một chút nào, trực tiếp chạy vào phòng Chu đại lang, đẩy cửa sổ trèo ra ngoài.

Bạch Thiện Bảo đi theo bé đến đây thấy thế thì sáng mắt, cũng bò ra ngoài cùng bé.

Người trong sân sắp đánh ra khói lửa rồi, không chỉ có ba người bị vây ở giữa đều bị thương, mấy thôn dân xông vào đầu tiên cũng có không ít người đổ máu.

Ba người họ thấy không thoát được, lòng còn tràn đầy lửa giận, lúc đầu vốn còn e dè đối phương đông người, nhưng giờ mấy người bọn họ đều đã nổi lên sát ý.

Người đứng giữa dứt khoát rút kiếm ra, các thôn dân sợ tới mức lui về phía sau một bước, nhưng vẫn giơ gậy gỗ ở trước người, đề phòng nhìn bọn họ.

Đúng lúc này, tiểu Tiền thị lại xách một thùng gỗ bốc đầy hơi trắng chạy nhanh ra đây, hét to một tiếng từ phía xa, "Tránh ra hết cho ta!"

Chu tứ lang vừa bị đạp một phát, đang ngã trên mặt đất, Phương thị thì đang định kéo hắn ra phía sau, hai người nghe thấy thanh âm thì theo bản năng nhìn về phía tiểu Tiền thị một cái.

Chu tứ lang còn có chút mờ mịt, nhưng Phương thị từ nhỏ đã không ít lần được chứng kiến cha mổ lợn mổ dê chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là thứ gì, lập tức hô to, "Mau tránh ra, mau tránh ra, Tam bá mau tránh ra.."

Mọi người cũng nhìn thấy tiểu Tiền thị xách thùng gỗ bước nhanh tới đây, theo bản năng lùi liên tiếp ba bước, người phía sau không kịp lùi, lập tức ngã thành một đoàn, cũng may mấy người trưởng thôn cũng không dám để xảy ra mạng người, đa số người cầm cuốc đều đứng ở ngoài sân, người bên trong chủ yếu chỉ cầm gậy gộc, cho nên khi ngã vào nhau, nhiều nhất chỉ bị mấy cái gậy trên đất đâm trúng một chút, hoặc là bị gậy gộc đánh trúng người..

Mà lúc mọi người ngã thành một dãy, tiểu Tiền thị đã nhanh chóng vọt lên phía trước, nâng thùng gỗ hất nước sôi ở trong thùng vào ba người kia.

Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng ba bốn giây, ba người kia chỉ kịp quay đầu nhìn thoáng qua, hoàn toàn không đoán trước được việc này.

Nước sôi hất vào trên mặt trên người bọn họ, bọn họ gào lên, hai cái người kia cũng tức gần chết, tuy rằng thân thể khó chịu, nhưng vẫn rút kiếm ra, quay người định giết tiểu Tiền thị..

Mãn Bảo và Thiện Bảo cũng mới trèo từ cửa sổ xuống chạy sang phía này, từ rất xa, Mãn Bảo đã ấn mở nút đó, sau đó nhắm chuẩn vào người đang vung kiếm về phía đại tẩu bé mà ném..

Người nọ chuẩn xác giơ tay bắt lấy ám khí, ánh mắt cay nghiệt đảo qua hướng Mãn Bảo, nhưng còn chưa kịp nói gì đã run lên như lá cây trong gió, sau đó trợn trắng mắt, trực tiếp ngã xuống đấy.

Khoa Khoa chỉ kịp kêu một tiếng, "Không phải dùng kiểu này.."

Thấy người ngã xuống, âm thanh của nó lập tức im bặt, được rồi, hóa ra dùi cui điện cũng có thể dùng kiểu này sao?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận