Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 285: Cả một mảng đó

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 285: Cả một mảng đó
Chu tứ lang đưa lưng về phía bé dùng cuốc chặt cành gai trước, sau đó cẩn thận vứt nó sang một bên, lúc này mới đi cuốc rễ bụi gai.

Hắn cũng không cuốc hết bụi gai, mà chỉ cuốc đứt một bên, để cho người ra vào được là được.

Mãn Bảo nhân cơ hội này đưa thực vật trong tay cho Khoa Khoa, sau đó đánh ngáp một cái rồi quay đầu nhìn khắp nơi.

Trong núi có không ít động vật nhỏ, bé còn thấy một con gà rừng khá đẹp đang vỗ cánh cách đó không xa, nó nhận thấy cái nhìn chăm chú của bé thì kêu quác một cái, vỗ cánh bay lên cây, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Chu tứ lang quay đầu lại thấy, cũng thoáng nhìn về phía gà rừng biến mất, nói: "Đừng có nghĩ, thôn chúng ta ngoài Chu Hổ ca, không ai có thể bắt được gà rừng."

"Không phải tam ca đã từng bắt được sao ạ?"

"Đó là mèo mù vớ cá rán," Chu tứ lang vừa cần cù vất vả lao động vừa nói: "Lúc ấy là đại ca muốn bắt gà rừng, nhào lên bắt, con gà rừng kia liền bay lên, còn bay qua cả đỉnh đầu bọn ta, nhị ca liền cho nó một gậy, đập trúng vào cánh nó, sau đó nó rơi xuống trước mặt tam ca, tam ca vừa nhấc chân đã đạp chết nó."

Mãn Bảo:.

"Muội xem, nhà ta ngoài lần đó ra, còn có lần nào bắt được gà rừng không?"

Mãn Bảo thở dài, "Xem ra nhà chúng ta không có duyên với gà rừng rồi."

Vậy cũng không phải, thật ra lúc hắn còn nhỏ cũng rất có duyên phận, chẳng qua người có duyên phận là chú nhỏ.

Nhưng Chu tứ lang cũng có thứ để kiêu ngạo, hắn cười nói: "Nhưng nhà chúng ta có duyên với trứng chim."

Kỹ năng trèo cây bắt tổ chim của Chu tứ lang là số một, trong thôn có tiếng là vua của chim.

Chu tứ lang dọn ra một lối vào, vỗ tay vui mừng nói: "Được rồi, để chúng ta vào xem thử xem phục linh ở đâu nào?"

Ba cây tùng này đều không nhỏ, thế nên xung quanh chúng nó có một mảnh đất trống tương đối rộng, cách tầm mười bước mới có một cây tùng.

Người Mãn Bảo nhỏ, nhanh chóng ngồi dậy chạy ù vào bên trong.

Chu tứ lang đi đằng sau bé, đến nỗi cây mây trong tay bé đã đi đâu, này còn phải hỏi sao, chắc chắn là bị vứt đi rồi.

Mãn Bảo đi vào trong, bắt đầu tìm phục linh dưới đống lá rụng dưới đất.

Tầng lá rụng ở đây dày hơn chỗ khác nhiều, có thể là do có bụi gai ngăn trở, cũng có thể là vì có rất nhiều gai rụng trong đám lá.

Bởi vì có Khoa Khoa rà quét trước đó, Mãn Bảo gần như tìm cái nào cũng chuẩn.



Đám phục linh lộ ra lần này không nhỏ, Chu tứ lang nhìn mà vui vẻ vô cùng, ngồi xổm xuống gạt đám lá rụng đó ra, theo hướng gạt ra, phát hiện nó mọc vòng quanh nửa bên cây tùng này.

Chu tứ lang vui vẻ không kìm được, cười khà khà nói: "Nếu để nhà họ Giả biết chúng ta tìm được nhiều phục linh từ Chúng Sơn ra như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ tức đến xanh ruột, nói không chừng còn sẽ tức chết đó, ha ha ha ha ha.."

Mãn Bảo căng thẳng nhìn khắp nơi, nhỏ giọng nói: "Tứ ca, huynh nói nhỏ thôi, đừng gọi người ta tới."

"Bây giờ mọi người đều đang ở nhà ăn cơm tối, ai tới chứ."

"Không không, chắc bây giờ mọi người đã ăn xong cơm rồi, có khi còn ra ngoài làm việc tiếp rồi ấy chứ?"

Lúc này Chu tứ lang mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, giật mình tỉnh táo, nói: "Xong đời, trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh lên."

Chu tứ lang giơ tay định cầm lấy cái cuốc cách đó không xa, kết quả dường như tay lại chạm phải thứ gì đó, hắn cảm thấy xúc cảm có chút quen thuộc, đẩy ra xem thử, lúc thấy thì không khỏi trầm mặc một lúc.

Mãn Bảo cũng thấy rồi, bé lười đứng lên, dứt khoát bò qua bên đó, hai người nối đuôi nhau đẩy đám lá rụng ra, gạt đến tận phía dưới một cây tùng khác, quả nhiên, ở đó lại tìm được một mảnh phục linh khác.

Chu tứ lang quay đầu nhìn về phía cây tùng cuối cùng, trực tiếp bò qua đó tìm.

Nửa ngày sau hắn gạt một mảnh lá rụng ra, triển lãm thành quả của hắn cho Mãn Bảo nhìn.

Đôi mắt Mãn Bảo long lanh, "Khoa Khoa, ngươi chưa nói có nhiều như vậy."

Khoa Khoa: "Rồi ký chủ cũng sẽ phát hiện thôi."

Khoa Khoa dừng một lúc mới nói: "Ký chủ, thu thập nhiều đất ở đây một chút."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, sau đó nhìn về phía Chu tứ lang.

Chu tứ lang đang dùng bàn tay lem luốc che miệng, há mồm cười không phát ra tiếng, khóe mắt còn chảy cả nước mắt.

Mãn Bảo trầm mặc một chút, sau đó bò qua đó dùng bàn tay lem luốc của bé lau nước mắt cho hắn, an ủi: "Tứ ca, đừng vui mừng quá, đây là chúng ta đang báo thù."

Chu tứ lang cười đến run cả vai, cười đủ rồi mới thở ra một hơi, tự mình lau nước mắt, nói: "Chính là vì báo thù nên ta mới vui vẻ như vậy."

Nhìn một mảnh phục linh này, Chu tứ lang bừng bừng dã tâm xắn tay áo lên: "Ta muốn đào hết của bọn họ, Mãn Bảo, muội đi ra ngoài chờ tứ ca."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, bò ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, chỉ ở bên cạnh cây tùng.



Chu tứ lang cảm thấy mông không còn đau, lưng không còn nhức, nhổ phì hai ngụm nước bọt, sau đó vung cuốc lên cuốc, vung được một nửa mới phát hiện không ổn, bèn hơi thu lực lại rồi mới bắt đầu đào.

Quả nhiên, một mảnh phục linh này không giống mấy cái trước họ đào, mọc rất nông, hắn chỉ đào một chút đã đào ra được một mảnh, xuống dưới khoảng ba thước thì thấy nó xoắn với rễ cây tùng ở dưới đáy.

Chu tứ lang vui vẻ, vung cuốc đào hùng hục.

Mãn Bảo quan sát, cảm thấy như vậy rất phí công, dứt khoát đứng bên ngoài chỉ huy hắn.

Chu tứ lang cũng nghe lời bé nói, bé bảo đào như nào thì đào như thế, chỉ chốc lát sau đã đào ra được một mảnh.

Mãn Bảo bèn bò vào trong, ở phía sau dùng tay cẩn thận rút phục linh đã xới lên ra, tiện tay thu thập một ít đất.

Chờ đến khi bọn họ cất hết phục linh đào được vào giỏ, trời đã sắp tối sầm rồi.

Lúc Chu tứ lang lấp đất lại thì có chút qua loa, chỉ xúc đất về, chứ không để mấy thứ như lá khô lên che lại nữa.

Hắn lại nhìn sắc trời, đoán chừng người trong nhà đã bắt đầu thấy sốt ruột rồi, bèn bất chấp mệt mỏi, vội vàng cõng sọt, vác cuốc, dắt tay Mãn Bảo đi xuống núi.

Cũng may bọn họ không đi sâu, mà là đi ngang, nên rất nhanh đã đến dưới chân núi.

Mới theo chân núi đến chỗ giao lộ lên núi của bọn họ, đã thấy Chu đại lang dẫn theo ba đệ đệ vác cuốc hùng hổ chạy về phía này, nhìn thấy Chu tứ lang lem luốc nắm tay Mãn Bảo lem luốc, bốn huynh đệ lập tức dừng lại.

Chu đại lang nhíu mày hỏi, "Mấy đứa không đụng phải huynh đệ nhà họ Giả chứ?"

Dáng vẻ này như là tự mình nghịch đất mà ra, trông không giống như vừa đánh nhau.

Chu tứ lang lập tức nói: "Không ạ, đệ đâu có ngốc, đệ dẫn Mãn Bảo theo mà, bọn đệ chỉ đi phía bên này, không sang phía bên kia."

Lúc này sắc mặt mấy người Chu đại lang mới tốt hơn một chút, hỏi: "Thế sao lại về muộn như vậy, dẫn theo Mãn Bảo đấy, chẳng may làm nàng sợ thì sao đây?"

Nếu trời đã tối, người trong thôn đều không quá bằng lòng để đám trẻ chạy ra ngoài, chẳng may bị dọa sợ hoặc là bị quỷ thần gì đó đụng phải thì làm sao bây giờ?

Cho nên trẻ con đều sẽ về nhà trước khi trời tối.

Chu tứ lang liền ra hiệu cho bọn họ xem sọt, cười hì hì, "Đại ca, chắc chắn các huynh không thể tưởng được bọn đệ tìm được bao nhiêu thứ tốt đâu."

Chu nhị lang đã bước lên nhìn, gạt tầng lá cây trên cùng kia để nhìn vào trong, mắt hơi lóe sáng.

Hắn thưởng cho Chu tứ lang một ánh mắt khen ngợi, "Làm không tệ."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận