Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 277: Ngã xuống giường

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 277: Ngã xuống giường
"Chỉ là nếu ký chủ muốn nghe kể chuyện thì cũng được, kiến nghị ký chủ tìm thử mấy thứ đại loại như lịch sử, ở đó có rất nhiều chuyện xưa để kể cho ngươi nghe."

"Lịch sử à," Lòng Mãn Bảo khẽ động, "Có lịch sử của bọn ta không?"

"Không có," Khoa Khoa nói: "Không gian chúng ta đang ở bây giờ không có trong dữ liệu, ít nhất là không có trong tiến trình lịch sử ở chỗ hành tinh bọn ta."

Mà nó là vì dòng chảy của không gian bị hỗn loạn mới lưu lạc đến nơi này.

"Chẳng qua quá trình phát triển của lịch sử luôn theo một quy luật tương đồng, nếu ký chủ cảm thấy hứng thú thì có thể học thêm chút lịch sử, còn nếu ngươi cảm thấy hứng thú với y thuật, thì vẫn nên học tập y thuật nhiều hơn?" Khoa Khoa nói tới đây thì có chút vui vẻ, "Học y thuật cũng khá tốt, chờ sau này việc học của ký chủ có thành tựu, thì có thể ra ngoài hành nghề y, không phải thời đại này của các ngươi có một loại nghề gọi là du y sao? Chính là đi mỗi nơi một chút để chữa bệnh."

Đi được nhiều nơi, thể nào cũng có thể gặp được những loại thực vật chưa từng thấy, đến lúc đó có thể đào đào cuốc cuốc rồi.

Lòng Mãn Bảo cũng thấy nóng lên, hỏi: "Du y rất nhiều tiền đúng không?"

"Hẳn là rất nhiều tiền," Dữ liệu của Khoa Khoa cũng đang nhảy nhót, nói: "Thời đại này của các ngươi khám bệnh rất đắt, thuốc uống cũng đắt, cho nên đại phu hẳn là đều rất có nhiều tiền."

Mãn Bảo cảm thấy nó nói đúng, đôi mắt bắt đầu tỏa sáng, "Vậy ta sẽ nghiêm túc học y, nếu cuối cùng tích phân của ta không đủ để mua thuốc cho mẫu thân, thì ta cũng có thể tự chữa bệnh cho mẹ. Đúng rồi Khoa Khoa, có sách y chữa chứng bệnh của mẫu thân không?"

Khoa Khoa: ".. Bệnh của mẫu thân ký chủ không phải chỉ có một, có hơi phức tạp, để ta tìm thử xem."

Lần tìm thử này, liền tìm ra hai mươi quyển sách, mà đây là nó đã giới hạn tìm kiếm trong phạm vi trung y viễn cổ, trung y cổ đại và trung y cận đại rồi đấy, nếu không giới hạn, e rằng số sách tìm ra được sẽ càng nhiều hơn.

Nó không chắc chắn lắm: "Chờ bao giờ ký chủ học xong số sách này, hẳn là có thể biết được."

May mắn là, tên của tất cả quyển sách nó tìm ra đều sáng, nói cách khác, toàn bộ chỗ này đều có chương trình học, Mãn Bảo có thể thông qua các khóa học để học tập.

Mãn Bảo rất vui, ngẫm nghĩ, bé nhấn vào quyển <Cơ sở về chỉnh hình> trước, bé cảm thấy, nếu tứ ca đã bị thương, có sẵn hình mẫu tham khảo, vậy đương nhiên là phải học tập môn chỉnh hình trước.

Bé vừa mới click mở, bỗng thấy một người đột nhiên xuất hiện trên bục giảng, Mãn Bảo "á" một tiếng, ghế dựa đổ về phía sau, trực tiếp ngã xuống dưới đất, trong nháy mắt, Mãn Bảo bị bắn ra khỏi hệ thống.

Khoa Khoa:.

Mãn Bảo nằm trên giường đạp hẫng một cái, rơi từ trên giường xuống dưới đất, rầm một cái, mặt hướng xuống phía dưới, chỉ chốc lát sau, trong phòng Mãn Bảo liền truyền ra tiếng khóc.

Chu tứ lang phòng bên đang mơ mơ màng màng sắp ngủ giật mình tỉnh dậy, bất chấp cái mông đau, vội vàng nhảy xuống giường túm vội cái áo rồi chạy sang phòng bên cạnh.

Vọt vào phòng, đã thấy Mãn Bảo đang ôm tay ngồi khóc dưới đất.



Hắn ngẩn ngơ, tiến lên hỏi: "Muội làm sao thế?"

Mãn Bảo duỗi cánh tay về phía trước, khóc lóc nói: "Đau quá, tứ ca, muội đau quá."

Nhà họ Chu đang làm cơm tối, tiểu Tiền thị đang ở ngoài vườn rau, trùng hợp là, vườn rau nhà họ Chu ở ngay phía sau phòng bọn họ, nghe thấy tiếng khóc của Mãn Bảo, tiểu Tiền thị trực tiếp đứng ngoài vườn rau cao giọng hỏi, "Mãn Bảo sao thế, lão tứ, lão ngũ, lão lục, các đệ chạy đi đâu hết rồi?"

Phải biết rằng Mãn Bảo rất ít khi khóc.

Chu tứ lang đáp lại một tiếng, đỡ Mãn Bảo dậy, vừa tức giận vừa buồn cười, "Ngã từ trên giường xuống?"

Mãn Bảo khóc lóc gật đầu, "Thật sự đau lắm."

Chu tứ lang thổi vài cái có lệ cho bé, cười nói: "Thổi một chút là không đau nữa."

Mãn Bảo sụt sịt, cẩn thận cảm nhận một lúc, thấy có vẻ đúng là không còn quá đau, lúc này mới dùng tay còn lại lau nước mắt.

Chu tứ lang giễu cợt bé, "Ngã từ trên giường xuống cũng khóc, xấu hổ chưa kìa."

Trong quá trình lớn lên của mỗi người còn có ai chưa từng ngã xuống giường chứ, Chu tứ lang chưa khóc bao giờ.

Hắn tự cảm thấy mình ưu tú hơn Mãn Bảo, bèn dắt tay bé nói: "Được rồi, không có việc gì thì đừng có ở trong nhà mãi, đi ra ngoài chơi đi, chơi với các bạn nhỏ, có phải bọn Đại Đầu không đưa muội đi chơi cùng không, để khi nào tứ ca đánh bọn nó."

Chu tứ lang khập khiễng nắm tay Mãn Bảo bước vào sân, tiểu Tiền thị cũng đã tưới rau trong vườn xong, vừa vào sân liền nhìn mặt Mãn Bảo trước, sau đó nhìn về phía Chu tứ lang, "Đệ bắt nạt Mãn Bảo?"

Chu tứ lang không khỏi kêu oan, "Đại tẩu, đệ là hạng người như vậy sao, tẩu thấy có khi nào đệ bắt nạt Mãn Bảo khóc được không? Đều là nàng bắt nạt đệ đến khóc!"

Tiểu Tiền thị ngẫm thấy cũng đúng, hắn còn chưa có lá gan kia, nếu không cha chồng có thể tước chết hắn.

Lúc này nàng mới nhìn về phía Mãn Bảo, hỏi: "Sao Mãn Bảo lại khóc?"

Mãn Bảo cúi đầu không nói lời nào.

Chu tứ lang cười đến run cả người, "Nàng tự ngã từ trên giường xuống, đệ nghe thấy tiếng động thì chạy sang, ha ha ha ha, ngã từ trên giường xuống.."

Tiền thị cũng có chút buồn cười, nhưng tuyệt đối không thể để Chu tứ lang cười Mãn Bảo như vậy, vì thế đánh vào vai hắn một cái, đuổi hắn đi.

Tối nay là Phùng thị nấu cơm.



Mãn Bảo uể oải nói: "Đại tẩu, muội muốn ăn đồ tẩu nấu."

Tiểu Tiền thoáng nhìn phòng bếp, phát hiện Phùng thị mới nấu xong một món, bèn rửa tay nói: "Được, để đại tẩu làm cho muội."

Vì thế tiểu Tiền thị nhận lấy muôi từ tay Phùng thị.

Phùng thị cầu mà không được, vô cùng vui vẻ, tâm trạng tốt vẫn luôn kéo dài đến lúc ăn cơm no.

Nhà họ Chu sẽ không để lãng phí đồ ăn, cho nên nấu thức ăn, hầu như tối nào cũng có thể ăn hết sạch.

Nói thừa, người nhà quê, nếu không phải làm tiệc, hay không phải nhà địa chủ giàu có, thì nhà ai sẽ có cơm thừa canh cặn chứ.

Nhưng buổi tối hôm nay trên bàn cơm nhà họ Chu thừa đúng một món ăn, chính là món mà Phùng thị làm.

Ngoại trừ lúc bắt đầu có người gắp một đũa, mọi người đều không ai ăn nữa, chỉ ngắm vào mấy món ăn khác, thế mà cũng ăn xong cơm rồi.

Phùng thị cũng thế, chỉ gắp món ăn mình làm đúng một lần, lúc đầu cũng không không cảm thấy gì, nhưng giờ thấy thế thì tâm trạng lại không được tốt lắm.

Nàng bèn quay đầu nhìn về phía Chu nhị lang.

Chu nhị lang giật thót, lập tức để bát đũa xuống, nói: "Cha, mẹ, con ăn no rồi."

Chu lão đầu "Ừ" một tiếng, cũng không gắp thức ăn, ăn nốt bát cơm rồi cũng đặt bát xuống.

Ánh mắt Phùng thị lướt qua từng người trên bàn, thấy mọi người rối rít đặt bát đũa xuống, nàng đành chỉ có thể nhìn về phía Mãn Bảo vẫn đang cúi đầu ăn.

Phùng thị hơi mỉm cười, cầm lấy đũa gắp cho Mãn Bảo một miếng, dịu dàng cười nói: "Mãn Bảo, muội ăn nhiều thức ăn vào, ăn no chóng lớn."

Mãn Bảo nhỏ giọng nói: "Muội có thức ăn rồi, nhị tẩu, muội không cần thức ăn nữa."

Bát nhỏ của bé đã chất không ít thức ăn, đều là Tiền thị và tiểu Tiền thị gắp cho bé.

Phùng thị có chút ưu thương thở dài một hơi, đang định nói gì đó, lại cảm thấy động tác lùa cơm của Mãn Bảo không đúng lắm, nàng khẽ nhíu mày, nhìn một hồi lâu mới hỏi, "Mãn Bảo, sao muội lại cầm đũa như vậy?"

Nước mắt Mãn Bảo vòng quanh khóe mắt, nhưng vẫn cố kìm nén không khóc, "Tay, tay muội hơi đau."

Tiền thị quay đầu nhìn tay Mãn Bảo, lúc này mới phát hiện không bình thường, lập tức giơ tay ra nắn cổ tay bé, Mãn Bảo đau đến nỗi lập tức rút tay lại, xoay người tránh không cho bà cầm tay, nước mắt không kìm được chảy ào xuống, bé khóc lóc nói: "Đau quá, đau quá."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận