Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 425: Phát tài nè!

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 425: Phát tài nè!
Nhưng là, Bạch lão gia sẽ cân ư?

Đương nhiên là không, hắn phải dùng đấu để đong!

Mãn Bảo vẫn đang đắm chìm trong phấn khích còn chưa phát hiện ra được vấn đề, vẫn vui sướng cùng các ca ca dọn ghế dọn bàn ra, lát nữa bé còn phải tính nữa đấy.

Đương nhiên, là tính cùng hai đồng bọn nhỏ.

Chu lão đầu và đám bác cả Tiền vừa nghe đong bằng đấu liền hiểu luôn, chẳng qua bọn họ cũng không thấy tiếc nuối gì, bởi vì ngay từ đầu Mãn Bảo đã nói là 150 văn một đấu.

Bọn họ cũng không biết lúc trước Mãn Bảo đã từng bàn bạc với Bạch lão gia là cân bằng cân, nếu biết, chắc chắn trong lòng sẽ vô cùng bức bối.

Là những người đã có nhiều năm kinh nghiệm nộp thuế má với triều đình, tuy rằng bọn họ không biết chữ, không biết tính toán, nhưng cũng biết đong bằng đấu và cân bằng cân khác nhau.

Mà ở trong cái nhìn của Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, đong bằng đấu dễ tính hơn tính số cân rất nhiều, chắc là vì số nhỏ hơn?

Dù sao thì bất kể thế nào bọn họ cũng đã cầm bàn tính ngồi tính từng số người đong hô lên, không nói đến đám Tiền đại lang, ngay cả mấy huynh đệ Chu đại lang cũng nhìn ngây cả người.

Trong lòng nảy ra một suy nghĩ, "Tương lai của Mãn Bảo nhà chúng ta có triển vọng quá.."

Chu lão đầu sấn lên nhìn thử một lát, tuy không hiểu gì nhưng ông cũng biết nhìn sắc mặt Trang tiên sinh, thấy dáng vẻ vui mừng của ông ấy, ông liền biết con gái nhà mình không tính sai.

Ông nhìn Mãn Bảo, lại quay đầu nhìn tiên sinh kế toán ngồi ở một đầu khác, suýt chút nữa đã rơi nước mắt rồi.



Làm kế toán đó, năm đó cha nàng cũng từng ước mơ như vậy.

Chu đại lang không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì chú nhỏ của hắn khi còn nhỏ có rất nhiều ước mơ, tuy không đến nỗi ngày nào cũng đổi một giấc nhưng cũng phải cách ngày lại đổi một lần, làm sao hắn có thể nhớ hết được chứ?

Có điều hắn lại muốn con của hắn có thể làm kế toán, vì thế kéo Đại Đầu Tam Đầu lên phía trước, để cho bọn họ nhìn Mãn Bảo gảy bàn tính thật kỹ, còn nhỏ giọng nói: "Quan sát nhiều vào, sau này cô nhỏ của con sẽ dạy các con, các con học giỏi một chút, chờ khi nào lớn là có thể đi làm tiên sinh kế toán."

Lúa mạch nhà họ Chu đúng là không có nhiều, cho dù tính cả 28 bao lúa mạch nhà họ Tiền gánh tới thì cũng chẳng được bao nhiêu.

Huống chi bao tải đựng lúa mạch của nhà họ Tiền còn là loại nhỏ nhất, vậy đong lên càng ít.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo rất nhanh đã tính xong tổng số, Mãn Bảo nói: "Tổng cộng là 180.880 văn tiền."

Tẩu thuốc trong tay Chu lão đầu suýt thì rơi xuống.

Vừa nãy Bạch lão gia cũng nhìn rồi, đúng là chất lượng lúa mạch nhà họ Chu đều không tệ, đong xong một đấu rồi đổ vào bao, tuy rằng rải xuống rất nhanh nhưng lấy ánh mắt tôi luyện qua nhiều năm mua bán lương thực của hắn để xem, thì thấy hạt mạch cũng rất no tròn.

Hơn nữa hắn từng cẩn thận so sánh mạch giống mới và mạch giống hiện tại bọn họ đang dùng, phát hiện mạch giống mới tròn hơn mạch giống hiện tại một chút, để riêng không nhìn ra được, đặt cùng nhau cũng có thể tạm thời không phát hiện ra, nhưng chỉ cần cẩn thận so sánh là có thể thấy được.

Mà hắn xem nhiều, lại cẩn thận lưu ý, cơ bản là chỉ cần nhìn tận mắt thì hắn sẽ không nhận sai.

Sau khi xác định nhà họ Chu không giở trò bịp bợm, mang ra đều là mạch giống mới có chất lượng tốt, Bạch lão gia bèn cười gật đầu, hỏi Mãn Bảo: "Vậy ta phải đưa cho con bao nhiêu bạc?"

Mà kế toán đứng ở bên kia đã tính xong số bạc, hiển nhiên đang chờ bé trả lời, hai bên xác nhận không sai sót xong là có thể ký tên trả tiền.

Mãn Bảo liền nở nụ cười lấy lòng về phía Trang tiên sinh, sau đó dâng bàn tính của mình lên.

Chu lão đầu ngẩn ra, thấp giọng hỏi Mãn Bảo, "Sao con không tự tính?"

"Cha, con còn chưa học được cái này."

Chu lão đầu gật đầu, dặn dò bé: "Vậy con cố gắng học nhé," ông hạ thấp giọng nói: "Học được hết bản lĩnh của Trang tiên sinh thì cho dù sau này con không thể đi làm tiên sinh kế toán thì cũng có thể làm vợ ông chủ."

Mãn Bảo vô cùng tán thành gật đầu, "Cha, đến lúc đó con cho cha làm ông chủ!"

Chu lão đầu: ".. Không, không cần đâu, vị trí đó để cho tướng công con làm đi."



Mãn Bảo không hiểu ra sao, "Tướng công con là ai ạ?"

Chu lão đầu:. Bây giờ ông có chút hối hận, đang yên đang lành ông nhắc đến đề tài này làm gì?

Chu lão đầu quay người, nhìn thấy Chu Hỉ thì lập tức kêu nàng lại đây, "Hỉ à, mau đến trông muội muội con này." Thuận tay giải quyết vấn đề phiền toái kia luôn.

Trang tiên sinh đã tính xong, cười nói: "152 lượng, dư 440 văn."

Thấy người hầu cầm bạc ra, mắt của Chu lão đầu và đám bác cả Tiền đều trố ra, bọn họ sống lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được thấy nhiều tiền như thế.

Đây, đây chỉ là một vụ lúa mạch thôi mà, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?

Mọi người khẽ nuốt nước miếng, chờ đến khi bọn họ phục hồi tinh thần, Mãn Bảo đã tiễn mấy người Bạch lão gia ra khỏi cửa, người hầu nhà họ Bạch cũng khiêng hết lương thực chất lên xe lừa và xe bò để chuyển về nhà.

Giờ đang là buổi trưa, là lúc ánh nắng mặt trời gắt nhất, Bạch lão gia không muốn đứng dưới nắng gắt thêm một khắc nào, vì thế đưa một tay che nắng, một tay tạm biệt Mãn Bảo.

Thỉnh thoảng có thôn dân đi qua thấy thế thì cũng tò mò dừng lại xem, sau đó hỏi Mãn Bảo thân quen nhất, "Nhà muội làm gì thế?"

Mãn Bảo cười hì hì nói: "Bán mạch giống ạ."

"À," thôn dân nháy mắt hỏi, "Cuối cùng mẹ muội cũng đồng ý đổi rồi hả?"

Mãn Bảo mỉm cười không nói gì, mẹ nói, lúc không muốn trả lời thì cứ cười là được.

Thôn dân tự cho là đã biết, vui vẻ đi về nhà, trời nắng gắt như vậy, cứ về ăn uống gì đó rồi tính, đợi đến lúc chạng vạng mát mẻ thì lại ra ngoài tán gẫu tiếp.

Mãn Bảo cũng tạm biệt Bạch Thiện Bảo, "Ta về nhà đây, ngươi và Bạch nhị về đếm bạc trước đi, chiều nay ta sẽ đi tìm các ngươi."

"Được, đi đây."

Mãn Bảo vui vẻ chạy về nhà.

Lúc này mấy người Chu lão đầu đang vuốt tóc bạc đến phát sầu, nhìn thấy Mãn Bảo chạy vào thì lập tức vẫy tay, "Mãn Bảo mau lại đây, giờ chúng ta không biết mỗi nhà bao nhiều tiền, phải chia như thế nào."



Mãn Bảo nói: "Con biết!"

Bé tìm những bao tải rỗng không phải của nhà mình ra, bảo các nhà nhận bao tải nhà mình.

Bác cả Tiền lấy 12 bao tải, đưa mắt trông mong nhìn Mãn Bảo.

Lúc ấy vì để tiện nhớ, mấy người Chu lão đầu đã cố ý đặt lương thực của mấy nhà cậu bác vào một chỗ, sau khi cân xong ba nhà bọn họ, Chu tứ lang mới khiêng bao tải nhà mình lên.

Cho nên Mãn Bảo chỉ cần thoáng nhìn số lượng bao tải, đếm thử là biết số nào của nhà ai.

Ở dưới cùng là của nhà cậu ba Tiền, nhà ông mang đến tổng cộng bảy bao, Mãn Bảo chỉ cần tính tổng số tiền của một bao rồi nhân với bảy là được.

Mãn Bảo nói: "Nhà cậu ba là 9450 văn, đổi thành bạc là, chờ con tính đã.."

Dù bé vẫn chưa chia được con số lớn như vậy, nhưng bé có thể trừ 1200 văn trước, sau đó viết "1 lượng bạc" lên giấy, lại tiếp tục trừ 1200, lại viết một lượng nữa.

Trừ đến khi nó không thể trừ 1200 văn nữa, đó chính là tiền đồng còn thừa lại..

Tuy rằng rườm rà, nhưng rất chính xác.

Mãn Bảo nói: "Được 7 lượng, dư 1050 văn ạ."

Cậu ba Tiền cảm thấy không đúng lắm, "9000 văn mà, vậy không phải là 9 điếu tiền sao, phải là 9 lượng mới đúng chứ."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận