Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 421: Khách ngồi đầy sân

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 421: Khách ngồi đầy sân
Bác gái cả Tiền nhìn thấy bé thì cười toét miệng, đưa tay kéo bé đến gần rồi nhìn ngắm tỉ mỉ, sau đó cười với cô cả: "Cô nhóc này xinh xắn thật, còn trắng hơn cả ngày xưa."

Tiền thị không khỏi cười, "Bác đừng khen nàng nữa, năm nay nàng cứ chạy ra ngoài ruộng suốt, bị đen đi rồi."

"Đen chỗ nào, rõ ràng vẫn trắng như vậy mà." Bác gái cả càng nhìn càng thích, cười nói: "Ta thấy cô nhóc này không bị dễ bắt nắng nhanh đen như nhà chúng ta, nhìn khuôn mặt nhỏ này, chờ lớn lên không biết xinh cỡ nào đâu."

Tiền thị vô cùng tán thành, cười nói: "Giống cha nàng."

Bác gái Tiền cũng gật đầu, "Thật ra vẫn là giống bà ngoại nàng, ta nhớ rõ ngày xưa da bà ngoại của nàng trắng lắm, không dễ bị đen."

Tiền thị khẽ gật đầu, thoáng nhìn rương đựng sách của bé, hỏi: "Lát nữa con còn phải đi học hả, vậy khi nào trở về cân của nhà ta được?"

"Chờ bọn con cân xong lúa mạch trong nhà Thiện Bảo sẽ về nhà ạ," Mãn Bảo nói: "Có thể hôm nay tiên sinh sẽ không dạy học, sẽ dẫn chúng con đi xem cân lương thực."

"Vậy sao con còn mang rương đựng sách?"

Mãn Bảo bèn thở dài, "Tiên sinh mới dạy bọn con học bàn tính, lúc cân chắc chắn sẽ giao bài tập cho bọn con tính bằng bàn tính, ài, con mới học mấy ngày, còn không biết có làm được không."

Bác gái cả Tiền vô cùng kinh ngạc, "Mãn Bảo học bàn tính?"

Tiền thị cười gật đầu, trên mặt cũng không khỏi có hai phần đắc ý, "Không chỉ học bàn tính, mà còn bắt đầu học ghi sổ rồi, trước kia sổ sách trong nhà toàn là viết lung tung, đâu giống bây giờ, muội còn sắp đọc không hiểu sổ sách nhà mình rồi đấy."

Bác gái Tiền lẩm bẩm, "Vậy còn không phải là có thể làm tiên sinh kế toán rồi sao?"



Tiền thị cười nói: "Loại chuyện như này ai có thể khẳng định được? Bây giờ nàng vẫn còn nhỏ lắm, chờ thêm mấy năm nữa rồi nói."

Nhưng thanh danh vẫn có thể truyền ra ngoài trước.

Ba người bác cậu ngoài sân cũng đang hỏi về Mãn Bảo, "Ta nghe có người về thôn nói, sức khỏe đại nương hoàn toàn khôi phục là nhờ Mãn Bảo?"

Chu lão đầu gật đầu, "Đại nương nói bà ấy mơ thấy Thiên Tôn lão gia, nói Mãn Bảo là tiên tử dưới tòa của ông ấy, bà ấy có công dưỡng dục, cho nên ban cho bà khỏe lại."

Cậu ba Tiền tấm tắc thấy lạ, "Khỏe lại thật ạ?"

Chu lão đầu gật đầu.

"Anh rể, có phải huynh gạt bọn đệ không? Có phải là đại tỷ lén uống thuốc gì không?"

Chu lão đầu không chút khách khí trợn mắt với cậu ba Tiền, nói: "Thuốc của bà ấy đều do đám đại lang mua, ta còn có thể không biết sao. Đều là những thuốc trước kia, đều bốc từ chỗ đại phu già, tám văn tiền một thang, thế mà chỉ sau một buổi tối, bà ấy nói bà ấy nằm mơ, sau đó chảy rất nhiều mồ hôi, cả người hôi rình, ăn uống còn khỏe."

Chu lão đầu nói: "Một bữa ăn của bà ấy còn nhiều hơn ta cộng với đại lang, sau ba bốn ngày như thế thì ăn uống ít hơn, sức khỏe cũng ngày càng tốt, mặt càng ngày càng hồng nhuận, vì việc này mà bà ấy còn lên đạo quan tặng lễ tạ thần đấy."

Bây giờ Chu lão đầu đã tin tưởng không chút nghi ngờ rằng con gái là tiên tử chuyển thế, nói: "Việc này người trong thôn đều biết. Mọi người nói xem, nếu Mãn Bảo không phải là tiên tử chuyển thế, thì sao bắt đầu từ năm ngoái vận khí nhà ta lại tốt vậy được?"

Cậu ba Tiền không khỏi lẩm bẩm, "Cái này thật khó tin mà, Mãn Bảo cũng sắp tám tuổi rồi, sao bây giờ tôn lão gia mới tìm tới chứ?"

"Không biết người ta cũng có việc làm sao," Chu lão đầu nói rất đương nhiên: "Không phải có câu nói là một ngày trên trời bằng một năm dưới đất sao, nói không chừng hôm đó Thiên Tôn lão gia đến nhà ai đó chơi, đi sáu bảy ngày, tận đến ngày thứ bảy mới nhớ ra Mãn Bảo nhà ta."

"Vậy bệnh của đại nương cũng khỏi được nửa năm rồi đúng không?" Bác cả Tiền hỏi.

Chu lão đầu lập tức chột dạ, nhỏ giọng đáp: "Sau khi bà ấy khỏi bệnh thì nhà lại bận quá."

Thật ra là bọn họ quên đến nhà bên ngoại nói một tiếng, dù sao nhạc phụ nhạc mẫu cũng không còn nữa, Tiền thị cũng đã nhiều năm không về nhà mẹ đẻ, trên cơ bản đều là tiểu Tiền thị và Chu đại lang trở về..

Cho nên Chu lão đầu không nhớ ra.

Mà Tiền thị, lúc ấy tâm tư của bà đều dành trên người Mãn Bảo, sau đó qua năm, chờ đến lúc cày bừa gieo trồng vụ xuân, càng không có thời gian nói chuyện này.

Mà tin tức giữa các thôn cũng lưu thông khá chậm.



Bác cả Tiền không hỏi sâu nữa, chỉ liếc Chu đại lang một cái.

Lần trước trở về ăn Tết, thật ra Chu đại lang cũng nói mẹ hắn khỏe rồi, nhưng không nói rõ là tốt đến mức đó.

Vừa nãy ông thấy, bước chân bà như bay, sắc mặt hồng nhuận, hơi thở vững vàng, xách cả nửa xô nước cũng không hề thở gấp.

Cái này đối với người khác có lẽ rất bình thường, nhưng đối với Tiền thị lại rất khó khăn.

Bác cả Tiền nhìn Chu lão đầu hút thuốc, không khỏi nhíu mày nói: "Ta nhớ hình như Mãn Bảo từng nói hút thuốc không tốt, sao đệ vẫn còn hút?"

Người Chu lão đầu cứng đờ, bác cả lên tiếng, ông không dám không nghe, vì thế dụi tắt tẩu thuốc, sau đó lén dúi tẩu thuốc vẫn luôn không rời tay cho cháu trai cả, bảo cậu mang vào phòng cất đi.

Bác cả Tiền vừa lòng gật đầu, nhìn thấy Mãn Bảo đi ra thì vẫy tay cười nói: "Mãn Bảo lại đây."

Mãn Bảo tung tăng chạy tới, cất tiếng giòn giã: "Bác cả!"

"Ngoan lắm, ha ha ha, cao hơn năm ngoái rồi, chân có bị đau không?"

Lúc ăn Tết, tiểu Tiền thị về nhà mẹ đẻ cũng dẫn theo Mãn Bảo, trên cơ bản nàng về nhà mẹ đẻ đều sẽ dẫn Mãn Bảo đi cùng.

Mãn Bảo cũng thích đến nhà họ Tiền, đi một vòng là có thể nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi, bé thích nhất là cùng Đại Đầu đi gõ cửa các nhà trong thôn Tiền gia.

"Không đau ạ."

Lúc này cậu ba Tiền mới nhớ ra trong ngực hắn còn có mấy cái bánh nướng áp chảo, hắn vội vàng lấy ra đưa cho Mãn Bảo, nói: "Giờ chờ đại tẩu con nấu xong cũng phải một lúc nữa, này, con cầm ăn lấp bụng trước đi."

Mãn Bảo vui vẻ nhận lấy, sau đó xoay người chạy vào phòng bếp đưa cho tiểu Tiền thị, hai mắt sáng long lanh nói: "Đại tẩu, đây là cậu ba đưa cho ạ."

Tiểu Tiền thị vừa thấy liền hiểu, nhận rồi cười nói: "Được rồi, ra ngoài chơi đi, để ta nướng lại cho muội lần nữa."

Lúc này Mãn Bảo mới chạy ra tiếp tục ngồi xổm bên cạnh ba người cậu bác nghe bọn họ nói chuyện, cậu ba Tiền còn trêu bé, "Chê mợ ba con làm không ngon hả."

Mãn Bảo cười khúc khích, nói: "Đại tẩu nấu ngon lắm ạ."



Cậu ba Tiền bèn dí trán bé, cười mắng, "Đúng là cô nhóc tinh ranh."

Bởi vì nhiều khách, cho nên tiểu Tiền thị cũng phải nấu nhiều món, cũng may có mấy chị em dâu giúp đỡ, mấy việc như cán bột kéo mì các nàng đều có thể làm.

Nhưng nàng vẫn làm bữa sáng của Mãn Bảo trước.

Bác cả Tiền hỏi Chu lão đầu, "Bọn ta ở lại đây không sao chứ? Nếu không thì để bọn ta đi về nhà chờ."

Chu lão đầu nhìn về phía Mãn Bảo.

Mãn Bảo nói: "Không cần đâu ạ, các bác các cậu cứ ở lại đây, không sao hết ạ."

Chu lão đầu cũng gật đầu nói: "Không sao đâu ạ, hình như đại ca còn chưa gặp Bạch lão gia thôn đệ đúng không, chờ hắn tới rồi gặp mặt luôn thể."

Bác cả Tiền không nói gì nữa.

Trong phòng bếp rất nhanh đã vang lên tiếng của tiểu Tiền thị, bảo Mãn Bảo đi vào ăn sáng.

Tiểu Tiền thị vẫn làm cho bé một bát nước trứng gà, chủ yếu là hôm nay có canh ngon.

Nàng đưa cho bé một cái bánh nướng áp chảo, nói: "Mau ăn đi rồi đi học, đừng mải nói chuyện rồi quên cả giờ."

Mãn Bảo đáp vâng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận