Phúc Nữ Nhà Nông - Chương 190: Đính hôn

Phúc Nữ Nhà Nông Chương 190: Đính hôn
Chuột tre ngon không?

Đó là chắc chắn, ngay đến tiểu Tiền cũng cảm thấy nó ngon hơn thịt gà, càng đừng nói các thôn dân.

Nhưng thứ này không dễ bắt, đặc biệt là ở trong rừng trúc, nó vừa chạy một lúc là có thể biến mất không dấu vết, hang trúc, hầm ngầm, nó đều có thể chui được, tốc độ còn nhanh.

Trừ phi bọn họ may mắn, có thể may mắn giống như bọn Chu tứ lang chặn bọn nó trong một cái hang nông và đơn lối.

Ngày đó bọn Chu ngũ lang xách hai con chuột tre về, ngày hôm sau các thôn dân liền chạy lên rừng trúc tìm chuột tre, kết quả tìm cả một buổi sáng mà ngay cả bóng dáng của bọn nó cũng không thấy đâu.

Bọn họ đành phải xuống núi, xuống núi nhìn thấy Chu lục lang đang chơi cùng đám bạn của hắn, liền gọi hắn qua hỏi chuyện, hỏi xem bọn họ bắt chuột tre kiểu gì.

Năm nay Chu lục lang mới mười ba tuổi, đúng là tuổi trẻ trâu chém gió ngút trời, nề hà người ta không tin, hắn quýnh lên, liền lộ ra chuyện Mãn Bảo tự mình bắt được một con chuột tre ra.

Các thôn dân càng không tin, Mãn Bảo mới mấy tuổi chứ, đôi chân ngắn cũn kia có thể chạy nhảy ở trong núi sao?

Vì sự nghi ngờ này, Chu lục lang liền nói hết chuyện bọn họ đuổi theo chuột tre như thế nào, sau lại trở về tìm được Mãn Bảo ra sao, trong tay Mãn Bảo còn cầm dây buộc con chuột tre.

Lúc ấy Chu lão đầu đứng ngay sau đám người, lúc đầu nghe con trai khoác lác ông còn nghe say sưa, nghe đến đoạn sau mới ra chuyện.

Đến bây giờ, không chỉ có Chu tứ lang và Chu ngũ lang trách hắn nói lỡ miệng, ngay đến Chu lão đầu cũng oán hắn to miệng.

Cảm thấy nếu không phải do hắn to miệng làm lộ chuyện này ra, ông sẽ không phạt Mãn Bảo quỳ, còn lấy trúc đánh bé, vậy thì bé sẽ không bị tà phong vào người; ông cũng không hù dọa bé, vậy bé cũng không bị kinh sợ, càng không có chuyện Mãn Bảo phát sốt ở phía sau.

Cho nên Chu lão đầu tức giận vô cùng, mấy ngày liên tiếp đều bắt hắn xuống đất khai hoang với Chu tam lang.

Không, là tất cả huynh đệ của nhà họ Chu đều bị liên lụy, tất cả đều bị Chu lão đầu đuổi ra ngoài khai hoang giúp lão tam.

Chu tam lang đã xác định muốn khai hoang một miếng đất, từ sau mùa nông rảnh rỗi liền bắt đầu xuống đất cắt cỏ nhặt đá.

Đương nhiên, mấy huynh đệ Chu đại lang lúc rảnh rỗi cũng vác cuốc đến hỗ trợ, nhưng cũng không đến nhiều lắm, vì trong nhà chính còn phải ủ phân.

Sang năm trong nhà phải cày thêm hai mươi mẫu ruộng, cần rất nhiều phân bón, cho nên tuy nói mà mùa nông nhàn, nhưng cũng không có ngày nào thật sự thanh nhàn.

Bọn họ cần phải ủ một lượng phân lớn, cho nên nhiều nhất là bọn hắn tiếp nhận việc của Chu tam lang, để hắn có thể đi khai hoang mà thôi.

Nhưng Chu lão đầu vừa giận, dứt khoát không cho bọn họ làm mèo lười mùa đông nữa, khôi phục việc mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường, làm xong việc trong nhà, buổi sáng đi ủ phân, buổi chiều phải xuống giúp lão tam khai hoang.

Rõ ràng là mùa nông nhàn, mà còn mệt hơn cả ngày mùa.

Không chỉ có mấy đứa hàng dưới Chu tứ lang, ngay cả chính chủ đạt được ích lợi là Chu tam lang đều cảm thấy có chút ăn không tiêu.

Nhưng cha già đang nổi nóng, hiển nhiên không có ai dám không nghe lời.

Vì thế, thời gian từng chút vụt qua, chờ đến khi bọn họ dọn dẹp xong mảnh đất hoang kia, còn cuốc một lần, tưới nước bón phân xong, thì đã sắp đến cuối năm rồi.

Sau đó, Chu tứ lang chuẩn bị đính hôn.

Sinh hoạt phong phú, mỗi ngày đều bận không hết chuyện – Mãn Bảo nghe thấy mẫu thân muốn chuẩn bị lễ hỏi đính hôn sợ đến ngây người.

Bé mở to mắt hỏi, "Mẹ, tứ tẩu con là ai ạ?"

"Chính là tiểu nương tử nhà họ Phương đó, con gặp rồi mà, không nhớ hả?"

Mãn Bảo sợ ngây người, "Mọi người quyết định bao giờ vậy ạ, sao con không biết?"

Tiền thị cười, "Có phải là con lấy vợ đâu, sao cần con phải tham dự từng bước chứ? Tứ ca con biết là được."

Mãn Bảo liền nhìn về phía Chu tứ lang, thấy vẻ mặt hắn vui mừng, lại hỏi: "Tứ ca, hóa ra huynh vẫn luôn biết à?"

"Biết," Chu tứ lang liếc bé một cái, nói: "Nếu không phải vì muội sinh bệnh, thì có khi chúng ta đã sớm đính hôn rồi, nói không chừng bọn ta còn có thể thành thân trước năm mới ấy."

Tiền thị liếc mắt nhìn hắn nói: "Con tưởng thành thân là chơi đồ hàng à, vừa định ra là có thể làm tiệc rượu? Đi đi đi, đừng có đẩy chuyện này lên đầu muội muội con."

Nhưng đúng là chuyện này có liên quan đến Mãn Bảo.

Lúc ấy hai nhà gặp gỡ, nhà họ Phương chỉ miễn cưỡng hài lòng với nhà họ Chu, nhưng không chịu nổi con gái rất thích Chu tứ lang, vì thế không từ chối bà mối.

Mà Tiền thị cũng rất hài lòng với với Phương tiểu nương tử, cảm thấy cô gái này hào phóng, gan cũng to, rất có chủ ý, vì thế liền lộ tiếng gió với bà mối.

Một bên không từ chối, một bên còn cố ý, bà mối liền biết việc này tám phần có thể thành công, vì thế càng cần mẫn qua lại hai bên.

Hai ngày Mãn Bảo sinh bệnh kia, Tiền thị không rút được ra, nhưng Mãn Bảo vừa khỏi, Tiền thị đã dẫn Chu tứ lang đến thôn Đại Lê một chuyến.

Lúc này mới là làm mai quang minh chính đại, Tiền thị và Trình thị chính thức nói rõ tình hình của hai nhà, xem như chính thức định thân.

Về sau nữa, Chu tứ lang liền có thể thường xuyên đến nhà họ Phương thể hiện.

Chẳng qua bởi vì Chu lão đầu phát giận, nên hắn rút ra được rất ít thời gian, toàn là cách hai ba ngày mới có thể đến thôn Đại Lê một chuyến.

Hoặc là tìm Phương tiểu nương tử đi dạo một chút, hoặc là đến nhà họ Phương làm việc.

Đây là yêu cầu để hiểu rõ con rể hơn, đến nhà vợ làm việc là một trong các khảo sát, cũng là quy củ đã ước định đã thành tục lệ.

Ít nhất trong thôn là như thế.

Chờ nhà họ Phương đủ hiểu Chu tứ lang, gia đình nhà họ Chu xong mới có thể quyết định rốt cuộc có gả con gái cho đối phương không.

Chẳng qua có thể đi đến một bước này, trừ phi biểu hiện nhà họ trai thật sự quá kém cỏi, nếu không thì gần như đều có thể thành công. truyện xuyên nhanh

Khoảng thời gian này mấy huynh đệ nhà họ Chu đều đi sớm về trễ, mà Mãn Bảo lại trầm mê với việc học không thể thoát ra được, cho nên không biết mấy việc này.

Bé cũng không biết rằng những viên kẹo bé vì áy náy mà đưa cho tứ ca ăn cuối cùng đều bị hắn đưa cho Phương tiểu nương tử, trở thành một món ăn vặt ngọt ngào của tứ tẩu tương lai.

Trải qua một tháng khảo sát, nhà họ Phương cuối cùng cũng đồng ý bà mối tới cửa cầu hôn lần thứ hai, chính thức xác định thành công.

Cho nên kế tiếp, nhà họ Chu phải chuẩn bị lễ hỏi tốt, sau đó mới chọn ngày thân.

Chẳng qua Tiền thị tính rồi, cảm thấy xác suất thành thân trước năm mới không lớn, mà năm sau......

Tiền thị nghĩ rồi nói: "Không thể để nàng dâu mới vội vàng xuất giá vào đầu xuân, cho nên theo ý của ta, vẫn là chờ gieo trồng vụ xuân xong lại qua đón dâu, cũng để tiểu nương tử được nghỉ ngơi một chút."

Chu lão đầu gật đầu, "Vậy chọn một ngày trong tháng năm, lúc ấy bận xong vụ xuân rồi, thời tiết cũng mới nóng, nàng dâu mới vào nhà có thể có hai tháng để thích ứng."

Chuyện này tự nhiên là chủ nhà làm chủ, mọi người đều không có ý kiến gì.

Tiền thị truyền lời tới nhà họ Phương thông qua bà mối, Trịnh thị không kìm được nói với Phương đồ tể: "Nhà họ Chu cũng là nhà phúc hậu, tuy rằng Chu tứ lang còn kém chút, nhưng cha mẹ chồng hiểu lý lẽ, ngày tháng sau này của Nhị Nữu cũng có thể tốt hơn."

Phương đồ tể gật đầu, vừa lòng nói: "Lúc trước Nhị Nữu vừa nói nàng vừa ý Chu tứ, ta đã bảo người hỏi thăm qua, cả ba nàng dâu nhà bọn họ, đều không phải vội vàng gả vào trước tết, tất cả đều là sau thu hoạch vụ thu mới gả vào, Nhị Nữu nhà chúng ta là do không kịp ngày đẹp, chẳng qua thời điểm này cũng không quá tệ."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận