Bố Y Quan Đạo - Chương 223: Lại có thêm một chủ ý

Bố Y Quan Đạo

Chương 223: Lại có thêm một chủ ý

Trong phòng vip khách sạn quốc tế ở tầng cao nhất, Triệu Giai Ngọc đang ngồi ngay ngắn trong căn phòng nhỏ, nàng dùng hai tay nâng má rồi lẳng lặng chờ đợi.

Nhân viên phục vụ mở cửa, Ngải Gia sôi nổi tiến vào đầu tiên, khi nhìn thấy Triệu Giai Ngọc thì chợt khựng lại, mồm miệng há hốc. Nàng chưa từng được gặp mặt Triệu Giai Ngọc, nhưng khí thế bùng ra khắp toàn thân người phụ nữ trước mặt làm nàng cảm thấy cực kỳ khẩn trương.

Cùng là phụ nữ nhưng Ngải Gia không ngờ trên đời này lại có một người phụ nữ phong tình như vậy, nàng ngồi đó mà giống như đang ở trên một đám mây làm người ta sinh ra một cảm giác có khoảng cách, không dám khinh thường.

Khi thấy Ngải Gia thì Triệu Giai Ngọc nhướng mày, trái tim Ngải Gia chợt đập mạnh, nàng dùng giọng căng thẳng nói:

- Chị...Chị là bạn của anh trai tôi sao?

Trương Thanh Vân từ phía sau khẽ đẩy lên người Ngải Gia tỏ ý muốn nói nàng đừng đứng chắn trước cửa ra vào, chính hắn thì sắp xếp cho cả nhà Biện Huy Hoàng tiến vào phòng, sau đó hắn quay đầu sang nói với Triệu Giai Ngọc:

- Giám đốc Triệu, đây là giám đốc nhà máy nước giải khát, những vị này là người nhà của chú ấy, đây là Ngải Gia, là em gái của tôi.

Triệu Giai Ngọc giương mắt, Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi chờ đợi người phụ nữ này cau mày. Nào ngờ Triệu Giai Ngọc chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Mời các vị ngồi.

Nụ cười của Triệu Giai Ngọc rất nhạt nhưng khoảnh khắc này làm người ta cảm giác được mùa xuân đang đến, lòng người run lên, sau đó là những cảm giác mê say vô tận.

- Được, được rồi!

Biện Huy Hoàng cũng là người đã từng trải qua sóng gió nhưng khoảnh khắc này cũng có chút căng thẳng, hơn nữa cũng không vì Triệu Giai Ngọc còn quá trẻ mà sinh ra cảm giác khinh thường. Biện Huy Hoàng đã gặp qua rất nhiều người nên chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra cô gái trước mặt không phải người thường, đây chỉ là một loại cảm giác, nhưng loại cảm giác này chưa từng xuất hiện bao giờ.

- Tiểu Ngải, ngồi bên này!

Trương Thanh Vân vẩy tay với Ngải Gia rồi chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh Triệu Giai Ngọc, chính mình thì ngồi dưới tay Ngải Gia, mà ba người nhà Biện Huy Hoàng thì ngồi ở vị trí đối diện.

Ngải Gia rõ ràng có chút căng thẳng rồi lại nhịn không được nhìn về phía Triệu Giai Ngọc, trong lòng nàng cũng đang thầm cân nhắc quan hệ giữa người này và Trương Thanh Vân. Từ khi chị dâu đi đâu không rõ thì Trương Thanh Vân vẫn một mực lẻ loi, người phụ nữ thần tiên này không phải là bạn gái mới của anh trai đấy chứ?

Ngải Gia nghĩ đến đây thì trong lòng rất kích động, nếu chính mình có một người chị dâu như vậy thì bác trai và bác gái không phải vui đến mức nở hoa sao? Chậc chậc, đẹp quá, tốt quá.

Triệu Giai Ngọc bị Ngải Gia nhìn từ đầu đến chân mà cảm thấy có hơi mất tự nhiên, trên mặt cũng có chút ửng hồng, nàng ho khan hai tiếng để giấu cảm xúc:

- Tôi đã cùng nói chuyện với A Sương, khoản đầu tư này tôi và chị ấy sẽ cùng nhau gánh chịu, tôi là người toàn quyền phụ trách, chị ấy nói với anh thế nào?

Trương Thanh Vân gật đầu, Ngải Gia thì mở to mắt nhìn Trương Thanh Vân, A Sương là ai? Chị dâu sao? Chị ấy đang ở nơi nào? Cũng vì vậy mà trong lòng Ngải Gia cảm thấy ngứa ngáy như mèo cào.

- Giám đốc Triệu, đây là danh thiếp của tôi!

Triệu Giai Ngọc nói, nàng dùng động tác ưu nhã đưa một tấm card đến tay Biện Huy Hoàng, sau đó lại nói:

- Công ty tài chính chúng tôi sẽ đầu tư cho chú ba chục triệu, một tuần sau tôi sẽ đến gặp chú một lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì hoàn toàn có thể thông qua.

- Ngoài tài chính thì chúng tôi có thể cung cấp và giúp đỡ về nhân lực và quản lý, tất nhiên điều này cũng cần phải có sự đồng ý của chú.

Biện Huy Hoàng lập tức kinh hoàng đứng dậy, lão dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, không phải là ba chục triệu sao? Lúc này sao lại trở thành bốn chục triệu.

Trương Thanh Vân cũng không rõ tình cảnh bên trong nhưng Triệu Giai Ngọc đã nói sẽ toàn quyền phụ trách thì chắc chắn đã có tính toán. Trương Thanh Vân hắn vẫn còn tin nhân phẩm của Triệu Giai Ngọc, vì vậy hắn nói:

- Chú Biện, tài chính quá ít thì sợ chú không đủ dùng, nhiều tiền sẽ tốt hơn.

Biện Huy Hoàng lập tức xưng vâng mà kích động trong lòng đã bành trướng, trong đầu liên tục tính toán về những vấn đề kinh doanh sắp mở rộng. Trương Thanh Vân cầm lấy menu gọi món ăn, vì Ngải Gia ồn ào muốn ăn cơm tây nên hắn gọi vài món salad, thịt bò tảng, lúc này Triệu Giai Ngọc chợt nhíu mày.

- Giám đốc Triệu, cô gọi món đi!

Trương Thanh Vân giương mắt nói.

Cặp lông mày của Triệu Giai Ngọc cũng hơi giản ra, nàng không từ chối mà tiếp nhận menu rồi bắt đầu gọi món. Đầu tiên là súp, món ăn phụ, món ăn chính, đậu, ốc nhồi thịt...Súp là loại súp tiêu chuẩn hành tây, món ăn phụ là cá ngừ đại dương, món chính là thịt bò nướng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hai tháng tiền lương đấy nhé. Lúc này trong lòng thầm hối hận, có lẽ trước nay Triệu Giai Ngọc chưa từng hối hận vì khoản tiền dùng cho việc ăn uống, nhưng mình thì lại quá nghèo.

Biện Huy Hoàng cũng là người biết điều, lão nhìn những món ăn kiểu cách mà trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ. Thế này thì chính lão phải trả mới được, nếu không bắt bí thư Trương bỏ tiền thì có lẽ chẳng thể đảm đương được.

Chỉ có Ngải Gia không tim không phổi là cảm thấy rất mới lạ, sau khi món ăn được đưa lên thì cũng vội học tập theo thao tác của Triệu Giai Ngọc. Nhưng cơm tây có rất nhiều quy củ, nàng sao có thể hiểu? Đây là lần đầu tiên dùng cơm tây nên dao nĩa rất lộn xộn, Trương Thanh Vân thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên hắn cảm thấy đau nhói dưới chân, hắn cúi đầu thì thấy Triệu Giai Ngọc dùng giày cao gót giẫm lên chân mình, người phụ nữ này đúng là thích giẫm chân người. Khi hắn quay đầu thì nhìn thấy Triệu Giai Ngọc đang mỉm cười với Ngải Gia, hai người bắt đầu nói chuyện.

Trương Thanh Vân lúc này mới được mở rộng tầm mắt, trước đây hắn không ngờ Triệu Giai Ngọc là người uyển chuyển như vậy, nàng dạy Ngải Gia dùng cơm tây mà làm người khác không sinh ra cảm giác xấu hổ. Xem ra những hiểu biết của hắn về Triệu Giai Ngọc vẫn còn quá ít.

Mà Ngải Gia lại giống như được sủng ái mà kinh hoàng, nàng trước nay vốn là một cô gái hòa đồng, cũng vì vậy mà một lát sau hai người đã rất hòa hợp.

Khi Triệu Giai Ngọc hỏi nàng lúc này vẫn còn đang nghỉ hè, sao lại đến Thành Đô thì Ngải Gia chợt cười hì hì nói:

- Hì hì, cố ý đến sớm vài ngày để kịp buổi biểu diễn của Lăng Tuyết Phi. Đúng rồi, chị có thích Lăng Tuyết Phi không?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt biến đổi, nàng dùng khăn giấy lau khóe miệng rất ưu nhã, Trương Thanh Vân thì tìm Biện Huy Hoàng nói chuyện để che giấu nổi xấu hổ của mình. Ngải Gia đúng là chuyên gây chuyện, không nhắc đến người nào khác mà nhè ngay vào Lăng Tuyết Phi. Nếu Triệu Giai Ngọc mà kiểm tra chuyện này và nói với A Sương thì không phải làm người ta xấu hổ sao?

- Biện Hoa, ngày mai theo em đi xếp hàng mua vé!

Ngải Gia lập tức lầm bầm một câu:

- Cũng không biết còn vé hay không, vé rất căng, ngày hôm qua đến đây rồi thì tốt.

- Muốn tìm vé thì có thể tìm anh trai kìa, anh ấy có thể lấy được vé vip, hơn nữa lại là miễn phí.

Triệu Giai Ngọc đột nhiên nó ra một câu, vẻ mặt hồi phục lại vẻ bình thản như xưa, lạnh băng băng.

Gương mặt Trương Thanh Vân chợt ửng hồng không hiểu nguyên nhân, Ngải Gia muốn vé thì tôi sẽ nghĩ biện pháp, cần cô phải nói sao? Ngải Gia rõ ràng không hiểu rõ ẩn ý của Triệu Giai Ngọc, nàng ngây người ra một lúc rồi ánh mắt sáng lên:

- Anh, có phải vậy không? Tốt quá, tốt quá, cũng không biết anh có biện pháp hay như vậy.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân ho khan nói:

- Ăn cơm, ăn cơm thôi.

Ngải Gia đang định nói thêm thì chợt khựng lại, khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt cho lắm thì biết mình nói sai ở chỗ nào, vì vậy thè lưỡi mà không dám nói thêm.

- Tút, tút!

Điện thoại Trương Thanh Vân lại vang lên, hắn lấy ra xem, "yêu trong đơn phương", Lăng Tuyết Phi. Lúc này thiếu chút nữa hắn đã hôn mê bất tỉnh, thật sự nói đến là đến sao?

- À, mọi người cứ dùng cơm, tôi ra ngoài nhận điện thoại.

Trương Thanh Vân nói, hắn cố gắng làm cho vẻ mặt mình trở nên bình thản, sau đó đi ra ngoài.

- Chào em, có chuyện gì vậy?

Trương Thanh Vân nói.

- À, điều này...Em có quấy rầy anh không?

Trong điện thoại vang lên giọng điệu ngây ngốc của Lăng Tuyết Phi.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn cũng ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình có chút không đúng. Hắn chợt nghĩ mình và Lăng Tuyết Phi rõ ràng không có gì, cớ sao phải bị Triệu Giai Ngọc ảnh hưởng? Như vậy không phải tình ngay lý gian à? Vì vậy lúc này trong lòng hắn đã thông suốt, hắn cười nói:

- Sao vậy, tôi nghiêm túc một chút thì em đã căng thẳng rồi sao? Năng lực tâm lý của em cũng cần phải xem xét lại.

- Khách khách!

Lăng Tuyết Phi cười khanh khách, trong lòng cũng buông lỏng, nàng nói:

- Ngày hôm đó không phải anh sẽ nói liên lạc với em sau sao? Vì sao mỗi lần đều là em chủ động gọi điện thoại thế này?

- Tôi rất bận, em thì rảnh rỗi, tôi phải giải làm sao để một tiểu thư như em có thể hiểu đây? Hôm nào đó tôi rảnh có lẽ sẽ gọi điện làm phiền em cả ngày, phiền chết người.

Trương Thanh Vân nói.

Lăng Tuyết Phi lại tiếp tục nở nụ cười, nàng nói:

- Em sẽ hầu anh nói chuyện cả ngày, đúng rồi, anh không hỏi em đến Thành Đô làm gì sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trương Thanh Vân cười:

- Còn phải hỏi nữa sao? Tôi cũng đang định hỏi em có vé không? Chẳng biết Lăng tiểu thư có quan tâm đến một fan cuồng này hay không?

- Tất nhiên, tất nhiên rồi!

Lăng Tuyết Phi lập tức nói, tâm tình của nàng cũng đột nhiên trở nên rất tốt, cũng hẹn ngày giao vé đến văn phòng Trương Thanh Vân, có lẽ là chiều ngày mai sẽ đến.

Sau đó hai người hàn huyên thêm vài câu, Trương Thanh Vân nói lúc này đang dùng cơm với khách, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện, rõ ràng có thể thấy Lăng Tuyết Phi còn chưa thỏa mãn.

Trương Thanh Vân quay về phòng vip, hắn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Triệu Giai Ngọc thì khác, nàng đang uống cà phê.

- Chú Biện, chú có biết vụ việc ẩu đả ở huyện Ung Bình không?

Trương Thanh Vân nói, hắn biết rõ Triệu Giai Ngọc rất quen thuộc mối quan hệ giữa mình và Lăng Tuyết Phi, cũng vì Ngải Gia biểu lộ ra sự sùng bái với Lăng Tuyết Phi nên mới thừa cơ hội đưa ra chủ đề trầm trọng.

Quả nhiên khi Trương Thanh Vân nhắc đến vấn đề này thì tình hình lập tức biến đổi.

Biện Huy Hoàng thở dài một hơi nói:

- Thế nào lại không biết? Ba người chết, gần trăm người bị thương, tình cảnh rất thảm thiết. Mối thù giữa huyện Ung Bình và huyện Tang Chương đang ngày càng căng thẳng.

- Bí thư Lệ bị miễn chức!

Trương Thanh Vân nói:

- Vào lúc ban đầu chính Lệ Cương là người đã nâng đỡ tôi, nếu không có hắn thì không có Trương Thanh Vân vào lúc này.

Trương Thanh Vân nói xong thì trong lòng khẽ động, hắn phát hiện ra mình nói một câu đã lôi lên cả gốc rễ. Hắn và Lệ Cương chuyển đổi từ thân mật trở thành kẻ thù, trước đây hắn lại cảm thấy từ quan tâm trở nên chán ghét, chưa có lúc nào cảm kích Lệ Cương.

Nhưng khi Trương Thanh Vân nghĩ lại thì thấy chính mình bị lương tâm che mắt, Lệ Cương dù có không phải thì hắn là người đầu tiên nâng đỡ mình, vì Lệ Cương nâng đỡ và tán thưởng thì chính mình mới có cơ hội bộc lộ tài năng ở huyện Ung Bình, sau đó mới có hàng loạt cơ hội và gặp mặt các nhân vật quan trọng.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng trở nên buồn bã, trong đầu hắn nhớ lại rất nhiều người, Vũ Đức Chi, Hoàng Tung Sơn, Vương Bình, Lưu Vạn Hà. Những người này đều là đối thủ của hắn nhưng rõ ràng là tri kỷ khó tìm, hắn đi lên thì sóng gió cũng qua, những người này có ấn tượng sâu nhất, có ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn.

Khoảnh khắc này hắn mới biết rõ vì sao chính mình thấy Vũ Đức Chi sắp tiến thêm một bước thì không chút vui vẻ, thì ra trong lòng hắn vẫn còn rất biết ơn một người.

Trương Thanh Vân nhớ mình đã từng xem qua bộ phim "Vương Triều Khanh Hi", không phải Khang Hi cũng phải nâng cốc cho kẻ địch của mình sao? Trương Thanh Vân không nghĩ rằng chính mình có thể sóng vai cùng Khanh HI.

Nhưng khi Trương Thanh Vân nhớ đến tình cảnh đó thì có chút cộng minh, hắn quay đầu lại xem xét những tranh đấu trong Ung Bình, rõ ràng tất cả đã trôi qua. Lúc đó hắn còn thiếu chút nữa đã nhìn không rõ, rơi vào tình cảnh khó kiềm chế, suýt nữa đã trở thành đại họa, đi trên con đường không đường về.

Trương Thanh Vân hắn đã tiến bộ rất nhiều, hắn cảm thấy điều này rất rõ ràng. Lãnh đạo không những có quyền thế mà còn có trí tuệ và ánh mắt, lần đầu tiên Trương Thanh Vân phát hiện ra trí tuệ của mình đã mở rộng, tầm mắt cũng cao hơn, trí tuệ rộng mà tầm mắt rộng cũng đã là quá đủ.

Trương Thanh Vân lại nghĩ đến câu nói "Không nên xem nhẹ chính mình" của chủ tịch tỉnh Vi Trung Quốc, đột nhiên hắn chợt hiểu thêm sâu và có sự cộng minh.

Khi nghĩ đến vụ việc ẩu đả ở Ung Bình thì rõ ràng khó thể nói hết vấn đề, lúc này Trương Thanh Vân cũng đột nhiên có một nguyện vọng, nếu tổ chức có thể sắp xếp hắn xuống Ung Bình nhận chức chủ tịch và bí thư thì rất tốt. Hắn đã hoàn toàn có thể trở thành người nắm quyền một phương, có thể nắm chắc dân chúng.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết loại khả năng này có thể nói là xa vời. Lệ Cương lúc này đang đầy trời u ám, tổ chức sắp xếp hắn làm thư ký trưởng thị ủy Vũ Đức cũng rất đáng coi trọng.

Một bữa cơm mất hơn hai giờ, sau đó Trương Thanh Vân chuẩn bị đi tính tiền lại bị nhân viên phục vụ giữ lại, nói rằng Triệu tiểu thư đã tính trước từ lâu. Trương Thanh Vân chợt ngẩn người, khi trở về thì thấy Triệu Giai Ngọc và mấy người Ngải Gia đã đi xuống thang máy.

Khi đi xuống dưới lầu thì Trương Thanh Vân phát hiện mấy người Ngải Gia đã không còn bóng dáng, chỉ có Triệu Giai Ngọc đang lẳng lặng chờ đợi ở đại đường, hắn tiến lên nói:

- Ngải Gia không ở cùng một chỗ với cô sao?

- Tôi đã bắt xe đưa bọn họ trở về.

Triệu Giai Ngọc thản nhiên, ánh mắt nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân làm da đầu hắn run lên. Hắn thầm mắng mình thật ngu ngốc, ngày đó chính mình hứa với nàng làm gì, chọc vào vị bồ tát này, bây giờ người ta bắt đầu quấn lấy mình.

- Lên xe đi, chúng ta đi dạo một vòng quanh bờ Thanh Giang.

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc chợt ngẩn ngơ, Trương Thanh Vân vội vàng đi ra ngoài mà trong lòng thầm nghĩ đối sách. Phải làm sao mới cắt đuôi Triệu Giai Ngọc đây?

Lúc này đã là giữa hè, đêm xuống bên bờ Thanh Giang khá mát mẻ, nước sông róc rách, sóng vỗ rì rào. Đây là địa điểm tuyệt vời nhất để dân chúng Thành Đô ra đi dạo vào buổi tối, Trương Thanh Vân lái xe trên đường lớn ven sông mà tâm tình dần buông lỏng.

Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ đến ngày đó gặp Nghê Thu Nguyệt, lại liên tưởng đến một đêm ân ái mặn nồng mà thân thể không khỏi nóng lên. Nghê Thu Nguyệt ơi là Nghê Thu Nguyệt, tất cả cũng chỉ vì người phụ nữ yêu nghiệt này hại mình khổ sở.

Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man lại nhớ đến Triệu Giai Ngọc, đầu chợt đau nhức. Hắn quen biết rất ít người họ Triệu, chẳng qua chỉ là hai anh em nhà họ Triệu, Triệu Giai Ngọc cũng là một người khá phiền toái, phải làm sao để nàng tin đây?

Ngoài hai anh em nhà họ Triệu thì mình còn biết ai? À, còn có một người, đúng rồi, Triệu lão tướng quân. Vừa nghĩ đến Triệu lão tướng quân thì trong lòng Trương Thanh Vân có chút ấm áp, Tằng Văn Chính Công Gia Thư quả nhiên là kỳ thư, chính hắn được rất nhiều lợi ích.

Trương Thanh Vân giật nẩy mình rồi quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc đang ngồi ở ghế lái phụ, hắn phát hiện ra Triệu Giai Ngọc đang nhìn mình, vì vậy vội hỏi:

- Thế nào? Tối đi dạo bên dòng Thanh Giang có cảm thấy thoải mái không?

- Ừ!

Triệu Giai Ngọc chỉ ừ một tiếng mà không nói thêm điều gì, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng:

- Lời nói lần trước ở biệt thự Thanh Giang, anh đã quên rồi à?

- Nói cái gì? Tôi nhớ lần đó đến biệt thự Thanh Giang nói rất nhiều điều.

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc nhướng mày, nàng dùng ánh mắt không chút tốt lành nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng rất bất mãn. Một lúc lâu sau nàng mới nói:

- Nếu anh không giữ chữ tín thì từ nay về sau sẽ không tin lời anh nữa.

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã uất nghẹn, không ngờ Triệu Giai Ngọc lại nói một câu như vậy. Khi hắn quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc không chút thay đổi nhưng giọng điệu thì rất chuyên chú, hai đầu lông mày có chút ảm đạm, tất nhiên đang cưỡng ép để không phải tức giận.

Trương Thanh Vân chợt run lên, khoảnh khắc này đã hiểu vừa rồi là câu nói bất đắc dĩ của Triệu Giai Ngọc, những lời vừa rồi cũng xem như đang cầu người. Nhưng tính tình nàng cao ngạo, cũng không muốn chính thức cầu người trợ giúp, vì vậy mới nói ra lời không có ý nghĩa như vậy.

Trong lòng Trương Thanh Vân có một loại cảm giác kỳ quái, hắn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ, điều này làm cho trong lòng hắn chợt mềm nhũn. Thầm nghĩ trước nay cũng không được tốt như mình tưởng tượng, khuê nữ ra ngoài kinh doanh lập nghiệp, không có cha, nàng phải tiếp nhận bao nhiêu áp lực?

Trương Thanh Vân không biết cách sinh hoạt của đại gia tộc, cũng không có những trải nghiệm cùng loại, nhưng Trương Thanh Vân cũng từ trong sách vở mà biết được con gái của hoàng đế cũng có phiền não, đều có những điều không thể chịu đựng được, huống hồ là Triệu Giai Ngọc?

- Thật ra chuyện này cũng không phải khó giải quyết như như vậy, có một người có thể giúp cô, đó chính là ông nội cô.

Trương Thanh Vân nói.

Ánh mắt Triệu Giai Ngọc chợt sáng rực lên, nhưng sau đó lại ảm đạm, một lúc lâu sau mới nói:

- Ông nội đã từng nói sẽ không quan tâm đến chuyện con cháu dựng vợ gả chồng, đồng thời cũng không được làm ông náo loạn, tôi...Tôi là ngoại lệ được sao?

Trương Thanh Vân chậm rãi dừng xe bên cạnh đường, hắn tháo dây an toàn rồi nói:

- Xuống xe thôi, chúng ta xuống ngắm dòng Thanh Giang.

Trương Thanh Vân xuống xe rồi lẳng lặng nhìn dòng Thanh Giang cuồn cuộn sóng, dưới anh đèn màu trong thành phố, dòng Thanh Giang bùng lên những luồng hào quang chói mắt. Triệu Giai Ngọc đứng bên cạnh hắn mà không nói một lời.

Lúc này Trương Thanh Vân đang đấu tranh rất dữ dội trong lòng, có một câu mãi chôn dấu mà không dám nói. Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới nói:

- Thật ra tôi biết rõ anh không thể giúp tôi, nhưng tôi...Tôi thật sự biết tìm ai đây? Tôi không có bạn bè.

Triệu Giai Ngọc nói rất đứt quảng, giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng cũng không thể nghe rõ. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn quay đầu nhìn thì thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc trước sau vẫn bình thản, hắn lắc đầu.

Sau khi nhìn kỹ thì quả thật Triệu Giai Ngọc không rơi lệ, Trương Thanh Vân đã có quan hệ với nàng từ rất lâu, hắn biết rõ với tính cách của nàng thì tuyệt đối không rơi lệ vào những lúc thế này. Nhưng khoảnh khắc vừa rồi hắn đã cảm nhận được nước mắt của nàng, loại cảm giác này vô cùng chân thực, giống như có thể thấy được tận mắt, việc này là sao? Mình và nàng chẳng lẽ lại có cảm ứng?

- Tìm Triệu lão tướng quân đi, cô nói cho ông cụ biết, cô không còn cha, chỉ còn lại ông nội, cô hiểu rõ ý của tôi chứ?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới dùng giọng khó khăn nói ra những lời này, hắn lại nhìn về phía dòng Thanh Giang, gió sông thổi tới, hắn phát hiện ra hốc mắt của mình hơi ươn ướt.

Trương Thanh Vân hắn đồng tình với Triệu Giai Ngọc sao? Hắn cảm thấy điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận