Bố Y Quan Đạo - Chương 570: Ân cần dạy bảo

Bố Y Quan Đạo

Chương 570: Ân cần dạy bảo

Tin tức Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường cùng dùng cơm ở cục tổ chức trung ương được truyền ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức vượt xa dự đoán của Trương Thanh Vân. Những ngày gần đây hầu như tất cả người quen đều gọi điện đến hỏi thăm tình hình.

Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường gần như bằng tuổi nhau, cấp bậc giống nhau, đều là cán bộ trẻ tài giỏi, chỉ cần hai người này có tin tức gì liên quan đều hấp dẫn ánh mắt người khác. Hơn nữa bây giờ hai người lại cùng nhau ăn cơm trưa, vì vậy rất nhiều người phải triển khai ý nghĩ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Khoảng thời gian trước Trương Thanh Vân vạch ra sai trái trong kêu gọi đầu tư ở Thiết Mã và kéo Cao Cát Tường xuống ngựa, dù cũng không phải lấy việc ép người nhưng kết quả giữa hai người là thế nào thì ai cũng hiểu. Bây giờ hai kẻ đối đầu cùng ngồi dùng cơm trưa, hơn nữa còn là căn tin ở cục tổ chức trung ương, ý nghĩa này là gì?

Cục tổ chức trung ương là nơi quá nhạy cảm, hai người ở đây không thể không làm người ta phải liên tưởng. Tất cả mọi người đều nắm chắc hai người nắm tay vì cục tổ chức trung ương, tổ chức ra mặt hàn gắn tình cảm giữa cả hai, tất nhiên hy vọng cả hai xóa bỏ hiềm khích.

Dù đối với Trương Thanh Vân hay là Cao Cát Tường thì sự việc lần nà cũng tuyệt đối là vinh quang, đồng thời còn thể hiện được sự coi trọng của tổ chức. Cán bộ cấp trưởng phòng ở cả nước có bao nhiêu, phải nói là vô số.

Nhưng cán bộ cấp trưởng phòng được cục tổ chức trung ương coi trọng như vậy thì sợ rằng chỉ có hai người này mà thôi, vì vậy người khác vừa cảm thán vừa ghen ghét. Cảm thán vì cả hai còn quá trẻ, ghen ghét vì chính mình không có được cơ hội như vậy.

Mà những cảm xúc cảm thán và ghen ghét lại tạo thành lợi ích cho Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường, sau khi Trương Thanh Vân được nhận nhiều lời khen ngợi thì tổ chức chính thức ra mặt bảo vệ, đây là một tin tức quan trọng.

Trước kia Trương Thanh Vân tạo ra ấn tượng cho mọi người về một cán bộ bò từ cơ sở thấp nhất lên cao cấp, còn những phương diện khác thì giữ kín như bưng, thực tế hắn và Triệu gia quan hệ thế nào luôn làm người ta hoang mang. Mà hắn bây giờ đã đi đến vị trí hiện tại, ngoài làm người khác tán thưởng và kinh ngạc thì biết rất ít những tình hình cụ thể khác.

Dưới tình huống này mà được điều động thì vấn đề cán bộ phát triển tương đối có lợi, người trong quan trường khi đến một vị trí tương đối cao thì ai đi lên, ai sẽ đứng yên bất động đều được người ta nhìn thấy rất rõ ràng. Cán bộ phát triển dưới tình huống trong suốt như Trương Thanh Vân rất nhanh sẽ bị người đố kỵ.

Mà bây giờ cục tổ chức trung ương đã chính thức ra mặt nhận hắn làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, thời cơ đúng lúc, chẳng khác nào cho hắn một xuất thân cực kỳ thuận lợi. Sau này Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ có một con dấu trọng điểm bồi dưỡng, người khác không còn gì phải nghi ngờ về lý lịch của hắn, đồng thời cũng có sự trợ giúp rất lớn đối với phương diện đoàn kết cán bộ, chú ý đại cục, những cán bộ có nguyên tắc sẽ có sự trợ giúp, cũng coi như cống hiến chút sức lực bồi bổ nhân tài. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không quá mức xem xét cẩn thận như vậy, trong lòng hắn có một quan điểm, đó chính là trước kia minh rất để ý đến sự phát triển của Cao Cát Tường và Quách Vũ, chủ yếu là cảm thán bọn họ có điều kiện tốt. Bây giờ mình đã xếp thành hàng với bọn họ, đây là một sự ủng hộ làm cho lòng tự tin tăng lên độ cao mới.

Trương Thanh Vân cảm thấy một thành tựu trước nay chưa từng có, chính mình là một người từ tầng thấp nhất bò lên, đi đến vị trí hiện tại đã trở thành cán bộ được bồi dưỡng trọng điểm. Phần vinh hạng này làm hắn không dám tưởng tượng, xó núi Ung Bình có quá xa với cục tổ chức trung ương sao? Đúng là cách xa trăm ngàn dặm.

Nhưng khoảng cách này bây giờ đã không còn tồn tại, Trương Thanh Vân cảm thấy chưa bao giờ tốt đẹp như lúc này, cũng chưa bao giờ có sự tự tin như lúc này.

Bí thư Giang Nam Chiêm Giang Huy tiến vào thủ đô dự họp, lão ngủ lại ở khách sạn thủ đô. Trương Thanh Vân nghe được tin tức này thì lập tức tiến đến khách sạn thủ đô, hắn ở khách sạn đợi hơn hai giờ, cuối cùng Mã Bân mới gọi hắn vào gặp bí thư.

Chiêm Giang Huy ở tầng trệt, bên dưới có cảnh sát bảo vệ, người bình thường không có sự chứng minh thân phận tuyệt đối không được phép đi vào. Khách sạn thủ đô thường là nơi ra vào của tầng lớp quyền quý, vì vậy đám bảo vệ trong khách sạn thường có ánh mắt quan sát rất phong phú, nếu anh không có thân phận đặc biệt thì rất khó bước qua cổng.

Trương Thanh Vân gặp Chiêm Giang Huy ở phòng khách, khi hắn tiến vào thì nhân viên đang bóp vai cho Chiêm Giang Huy, ghế sa lông tạm thời hạ xuống, Chiêm Giang Huy nằm bên trên.

- Bí thư bệnh cũ tái phát, xương khớp mỏi mệt, từ lúc đến đây đều phải tiếp khách, bây giờ rất mệt mỏi, tốt nhất anh nói ít thôi.

Mã Bân khẽ nói với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nghiêm mặt chào:

- Chào bí thư!

- Ừ, đến rồi à?

Chiêm Giang Huy dùng giọng mơ hồ nói:

- Hai người các anh to nhỏ gì thế? Có phải thấy ông lão như tôi tiếp khách không hợp cách không? Hay là có những suy nghĩ quỷ quái gì khác?

Trương Thanh Vân và Mã Bân đưa mắt nhìn nhau, Trương Thanh Vân bĩu môi làm Mã Bân phải nhướng mày, rõ ràng bất mãn với đối phương vì không hành động vào lúc mấu chốt. Nhưng Mã Bân trầm ngâm một chút rồi cũng phải mở miệng nói:

- Bí thư, hôm nay anh quá mệt mỏi...

- Ừ, có một chút, Thanh Vân cậu dùng cơm chưa? Tiểu Mã gọi thêm một phần cơm công tác, để bọn họ đưa vào phòng, tôi thích ăn cơm công tác ở chỗ này. Ba mươi năm trước chúng tôi đến đây họp thì điều kiện kinh tế còn kém, ôi, ôi...

Chiêm Giang Huy nói, mới được một nửa thì kêu lên hai tiếng, điều này làm nhân viên mát xa sợ đến mức phải hiểu rõ nguyên nhân.

- Tiếp tục, cứ tiếp tục đi, chỗ đó hơi đau, cần phải xoa bóp để đả thông khí huyết.

Sau khi trải qua tình cảnh như vậy thì Chiêm Giang Huy không nói thêm, mà Mã Bân muốn khuyên cũng không tiện mở miệng. Một lúc lâu sau Mã Bân liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi lắc đầu, bí thư không xem cục trưởng Trương là người ngoài, mình còn biện pháp nào nữa đây? Hắn chỉ hy vọng cục trưởng Trương chú ý một chút, không cần đàm luận quá lâu, bí thư Chiêm đến thủ đô còn phải gặp nhiều khách quý, tình hình thân thể là rất quan trọng.

Dưới tình huống này Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được sự mệt mỏi của Chiêm Giang Huy, là một người trông coi một tỉnh giống như đại tướng nắm giữ vài trăm ngàn quân, nghĩ lại cũng thấy câu nói ngày chạy ngàn dặm vẫn chưa đủ.

Vì vậy mà trong lòng Trương Thanh Vân chợt có chút cảm động, bí thư Chiêm đến thủ đô, trong lúc quan trọng còn gọi chính mình đến gặp, như vậy đã nói rõ lão coi trọng mình, chính mình có đức hạnh gì để được coi trọng như vậy?

- Thanh Vân, lần trước chuyện xảy ra ở Thiết Mã xem như cậu nhân họa đắc phúc, nhưng điều này cũng phải tiếp nhận sự giáo dục sâu sắc, sau này nhiều lần đi đường phải nhấc chân xem xét, không cần phải mạo hiểm. Phương diện này cậu biết còn ít, cũng là điều mà tôi lo lắng, đúng là tính tình giống hệt như anh Hoàng, tôi nghe nói cậu còn cãi nhau với cả chủ nhiệm Hùng phải không?

Chiêm Giang Huy đột nhiên nói, vì nhân viên mát xa ngăn cản nên Trương Thanh Vân không thấy rõ mặt lão.

- Điều này...Bí thư nói như vậy tất nhiên cháu sẽ khắc ghi vào trong lòng, nhưng còn chuyện khắc khẩu với chủ nhiệm Hùng ngày trước, lúc đó cháu lỗ mãng!

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt có chút xấu hổ, đôi khi hắn nghĩ lại và cảm thấy mình ứng xử quá kém.

Chiêm Giang Huy cười cười, cũng tương đối hài lòng với câu trả lời của Trương Thanh Vân. Đối với lão thì thanh niên phải có mười phần phấn chấn tinh thần, không thể quá bảo thủ, nhưng có những thứ bắt buộc phải học, làm lãnh đạo cũng không thể dung túng cho cấp dưới làm bậy.

Không những dung túng mà phải rèn cho vào đúng quy củ.

Nhưng cán bộ thanh niên phạm phải sai lầm thì thường được tha thứ, nếu bên dưới tạo thành lỗ hổng thì chỉ cần đáng giá, làm lãnh đạo sẽ bao che khuyết điểm. Những thứ này chỉ có thể xem mà không thể truyền, trên quan trường tất nhiên có những thứ khó thể nói thẳng ra được.

Những gì muốn nói thì phải nói, những gì muốn ngộ thì phải cảm ngộ, biểu hiện của Trương Thanh Vân ở phương diện này làm hai mắt người khác phải tỏa sáng.

- Điều này...Còn vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện, tôi nghe nói tổ chức có ý muốn đưa cậu đến nhận chức bí thư thị ủy Tuyền Thành tỉnh Lỗ Tây đang loạn thành một mớ bòng bong thay cho Cao Cát Tường phải không?

Chiêm Giang Huy nói.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn không biết nên trả lời thế nào cho phải. Vốn theo lời của hắn thì chính mình có nên đi theo con đường của Cao Cát Tường đang chừa lại hay không? Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Chiêm Giang Huy nói chuyện cay nghiệt, người ta nói Tuyền Thành cũng không tệ lắm, nhưng Chiêm Giang Huy lại nói đây là mớ bòng bong, xem ra ánh mắt của lão bình thường là quá cao.

- Đối với Lỗ Tây thì tôi không hy vọng cậu đi qua, tôi cũng tin tổ chức cũng sẽ không ném cậu sang bên kia. Với kinh nghiệm của tôi thì cậu có thể sẽ phải chiến đấu một mình, cậu có thể sẽ lên phía bắc hoặc phía đông. Hai phương hướng này đều là những nơi rối rắm, mà cái cậu thiếu chính là kinh nghiệm xử lý đại cục như vậy.

Chiêm Giang Huy dùng giọng ôn hòa nói.

Trương Thanh Vân nghe rất cẩn thận, hắn không bỏ sót chữ nào, Chiêm Giang Huy là người thế nào? Với một người kinh nghiệm như vậy mà tuyên bố thì bình thường có bao người được nghe? Trương Thanh Vân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ chiến đấu một mình, Chiêm Giang Huy tỏ ý Trương Thanh Vân sẽ được tổ chức ném vào trong các địa phương tập trung những phe phái ở phương bắc hoặc phương đông.

Trương Thanh Vân hoàn toàn không có căn cơ gì ở những địa phương kia, hơn nữa phía bắc và phía đông đều là những phe phái ẩn giấu, phân tán và có sức sống. Vài người tạo thành một ngọn núi nhỏ, vài ngọn núi nhỏ thành một ngọn núi lớn, quan hệ rắc rối phức tạp, các loại quan hệ căng cứng, không giống những phe phái lộ rõ ở Giang Nam, những khúc mắc khá rõ ràng, nếu quả thật phải xuống những địa phương như vậy thì rõ ràng là khảo nghiệm mới.

- Được rồi, được rồi, không cần xoa bóp nữa, như vậy là tốt rồi.

Chiêm Giang Huy nói, lão trực tiếp kéo Trương Thanh Vân từ trong suy nghĩ về sự thật. Tình cảnh này không tốt để xem xét, hôm nay bí thư Chiêm trong lúc vội vàng vẫn tiếp kiến Trương Thanh Vân, điều này là rất đáng quý. Dựa vào tuyên bố của một người nhiều năm kinh nghiệm thì hắn nắm chắc sẽ rút ra được những bài học tốt, vấn đề tiêu hóa cho rõ ràng thì trở về từ từ xem xét sau.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận