Bố Y Quan Đạo - Chương 721: Áp lực nặng nề (2)

Bố Y Quan Đạo

Chương 721: Áp lực nặng nề (2)

Hai quận này đang rơi vào tình cảnh đâm lao phải theo lao, căn bản khó tìm ra biện pháp thích hợp, nếu cứ để tình cảnh tiếp diễn thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Lần này kêu oan lên thủ đô rất có thể là dân chúng hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, thời gian lúc này đã không còn đợi người, nếu chậm chạp trong quá trình tìm đường cho dân thì ai có thể đảm bảo tính mạng cho người ta?

Trương Thanh Vân vừa suy nghĩ vân đề vừa đi vào phòng vệ sinh, hắn dùng nước lạnh rửa mặt, khi ngẩng đầu lên thì dùng sức lắc đầu. Dưới áp lực quá lớn thì Trương Thanh Vân phát hiện ra râu tóc mình tua tủa, hốc mắt thâm quầng. Trước nay khi công tác vẫn thường phải chịu đựng sự châm chọc của người khác, đôi khi nghĩ lại thì cảm thấy mình đúng là quá nể người.

- Bí thư, khách từ Cảng Thành đã đến, đang ở phòng chờ.

Lưu Bằng tiến vào dùng giọng cung kính nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức khôi phục lại như thường, hắn nói:

- Đưa người này vào phòng khách, tôi sẽ ra ngay. À, cậu đi xem xét lịch trình, tìm hiểu tình huống tối nay, sắp xếp xong chúng ta sẽ đi dùng cơm.

Lưu Bằng lên tiếng rồi rời khỏi, Trương Thanh Vân rửa mặt cạo râu, sau khi đi ra phòng khách thì thấy ba người, ba người này gặp mặt Trương Thanh Vân thì đứng dậy nói:

- Chào bí thư Trương!

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn ba người trước mặt. Ngoài Chu Hà Dương thì còn có Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành, Trương Thanh Vân nói:

- Thế nào? Hai anh cũng đến à? Cũng họp sao?

- Không, không phải! Chúng tôi từ Cảng Thành đến thăm anh, để nói một chút...

Vạn Chính Trị nói, hắn nói được một nửa thì vẻ mặt uể oải, câu nói tiếp theo khó nên lời.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn vung tay để ba người ngồi xuống. Lúc này Lưu Bằng cũng đến nói cơm nước đã thỏa đáng, Trương Thanh Vân nói:

- Thế này đi, chúng ta dùng cơm trước, có một số việc phải vừa ăn vừa nói chuyện. Đúng rồi, đây là Lưu Bằng, là thư ký của tôi, các anh ra mắt nhau đi.

Lưu Bằng vội vàng cùng chào hỏi đám người Chu Hà Dương, sau khi nói xong những câu khách sáo thì mọi người cùng nhau đến nhà hàng.

- Anh Vạn, có chuyện gì xảy ra? Anh nói rõ tình huống quận Hoàng Lăng cho tôi xem.

Trên bàn cơm, Trương Thanh Vân cũng không uống rượu, khi dùng cơm thì mở miệng hỏi Vạn Chính Trị.

Vạn Chính Trị thở dài một hơi nói:

- Vẫn là vấn đề về đất đai, năm xưa anh ở Cảng Thành cũng đã từng có vấn đề tương tự xảy ra, nhưng sau khi anh đi thì khối công tác này nắm không nghiêm, xảy ra tình cảnh nóng vội, náo loạn đến cục diện này cũng làm người ta...

Trương Thanh Vân mở miệng mà không nói lời nào, vẻ mặt rất khó coi. Hắn tưởng rằng đây chỉ là sự cố bất ngờ, không ngờ nghe lời Vạn Chính Trị thì rõ ràng trước đó đã loạn, như vậy trong lòng hắn nào có dễ chịu?

- Kết quả xử lý thế nào? Xảy ra vấn đề phải trách đảng ủy chính quyền quận Hoàng Lăng, có trách nhiệm của anh sao?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới tiếp tục.

Vạn Chính Trị không lên tiếng, vẻ mặt có chút cổ quái. Trương Thanh Vân lại cau mày, Chu Hà Dương vội nói:

- Sự cố lần này đã làm cho nhóm bí thư Tả liên lụy khá nhiều, đã tiến hành công tác điều động, đồng thời cũng vì vấn đề này mà bí thư Nhâm quyết định điều chỉnh ban ngành khối xây dựng. Trưởng phòng Vạn điều động lên làm phó chủ tịch đã được xác định, mà hướng đi của trưởng phòng Lý vẫn còn chưa xác định được.

- Sao?

Lông mày Trương Thanh Vân chợt dựng lên, Vạn Chính Trị lại nói;

- Bí thư Trương, tôi rất xấu hổ đã không hoàn thành công tác mà anh giao phó. Tôi vừa rời khỏi hệ thống xây dựng thì chắc chắn quy hoạch quận Hoàng Lăng sẽ cải biến, đến lúc đó...

Vạn Chính Trị nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã vung tay ngăn lại, trong đầu bùng lên nhiều ý nghĩ. Nhâm Gia Niên ra tay không chậm, đến Cảng Thành một khoảng thời gian mà rửa trôi tất cả. Vạn Chính Trị được đề bạt, đám người Lý Liên Thành bị điều đi, phương hướng xây dựng thay đổi.

Nhưng lúc này trong đầu Trương Thanh Vân lại có thêm ý nghĩ, đó chính là chuyện Nhâm Gia Niên phủ nhận vấn đề xây dựng thành phố mới là không chính xác. Những hành động của Nhâm Gia Niên rõ ràng là được dùng cho đấu tranh, nếu thế cục có biến đổi thì quận Hoàng Lăng phải quán triệt ý chỉ mới.

Chỉ cần nhìn vào cách thức hành động của Nhâm Gia Niên là có thể nhìn rõ, Vạn Chính Trị tiến lên một cấp đã bộc lộ rõ ý đồ chân thật của đối phương. Nếu thật sự Nhâm Gia Niên muốn đánh đổ hạng mục xây dựng thành phố mới mà thăng chức cho Vạn Chính Trị thì đầu óc bị bệnh.

Cũng không biết Xa Vĩ có thể nhìn ra sơ hở lớn như vậy hay không, nếu không nhìn rõ thì quá nguy hiểm.

Nhưng Nhâm Gia Niên thông qua phương pháp này mà ra tay đã gây ra những ảnh hưởng tiêu cực quá lớn cho Trương Thanh Vân. Người này nắm chặt vấn đề xây dựng mà điều chỉnh ban ngành, làm khó Xa Vĩ trên thực tế chính là chối bỏ tâm huyết và thành quả của Trương Thanh Vân, nếu không bây giờ Trương Thanh Vân chẳng thể có áp lực lớn như thế.

"Nhâm Gia Niên này ra tay rất hung ác, sau này mình sẽ phải đụng mặt đối thủ!"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, Nhâm Gia Niên làm vậy rõ ràng không quan tâm, không suy xét cảm nhận của Trương Thanh Vân. Nếu anh bất nhân thì tôi bất nghĩa, mọi người còn nằm trong vòng luẩn quẩn, sau này còn nhiều cơ hội đụng mặt nhau.

- Nói tóm lại thì sự việc vẫn còn tốt hơn những gì tôi tưởng, các anh không cần lo lắng về hạng mục xây dựng thành phố mới, ngược lại phải quan tâm đến tương lai của mình. Bây giờ ở Hoa Đông có rất nhiều người biết các anh đi gần với tôi, Hà Dương thì không sao, nhưng anh Vạn và anh Lý phải chuẩn bị tâm lý, các anh hiểu lời của tôi chứ? xem tại TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân nói.

Hai người Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành cùng gật đầu, Vạn Chính Trị nói:

- Bí thư yên tâm, chúng tôi ở trên cương vị mới sẽ không để anh mất mặt, sẽ nhất định làm tốt công tác.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn hai người, khi thấy vẻ mặt bọn họ trầm ổn, chân thành, không có vẻ giả vờ thì mới thầm gật đầu. Hai người này có thể từ Cảng Thành chạy đến đây gặp mặt rõ ràng đã cho thấy có thể dùng, không phải những kẻ lật mặt.

Mặt khác bây giờ cấp bậc của hai người này đang tăng mạnh, đã là cấp phó phòng. Người có thể lên đến cấp bậc như vậy thì rõ ràng đã rèn luyện khá tốt, đã lắng đọng tính cách và sự kiêu ngạo. Trương Thanh Vân ở Hoa Đông vốn là thế đơn lực bạc, có thể tìm được vài người tâm phúc thì xem như có lợi ích rất lớn.

- Thế này đi, tối nay cơm nước xong chúng ta đánh bài, theo quy củ ở Cảng Thành, chúng ta cùng nhau chúc mừng anh Vạn. Tôi đã nói rồi, nếu đã được đề bạt thì không nên xem nhẹ chính mình, cơ hội luôn giữ lại cho cán bộ.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.

Đám người Vạn Chính Trị và Chu Hà Dương đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng Vạn Chính Trị nói:

- Bí thư, anh bận rộn công tác, đánh bài thì có thể không...

- Cái gì là bận rộn công tác, hôm nay các anh không xem thời sự sao, thủ tướng còn có thời gian làm vằn thắn, các anh đặc biệt từ Cảng Thành đến, tôi không có thời gian chơi bài với các anh sao?

Trương Thanh Vân nói.

- Được rồi, chỉ cần anh không có vấn đề thì chúng tôi sẽ không có vấn đề. Tôi và bí thư một cặp, anh Vạn và anh Lý một cặp, hôm nay thoải mái để bày tỏ uy phong của lãnh đạo Cảng Thành.

Chu Hà Dương vỗ tay nói, trong đám người dù sao hắn cũng là trẻ tuổi nhất, vì vậy cũng am hiểu cách thức làm bầu không khí trở nên sống động.

Chu Hà Dương vừa nói như vậy thì bầu không khí chợt hòa hoãn trở lại, mọi người cười cười nói nói. Lưu Bằng ở bên cạnh vừa hâm mộ vừa bội phục, hâm mộ chính là đám cán bộ Cảng Thành này được bí thư tiếp đãi nhiệt tình như vậy.

Mà Lưu Bằng bội phục phong cách của Trương Thanh Vân, tình huống lúc này khá khẩn cấp mà vẫn còn tâm tình chơi bài, đúng là khí thế không phải lãnh đạo bình thường có được, điều này làm người ta phải thán phục.

Ba người Chu Hà Dương và Trương Thanh Vân là bốn người, bốn người trước kia cũng thường xuyên tụ tập đánh bài giải trí ở Cảng Thành. Hôm nay mọi người lại họp mặt, tuy tâm cảnh có chút biến hóa nhưng sau khi chuyên chú vào bàn bài thì hứng thú rất cao.

Khi đã hào hứng thì mọi người dần buông lỏng, sau khi đánh xong thì bên phía Trương Thanh Vân đại thắng, Chu Hà Dương vỗ tay nói:

- Đúng là rất thoải mái, quá thoải mái, nhiều ngày qua khổ sở ở Cảng Thành, bây giờ không phải có nhiều kẻ nói bí thư Trương không đến tham gia hội nghị ở Hoàng Hải sao? Mà bí thư và chủ tịch của Cảng Thành chúng ta đều đến Hoàng Hải, nhưng có được tác dụng gì?

- Sự thật đã chứng minh công tác liên kết tạo nên khu kinh tế chỉ là một bên tình nguyện, Hoàng Hải người ta căn bản là không ủng hộ. Hơn nữa người Hoàng Hải còn nói Cảng Thành không phải là thành phố mà bọn họ muốn hợp tác đầu tiên, bọn họ xem trọng Hoài Dương hơn.

Người trong phòng cười lớn, Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà chợt sững sờ. Chu Hà Dương khéo léo di chuyển chủ đề, Trương Thanh Vân khẽ gật đầu, hắn biết lời này có lẽ được Chu Hà Dương lấy từ trong miệng Chu Thủ Tuân, bây giờ cố ý nói ra cho Trương Thanh Vân có chút tin tức.

Ngày mai sẽ mở hội nghị về khu kinh tế Hoàng Hải, mà tỉnh Hoa Đông thì cố ý đứng sang một bên, như vậy biết thảo luận vấn đề gì? Chu Hà Dương nói như vậy đã cho ra đáp án, bên phía Hoa Đông cần phải định vị lạ một lần nữa.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận