Bố Y Quan Đạo - Chương 406: Sai lầm hoang đường

Bố Y Quan Đạo

Chương 406: Sai lầm hoang đường

Lăng Tuyết Phi quả thật là một người phụ nữ cực kỳ hấp dẫn, bây giờ đang ở trong mùa đông nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được sự ấm nóng và cực kỳ khiêu gợi. Nàng không trang điểm quá nhiều, không dùng nịt ngực, rõ ràng là một phụ nữ xinh đẹp trời sinh, chỉ cần nháy mắt nhăn mày hoặc một nụ cười là có thể biểu hiện hết ra ngoài.

Trương Thanh Vân không hỏi Lăng Tuyết Phi vì sao không đi lưu diễn, nhưng chỉ cần nhìn trạng thái là biết gần đây nàng khá mệt mỏi, cặp mắt rõ ràng khá rời rạc.

- Sao vậy? Phụ nữ cũng ngủ đông à? Tôi cảm thấy cô nên nghỉ ngơi, một năm làm việc quá căng thẳng cũng không được, tiền nhiều nhưng thời gian cũng sẽ không quay trở lại, nếu không thì còn gì có tác dụng nữa chứ?

Trương Thanh Vân nói, hắn nhìn Lăng Tuyết Phi, nàng rõ ràng đang ngồi rất hưởng thụ trên ghế sa lông.

- Anh đúng là biết cách hưởng thụ, căn phòng nhìn qua cũng chỉ bình thường nhưng bên trong đều là hàng hiệu, chẳng lẽ đây cũng được gọi là ẩn giấu?

Lăng Tuyết Phi khẽ cười nói.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Đây không phải là ý của anh, tư tưởng hưởng thụ của vợ anh rất nghiêm trọng, đồ vật trong nhà cơ bản đều là cô ấy thay đổi, anh không hiểu những thứ này nên cũng không quá quan tâm!

Trương Thanh Vân vừa nói vừa đứng dậy pha một ấm trà, hắn lại nói:

- Biết em thích uống cà phê, nhưng trà cũng giúp thân thể khỏe mạnh, hay là uống trà nhé.

Lăng Tuyết Phi híp mắt nói:

- Phải không đấy? Nhà anh không có cà phê à?

- Vợ anh thì có uống, bình thường anh lại không uống, hơn nữa hôm nay cũng chưa có ai đến, thôi thì em uống trà vậy!

Trương Thanh Vân cười nói.

Lăng Tuyết Phi nâng ly trà lên uống một ngụm, hương vị đắng chát, nàng lại đặt ly xuống. Nhưng đúng lúc này trên đầu lưỡi lạ truyền đến một cảm giác hơi ngọt, mơ hồ có mùi thơm, từ trên truyền xuống một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

- Đây là trà Nghi Hồng, tính chất có chút đặc biệt nếu so sánh với trà Ô Long, người ta phơi dưới ánh sáng mặt trời, tất cả quá trình chế biến đều dựa vào tự nhiên. Vì không được sấy bằng nhiệt độ cao nên bên trong trà được giữ lại rất nhiều chất có ích cho cơ thể.

- Nhưng cũng vì vậy mà trà này rất đắng, người bắt đầu uống trà thường cảm thấy không quen, nhưng càng về sau thì cảm giác hương vị càng nồng. Người ta nói "khổ tận cam lai", nếu nói về vấn đề nâng cao tinh thần thì hiệu quả của trà cũng không thua kém cà phê. Hơn nữa loại này còn có ích cho cơ thể, thực tế rất thích hợp cho những người mỗi ngày đều có áp lực như em!

Trương Thanh Vân giải thích, hắn vừa nói vừa cười tủm tỉm.

Lăng Tuyết Phi chợt sững sờ, nàng nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Thật ra nàng căn bản không hiểu trà, nàng cũng không quá chăm chú nghe lời giảng giải của Trương Thanh Vân, nàng cũng không quan tâm xem nó có lợi cho sức khỏe hay không.

Nhưng Lăng Tuyết Phi nghe được bốn chữ "khổ tận cam lai", nàng cảm thấy nói rất phù hợp với tâm cảnh của mình. Từ nhỏ đến lớn, nàng từ một cô nhi trở thành một ca sĩ được biết bao người quan tâm, nàng đã trải qua rất nhiều khổ đau, có thể nói mãi đến lúc này vẫn chưa tìm được hạnh phúc của riêng mình.

"Vị ngọt hạnh phúc" của Lăng Tuyết Phi nàng ở nơi nào? Trong mắt nàng lóe lên chút ưu thương, nàng lại tiếp tục nhấp trà, cũng có được chút cộng minh.

Nàng khép hờ hai mắt rồi cẩn thận cảm nhận vị đắng chát nơi đầu lưỡi, sau đó nuốt nước trà vào cuống họng.

Quả nhiên khoảnh khắc sau đầu lưỡi đã cảm nhận được cảm giác ngọt ngọt truyền khắp toàn thân, phía trước càng đắng thì cảm giác ngọt sau đó càng đậm. Tuy đây là lần đầu tiên uống loại trà này nhưng Lăng Tuyết Phi có lẽ cũng tìm ra được hương vị bên trong.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ cần nhìn vẻ mặt cũng thấy nàng không phải loại người học đòi văn vẻ. Phải biết rằng người mới uống nước trà thường có cảm giác bài xích với loại trà Nghi Hồng này, chẳng lẽ nha đầu kia lại khác sao?

- Tuyết Phi, chỗ anh có rất nhiều trà, thôi thì tặng em một túi, coi như lễ vật đầu năm, phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Em có thể tìm được tư vị trong trà thì dù sao cũng san sẻ cho một ít chứ?

Trương Thanh Vân cười nói.

Lăng Tuyết Phi chậm rãi mở mắt nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Loại trà này rất quý sao?

- Không nhất định là quý nhưng muốn mua cũng chẳng dễ. Hơn nữa em là ngôi sao lớn, cũng không thể tự mình đi mua trà, người khác cũng không biết hàng, không phải sao?

Trương Thanh Vân nói.

Lăng Tuyết Phi cười thản nhiên, nàng đứng lên nói:

- Cảm ơn!

Lăng Tuyết Phi cười rất ngọt, khoảnh khắc này trong ánh mắt đã có chút thần thái. Nàng biết chắc đây là loại trà mà Trương Thanh Vân ưa thích, hắn có thể nói hùng hồn như vậy xem ra cũng không có thành kiến với mình.

Nghĩ lại cũng đúng, Lăng Tuyết Phi và hắn quen biết nhau cũng đã rất lâu rồi. Những năm qua Trương Thanh Vân phóng thẳng lên mây, lúc bắt đầu chỉ là một bí thư đảng ủy thị trấn nho nhỏ, lúc này nghe nói đã là lãnh đạo lớn. Lăng Tuyết Phi có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn, thứ không thay đổi chính là tính tình. Người đàn ông này hình như không vì quyền lợi mà quên đi tất cả, bạn bè vẫn là bạn bè, trước kia dù thế nào thì bây giờ vẫn là thế ấy, hắn sao có thành kiến với mình cho được?

- Tối nay ăn gì? Nếu không em sẽ làm đầu bếp cho anh!

Lương Phúc Tân nũng nịu cười.

Trương Thanh Vân giật mình, lúc này hắn mới phát hiện ra mình chưa ăn gì, khi Lăng Tuyết Phi nhắc đến thì cảm thấy rất đói bụng. Nhưng trong nhà lúc này rỗng tuếch, nấu cơm chỉ là lời nói suông. Hơn nữa với thân phận của Lăng Tuyết Phi lúc này thì hai người ra ngoài dùng cơm cũng không thích hợp, vì vậy hắn còn không thể nghĩ ra được phương pháp vẹn toàn.

- Gọi người ngoài đưa vào thôi, em cứ thành thật ở trong phòng, nếu không mà đi ra ngoài để người khác nhìn thấy, sợ rằng ngày mai khu Ung Cảnh sẽ nổi tiếng cả nước.

Trương Thanh Vân nói.

Lăng Tuyết Phi nở nụ cười ngượng ngùng, nàng ngã người xuống ghế sa lông, tư thái của nàng khá cân xứng, tuy quần áo mặc khá dày nhưng dù sao cũng khó giấu được những đường cong quyến rũ. Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhộn nhạo, Lăng Tuyết Phi nói:

- Không phải còn chưa tới sao? Chúng ta tâm sự thêm chút nữa.

Trương Thanh Vân ngồi đối diện với Lăng Tuyết Phi, nàng lại nghiêng người đến dùng ngón tay cái nâng cằm lên, vẻ mặt như cười như không, đúng là mềm mại vô hạn.

Sau đó căn bản chỉ là Lăng Tuyết Phi nói, Trương Thanh Vân chỉ đảm nhận vai trò một người nghe, những chuyện nàng nói thường là những chuyện diễn xuất, vài kỷ niệm thú vị khi đi quay phim. Trương Thanh Vân rõ ràng không biết về giới giải trí, hắn không hiểu về điện ảnh và truyền hình, nhưng lời nói của Lăng Tuyết Phi có nội dung sâu sắc, lờ lẽ dễ hiểu, Trương Thanh Vân nghe cũng có chút hương vị.

Khi cơm được đưa đến thì Trương Thanh Vân vào tủ rượu lấy ra một chai, rượu đỏ chỉ còn một chai Laffey nhưng ngày mai phải đưa đến nhà Vi Cường, vì vậy hắn nhíu mày nói:

- Tuyết Phi, em có thể uống rượu được không?

- Anh cứ lấy ra.

Lăng Tuyết Phi cười khanh khách nói, Trương Thanh Vân cười thầm, hắn cầm xuống một chai Bran - di.

Đêm sáng trăng cao, rượu ngon giai nhân, đây chính là hoàn cảnh uống rượu rất tốt. Hai người liên tục nâng chén, Trương Thanh Vân cũng dần buông lỏng. Hắn quá mệt mỏi, vừa rồi hắn còn nhắc Lăng Tuyết Phi không nên quá áp lực và căng như dây cung, nhưng nghĩ lại vài năm qua, ngày nào hắn chẳng ở vào trạng thái áp lực?

- Cũng tự nhiên có được nữa ngày rãnh rổi!

Trương Thanh Vân có tâm tình như vậy, hôm nay khó bỏ qua công lao của Lăng Tuyết Phi.

Lăng Tuyết Phi uống rượu mà hai gò má ửng hồng, ánh mắt càng mê ly, nàng không ngừng gắp thức ăn cho Trương Thanh Vân. Nhưng rõ ràng tửu lượng của nàng cũng không cao, vì vậy những câu nói tiếp theo cũng không được rõ ràng. Trương Thanh Vân xem xét tình hình, hắn định dừng lại nấu cho nàng một chén canh giải rượu, nhưng khi quay ra phòng ăn thì thân thể căng tròn đã nằm ngủ trên ghế.

Trương Thanh Vân thầm mắng một tiếng "không uống được mà cứ cố", hắn muốn đỡ Lăng Tuyết Phi nhưng thân thể lại như không xương, quá mềm. Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, hắn nhìn khắp chung quanh rồi cắn răng đưa nàng vào phòng ngủ cho khách.

Khóe miệng Lăng Tuyết Phi liên tục nói vài lời nỉ non, Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn đặt nàng lên giường rồi cởi áo ngoài. Lăng Tuyết Phi mặc một bộ áo lông cừu bó sát ở bên trong, bộ ngực căng phồng, hai hạt đậu đỏ hồng nổi lên hấp dẫn ánh mắt kẻ khác.

Trương Thanh Vân vội vàng kéo chăn mền đắp lên cho Lăng Tuyết Phi, hắn cũng không dám tiếp tục xem xét. Sau khi ra phòng ăn thu dọn, sau đó lại tắm rửa rồi đi vào phòng. Lăng Tuyết Phi vẫn còn đang ngủ, hơi thở nhẹ nhàng mà có tiết tấu, chăn mền rất căng. Trương Thanh Vân biết đây là cảm giác lạnh của người say, vì vậy đành phải tìm thêm chăn mền đắp cho nàng.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ tối nay Lăng Tuyết Phi khó thể tự về nhà, vì vậy hắn cũng đành quay về phòng ngủ. Đến nửa đêm mơ màng, Trương Thanh Vân cảm giác trong lòng rất mềm mại, hắn đưa tay lên sờ soạng, tay lập tức chạm vào một khối thịt, cảm giác thoải mái và khác thường bùng lên khắp toàn thân.

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn chuẩn bị đứng lên thì thấy người ngọc trong lòng khẽ chuyển động, trên người truyền đến cảm giác tê dại, ngay sau đó là mùi hương nức mũi. Đột nhiên cặp môi nối liền vào nhau, hương thơm bùng vào tận trong cuống họng Trương Thanh Vân, một chiếc lưỡi thơm tho nhưng ngại ngùng tiến vào bên trong, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.

Trương Thanh Vân cảm thấy máu nóng toàn thân sôi sục, tuy trong đầu có cảm giác không đúng nhưng hai tay lại không thể đẩy đối phương ra, rất trói buộc. Hắn duỗi tay lên, da thịt mềm mại, khi đụng đến ngực đối phương thì hai tay nắm chặt lại.

Cảm giác đàn hồi tê dại truyền vào óc Trương Thanh Vân, da thịt đối phương quá tuyệt, cảm giác nóng hừng hực cứ bùng lên. Hắn cứ dùng hai tay bóp mạnh bộ ngực căng cứng, bờ môi đối phương phát ra những hơi thở gấp gáp, chiếc lưỡi càng quấn chặt hơn. Hai bàn tay ngọc của đối phương cũng không rãnh rổi, bàn tay liên tục xoa đầu xoa ngực Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân nằm bên dưới mà cảm thấy mình hoàn toàn bị thất lạc, hắn đưa tay xuống bên dưới, nóng quá nóng. Khi bàn tay phủ lên bờ cỏ mềm mại thì có vẻ đối phương đã khó thể hít thở, khi bàn tay xoa nhẹ thì bờ môi với hơi thở hổn hển liên tục hôn nhẹ khắp mặt hắn. Khoảnh khắc sau cảm giác bờ cỏ ướt đẩm bùng lên, Trương Thanh Vân thấy bàn tay mình ướt đẫm, bên dưới cũng mềm mại cũng nóng ấm như bờ môi nóng hừng hực bên trên.

Quần áo ngủ được Trương Thanh Vân cởi ra rất nhanh sau đó, hắn dùng hai tay giữ chặt lấy gương mặt đối phương mà hôn lướt qua như gió, nhưng tiếng ư ư vang lên khắp không gian làm tình cảnh trở nên cực kỳ gợi tình.

Lúc này cây sắt bên dưới của Trương Thanh Vân đã chỉa lên hùng dũng như tướng quân lâm trận, hắn muốn đưa người ngọc xuống bên dưới nhưng lại cảm thấy không ổn vì đối phương quấn lấy mình như sam.

Trương Thanh Vân khẽ điều chỉnh tư thế và tiến vào từ phía dưới, mờ môi nối liền vào nhau, thân thể người ngọc căng cứng như sắt, cảm giác ấm nóng chặt khít và mềm mại làm cả hai rời môi và rên rỉ điên cuồng.

Trương Thanh Vân phải khó khăn lắm mới tiến sâu vào bên trong, một tiếng thét dài vang lên khi cây sắt đâm sâu vào vùng đất ấm. Người ngọc co giật trên người hắn, cảm giác hòa vào một thể làm hai con thiêu thân ngày càng điên cuồng.

Trương Thanh Vân dựng đối phương ngồi thẳng lên, bộ phận bên dưới ép vào nhau chật cứng đến mức có thể cảm nhận được tiếng nước suối róc rách. Lúc đầu hắn còn dùng tay giữ chặt lấy eo người ngọc để nâng lên hạ xuống, một lúc sau thân thể mềm mại bên trên đã không cần phải chỉ bảo, đã biết tự mình hoạt động. Mỗi lần lên xuống là một tiếng rền rỉ điên cuồng.

Trương Thanh Vân vẫn còn chưa hết mùi rượu, tất cả trí lực của hắn đều dồn sức tấn công vào tường thành, hai tay đưa lên giữ chặt lấy bộ ngực no tròn và căng cứng, hắn nhào bóp khá mạnh tay.

Cuối cùng hai tiếng thét dài vang lên, hai tay Trương Thanh Vân bóp chặt lấy ngực đối phương như muốn vắt ra nước, thân thể người ngọc co giật điên cuông rồi chậm rãi hạ xuống, cảm giác bên dưới nóng đến mức nung chảy cả những loại sắt thép cứng chắc nhất.

...

Sáng hôm sau Trương Thanh Vân cảm thấy xương cốt toàn thân chợt rã rời, hắn khẽ chuyển động thân mình, cánh tay chợt bị thứ gì đó đè lên, cảm giác tê dại. Hắn chậm rãi mở mắt, Lăng Tuyết Phi đang nằm trong lồng ngực chính mình, người ngọc, bộ ngực đồ sộ có hơi đỏ. Bộ dạng của nàng với mái tóc rối bời, vẻ mặt ửng đỏ và không còn chút quần áo nào chứng tỏ chuyện tối qua xảy ra là thật, hai hàng chân mày của nàng bùng lên xuân ý nồng đậm đã ám chỉ mình phạm phải sai lầm.

Trương Thanh Vân khẽ dựng người lên, lúc này chợt thấy lạnh, hắn thấy mình căn bản không mặc quần áo. Một góc chăn chợt lộ ra, bãi cỏ bên dưới Lăng Tuyết Phi lộ ra rất chói mắt, đặc biệt là phần nệm bên dưới đã ướt đẫm, màu đỏ rực lửa hòa cùng hương vị khó tả. Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn nhẹ chân nhẹ tay hoạt động, sau khi mặc đồ ngủ hoàn chỉnh thì vẻ mặt dần trở nên âm trầm. Hắn khẽ lay lay Lăng Tuyết Phi, đợi đến khi nàng mơ màng tỉnh dậy thì hắn lạnh lùng nói:

- Mặc quần áo vào, sau đó đi ra ngay.

Trương Thanh Vân đặt mông ngồi trên ghế sa lông mà cảm thấy đầu óc có chút rối loạn, nhưng có một điều được khẳng định là tối qua chắc chắn Lăng Tuyết Phi giở trò quỷ. Dù là bất kỳ nguyên nhân gì thì chính Trương Thanh Vân cũng phải tự trách mình hồ đồ, trách mình phạm sai lầm.

- Sao vậy? Sao không mặc vào cho gọn gàng!

Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn đợi mọt lúc lâu mà trong phòng không có chút động tĩnh.

Một lúc lâu sau Lăng Tuyết Phi mới ngại ngùng e lệ từ bên trong đi ra, hai chân nàng có hơi loạng choạng, đi rất chậm, rất khẽ. Nàng không dám nhìn Trương Thanh Vân, gò má đỏ như than, nàng ngồi xuống ghế.

- Đứng dậy nói, hôm qua có chuyện gì xảy ra? Sao say rượu lại trèo lên giường của anh?

Trương Thanh Vân nói.

Lăng Tuyết Phi chớp mắt, rõ ràng nước mắt lưng tròng, nàng dùng giọng yếu ớt nói:

- Em...Tối qua em tỉnh lại mà cảm thấy hơi sợ, cho nên...Cho nên...

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, ánh mắt hắn có chút lơ lửng. Khi đảo mắt xuống thân thể mềm mại với những đường cong chết người thì hắn thấy quần áo nàng có hơi rối loạn, cúc áo trước ngực còn chưa cài vào, chỉ cần nhìn qua cũng thấy bộ ngực bên trong khổng lồ và có vài dấu ngón tay đỏ ửng.

- Em không biết mặc quần áo cho kỹ càng sao? Còn nữa, không cần phải kiếm cớ với anh, anh chỉ muốn biết vì sao em lại làm như vậy? Em...Em...

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn nói xong lời cuối cùng mà kích động khó thể thốt nên lời...

Thân thể mềm mại của Lăng Tuyết Phi chợt hơi run rẩy, trong mắt là những uất ức vô tận. Một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên lau nước mắt, sau khi mặc quần áo vào cho chỉnh tề thì vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm, nàng nói:

- Em sẽ đi! Em...Em cũng không có gì để nói, anh cứ coi em là loại đàn bà quyến rũ người khác là được.

Lăng Tuyết Phi nói xong thì kéo cửa chạy như bay ra ngoài, Trương Thanh Vân vội vàng kinh hoàng, hắn đuổi theo nhưng làm gì còn thấy hình bóng đối phương? Khi đi thang máy xuống lầu thì xe hơi của Lăng Tuyết Phi đã khuất bóng nơi cuối con đường.

Trương Thanh Vân vô tình quay về phòng khách, hắn đặt mông uể oải ngồi xuống ghế sa lông mà cảm thấy những tình cảnh xảy ra quá hoang đường. Lúc này cảm giác giai nhân như ngọc, thân thể mềm mại và những đường cong tuyệt vời còn lờn vờn trong đầu, hai tay vẫn còn cảm giác mềm mại kinh người. Hắn thật sự khó tin Lăng Tuyết Phi sẽ làm như vậy, đồng thời hắn cũng thầm mắng mình khốn nạn, sao lúc đó tinh trùng lại phóng thẳng lên đầu, sao lại không khống chế được?

Trương Thanh Vân đứng dậy quay về phòng, chăn mền trên giường còn rất lộn xộn. Hắn hít vào một hơi hật sâu rồi vén chăn lên, đồng tử trong mắt chợt thu lại, vẫn là một vùng ga giường màu đỏ thẫm và ướt sẫm, quá chói mắt.

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn tháo ga giường mà cảm thấy quá sững sờ, trong lòng thầm mắng mình cả trăm lần, dù Lăng Tuyết Phi có đùa giỡn thế nào thì nguyên nhân chủ yếu cũng là hắn không khống chế được, hắn lại lấy đi cái quý nhất...

Trương Thanh Vân thừa nhận mình chẳng phải loại tốt đẹp gì, phụ nữ trong đời cũng không phải chỉ có một, nhưng Lăng Tuyết Phi thì lại hoàn toàn không giống. Người ta còn trẻ, còn có cuộc đời tươi sáng ở phía sau, sao mình lại làm ra những chuyện hoang đường thế này?

Trương Thanh Vân cảm thấy thân thể chợt mềm nhũn, hắn ngã xuống giường, trong chăn vẫn còn mùi thơm quen thuộc, hắn cảm thấy có hơi lạc lối. Hắn không biết vì sao Lăng Tuyết Phi lại làm như vậy, nhưng hắn biết rõ Lăng Tuyết Phi sẽ không gây ra khó khăn cho chính mình.

Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch này lại làm ra những hành động không suy nghĩ như vậy? Trương Thanh Vân hắn là người đã có vợ, ông trời đã chú định hắn sẽ không cho nàng bất kỳ lời hứa hẹn nào, đến khi hồng nhan qua thời xuân sắc, sau này nàng đã nghĩ đến chốn đi về của chính mình hay chưa?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái, hắn lại nghĩ đến tình cảnh Lăng Tuyết Phi bỏ đi với tâm tình rất xấu hổ và tức giận, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu. Mình và nàng đã quen nhau nhiều năm, trước nay vẫn liên lạc rất chặt chẽ. Tuyết Phi vẫn còn nhỏ, tuy lời nói vẫn có sức nặng nhưng thực tế thì nàng chẳng khác gì một cô gái nhỏ.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy đau đầu, hắn lập tức nghĩ đến công tác, hắn còn tâm tư để đi xử lý những vụ việc lộn xộn thế này sao? Nhưng nếu không xử lý mọi chuyện cho tốt thì hoàn toàn không được, không biết nha đầu điên khùng kia đã chạy về đâu rồi?

- Thôi để tỉnh táo một thời gian rồi nói!

Trương Thanh Vân thì thào nói, hắn lập tức đứng lên thu dọn kết quả còn lại trên chăn mền. Chuyện tối qua quá hoang đường, chăn ga gường là Triệu Giai Ngọc mua thế nhưng mình lại ân ái triền miên với một người phụ nữ khác, thật ra trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy mình mắc tội rất lớn.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, trước tiên cần phải xử phạt chính mình. Đúng là tất cả cũng vì Lăng Tuyết Phi, nha đầu điên khùng này gây họa rồi...

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận