Bố Y Quan Đạo - Chương 692: Tào Mạnh Đức mượn thủ cấp an lòng quân* (1)

Bố Y Quan Đạo

Chương 692: Tào Mạnh Đức mượn thủ cấp an lòng quân* (1)

Thành phố Hoài Dương tổng cộng có tám quận huyện, nội thành có ba quận Vi Lão Sơn, Hoa Sơn, Đông Sơn, ngoại thành có quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, ngoài ra còn có ba huyện khác. Nếu xét toàn bộ thành phố Hoài Dương thì có đồng bằng và núi non, ba huyện trong thành phố đều là vùng núi, diện tích rộng lớn, tổng cộng có ba triệu héc ta.

Mà ngoại ô của thành phố là hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, có địa hình vừa đồng bằng vừa vùng núi, điều kiện kém hơn ba quận nội thành nhưng nếu so với ba huyện còn lại thì bằng phẳng hơn, điều kiện cũng tốt hơn.

Trương Thanh Vân dùng thời gian một tuần để thị sát hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, đây cũng chính là hai quận trọng điểm trong hạng mục xây dựng thành phố mới. Hai quận này xây dựng rất rầm rộ, với ý muốn theo chân Cảng Thành, cũng khởi xướng hoàn cảnh dân cư, cũng có quy hoạch và xây dựng theo khoa học.

Nhưng bọn họ không biết hoàn cảnh giữa Hoài Dương và Cảng Thành là hoàn toàn khác nhau, quy hô Hoài Dương không phải cùng cấp với Cảng Thành, hơn nữa tốc độ phát triển kinh tế của Hoài Dương cũng kém hơn rất nhiều. Mặt khác Cảng Thành phần lớn là đồng bằng, diện tích cũng không lớn hơn Hoài Dương.

Trong Cảng Thành thì từ quận Hoàng Lăng đến nội thành chỉ hơn ba mươi kilomet, mà từ hai quận Ngũ Sơn đến Bạch Mã vào nội thành phải hơn năm mươi kilomet đường xe, hơn nữa cũng không bằng phẳng, tình hình giao thông là không ổn.

Dưới điều kiện như vậy mà tỉnh ủy và chính quyền Hoài Dương lại cố sức đầu tư vào hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, đây căn bản là không phù hợp. Trương Thanh Vân xuống thị sát, quảng đường chỉ toàn nhìn thấy những khu đất được phân chia, các khu quy hoạch được cắt ra, bên trong chỉ là vài khu nhà rải rác. Nhưng phần lớn địa phương đều hoang vu, cỏ dại um tùm, đừng nói là thành phố, cơ bản chỉ là nông thôn.

Hoàn cảnh và điều kiện như vậy thì muốn kéo dân đến đây ở cơ bản chỉ là chuyện đùa, tung ra quá nhiều tiền nhưng hoang phí, Trương Thanh Vân càng nhìn qua hoàn cảnh mà trong lòng càng lạnh. Hắn suy xét sơ lược về quy mô đầu tư, xem ra tài chính rót xuống hai huyện Ngũ Sơn và Bạch Mã phải hơn vài chục tỷ.

Số tiền vài chục tỷ đối với một thành phố như Hoài Dương là một con số lớn, số tiền này dùng để đầu tư mà lại tạo ra hoàn cảnh tồi tàn thế này, chẳng khác nào xây nhà ở vùng hoang vu. Ngoài những khu trụ sở chính quyền có chút nhân khí, phần lớn những địa phương khác đều chẳng khác nào những khu nhà ma, cũng không biết tên khốn nào làm ra quyết sách này.

Những cán bộ đảng, đặc biệt là cán bộ cao cấp, nếu phạm phải sai lầm lớn thì mất chức điều tra là chuyện nhỏ, nhưng tổn thất sao có thể đền bù được? Như tình hình Hoài Dương vào lúc này, khi đó lãnh đạo nóng đầu vỗ bàn quyết định một hạng mục hoang đường, tất nhiên vào thời điểm đó thì khí thế bừng bừng, hào quang vô hạn. Nhưng bây giờ đảo mắt nhìn lại thì thấy dân chúng, các giới xã hội còn gì tin tưởng vào đảng ủy và chính quyền nữa đây?

- Bí thư, anh xem khu phía đông, lúc đó còn cho rằng sẽ đẩy mạnh được một khu công nghệ, khi đó khởi công còn có cả phó chủ tịch kiêm chính ủy Âu đến dự họp, có cả Cctv đưa tin, nhưng bây giờ...Chúng tôi cảm thấy áp lực quá lớn.

Cùng đi với Trương Thanh Vân là Chung Gia Hoa, hắn dùng giọng cực kỳ cảm xúc nói.

Ngoài Chung Gia Hoa thì còn có bí thư Trâu Côn quận Ngũ Sơn, Trâu Côn cũng không lớn tuổi nhưng ăn mặc mộc mạc, một bộ đồ xám mặc trên người nhìn có vẻ quê mùa. Trong lúc Chung Gia Hoa nói chuyện thì Trâu Côn đứng ở phía sau, vì bí thư còn quá trẻ mà chốc chốc hắn lại cố ý nhưng vô tình đảo mắt nhìn qua, sau đó lại không dám nhìn tiếp, có chút né tránh.

Trương Thanh Vân cau mày, Chung Gia Hoa vẫy tay về phía sau, một người mập mạp đi lên, vẻ mặt tươi cười như phật Di Lặc, người này nói:

- Bí thư, tôi là Tôn Chính Danh phòng tài chính thị ủy, những năm qua tài chính của thành phố chúng ta cũng bị hạng mục này kéo xuống làm cho khốn khó. Xây dựng là túi tham không đáy, khắp nơi trong nước đều nói Hoa Đông chúng ta giàu chảy mỡ, nhưng Hoài Dương lại là ngoại lệ. Trung ương quyết định để Hoa Đông giúp một phần về tài chính cho Hoài Dương, còn những phần tài chính khác phải thông qua quan hệ tư nhân mà vay mượn.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Tôn Chính Danh, người này béo ục ịch, đúng là có vài phần khí thế của người phòng tài chính, giống như một thần tài. Nhưng người như vậy mở lời lại rất lanh lợi, Trương Thanh Vân hắn vừa đến thì phòng tài chính đã than khóc, sau này có chuyện cần tài chính thì phải tính sao?

- Bí thư, nếu xét theo tình cảnh trước mắt thì chúng ta xây dựng thành phố mới là thất bại, đây là kết luận cơ bản nhất. Bây giờ chúng ta nên suy xét xem phải làm sao cho thỏa đáng, chúng ta có lẽ phải dựa vào tư chất có sẵn của hai quận Ngũ Sơn Bạch Mã và ba huyện để chỉnh lý sản nghiệp du lịch, xem có thể cân não trên phương diện này hay không. Nhưng mọi chuyện đều cần phải dựa vào sự giúp đỡ của tỉnh ủy và chính quyền.

Trâu Côn chen lời nói, hắn không phản bác Tôn Chính Danh, nhưng lại nói ra một ý nghĩ khác.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn không trực tiếp trả lời Trâu Côn, nhân viên đi theo cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Khi cục diện còn đang giằng co thì có một cán bộ thanh niên từ trong đám người đi ra, hắn lơ đảng đến bên cạnh Trâu Côn nói thầm vài câu.

Vẻ mặt Trâu Côn chợt biến đổi lớn, Trương Thanh Vân giả vờ như không phát hiện ra và nghiêng đầu sang một bên. Chung Gia Hoa khẽ nói:

- Có chuyện gì, anh Trâu?

Trâu Côn lén liếc về phía Trương Thanh Vân, hắn cắn răng rồi khẽ nói:

- Một nhóm nông dân không biết lấy đâu ra tin tức bí thư xuống thị sát, bọn họ đang vây quanh quận ủy chính quyền, còn có người chặn cả cầu đường quay về, điều này...

- Vấn đề công tác tiếp đãi của các anh làm như thế nào? Anh...Anh...

Chung Gia Hoa trở mặt nói, vẻ mặt biến đổi, hắn không dám lớn tiếng, sợ Trương Thanh Vân nghe thấy được.

- Nhân dân gây rối, đừng nói là dân chúng tự tiện xuống đường, có lẽ đất đai đã thu mà chưa có đền bù, bọn họ sẽ sống ra sao? Xưa nay thường là quan ép dân làm phản, các anh còn muốn thế nào? Trương Thanh Vân tôi là người đứng đầu đảng ủy, các anh còn nghĩ biện pháp để phòng dân sao?

- Muốn phòng dân thì phải thắng ở giai đoạn chuẩn bị, đây là đạo lý trước nay ai cũng biết, các anh lại đơn giản không nghĩ ra. Trâu Côn, anh nói xem, việc đã đến nước này, các anh có phương pháp gì để xử lý.

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Trâu Côn đỏ mặt nhưng lại không căng thẳng, hắn nói:

- Bí thư nói rất có lý, nhưng dân chúng phản ánh tình huống phải đi theo đường bình thường, vây quanh trụ sở quận ủy chính quyền và cản trở giao thông thì rõ ràng là hành động trái pháp luật, chúng ta không thể nuông chiều cho hư, nhất định phải bắt kẻ cầm đầu gây rối, xử lý vài người.

Trương Thanh Vân nhíu mày không lên tiếng, Chung Gia Hoa thông minh hơn, hắn nói:

- Thế này đi, anh Trâu, trước tiên anh đi xử lý, không cần phải quá khích, cần phải hỏi rõ yêu cầu của bọn họ, biết dùng lời nói đúng đắn, anh hiểu chưa?

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Chúng ta cùng đi chứ, yêu cầu không nhất thiết phải hỏi, nhất định bọn họ muốn gặp tôi. Bí thư Trâu, anh đi sắp xếp trước, để bọn họ phái ra vài đại biểu, tôi sẽ gặp mặt. nguồn TruyenFull.vn

Trâu Côn chợt sững sờ, vẻ mặt trở nên vui mừng. Hắn làm bí thư đảng ủy thì tất nhiên biết sự việc hôm nay sẽ khó giải quyết, Trương Thanh Vân tình nguyện ra mặt, như vậy mọi việc sẽ rất dễ làm.

Trâu Côn đi rồi, Chung Gia Hoa muốn tiến lên khuyên Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân khoát tay bảo đối phương không cần mở miệng. Sau đó đoàn người đi một vòng rồi cùng quay về trụ sở quận Ngũ Sơn, khi đoàn xe của Trương Thanh Vân đến thì quả nhiên có rất nhiều người đang vây quanh cổng.

Nhưng lúc này đã có trật tự rõ ràng, khi thấy đoàn xe của Trương Thanh Vân thì không có bất kỳ hành vi quá khích nào khác, mọi người cơ bản chỉ hiếu kỳ mà thôi. Khi đi vào trong sân thì Trương Thanh Vân xuống xe thì chủ tịch quận Ngũ Sơn Tiền Liên đã đứng đợi sẵn từ lâu.

Trương Thanh Vân xuống xe thì Tiền Lêin đã nói:

- Bí thư, bí thư Trâu đang cùng các đại biểu của nông dân nói chuyện, anh...

Trương Thanh Vân vung tay nói:

- Đưa tôi qua.

Tiền Liên không dám nhiều lời, hắn dẫn đám người Trương Thanh Vân sang lầu ba khu nhà quận ủy. Khi đến lầu ba thì Trương Thanh Vân không để cho đám người Chung Gia Hoa cùng theo, chính hắn và Tiền Liên tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi rẽ vào một khúc ngoặt thì từ xa đã nghe thấy âm thanh phát biểu của Trâu Côn, giọng hắn không nhỏ, đang giảng giải về những chính sách của quốc gia, tức giận mắng lớn về hành vi gây rối trái pháp luật, nhất định phải nghiêm túc xử lý. v. v.

Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng có chút không thoải mái, vì vậy mà không khỏi bước nhanh hơn. Góc đông ở lầu ba có một phòng họp, lúc này trong phòng đã đầy người, chỉ cần nhìn trang phục là biết đều là nông dân. Ngoài nông dân thì còn có một đội ngũ cảnh sát cực kỳ hiển hách, tất cả đều đứng sau lưng Trâu Côn, mắt trợn ngược, cực kỳ uy phong.

(*: Đây là một việc làm bá đạo của Tào Tháo, trong một lần đánh chiếm thành trì, do không đủ lương thực nên ông đã sai người cấp phát lương thực làm cái đấu đong gạo nhỏ lại để đong ít số gạo kéo dài thời gian, sau đó ông đổ tội cho viên quan trông coi việc cấp phát là Vương Hậu rồi đổ tội cho Hậu, chém đầu để trấn an lòng quân. Vì việc làm trên Tào Tháo đã trả công cho sự hy sinh oan uổng của viên quan ngày đó bằng cách nhận phụng dưỡng suốt đời gia đình của ông ta.)

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận