Bố Y Quan Đạo - Chương 896: Thế nào để lưỡng toàn?

Bố Y Quan Đạo

Chương 896: Thế nào để lưỡng toàn?

Trương Thanh Vân biết rõ về Giang Hán Thanh, ưu khuyết điểm của người này đều bộc lộ rất rõ, thuộc về loại lãnh đạo có tâm tư, biết lo lắng, là cán bộ có khả năng làm việc, dùng tốt thì có khả năng tạo ra thành tích, dùng không tốt sẽ sinh chuyện.

Khoảng thời gian gần đây Giang Hán Thanh vì chuyện Lâm Hải mà bị Âu Đan xoay cho rất thảm, Âu Đan thiếu chút nữa đã cắt luôn vị trí bí thư thị ủy của hắn. Sau này nàng suy xét đến lực ảnh hưởng của Giang Hán Thanh ở Lâm Hải, mặc khác nghe nói còn có sự cầu tình của những cán bộ lão thành ở Hoa Đông, vì vậy Âu Đan mới không động đến hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng lúc này Giang Hán Thanh lại bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc công tác đã không còn tình cảnh bằng mặt không bằng lòng, ngược lại còn vui khi làm đầy tớ cho Âu Đan, lần đầu tiên cố gắng phối hợp với tỉnh ủy tiến hành tốt công tác ở Lâm Hải, biểu hiện rõ ràng là biết tròn biết vuông.

Trương Thanh Vân từ trong phòng đi ra gặp Giang Hán Thanh, hắn ngẩng đầu nói:

- Thế nào? Bí thư Giang, tôi thấy anh rất bực tức, cục diện hôm nay ở Lâm Hải rốt cuộc là trách nhiệm của ai? Dựa theo cái nhìn của tôi thì anh phải chịu một nữa trách nhiệm.

- Nhưng ánh mắt của anh lại quá nông cạn, những người mới đến nhận chức chỉ mong sao nhìn chằm chằm vào kinh tế để tạo ra chiến tích vớt vát thể diện, thiếu minh bạch đối với các phương diện ở Lâm Hải, thậm chí không muốn đến để giải quyết vấn đề, anh muốn một doanh trại sắt thép sao? Anh muốn tạo ra thành tích để vỗ mông rời đi, không lo cho kế hoạch lâu dài, có phải anh nghĩ như vậy không?

Giang Hán Thanh cười hì hì, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hắn đường đường là bí thư thị ủy, những tình huống bị phê bình nghiêm túc thế này là rất ít khi xảy ra. Nhưng Trương Thanh Vân nói ra rất tự nhiên, Giang Hán Thanh không có dũng khí đối mặt với Trương Thanh Vân như với Lâm Ninh.

Lâm Ninh ở bên cạnh định vào tiếp kiến nhìn thấy Trương Thanh Vân mở miệng, giọng điệu bất thiện, hắn nhìn Giang Hán Thanh mà không khỏi lắc đầu. Lâm Ninh là phó phòng thường vụ ở phòng tổ chức cũng là người có uy danh hiển hách và làm kẻ khác run sợ, nhưng nếu so sánh với uy vọng của Trương Thanh Vân thì chênh lệch quá lớn.

Hai người hoàn toàn không phải là một cấp độ.

- Trưởng phòng Trương, anh phê bình rất đúng, nhưng Lâm Hải chúng tôi bây giờ quá khó khăn. Thời điểm này quá quan trọng, những người tùy tùng như chúng tôi cũng không câu nệ quy củ thông thường, nói tóm lại chúng tôi cũng phải xem trọng đại cục chứ?

- Bây giờ vấn đề quan trọng nhất ở Lâm Hải chính là cục diện ổn định, phải thu nạp nhân tâm. Dưới tình cảnh này chúng tôi phải có chút quyền tự chủ, đặc biệt là ở vấn đề bổ nhiệm cán bộ quận huyện, thị ủy chúng tôi phải được phân công lựa chọn.

- Cải cách rất tốt nhưng không thể làm một lần rồi xong, là một quá trình lớn. Bây giờ tôi tỏ thái độ giúp đỡ hai tay với chế độ cải cách của phòng tổ chức, nhưng cũng không thể không tiến vào đúng vị trí, trưởng phòng Trương thấy có đúng không...

Giang Hán Thanh nói, vẻ mặt cực kỳ chân thành.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:

- Công tác Lâm Hải chủ đạo là bí thư Âu, về phương diện phòng tổ chức chúng tôi, chúng tôi chỉ phái ra một trưởng ban xuống Lâm Hải để phụ giúp công tác của ban ngành tổ chức tuyến dưới mà thôi...

- Không, không, không thể nói như vậy được.

Giang Hán Thanh liên tục khoát tay, hắn cuống quýt phủ nhận:

- Ý của tôi là...Ý của tôi...

- Ý của anh là không muốn tuân theo điều lệ phân công cán bộ, bí thư Giang muốn tự mình vỗ đầu quyết định, có phải vậy không?

Trương Thanh Vân lạnh lùng hừ một tiếng:

- Chúng ta có chuẩn tắc cơ bản về điều lệ phân công tổ chức và chọn lựa cán bộ, cả nước đều phải thực hiện theo điều lệ này thì sao Hoa Đông chúng ta lại không phục? Đây đúng là chuyện hoang đường.

- Anh Giang, tôi hiểu tâm tình của anh, bây giờ công tác của anh gặp phải áp lực không nhỏ, nhưng như vậy cũng tuyệt đối không thể phá hoại quy củ, lúc này đi vài đường vòng, dù lãng phí chút thời gian cũng đáng giá. Nhưng chúng ta cần làm cho cán bộ lãnh đạo Lâm Hải và các thành phố khác hiểu rõ, cơ chế cán bộ ở Hoa Đông phải đổi, toàn tỉnh Hoa Đông đều phải chấp hành...

Giang Hán Thanh trầm mặc không nói, vẻ mặt hắn tái nhợt, rõ ràng hắn cũng không phục những gì mà Trương Thanh Vân nói ra.

Lâm Ninh tiến đến bên tai Trương Thanh Vân nói:

- Giang Hán Thanh lo lắng cán bộ điều động trong phạm vi lớn, gần đây tất cả thành phố đều rất mẫn cảm với động tác này, rất nhiều người điện thoại đến hỏi thăm...

Trương Thanh Vân gật đầu, trong lòng hiểu rõ, cán bộ được điều động ở cấp khu vực nghĩa là cán bộ thành phố khác vào Lâm Hải, hoặc cán bộ tỉnh ủy hàng không xuống dưới. Nhưng bây giờ cán bộ được điều động vượt qua khu vực, tất nhiên là trong quá trình thay đổi nhân viên thì vứt bỏ cán bộ dữ trữ bản địa mà kéo người đến từ bên ngoài.

Bây giờ Lâm Hải đang thay đổi nhân viên với số lượng lớn, rất nhiều cán bộ được đưa đến bằng phương pháp này, mục đích tất nhiên không cần nói cũng hiểu, rõ ràng muốn giải quyết triệt để vấn đề, chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn sẽ đổi mới dòng máu, đổi cũ thay mới.

Trương Thanh Vân nghe thấy Lâm Ninh nói như vậy, hắn biết điều động ở tuyến dưới đã vượt qua khu vực, vì vậy cười nhạt một tiếng nói:

- Anh Giang, về vấn đề cán bộ được điều động vượt qua khu vực sẽ trở nên thông thường ở tất cả các thành phố Hoa Đông trong vài năm tới, đây là bố trí thống nhất của tỉnh ủy. Không phải chỉ có Lâm Hải, sau này tất cả thành phố đều phải làm như vậy.

- Hơn nữa vấn đề điều động cán bộ không chỉ giới hạn trong tỉnh Hoa Đông, những tỉnh lân cận với chúng ta, thậm chí là những tỉnh ở trung bộ, tây bộ đều sẽ có cán bộ xuống Hoa Đông, đồng thời cán bộ ở Hoa Đông chúng ta sẽ túa đi rèn luyện khắp nơi...

Vẻ mặt Giang Hán Thanh khẽ động, hắn nói:

- Trưởng phòng, ý của anh rất tốt, nhưng tôi cũng có chút băn khoăn, cũng là vấn đề lo lắng chung của tất cả cán bộ Hoa Đông, đó chính là ấn tượng của người Hoa Đông chúng tôi ở bên ngoài rất kém, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai...

- Nếu muốn thay đổi hình tượng này cũng không phải nhanh chóng, nếu thật sự làm theo lời anh thì Hoa Đông sẽ tiến vào giai đoạn điều động cán bộ vượt qua khu vực, dòng máu mới ở bên ngoài sẽ ùa vào, mà cán bộ Hoa Đông cũng sẽ bước chân ra ngoài.

- Xét về lý luận thì chuyện này có thể làm được, nhưng nếu cán bộ Hoa Đông rời khỏi địa phương thì chỉ còn là hạt cát, lại bị tất cả mọi người kỳ thị. Nếu dưới tình cảnh như vậy thì Hoa Đông còn tương lai gì nữa? Nếu không có tương lai thì cải cách này rất khó phổ biến, dù cưỡng chế xuống thì chúng tôi...Chúng tôi...

Vẻ mặt Giang Hán Thanh rất kích động, rõ ràng hắn muốn nói vài lời uy hiếp, nhưng khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân quá lạnh lùng thì hắn không nói nên lời. Trương Thanh Vân cũng không phải người dễ uy hiếp, hắn đã làm biết bao nhiêu sự việc ở Hoa Đông trong những năm qua? Cố Nhuận Thu là nhân vật gì mà cũng bị hắn lôi ra? Mà khi đó cũng có vài trăm quan viên Hoa Đông chết dí theo.

Nếu Trương Thanh Vân muốn tiến hành điều động cán bộ Hoa Đông trong phạm vi lớn, hủy diệt căn cơ của Hoa Đông, nói không chừng sẽ làm được, uy hiếp thì được gì?

- Vấn đề đường ra của cán bộ Hoa Đông không phải là thứ mà bây giờ anh phải lo lắng, bây giờ điều anh cần làm chính là phối hợp tốt với các ban ngành tỉnh ủy để giải quyết các vấn đề Lâm Hải, làm cho triệt để...

- Tôi hiểu ý của anh, trước tiên tôi sẽ báo cáo lên bí thư Tần, anh cứ yên tâm công tác...

Trương Thanh Vân nói.

Giang Hán Thanh chợt sững sốt, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại khách khí như vậy, hắn đứng ngây người một lúc lâu, cuối cùng mới liên tục cảm ơn. Trương Thanh Vân cười cười, Lâm Ninh nháy mắt cho Giang Hán Thanh, tỏ ý hôm nay như vậy là được rồi. Tất nhiên Giang Hán Thanh cũng không ngốc, hắn vội vàng cáo từ.

- Trưởng phòng, những lo lắng của Giang Hán Thanh cũng rất có lý do, chúng ta cũng không thể không quan tâm...

Lâm Ninh nói.

Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào danh sách cán bộ trên cấp ban sắp xuống rèn luyện mà Lâm Ninh đưa tới, hắn trầm ngâm không nói. Tất nhiên hắn biết rõ những lời nói của Giang Hán Thanh vừa rồi rất hợp lý, bây giờ Hoa Đông kéo màn cải cách thì sẽ lập tức trở thành tiêu điểm chú ý.

Mỗi năm trung ương có biết bao cán bộ sắp xuống tuyến dưới rèn luyện, rất nhiều cán bộ nhìn về phía một khu vực phát triển kinh tế như Hoa Đông, mà cán bộ điều động vượt qua khu vực sẽ có thể nói là rộng khắp.

Nếu vài năm sau cán bộ bên ngoài được trung ương cho phép tiến vào cơ sở Hoa Đông, điều này tuy có lợi cho cải cách Hoa Đông nhưng đồng thời cũng bắt buộc cán bộ Hoa Đông phải có lòng dạ rộng lớn, căn cơ Hoa Đông sẽ suy sụp, đây cũng là nguyên nhân làm cho quan viên Hoa Đông khủng hoảng.

Giang Hán Thanh đã nói rất trắng trợn, danh tiếng của người Hoa Đông là không tốt, một khi bị ném ra ngoài nhận chức thì sẽ bị xa lánh, đây là điều mà bọn họ sợ hãi.

Rõ ràng lo lắng này là không nhẹ, nếu xử lý không tốt thì sẽ là chuyện lớn, Trương Thanh Vân chủ trương chậm rãi cải cách, mục đích căn bản của hắn chính là vững vàng đi qua giai đoạn quá độ. Bây giờ nếu không xử lý tốt mâu thuẫn, muốn cải cách vững vàng sẽ không dễ.

- Phó phòng Lâm, truyền lời xuống, vấn đề sử dụng cán bộ ở Lâm Hải cần phải trưng cầu ý kiến ban ngành đảng ủy chính quyền Lâm Hải. Mặt khác, những chuyện điều động cán bộ vượt qua khu vực có thể làm nhưng không được nói, tránh ảnh hưởng phạm vi lớn.

- Còn nữa, những lãnh đạo đã điện thoại đến cho anh, lần sau nói họ trực tiếp điện thoại đến gặp tôi, như vậy anh cũng không cần khó xử.

Trương Thanh Vân mở miệng nói.

- Vâng, tôi sẽ lập tức đi làm...

Lâm Ninh cung kính nói, hắn đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, Trương Thanh Vân vung tay nói:

- Đợi chút.

Lâm Ninh chợt khựng lại, ngay sau đó thì đứng yên bất động. Trương Thanh Vân dùng ánh mắt sâu sắc nhìn đối phương, điều này làm Lâm Ninh cảm thấy mất tự nhiên, trái tim co bóp mạnh mẽ, cực kỳ căng thẳng.

- Dù bên ngoài đồn đãi thế nào thì phòng tổ chức chúng ta không được phép xuất hiện tin đồn nhảm, cũng không thể tin. Chuyện khó luôn có biện pháp giải quyết, tôi đã công tác ở Hoa Đông nhiều năm, cũng coi là nửa người Hoa Đông, cũng rất quan tâm đến tương lai của quan viên Hoa Đông...

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở miệng nói.

- Đó là tất nhiên, là tất nhiên.

Lâm Ninh vội nói nhưng trên lưng ướt đẫm mồ hôi, Trương Thanh Vân đang cảnh cáo phòng tổ chức không nên xuất hiện những kẻ có tâm tư khác, nhấn mạnh vấn đề đoàn kết.

Dù sao bây giờ phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông cơ bản đã phát triển khá tốt, nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng là người bên ngoài, vì vậy ngoài kia có rất nhiều tin đồn, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi vấn đề có người sinh ra nghi kỵ.

Nếu là những kẻ bình thường thì chẳng sao, nhưng nếu đối phương cũng là quan viên cấp cao thì vấn đề không đơn giản như vậy. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không nói như vậy, đây chỉ là những gì Lâm Ninh phỏng đoán.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận