Bố Y Quan Đạo - Chương 800: Tiền tài

Bố Y Quan Đạo

Chương 800: Tiền tài

Trụ sở chính của tập đoàn Vĩnh Hằng, hôm nay tổ chức hội nghị toàn thể tạp đoàn. Phó thủ tướng Liên sẽ đến thăm và thị sát, đây chính là chuyện cực kỳ quan trọng của tập đoàn, chủ tịch tập đoàn Cố Nhuận Thu tự mình sắp xếp tiếp đãi chi tiết, hơn nữa còn phối hợp với các đơn vị tương quan của trung ương và Hoài Dương làm tốt công tác an toàn.

Bận rộn nửa ngày, khi tất cả mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa thì cuối cùng Cố Nhuận Thu cũng có cơ hội được yên tĩnh nghỉ ngơi trong phòng làm việc. Hắn là nhân vật phong vân ở Hoài Dương, những năm gần đây đã gặp qua nhiều tình cảnh rầm rộ, nhưng đây là lần đầu tiên lãnh đạo quốc gia đến thị sát tập đoàn của hắn. Tất nhiên hắn cũng không phải người ngoại lệ, cũng rất coi trọng sự kiện lần này, bình thường hắn không tham gia những sự vụ của tập đoàn, nhưng hôm nay thì phá lệ.

Trong phòng làm việc cũng không phải chỉ có một mình Cố Nhuận Thu, hôm nay người phối hợp công tác an toàn chính là Chương Lập Cường. Cảm xúc của Chương Lập Cường là rất kém, ngoài buồn bực hút thuốc thì không nói lời nào, tâm tư rất nặng nề.

- Anh Chương, lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi liên lạc với trưởng phòng Lưu, tôi thay mặt cho vài anh em khác nói lời cảm tạ với anh.

Cố Nhuận Thu nói, hắn cởi áo khoác để lộ ra một thân thể chắc nịch, miệng cắn xì gà, đặt mông ngồi lên ghế xoay, mười phần khí thế.

Chương Lập Cường ngẩng đầu nhìn Cố Nhuận Thu, hắn cười lạnh một tiếng nói:

- Anh đã uổng phí tâm sức, Trương Thanh Vân căn bản không đến Cảng Thành, bí thư không đi thì Lưu Phái chỉ là một đống phân, anh cho rằng đám người kia còn có thể được tiến lên chức vụ mong muốn sao?

- Đây là hai sự việc hoàn toàn khác nhau, tôi cảm tạ vì anh đã giúp liên lạc với trưởng phòng Lưu, còn vấn đề trưởng phòng Lưu có làm tốt công tác hay không, đây không phải là chuyện của anh và tôi, anh thấy sao?

Cố Nhuận Thu cười nói.

Chương Lập Cường thở ra một hơi, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Cố Nhuận Thu mà cảm thấy phiền phức. Thực tế thì cả ngày nay hắn chưa từng cười, trước đó trong lòng mười phần tin tưởng Trương Thanh Vân sẽ đến Cảng Thành, Trương Thanh Vân là ôn thần trong mắt hắn, chỉ cần Trương Thanh Vân còn ở lại hoài dương thì tối đến hắn sẽ không thể ngủ yên. Khi hắn biết rõ Trương Thanh Vân sẽ được điều động thì Chương Lập Cường đã tự mình uống rượu chúc mừng, trong lòng cảm thấy thả lỏng.

Nhưng lúc này sự việc lại đột nhiên biến đổi, chuyện vốn đã như ván đóng thuyền lại đột nhiên biến hóa, tâm tình của Chương Lập Cường lúc này thế nào thì hoàn toàn có thể thấy được.

- Được rồi, anh Chương, anh cứ cau có mãi, tối nay chúng ta nên giải trí cho tốt, tôi mời khách!

Cố Nhuận Thu nói.

Chương Lập Cường đột nhiên đứng lên nói:

- Thôi khỏi, anh muốn giải trí thì cứ giải trí, tôi không tham gia. Đồng thời tôi cũng khuyên anh một câu, anh tự giải quyết cho tốt, nên kẹp đuôi làm người, nếu muốn cùng đối chiến với Trương Thanh Vân thì phải xem lại thực lực của mình.

Chương Lập Cường nói xong thì cũng không quay đầu lại mà lập tức rời khỏi cửa, nụ cười trên mặt Cố Nhuận Thu dần trở nên cứng nhắc, cuối cùng thì hoàn trở nên âm trầm.

Thật ra Cố Nhuận Thu cũng giống như Chương Lập Cường, trong lòng cũng tràn đầy hương vị không phải. Hắn đã được biết bản lĩnh của Trương Thanh Vân, khi bí thư thị ủy có tin sắp rời khỏi Hoài Dương thì lập tức xuất hiện hàng loạt lổ hỗng, trưởng phòng tổ chức dám nhận tiền bán quan, đại biểu quốc hội và ủy viên hiệp thương chính trị hợp sức tạp áp lực cho khối chính quyền thành phố, cục trưởng cục công an chơi golf với một tên đầu lĩnh buôn lậu với bộ dạng cực kỳ cao hứng.

Nhưng bây giờ có tin Trương Thanh Vân ở lại thì gió đổi chiều, đầu tiên là văn phòng đại biểu quốc hội và hội nghị hiệp thương chính trị bắt đầu quá trình tự kiểm tra kiểm điểm, hơn nữa còn bày tỏ sẽ hưởng ứng lời đề nghị của chính quyền, sau này đại biểu quốc hội và ủy viên hiệp thương chính trị sẽ phải nghiêm khắc bổ sung kiến thức, mà Cố Nhuận Thu cũng là đại biểu đầu tiên được thông báo phải tham gia học tập lý luận.

Cố Nhuận Thu nghĩ đến tình cảnh mình ngồi bên dưới nghe đám cán bộ lý luận đảng ồn ào như một học sinh mà trong lòng cảm thấy rất bức bối. Nhưng hắn là đại biểu quốc hội thì cũng khó tránh khỏi vấn đề này, cần phải làm theo yêu cầu, chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội Phùng Thấm Chương không phải kẻ lương thiện, điều này Cố Nhuận Thu biết rất rõ.

Ngoài đại biểu quốc hội thì ủy viên hiệp thương chính trị cũng có biến đổi, Chương Lập Cường vài ngày trước vẫn xưng anh em với Cố Nhuận Thu chợt trở mặt, bản thân Chương Lập Cường cũng không phải là trinh nữ, bây giờ lại quay đầu uy hiếp Cố Nhuận Thu.

Càng buồn cười chính là trưởng phòng tổ chức Lưu Phái, người này thậm chí còn giở ra trò hài trả lại tiền, trưởng phòng tổ chức xem sự việc giống như làm ăn bình thường, không làm tốt thì trả tiền, đúng là không phục không được.

Tất cả những vấn đề này đều lộ rõ trước mặt Trương Thanh Vân, với uy tín của Trương Thanh Vân ở Hoài Dương thì Cố Nhuận Thu rõ ràng không có tư cách cùng đấu sức. Nhưng Cố Nhuận Thu có thể thông qua những hành động lần này mà biết vì sao Trương Thanh Vân trở thành nhân vật hung ác tai to mặt lớn.

- Tút, tút!

- Vào đi!

Cố Nhuận Thu điều chỉnh tâm tính, hắn cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trở nên bình thường. xem tại TruyenFull.vn

- Cha nuôi!

Người đẩy cửa tiến vào chính là con gái nuôi của Cố Nhuận Thu, là Cố Tích Niệm, vẻ mặt nàng lộ nụ cười, toàn thân bùng lên sức sống thanh xuân, trên người là một bộ trang phục công sở, nhìn qua có vẻ rất giỏi giang.

- Tích Niệm, hôm nay khổ cực rồi, thủ tướng xuống thị sát tập đoàn chúng ta, đây là vinh dự rất lớn của tập đoàn. Tập đoàn Vĩnh Hằng của chúng ta có được vinh dự thế này, trong lòng cha cũng rất vui sướng.

- Tập đoàn có thể phát triển tốt như vậy, có được lực ảnhh hưởng lớn như vậy thì con có công lao lớn nhất. Ha ha.

Cố Nhuận Thu cười nói, tất cả lo lắng ưu phiền đã biến mất, gương mặt mưa thuận gió hòa, hòa ái dễ gần.

- Cha nuôi quá khen, người của chúng ta hôm qua đã đến gặp trưởng phòng họ Lưu, đối phương đã đồng ý điều kiện của chúng ta.

Cố Tích Niệm nói.

Cố Nhuận Thu nhíu mày:

- Tiểu nha đầu này nói gì vậy? Trưởng phòng Lưu sao? Anh ta là lãnh đạo thị ủy, con cần phải tôn trọng, vào thời điểm nào cũng không được quên chúng ta là người làm ăn.

- Người làm ăn phải nói lý lẽ, ức hiếp chỉ là hạ sách. Trưởng phòng Lưu đã thích vàng thì chúng ta cũng không nên tiếc tiền, nếu đã tình nguyện hợp tác thì con biết nên làm thế nào rồi chứ?

- Vâng, cha nuôi, nhưng đối phương làm việc không thành, con...

Cố Tích Niệm nói một nửa thì chợt khựng lại.

- Cái gì mà làm việc không thành, nhân sự là quyền trên tay bí thư, trưởng phòng tổ chức có tác dụng của trưởng phòng tổ chức. Đối phương làm việc không thành, con cũng đừng quá truy cứu nguyên nhân.

Một cán bộ khảo sát tiến lên chức vụ trưởng phòng tổ chức thì sẽ là nhân vật đóng vai trò quan trọng, tuy bí thư là người quyết định cuối cùng, nhưng bí thư ra quyết sách cũng phải căn cứ vào tài liệu khảo sát của phòng tổ chức, liên hệ qua lại là rất lớn.

Với hiểu biết của Cố Nhuận Thu về Trương Thanh Vân thì vấn đề quan trọng nhất của bí thư lúc này là phát triển kinh tế Hoài Dương, dù có muốn ra tay thì trước tiên phải đảm bảo tính ổn định xã hội, mà trong vấn đề này thì trưởng phòng tổ chức là một nhân vật quá quan trọng.

Cố Nhuận Thu vốn là người kinh doanh nhiều năm ở Hoài Dương, bây giờ lại có quan hệ với Lưu Phái, rõ ràng tấm lưới quan hệ ngày càng rắn chắc, điều này cũng chứng tỏ khi có ai ra tay đả kích sẽ động vào tất cả mắt lưới, Cố Nhuận Thu không tin Trương Thanh Vân ra tay mà không suy xét.

- Tích Niệm, từ tháng sau con không cần quản nghiệp vụ của tập đoàn, con chuyên tâm vào những hoạt động kinh doanh của chúng ta ở Canada. Sau này chúng ta sẽ đầu tư mạnh ngoài hải ngoại, nghiệp vụ trong nước dần rút lại.

Cố Nhuận Thu chậm rãi nói.

Thỏ khôn thường có ba hang, Cố Nhuận Thu đã có ý nghĩ rút lui ở trong đầu, thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên hắn có suy nghĩ như vậy, nhưng khi Trương Thanh Vân xuất hiện thì hắn càng trở nên cương quyết. Nhiều năm nay hắn cố gắng rửa sạch hai bàn tay của mình.

Đáng tiếc Cố Nhuận Thu là người nằm trong bồn mực, dù tẩy thế nào cũng không thể thay đổi cái nhìn của người khác. Điều này quá quan trọng, sự thật chứng minh nhiều năm qua Cố Nhuận Thu mở tập đoàn làm ăn chính quy, nhưng trong mắt người khác hắn vẫn là kẻ đứng đầu buôn lậu.

Mà Cố Nhuận Thu cũng là kẻ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ buông tay, mà đến lúc này hắn cũng ý thức tình hình không đúng, phải nhanh chóng chuẩn bị ra tay.

Cố Nhuận Thu nghĩ đến nước ngoài mà trong lòng trở nên thoải mái, Trương Thanh Vân hùng mạnh thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một tiểu lâu la, vĩnh viễn chẳng làm gì được Cố Nhuận Thu hắn, tình huống xấu nhất là Cố Nhuận Thu sẽ chạy ra nước ngoài một đi không trở lại.

Những năm gần đây người bỏ chạy ra nước ngoài là rất nhiều, cuối cùng có thể làm được gì?

Một lúc lâu sau Cố Nhuận Thu lấy trong ngăn kéo ra một cuốn chi phiếu, hắn xé ra một tờ đưa cho Cố Tích Niệm.

Cố Tích Niệm chợt sững sờ nói:

- Cha nuôi, chu hưng an...

- Đưa cho trưởng phòng Lưu, chúng ta không thể keo kiệt những vật ngoài thân. Con đấy, nắm quá chặt phương diện này, người muốn hoàn thành chuyện lớn thì phải suy nghĩ thoáng.

Cố Nhuận Thu nói.

Vẻ mặt Cố Tích Niệm chợt trở nên cổ quái, nàng cười hì hì hai tiếng rồi nói:

- Xem ra cha cũng thật sự không biết về trưởng phòng Lưu, đối phương mở miệng muốn một con số...

Cố Tích Niệm duỗi ra hai ngón tay:

- Con đã đồng ý hắn ta, hơn nữa đã đưa cho đối phương chi phiếu, vào khoảnh khắc này con cũng biết làm việc đúng mực...

Vẻ mặt Cố Nhuận Thu chợt trở nên lúng túng, có chút dở khóc dở cười, suy nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra một tấm chi phiếu vẫn còn không "thoáng" bằng con gái. Những năm gần đây số người to gan là rất nhiều, người đưa tay đòi tiền là loại không biết xấu hổ, đáng xấu hổ chính là mình giá trị bao nhiêu tiền cũng không biết. Cố Nhuận Thu cảm thấy rất buồn cười, Trương Thanh Vân dùng người như vậy có thể được việc sao?

- Xoẹt, xoẹt!

Tờ chi phiếu hai triệu bị Cố Nhuận Thu xé thành những mảnh vụn, sau đó hắn tiện tay ném đi, giấy vụn tiêu tán trong gió, tất cả rơi vãi đầy đất.

Cố Nhuận Thu có xuất thân từ một tên du côn, hắn lăn lộn đến vị trí hiện tại cũng không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử. Nhưng hắn vẫn liều mạng, mục đích đơn giản cũng chỉ vì chữ "tiền".

Đôi khi Cố Nhuận Thu tĩnh tâm lại thì suy nghĩ xem cả đời này mình sống có đáng giá hay không, bây giờ còn phải kiếm tiền, còn cần sao? Khoảnh khắc này hắn đốt đi vài triệu cũng chẳng có cảm giác gì.

Nhưng tiền là thứ rất có tác dụng, rất có ma lực, chỉ là một tờ giấy mà có thể mua được một quan chức để vứt bỏ tôn nghiêm và linh hồn, có thể bắt kẻ nhận tiền phải làm việc theo ý muốn. Người ta phấn đấu cả đời vì quyền lợi, bây giờ dùng tiền dán lên người, năng lượng quá lớn, có kẻ nào chống đỡ được?

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận