Bố Y Quan Đạo - Chương 359: Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở phía sau (1)

Bố Y Quan Đạo

Chương 359: Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở phía sau (1)

Hai vấn đề đều được Trương Thanh Vân tính toán rất rõ ràng, Triệu Giai Ngọc có bối cảnh có truyền thông, chỉ sau một thời gian ngắn thì tin tức công ty điện tử Mia bị cục điều tra Liên Bang Mỹ điều tra rơi vào trong tay Thành Đô, tất cả các hoạt động của Mia ở Thành Đô cũng được đua ra ngoài ánh sáng.

Đồng thời công ty bất động sản Hồng Lan cũng lộ ra những hoạt động phi pháp ở Thành Đô. Lúc này mặt bằng truyền thông, ti vi, thegioitruyen.com đều xôn xao với đủ loại tin tức, tất cả những hoạt động của Hồng Lan, những lần liên kết với các cơ quan ban ngành biến đất quy hoạch thành đất dự án, thậm chí cả đất nông nghiệp...Tất cả đều được truyền thông xào nấu.

Vấn đề này trực tiếp làm chấn động cả thủ đô, tổ giám sát số hai của trung ương phái người đến xử lý những tiến triển. Cán ban ngành phòng nông nghiệp, phòng tài nguyên môi trường đều sợ bóng sợ gió, tỉnh ủy cũng lập tức chụp cổ vài quan viên có vấn đề.

Mà chủ tịch Sở Hà của công ty bất động sản Hồng Lan cũng bị các ngành tương quan khởi tố tội đưa hối lộ, công ty Hồng Lan hùng mạnh của Thành Đô trong vài năm qua đã trọng thương, tất cả các vấn đề lộ ra trước mắt nhân dân Thành Đô.

Đồng thời khách sạn Vienna ở Thành Đô cũng liên quan đến dường dây "gái gọi", cục công an Thành Đô bắt được tại hiện trường hơn mười gái mại dâm. Sau khi đột kích và thẩm vấn thì những cô gái kia luôn miệng nói mình không phải là nhân viên khách sạn, nhưng khách sạn Vienna dù sao cũng là đơn vị tiếp đón của tỉnh ủy. Lúc này danh dự của khách sạn rơi xuống ngàn trượng, văn phòng tỉnh ủy quyết định thay đổi đơn vị tiếp đãi.

Sau khi tan việc, Trương Thanh Vân vừa ra khỏi khu tỉnh ủy thì đã nhìn thấy xe của Vi Cường đang dừng trước cổng và liên tục nhấn còi.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn đi đến mở cửa sau và trực tiếp ngồi xuống mà không nó một lời.

Vi Cường lại có vẻ rất hưng phấn, hắn quay đầu nói:

- Này, thấy được sao? Tề Phong, ha ha, Tề Phong không ai bì nổi đã nằm dưới tay tôi, ông đây cũng muốn làm cho tiếng xấu của hắn truyền xa ngàn dặm.

Trương Thanh Vân hì một tiếng, mặt hắn rất khó coi, một lúc lâu sau mới nói:

- Ai cung cấp tin tức cho cậu? Sao lại bắt gái mại dâm trong Vienna chuẩn như vậy?

Vi Cường có chút sững sốt, hắn chợt thốt lên:

- Chúng tôi đã nhìn chằm chằm vào hắn từ lâu rồi, chúng tôi có người trong Vienna.

- Người bên trong sao?

Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng nói:

- Tôi cảm thấy kỳ quái vì sao không phát hiện ra trước đó, sớm muộn gì không phát hiện, sao bây giờ lại lòi ra? Chẳng lẽ đây là phương pháp lấy công chuộc tội của cục công an các cậu?

Vi Cường há miệng mà không nói lời nào, khi cảm thấy có chút không đúng thì hắn nói:

- Tôi sai rồi sao? Hay tôi bị người ta đưa lên đầu súng nữa rồi?

Trương Thanh Vân chỉ hừ một tiếng, hắn nghiêng đầu nói:

- Lái xe, để cha mẹ cậu chờ lâu cũng không tốt.

Vi Cường "A" lên một tiếng, hắn khởi động xe hơi mà không còn được vui sướng như vừa rồi. Hắn thầm nghĩ sao mình không nói trước với Trương Thanh Vân nhỉ? Vấn đề này có thể sinh ra phiền phức.

Xe hơi chạy như bay trên đường, Trương Thanh Vân nhìn lướt qua cửa sổ mà sững sờ, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng. Hắn có thể nhìn thấy có người làm con rối ở Vienna, đối phó với Tề Phong thì có hàng trăm ngàn biện pháp, nhưng hết lần này đến lần khác người ta lại lợi dụng mâu thuẫn giữa Vi Cường và Tề Phong, đây là biện pháp rất kém cỏi.

Sở Hà không thể nào so sánh với Tề Phong, người này kinh doanh ở Thành Đô được vài chục năm, căn cơ thâm sâu, ảnh hưởng rộng khắp. Nếu trắng trợn ép Tề Phong vào nguy hiểm thì rõ ràng là con đường không sáng suốt.

Hơn nữa Tề Phong lại là người có quan hệ đặc biệt với bí thư Hoàng, bí thư vừa lui thì hắn lại gặp nạn, dù có người muốn dùng phương pháp nguội lạnh cũng không hiệu quả. Huống hồ nguyên nhân cốt lõi của chuyện lần này chính là công ty Khánh Kỵ và Tiết Cao, người nào cũng biết mình có quan hệ với Giai Ngọc, nếu vậy thì kẻ nào ngáng chân Tề Phong? Ngoài mình thì còn ai?

Trương Thanh Vân nghĩ đến những vấn đề này mà cảm thấy đau đầu, người Giang Nam biết hắn là người của bí thư Hoàng, mình được bí thư Hoàng cất nhắc lên. Lúc này bí thư Hoàng vừa lui xuống thì mình đã giở mặt như ngựa chứng, đây không phải là vong ân phụ nghĩa sao? Nếu người có bản tính như vậy thì sao có thể phát triển?

- Đáng giận!

Trương Thanh Vân cắn chặt răng mắng một câu, bọ ngựa bắt ve mà chim sẻ đứng sẵn phía sau, mình vừa đưa tay đã có người trợ giúp với ý đồ đục nước béo cò, trên quan trường lúc nào cũng là phức tạp và khó thể suy xét toàn diện.

- Cậu có biết khách sạn Vienna làm đơn vị tiếp đãi của tỉnh ủy được bao năm rồi không?

Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói với Vi Cường.

Vẻ mặt Vi Cường chợt biến đổi, hắn cũng hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Vienna liên quan đến vấn đề gái gọi, trước kia Vienna tiếp đã bao nhiêu lượt cán bộ? Trong đó không thiếu các lãnh đạo lớn, trong đó có bao nhiêu người dính vào?

- Bốp!

Vi Cường nhịn không được mà tự tát chính mình một cái, gương mặt hắn trở nên hỗ thẹn, hắn nói:

- Việc này quả thật rất không hợp lý, còn biện pháp cứu vãn không?

- Cứu vãn, cứu vãn cái gì?

Trương Thanh Vân mắng một câu, vẻ mặt dần trở nên hòa hoãn, biết rõ dù có trách Vi Cường cũng vô dụng. Người ta sắp xếp kế hoạch cũng biết rõ Vi Cường sẽ không nhìn thấu mọi chuyện, Vi Cường dù không tạo ra sai lầm thì những người khác sẽ sai lầm. Người ta ở trong tối, mình ở ngoài sáng, sao có thể đề phòng được?

Xe chậm rãi chạy vào khu nhà số một tỉnh ủy, Trương Thanh Vân vội vàng bình ổn lại tâm tư, Vi Trung Quốc chắc chắn sẽ nhìn rõ tình hình hơn mình.

Đi vào nhà Vi Cường, nếu nói nghiêm khắc thì chính là nhà Vi Trung Quốc, Vi Cường lúc này đã chuyển ra ở riêng. Khi vào bên trong thì Trương Thanh Vân lần đầu tiên nhìn thấy vợ của Vi Cường, là một người phụ nữ rất đẹp, tướng mạo khá tốt, tính tình có vẻ là hướng nội làm người ta sinh ra cảm giác rất tốt.

Trương Thanh Vân mỉm cười nói lời thăm hỏi với nàng nhưng trong lòng thầm cảm thán. Vợ Vi Cường chính là người Tề gia, lúc này Vi Cường lại náo loạn với Tề Phong chú của nàng, hơn nữa trước đó hai người cũng không có cơ sở tình cảm, mối quan hệ lúc này thế nào không nghĩ cũng biết.

Mẹ Vi Cường rất hòa ái, bà có vẻ rất thỏa mãn đối với cô con dâu, khi thấy ánh mắt Vi Cường không thèm nhìn vợ thì bà không khỏi có chút oán trách. Vi Cường đang định mở miệng thì ánh mắt lạnh lẽo của Vi Trung Quốc đã quét qua, vì vậy hắn đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh vợ mà không dám ngẩng đầu lên.

Vi Trung Quốc quét mắt về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội vàng chào hỏi, Vi Trung Quốc lộ ra nụ cười, lão ép tay xuống nói:

- Ngồi, ngồi đi, cậu lớn tuổi hơn so với Vi Cường, cũng không như Vi Cường nhà này, không làm gì ra hồn, thậm chí còn gây ra cho cậu rất nhiều phiền phức. Tôi thay mặt nói cảm ơn cậu...

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt nhúc nhích, hắn muốn nói vài lời khách khí nhưng Vi Trung Quốc đã nhìn rõ vấn đề như vậy nên rất khó mở miệng, hắn chỉ nói:

- Vi Cường là người quen biết nhiều năm, cũng không thể tránh khỏi những va chạm, giữa vợ chồng còn có lúc bất hòa, vì vậy bạn bè khó tránh khỏi những vấn đề như vậy. Bây giờ chẳng phải đã không còn vấn đề gì sao?

Vi Trung Quốc cười ha hả, lão nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, dù xét về cách ăn nói hay khí độ thì Trương Thanh Vân đều có phong cách rất quý phái. Người này nói chuyện không phải chỉ có khiêm tốn, bên trong còn có chút hài hước, mơ hồ còn có chút an ủi làm người ta cảm thấy rất thành thật. Tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên.

- Cậu còn chưa đến ba mươi phải không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vi Trung Quốc nhíu mày nói.

- Sang năm mới đúng ba mươi!

Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói:

- Lớn hơn một chút so với Vi Cường.

Vi Trung Quốc khẽ gật đầu mà trong lòng thở dài một hơi, nghĩ lại khi mình ba mươi tuổi thì mới là phó khoa, lúc đó cũng đã sáng chói mắt. Bây giờ Trương Thanh Vân là phó phòng mà rất biết cách che dấu hào quang, còn trưởng thành hơn cả mình năm xưa.

- Em à, chưa nên vội dùng cơm, tôi và Thanh Vân lên phòng làm việc nói chuyện một chút.

Vi Trung Quốc nói, lão quét mắt về phía Vi Cường:

- Cậu phụ trách hậu cần.

Vi Cường khẽ nhấc mắt, trên mặt có chút lúng túng nhưng không dám cãi lại mà đồng ý.

Trong phòng làm việc của Vi Trung Quốc có một bộ bàn trà rất đẹp, Trương Thanh Vân quan sát rất chăm chú, Vi Cường thì bận rộn trước sau, lo nấu nước pha trà. Có lẽ vì ngày thường không phải làm gì nên tiểu tử này rất lúng túng.

Vi Trung Quốc chỉ Vi Cường rồi nói với Trương Thanh Vân:

- Chưa nói đến những thứ khác, chắc chắn cậu làm những việc vặt này nhanh gọn hơn Vi Cường chứ?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn vội vàng đứng dậy, Vi Trung Quốc ép tay xuống nói:

- Tôi cũng không có ý gì khác, chẳng qua chỉ là một câu "bồi dưỡng đời sau phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt." Người xưa có nói "Không quét nhà sao quét cả thiên hạ?" Tuy những việc này khá rườm rà nhưng cũng là phương pháp rèn luyện tâm trí của con người.

Trương Thanh Vân liên tục gật đầu xưng vâng nhưng trong lòng cười thầm, sau này tiểu tử Vi Cường mà ở nhà sẽ phải chịu tội. Trương Thanh Vân biết rõ đạo lý của Vi Trung Quốc, nhưng có lẽ lúc này Vi Trung Quốc mới nghĩ ra câu nói kia thì cũng đã hơi muộn, con trai đã thành người lớn, bây giờ còn kịp sao?

- Vẫn là một câu "Một đời suy yếu một đời mạnh!" Cậu có biết nguyên nhân vì sao không?

Vi Trung Quốc nói.

Trương Thanh Vân vội vàng lắc đầu, Vi Trung Quốc thở dài nói:

- Người còn trẻ thường phạm phải sai lầm vì một lòng bôn ba vì sự nghiệp, xem nhẹ người thân, chờ đến khi lớn tuổi tỉnh ngộ lại thì không còn được bao nhiêu ngày.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận