Bố Y Quan Đạo - Chương 478: Phản chế

Bố Y Quan Đạo

Chương 478: Phản chế

Phiền Giang Nam bị miễn chức, cũng dần có thêm sự dèm pha, những hành vi của xí nghiệp nhà nước và đảng ủy chính quyền Thanh Giang ngày càng nhận được sự chú ý của nhân đân. Việc này kinh động đến rất nhiều người, lúc này chủ tịch thường vụ tỉnh Vi Trung Quốc phải xuống điều đình mâu thuẫn giữa hai bên, hơn nữa còn tổ chức hội nghị ở Thành Đô.

Trương Thanh Vân là phó bí thư nên không tham gia hội nghị lần này, công tác của hắn chủ yếu vẫn còn nằm lại ở khu công nghệ. Lúc này khu công nghệ đã căn bản đạt được giai đoạn đầu tiên, cần phải đi vào giai đoạn phát triển thứ hai, hơn nữa giai đoạn hai này cũng phải làm quy hoạch và dự toán vì nhanh chóng nắm bắt tài chính của tuyến trên. Lúc này các loại báo cáo xếp thành chồng, trong đó ủy ban cải cách tỉnh ủy, ủy ban cải cách quốc gia cũng phái người xuống khảo sát thực địa, thứ tự rất rườm rà, điều này làm cho Trương Thanh Vân cực kỳ bận rộn.

Còn phương diện khác, lúc này đã đến tháng sáu, các cơ quan ban ngành trong quận huyện cần điều chỉnh, cũng có rất nhiều chương trình cho cán bộ tuyến trên xuống tuyến dưới rèn luyện. Trương Thanh Vân được phân công quản lý đoàn thể, hai phương diện công tác làm hắn trở nên cực kỳ bận rộn.

Trong ngày Vi Trung Quốc đến Thanh Giang thì Trương Thanh Vân cũng đến Thành Đô họp mặt với ủy ban cải cách, đi theo hắn chính là Hề Mai Ngọc.

Hai vợ chồng Hề Mai Ngọc tham gia đoàn khảo sát, trong quá trình Quách Chu Quần mang xương hổ về thì chồng Hề Mai Ngọc vì là người trên chiến tuyến công an, hiểu được pháp luật bảo vệ động vật nên đưa ra lời đề nghị với Quách Chu Quần, nhưng Quách Chu Quần lại khăng khăng không nghe.

Mà Hề Mai Ngọc thì có tính tình nóng nảy, khi thấy không khuyên được Quách Chu Quần thì lập tức xảy ra khẩu chiến. Quách Chu Quần rất tức giận, hắn tuyên bố khi quay về sẽ xử lý vấn đề nàng không tuân theo kỷ luật tổ chức.

Đáng tiếc là ngay sau đó thì Quách Chu Quần tự nhấc đá đập chân mình, khi hải quan điều tra rõ ràng sự việc thì Hề Mai Ngọc có chút sợ hãi, đặc biệt chồng nàng lại là lão quan trường. Nếu không xảy ra chuyện thì tốt, nhưng xảy ra chuyện thì lại sợ chuyện Quách Chu Quần bị khuyên mà không chịu nghe theo nên mới sinh ra hậu quả, vì che giấu mà hai vợ chồng Hề Mai Ngọc phải biết kín miệng. Tuy Hề Mai Ngọc không lệ thuộc trực tiếp vào Quách Chu Quần, nhưng Quách Chu Quần dù sao cũng là phó chủ tịch thành phố, hơn nữa còn có bối cảnh thâm sâu, nếu muốn chọc đao sau lưng hai phó ban thì tuyệt đối rất dễ dàng.

Hề Mai Ngọc rất sợ hãi chuyện này, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Trương Thanh Vân, vì vậy sau khi quay về lập tức báo cho bí thư Trương biết chuyện. Đúng lúc này lại bị Trương Thanh Vân mắng cho một chặp, nói nàng quá xem thường sự độ lượng của lãnh đạo, quen dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Lúc đó Hề Mai Ngọc cũng rất tức giận, nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không phải là Quách Chu Quần, làm cấp dưới của Trương Thanh Vân một thời gian, uy tín của Trương Thanh Vân cũng thành lập trong lòng cấp dưới. Hề Mai Ngọc không dám bác bỏ lời nói của Trương Thanh Vân, nhưng về đến nhà lại muốn quát mắng chồng một chặp cho hả giận.

Nào ngờ phó cục trưởng Mai nghe thấy tin tức này lại cảm thấy rất vui, hắn nói rõ Quách Chu Quần sẽ rất độ lượng, bí thư Trương nói người này độ lượng, sao đối phương không độ lượng cho được?

Lúc đầu thì Hề Mai Ngọc như hiểu như không, nhưng sau đó gặp mặt Quách Chu Quần vài lần, phát hiện phó chủ tịch trước đây cực kỳ kiêu ngạo còn chào hỏi chính mình, thái độ rất ôn hòa. Lúc này Hề Mai Ngọc mới hiểu rõ ý nghĩ của chồng, cũng cảm thấy cực kỳ kính nể trước uy vọng và quyền thế của bí thư Trương.

Hề Mai Ngọc còn nhớ rõ tình cảnh đầu tiên mình gặp mặt Trương Thanh Vân chính là ở tiệc đứng trong khách sạn Nhã Lan, lúc đó nàng còn tưởng rằng bí thư Trương là cán bộ trượt chân theo Phương Châu, khi đó thấy đối phương còn trẻ thì nghĩ rằng đó chỉ là cán bộ cấp thấp, nàng ngờ người này lại là phó bí thư chuyên trách của thành phố Thanh Giang.

Sau đó Hề Mai Ngọc tiến vào ủy ban quản lý khu công nghệ và trở thành cấp dưới trực tiếp của Trương Thanh Vân, trong lòng cũng không cho là đúng. Nhưng không biết từ khi nào, Trương Thanh Vân bày ra mặt cay nghiệt và trưởng thành, uy tín ở Thanh Giang ngày càng cao vời. Tất nhiên khu công nghệ là công tác chủ yếu của bí thư Trương, vì vậy mà uy vọng của hắn lại càng cao trong đám cán bộ ủy ban quản lý, Hề Mai Ngọc dần chuyển biến từ thái độ khinh miệt sang bội phục và thừa nhận.

Mãi đến khi trải qua vụ việc Quách Chu Quần thì trong lòng Hề Mai Ngọc lại càng có thêm sự kính sợ. Hề Mai Ngọc biết rất rõ Quách Chu Quần là ai, đây là một kẻ kiêu ngạo hẹp hòi không chịu nghe theo lời khuyên của người khác, Hề Mai Ngọc căn bản không tin Quách Chu Quần chỉ thay đổi sau một đêm.

Nhưng kết quả lại chính thức làm cho Hề Mai Ngọc phải mở rộng tầm mắt, mấy ngày trước người này còn tức giận với mình ở HongKong, tuyên bố sau khi quay về sẽ lập tức cho mình đẹp mặt, nhưng sau khi gặp vài lần thì giọng điệu lại rất khách khí, hoàn toàn giống như thay đổi là một người khác. Giọng điệu lộ ý nghĩ sẽ xem xét ủy ban quản lý khu công nghệ, hơn nữa còn có vài lời khuyến khích. Sự chuyển biến thái độ của Quách Chu Quần làm Hề Mai Ngọc nổi da gà, đồng thời cũng nghĩ rằng phải cần bao nhiêu lực lượng mới để cho một người thay đổi như vậy. Rõ ràng người tạo ra kết quả này chính là lãnh đạo trực tiếp của nàng, là Trương Thanh Vân.

Thậm chí Hề Mai Ngọc còn hy vọng Quách Chu Quần ra tay, nếu không nể mặt Trương Thanh Vân, thì nàng muốn xem Trương Thanh Vân sẽ vận hành quyền lợi như thế nào. Nàng rất mơ màng vì vấn đề này, thậm chí cũng liên hệ đến những mưu ma chước quỷ cực kỳ kịch tính trong phim truyền hình. Nàng càng nghĩ càng thấy Trương Thanh Vân lợi hại và thần bí, trong lòng nàng cũng dần sinh ra cảm giác kính sợ đối phương.

Trương Thanh Vân không biết những tâm tư này của Hề Mai Ngọc, hắn chỉ cảm thấy gần đây Hề Mai Ngọc không còn sống động như xưa, bản tính trái ớt cay cũng không còn. Giống như tình cảnh hôm nay, hai người ngồi cùng xe lên tỉnh họp mà không một lời được nói ra, vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy có chút gì đó không bình thường.

- Chủ nhiệm Hề, có phải công tác gần đây quá áp lực không?

Trương Thanh Vân quay đầu hỏi Hề Mai Ngọc.

- À, không, không có, tất cả đều thuận lợi, cũng đã quen rồi.

Hề Mai Ngọc nói, trong lòng không ngừng thầm nghĩ, không biết Trương Thanh Vân vì sao lại hỏi công tác của mình có vấn đề? Chẳng lẽ biểu hiện của mình không làm hắn thỏa mãn sao? Hề Mai Ngọc cũng không biết nguyên nhân xuất phát từ đâu.

- Cô buông lỏng một chút, tôi thấy cô đi cùng xe với tôi mà rất căng thẳng, tôi chỉ cảm thấy không nên đi hai xe, xem ra lần sau nên đi hai xe thì hơn.

Trương Thanh Vân nói, hắn nhíu mày, cảm thấy cái tâm tiểu nhân của Hề Mai Ngọc. Chính mình là người đã có vợ, chẳng lẽ lại sinh ra những suy nghĩ không an phận với cán bộ cấp dưới sao? Nếu không thì đối phương sao lại căng thẳng như vậy?

Giọng nói của Trương Thanh Vân làm Hề Mai Ngọc cảm thấy khó thể giải thích, nàng thật sự không hiểu có gì làm đối phương phải tức giận. Khi thấy Trương Thanh Vân ngồi xích sang một chút thì nàng mới hiểu ý, cũng vì vậy mà mặt đỏ lên, nàng nói:

- Không, tôi không có ý gì khác, điều này...Điều này...Tôi cảm thấy có chút chóng mặt, cho nên...

Hề Mai Ngọc thật sự không tìm ra lý do nào khác, vì vậy nói đại ra là mình chóng mặt, vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm.

Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa sổ xe để gió lạnh thổi vào làm giảm bớt bầu không khí xấu hổ ở bên trong. Hắn cũng đưa tay lên che mặt rồi ho khan, cảm thấy câu hỏi của mình không đúng, dù sao cũng giống như đang đùa giỡn cán bộ nữ cấp dưới, có vẻ làm người ta hiểu lầm.

Nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, Hề Mai Ngọc tuy lớn hơn mình vài tuổi nhưng cũng coi là xinh đẹp trong số chị em cán bộ ở Thanh Giang, nếu không phải là như thế thì hiểu lầm hôm nay khó thể phát sinh. Xem ra quan hệ nam nữ trong quan trường phải đặc biệt tích cực, sau này không nên để cho nam nữ cán bộ ngồi chung xe.

- Tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra xem xét rồi cay mày đặt bên tai nói:

- Anh Tân, có chuyện gì vậy?

Người gọi đến chính là thư ký trưởng văn phòng thị ủy Tân Tuấn. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Bí thư Trương, bây giờ anh đang ở đâu? Lúc này phó chủ tịch Vi đang tiếp kiến thường ủy quận Nhạc Điền và các vị chủ tịch đại biểu năm xí nghiệp, anh...

Tân Tuấn nói.

- Bí thư Hà và chủ tịch Đỗ không có ở đó sao? Bây giờ tôi đang trên đường đến Thành Đô, hôm nay phải tham gia hội nghị của ủy ban cải cách, tôi sẽ gọi điện cho bí thư Hà ngay.

Trương Thanh Vân nói, hắn không biết vì sao Tân Tuấn phải gọi điện cho mình, nghe giọng điệu của đối phương thì hình như muốn mìn phải tham gia hội nghị điều đình à?

- Không, không phải!

Tân Tuấn quýnh lên, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Hội nghị hôm nay có chút không thuận lợi, trong lòng đám chủ tịch các xí nghiệp nhà nước đều rất bực bội, đặc biệt là chủ tịch Uông của xí nghiệp Giang Nam. Người này cứ bấu víu lấy những lời phát biểu của anh, nói rằng anh dùng lời lẽ quá cay nghiệt nói với những người đóng thuế cho đảng ủy chính quyền, với những người là áo cơm cha mẹ, bọn họ nói anh là người không chịu trách nhiệm, là bất lợi đối với quá trình đoàn kết. Vì vậy để bày tỏ thành ý của đảng ủy và chính quyền, điều này...Bí thư nói anh tốt nhất là phải gặp mặt bọn họ, mọi người cùng bắt tay hòa giải, anh xem...

- Sao?

Trương Thanh Vân tưởng lỗ tai mình bị bệnh, lúc này tên đã rời khỏi cung, thu hồi lại là rất khó. Hơn nữa đám người kia thấy mình rơi vào tìn cảnh ông say không phải vì rượu, lúc này ở Thanh Giang nếu nói đến tiền thì chính mình là người nắm khu công nghệ là sung túc nhất.

Đám người này muốn gặp Trương Thanh Vân hắn chỉ là giả, mọi người bắt tay nhau giảng hòa chỉ là lời nói vô căn cứ, xét đến cùng chỉ là hy vọng chính quyền có thể tung cho xí nghiệp chút tài chính. Đây là sự đau thương của xí nghiệp nhà nước, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ chán ghét.

- Anh Tân, việc này tôi phải nhắc đến thái độ của mình, nhân dân Thanh Giang không chào đón nhưng xí nghiệp và đơn vị không có trách nhiệm, lời này là do tôi nói ra. Hơn nữa nếu ai có ý kiến thì cứ trực tiếp tìm tôi, không cần phải đi đường vòng tố cáo tôi xảo quyệt. Đồng thời tôi cũng yêu cầu tất cả chủ tịch các xí nghiệp tham gia hội nghị lần này phải thừa nhận sai lầm vô điều kiện, nếu không tôi có theo chân bọn họ cũng không còn gì để nói.

Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức cúp điện thoại, vẻ mặt trở nên âm trầm.

Hề Mai Ngọc cảm thấy tình cảnh có chút xấu hổ, đang muốn mở miệng nhưng thấy không tiện nên lại thôi. Trương Thanh Vân dù sao cũng là lãnh đạo, có một vài thứ sẽ không nói rõ ràng.

Trương Thanh Vân nhét điện thoại vào túi, hắn nghiêng đầu thì nhìn thấy Hề Mai Ngọc đang muốn nói lại thôi, hình tượng này không giống với ngày thường, vì vậy trong lòng hắn khẽ động, hắn nói:

- Cô nghe thấy không, có người muốn chú ý đến các hạng mục của khu công nghệ chúng ta. Bây giờ chúng ta là những phú ông giàu chảy mỡ trong mắt người khác, lúc này đám xí nghiệp nhà nước ở quận Nhạc Điền muốn gây náo loạn, hy vọng chúng ta có thể chiết xuất một phần tài chính đến giúp đỡ đầu tư.

- Sao?

Vẻ mặt Hề Mai Ngọc chợt biến đổi, nàng nói:

- Như vậy sao có thể? Tài chính cho hạng mục trong khu công nghệ vẫn còn thiếu, chúng ta còn có nhiều quy hoạch chưa thể thực hiện, sao có thể chia nhỏ tài chính cho người khác? Hơn nữa đây là tài chính chuyên nghiệp, ai dám lộn xộn thì có thể tố cáo, điều này...

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, đây mới thật sự là Hề Mai Ngọc chứ? Có chút hương vị cay xè, nhưng vừa rồi vì sao người phụ nữ này lại giống như biến thành người khác? Một người phụ nữ thường ngày nóng bỏng mạnh mẽ mà đột nhiên trở nên thâm trầm, dù sao điều này cũng làm người ta cảm thấy không được tự nhiên.

Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Uông Phong thì biết được chủ tịch Uông của xí nghiệp Giang Nam kia là người Uông gia, dựa theo vai vế thì kẻ này phải gọi Uông Phong là chú. Nhưng kẻ này cũng khá giống Quách Chu Quần trong Quách gia, địa vị của hắn không cao trong Uông gia, nhưng trong tay nắm xí nghiệp nặng của Giang Nam, cũng coi như là cán bộ trưởng phòng, có sức ảnh hưởng và quyền lên tiếng ở Giang Nam.

Vị chủ tịch Uông này là Uông Thanh Tuyền, đã khá có tuổi, lão này muốn cùng đấm đá với Trương Thanh Vân, chủ yếu nói rằng luôn canh cánh trong lòng với lời nói đả kích xí nghiệp nhà nước của Trương Thanh Vân, cần phải so sánh thực lực trên vấn đề này, đưa lên trên cho lãnh đạo phân xử.

Vấn đề này Trương Thanh Vân đã biết khi chủ tịch Vi xuống Thanh Giang làm công tác hòa giải giữa đảng ủy chính quyền và xí nghiệp, lúc đó hắn cũng không có tâm sức quan tâm, vì vậy cũng không muốn quay về thị ủy bắt tay giảng hòa, chỉ cố gắng cho công tác của mình.

Nhưng Trương Thanh Vân không quan tâm thì Uông Thanh Tuyền này lại rất quan tâm, Trương Thanh Vân không xuất hiện ở thị ủy để làm công tác hòa giải làm lão cực kỳ tức giận, vì vậy mà chĩa thẳng mũi dùi vào Trương Thanh Vân, nhất định phải làm cho Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa cho một câu trả lời đúng đắn nhất. Người này nói lời không chút khách khí, mới gặp mặt đã hỏi Trương Thanh Vân có phải là cán bộ không? Có phải đảng viên không? Nếu không sao lại nói ra những lời mất đoàn kết như vậy?

Hà Mậu Sâm thì khá tốt nhưng Đỗ Thận Khoa thì cảm thấy mắc nghẹn, thật ra hắn cũng rất căm tức Trương Thanh Vân. Sau khi vấn đề bãi công được dẹp yên, Đỗ Thận Khoa trước tiến kéo lên phòng quản lý thương mại để bày tỏ ý nghĩ, muốn bỏ qua trách nhiệm của chính quyền.

Nhưng Trương Thanh Vân lại càng cho thấy khả năng đầu cơ trục lợi, khi Đỗ Thận Khoa vừa náo loạn ở phòng quản lý thương mại thì hắn đã trực tiếp cắt xén tài chính giúp đỡ xí nghiệp, đồng thời còn hót như khướu với Đỗ Thận Khoa. Nếu tình cảnh phối hợp như vậy mà gây bất lợi cho đoàn kết thì tất cả trách nhiệm phải đổ lên đầu Đỗ Thận Khoa, như vậy không khổ cực sao?

Cũng giống như những gì Đỗ Thận Khoa đã suy đoán, khi đối mặt với sự chất vấn của Uông Thanh Tuyền thì Vi Trung Quốc kêu gọi Đỗ Thận Khoa ra mặt giải thích nguyên nhân vì sao đảng ủy và chính quyền lại bài xích xí nghiệp nhà nước như vậy?

Đỗ Thận Khoa rất bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng phải liệt kê các xí nghiệp nhà nước ở Thanh Giang có biểu hiện ngang ngược kiêu ngạo. Đặc biệt là nói đến vấn đề đám lãnh đạo xí nghiệp nhà nước trốn tránh trách nhiệm sau sự việc bãi công, cũng vì vậy mà tạo thành hậu quả ác liệt cho sự việc lần này. v. v.

Đỗ Thận Khoa càng nói càng kích động, hắn nói xong mới phát hiện ra mình đang thay mặt Trương Thanh Vân biện hộ lần thứ nhất, nhưng cũng vô tình đứng thành hàng với Trương Thanh Vân. Hắn xử lý khó khăn của mình đồng thời cũng phải thay mặt cho Trương Thanh Vân, Đỗ Thận Khoa cảm thấy không có chút tư vị.

Sau khi kết thúc hội nghị điều đình thì đại biểu xí nghiệp tỏ vẻ sẽ khôi phục sản xuất, nhưng tất cả đều hy vọng đảng ủy và chính quyền Thanh Giang có thể xem xét tầm quan trọng trong sự phát triển kinh tế của xí nghiệp nhà nước, đồng thời cũng bày tỏ đủ thành ý để hai bên sửa sai lỗi lầm.

Trong số đó thì Uông Thanh Tuyền còn hung ác hơn, sau khi kết thúc hội nghị điều đình thì trực tiếp tuyên bố sẽ tiến quân xí nghiệp ở Giang Nam sang Lỗ Đông, xây dựng nhà xưởng và có khu quy hoạch mới ở Lỗ Đông. Hơn nữa giọng điệu của Uông Thanh Tuyền còn tính toán đến chuyện di dời xí nghiệp khỏi Thanh Giang, dùng những hành động này để phản đối đảng ủy và chính quyền Thanh Giang.

Xí nghiệp công nghiệp Giang Nam chính là một trong những công trình nghiên cứu phát triển cơ giới đứng đầu Trung Nguyên và đứng thứ hai trong nước. Uông Thanh Tuyền náo loạn như vậy với ý đồ phá hoại hình tượng của Thanh Giang, chính thức khiêu chiến đao thương với Thanh Giang.

Mãi đến lúc này Trương Thanh Vân mới tin mình gặp phải một kẻ điên, Ân Bằng Phi là người báo cáo những tình huống này, lúc đó Trương Thanh Vân còn đang chuẩn bị đi đến thủ đô để liên hệ với ủy ban cải cách trung ương về vấn đề quy hoạch giai đoạn hai cho khu công nghệ, tốt nhất là phải nắm bắt được khoản tài chính thứ hai của trung ương.

Nhưng Ân Bằng Phi nói như vậy mà Trương Thanh Vân đành phải tạm thời hủy bỏ tất cả để quay về Thanh Giang. Hắn đi thẳng đến văn phòng Hà Mậu Sâm, lúc này vẻ mặt Hà Mậu Sâm cũng rất khó chịu, khi thấy Trương Thanh Vân thì hắn cau mày nói:

- Uốn cong thành thẳng, thái độ của những xí nghiệp nhà nước ở Thanh Giang đã làm chúng ta phải đau đầu, hậu quả rõ ràng ngày càng xấu.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, giọng điệu của Hà Mậu Sâm cho thấy hắn đang càu nhàu với mình, nói rằng mình làm việc quá mức, kích thích đám người Uông Thanh Tuyền.

- Việc đã đến nước này, cậu xem nên làm thế nào?

Hà Mậu Sâm hướng về phía Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân sờ sờ mũi rồi ho khan nói:

- Ý kiến của chủ tịch Đỗ thế nào? Ý kiến của tôi vẫn là các xí nghiệp nhà nước ở Thanh Giang quá ngang ngược kiêu ngạo, không có sự trưởng thành. Chính ta có thể liên hệ với lãnh đạo tuyến trên, đề nghị điều chỉnh ban ngành xí nghiệp Giang Nam, bí thư thấy thế nào?

- Còn liên hệ với ai nữa đây? Chủ tịch Vi đã đại biểu cho tỉnh ủy đích thân đến Thanh Giang chúng ta xử lý tranh cãi lần này, chẳng lẽ còn muốn náo loạn đến tận tay bí thư Chiêm sao? Theo ý kiến của tôi thì anh nên đi gặp chủ tịch Uông, tôi thấy anh ấy có hiểu lầm rất sâu về cậu, không cần phải như vậy làm gì. Tất cả mọi người đều công tác vì đảng, không cần vì cá nhân mà làm tổn thương đại cục, điều này cậu có đề nghị gì không?

Hà Mậu Sâm nói.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nghe rất rõ, lời nói của Hà Mậu Sâm quá trực tiếp, hắn nói mình hành động theo cảm tình, chẳng lẽ Uông Thanh Tuyền sẽ quay đầu sao? Hà Mậu Sâm cũng có quyết đoán như vậy à?

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn ý thức được vấn đề không đơn giản như vậy. Dù thế nào thì cũng thấy rõ tất cả do mình gây ra, Uông Thanh Tuyền phóng thẳng về phía mình, Hà Mậu Sâm cũng lợi dụng cơ hội này để phóng đến tạo áp lực. Nghĩ lại cũng đúng, gần đây danh tiếng của bí thư Trương Thanh Vân quá lớn, nên rụt đầu lại là vừa.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì gật đầu nói:

- Vậy thì được, tôi sẽ đi gặp chủ tịch Uông và các lãnh đạo xí nghiệp để tỏ ý xin lỗi cá nhân. Nhưng có một vấn đề khó xử lý, đó chính là liên quan đến tài chính, lần này tài chính của chúng ta không thể phát ra.

Hà Mậu Sâm nghe câu trên thì tương đối hài lòng, nhưng khi nghe thấy câu dưới thì vẻ mặt chợt phát lạnh, cảm thấy chát ghét như nhai phải ruồi. Trong lòng hắn biết rõ một chuyện, bây giờ Trương Thanh Vân ở Thanh Giang đã không còn là tiểu tử chưa đủ lông cánh như xưa, người ta đã có thực lực và uy tín, mà thực lực và uy tín chính là tiền vốn rất nặng, đáng giá để Hà Mậu Sâm phải xem xét.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận