Bố Y Quan Đạo - Chương 572: Nhận chức

Bố Y Quan Đạo

Chương 572: Nhận chức

Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Mã Học Vọng cùng hắn đi xuống tuyến dưới, xuống Cảng Thành tổ chức hội nghị toàn thể. Mã Học Vọng phát biểu trên hội nghị về sự bổ nhiệm nhân sự của trung ương và tỉnh ủy, bổ nhiệm đồng chí Trương Thanh Vân làm ủy viên thị ủy Cảng Thành, thường ủy, phó bí thư.

Trương Thanh Vân cũng nhân cơ hội lần này mà thấy mặt các cán bộ thành phố, nhưng hội nghị cũng không cho hắn nhiều thời gian để biểu hiện, hắn chỉ nói vài câu quan trọng với bí thư Nhuận và chủ tịch Xa, những lời khách sáo như sẽ cố gắng làm tốt công tác...

Buổi chiều hội nghị thường ủy Cảng Thành thông qua quyết nghị bổ nhiệm Trương Thanh Vân làm phó chủ tịch thường vụ Cảng Thành. Buổi tối Trương Thanh Vân ngủ lại ở khách sạn Tân Hải, người đứng đầu chính quyền là Xa Vĩ mở tiệc tẩy trần cho Trương Thanh Vân.

Cảng Thành có một hiện tượng rất kỳ lạ đó chính là con số thường ủy ở thị ủy là một số chẵn, tính cả Trương Thanh Vân thì tổng cộng là mười bốn người, gồm: bí thư thị ủy Nhuận Uyên, phó bí thư kiêm chủ tịch Xa Vĩ, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Trương Thanh Vân, trưởng phòng tổ chức Trần Thành, bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Thái Khánh Phong, bí thư ủy ban kỷ luật Sở Thanh Nam, trưởng phòng tuyên truyền Hồng Sơn Trà, chủ tịch mặt trận tổ quốc Thiệu Kinh, phó chủ tịch Hàn Khắc Cùng, thư ký trưởng thị ủy Tôn Học Toàn, tư lệnh quân khu Cảng Thành Phiếu Ngũ Nhất, bí thư quận Phù Hải Củng Hán Sâm, bí thư quận Ngân Hạnh Hoàng Thiệu, bí thư quận Tân Hải Chiêm Hồng Đào. Trương Thanh Vân chăm chú xem danh sách dài, trong đầu cố gắng hoạt động, phải nhanh chóng nhớ tên người và chức vụ, tránh sau này rơi vào trường hợp xấu hổ gặp mặt mà không biết gọi tên.

Trương Thanh Vân đến Hoa Đông lần này rất gấp, hầu như là bổ nhiệm và đến ngay, thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục khi nhận chức. Trương Thanh Vân ở thủ đô sống vài năm, hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình, bây giờ lại phải rời đi, trong lòng cũng không muốn.

Tính tình của Triệu Giai Ngọc thì tương đối nhạt, lần này Trương Thanh Vân phải điều đi công tác xa cũng không quá dao động. Nhưng tiểu nha đầu Mạn Mạn thì cực kỳ bá đạo, khi nghe nói ba ba sắp phải đến phương xa nhận chức thì dứt khoát khóc rống không cho cha ra khỏi cửa. Cuối cùng Trương Thanh Vân không có cách nào khác đành phải lén lút trốn đi.

Triệu Giai Ngọc tự mình lái xe đưa Trương Thanh Vân ra sân bay, trên đường đi nàng không nói câu nào, Trương Thanh Vân cười nói:

- Thế nào? Em rất mất hứng khi anh phải đến Hoa Đông sao?

Triệu Giai Ngọc lắc đầu, Trương Thanh Vân co quắp khóe miệng, hắn nói:

- Vậy nhất định là em không nỡ, không có chồng bên cạnh, Ngọc Ngọc nhà ta, ôi...Đau...Em...

Trương Thanh Vân nói được một nửa thì đã bị dính đòn của Triệu Giai Ngọc, vì vậy mà câu nói tiếp theo không nên lời. Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lại hòa hoãn hơn một chút, gương mặt hơi hồng và có nụ cười, nàng nói:

- Ngày hôm qua em đã nói chuyện với Đại tỷ, chị ấy nói lần này anh đến Hoa Đông nhận chức chính là muốn hòa tan khí tức dân đen trên người anh, đánh rớt khí tức của người góc núi...

Triệu Giai Ngọc nói được một nửa thì cũng không thể nói thêm được nữa, nàng dùng tay ôm bụng cười.

Trương Thanh Vân sững sờ, hắn cũng không nhịn được phải nở nụ cười. Bây giờ hắn bị nhiều người chú ý, người ta cũng nhắc đến nhiều hơn. Những người nói rằng cần phải đánh tan khí tức dân đen đúng là có tâm tư, nói như thật, mình mà có khí chất của người nhà quê sao? Đúng là quái dị.

Nhưng Triệu Giai Ngọc có rất nhiều chủ đề nhưng lại chọn điều này, rõ ràng có ý giễu cợt. Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt của vợ có chút đắc ý và nghiền ngẫm thì trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp.

...

Trương Thanh Vân đến thành phố Cảng Thành đã tạo ra không ít rung động, phó bí thư thị ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ, đây xem như là nhân vật số ba ở thị ủy. Hơn nữa nhân vật số ba lại được trung ương đưa xuống, điều này làm cho nhiều người không kịp chuẩn bị.

Vi vậy những ngày qua đám người tuyến dưới luôn thảo luận về vấn đề này, mọi người có hứng thú nhất về bối cảnh của Trương Thanh Vân, rốt cuộc người có bối cảnh gì mới được đưa xuống vị trí như vậy ở độ tuổi như thế?

Mà những lãnh đạo thị ủy bên này cũng dùng ánh mắt chăm chú để xem xét Trương Thanh Vân, cũng giống như tất cả những lính hàng không khác, Trương Thanh Vân mới đến và cảm thấy mình không hợp bầu không khí ở nơi đây, công tác không rõ ràng, hai mắt tối đen, đúng là không có chút manh mối nào. nguồn TruyenFull.vn

Chỗ ở của Trương Thanh Vân được sắp xếp trong một biệt thự có hoa viên gần biển thuộc khách sạn Tân Hải, hoàn cảnh nơi đây khá hợp lòng người, hơn nữa còn gần biển, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy biển xanh thẳm.

Vì thành phố Cảng Thành là loại hai, hơn nữa lại thuộc đặc khu kinh tế nên đãi ngộ cho cán bộ là rất cao. Tuy Trương Thanh Vân chỉ là cán bộ cấp sở nhưng được hưởng đãi ngộ của cán bộ cấp bộ, biệt thự có hai gã bảo vệ phụ trách vấn đề an toàn cho Trương Thanh Vân, đồng thời khách sạn còn đặc biệt sắp xếp nhân viên phục vụ cho hắn. Vì vậy có thể nói cuộc sống của hắn rơi vào trạng thái được hầu hạ, nhưng được hầu hạ cũng làm hắn cảm thấy không vui nổi.

Khi đến nhận chức được vài ngày thì thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lỗ Quyền đã đến giúp Trương Thanh Vân quen thuộc tình hình, không liên quan đến công tác cụ thể nào.

Ngoài chỗ ở thì những vấn đề về xe cộ và thư ký đều do Lỗ Quyền một tay sắp xếp. Lỗ Quyền hơn bốn mươi, cũng là cấp phó phòng, bây giờ là thư ký trưởng văn phòng thị ủy.

Trước mặt Trương Thanh Vân là một vị phó chủ tịch thường vụ nhỏ hơn chục tuổi nhưng Lỗ Quyền vẫn tỏ ra rất cẩn thận, chỉ cần những gì có liên quan đến Trương Thanh Vân thì đều xin chỉ thị, cũng cố gắng sắp xếp cho Trương Thanh Vân, không phải nhờ người khác.

Lỗ Quyền là lão quan trường, trong lòng rất thông thoáng, đừng nghĩ rằng bên ngoài có nhiều người nói về chủ tịch Trương mà xem thường, sợ rằng khi gặp mặt thì còn cúi người nhanh hơn cả Lỗ Quyền hắn. Lính hàng không được cục tổ chức trung ương chính thức bổ nhiệm, nếu như chỉ vì tuổi còn trẻ mà khinh thường thì đúng là ấm đầu, những kẻ có tư tưởng như vậy thường sẽ gặp phải tai họa.

- Chủ tịch Trương, về vấn đề thư ký và lái xe, anh xem xét và cho tôi câu trả lời, bây giờ anh đã có quyết định chưa?

Lỗ Quyền dùng giọng khách khí nói, Trương Thanh Vân chậm chạp không xác định thư ký làm hắn cảm thấy không yên, lập tức có quyết định để còn sắp xếp, nếu không xác định thư ký thì sao có thể công tác?

- Thư ký trưởng Lỗ, những tiểu tử lần trước là không tệ, thế này đi, anh là cấp trên của bọn họ, chuyện thư ký của tôi sẽ giao cho anh toàn quyền phụ trách, tôi tin ánh mắt của anh.

Trương Thanh Vân nói, hắn nở nụ cười thiện ý với Lỗ Quyền.

- À, điều này...Tôi thấy vấn đề thư ký nên để cho đồng chí Lam Thiên đến đảm nhiệm, lái xe thì chọn Lưu Nham. Người này có xuất thân bộ đội, đã nhiều lần được khen thưởng.

Lỗ Quyền nói, hắn không nhịn được phải xoa trán, tuy đã sớm có chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn căng thẳng.

Lỗ Quyền biết rõ Trương Thanh Vân nói như vậy có tám phần là hy vọng mình giúp hắn quyết định, hắn vừa mới hàng không đến Cảng Thành, tình huống không biết rõ, chọn thư ký và lái xe thế nào đây? Hơn nữa đối phương còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, nào có thời gian dây dưa với những vấn đề này?

Tuy biết rõ kết quả là như vậy nhưng Lỗ Quyền vẫn được thấy sự cao tay của Trương Thanh Vân, lần đầu tiên hai người thảo luận về vấn đề này thì đối phương không nói thẳng ra, lúc này lãnh đạo muốn châm chước, tất nhiên có ý nghĩa là cấp dưới phải châm chước.

Đợi đến lần sau khi bàn về vấn đề thì lãnh đạo có thể tiếp tục châm chước nhưng cấp dưới phải có sự nắm chắc, vì vậy Trương Thanh Vân để cho Lỗ Quyền sắp xếp, trước tiên xem xét thái độ của Lỗ Quyền, sau đó có thể quyết định vấn đề, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai chim.

Trương Thanh Vân gật đầu, nhân viên nhanh chóng tiến ra trình diện. Thư ký Lam Thiên là người Hoa Đông, là một người khá có hào quang. Lỗ Quyền đưa người này đến gặp mặt Trương Thanh Vân, ấn tượng của Trương Thanh Vân về Lam Thiên cũng không quá tốt, người này còn quá trẻ. Nhưng Trương Thanh Vân cũng hiểu ý đồ của Lỗ Quyền, nếu sắp xếp thư ký quá lớn tuổi thì sợ rằng khách lấn chủ, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không nói gì.

Mà lái xe Lưu Nham thì chính là một người đàn ông nhìn qua có hơi ngốc nghếch, đã khá nhiều tuổi, khi gặp mặt Trương Thanh Vân thì rất căng thẳng, xem ra có lẽ ít được tiếp xúc với lãnh đạo. Trương Thanh Vân cười nói vài lời khuyến khích với Lưu Nham, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn với người này. Lái xe thì không cần quá thông minh, khôn khéo, cũng không cần những thứ gì khác, mà người bên cạnh lại đại biểu cho hình tượng của lãnh đạo.

Nếu muốn xem xét cụ thể một lãnh đạo thì nhiều khi cũng phải đánh giá tin tức từ những nhân viên bên cạnh, tất nhiên đây chỉ là quan điểm thuần túy của Trương Thanh Vân. Thường thì mỗi người làm quan sẽ có một bộ dạng khác nhau, tất nhiên Trương Thanh Vân muốn tìm người giúp việc phù hợp với ý mình.

Lại nói đến Lưu Nham, hắn rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân mà trái tim đập lên không ngừng, trước kia hắn chuyển nghề sang làm lái xe ở quận Thủy Văn, bây giờ cũng chỉ mới tiến vào thị ủy mà thôi. Người hắn tìm quan hệ để được đi lên chính là Lỗ Hán, đối phương là cậu của Lưu Nham, vì vậy phải dựa vào quan hệ này mà đi đến.

Nhưng Lưu Nham cũng không ngờ mình vừa tiến vào thị ủy đã là lái xe cho chủ tịch Trương, trước kia làm gì hắn được gặp lãnh đạo cao như vậy? Tin tức đến quá đột nhiên, dù hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cũng không thể không cúi người và căng thẳng trước mặt lãnh đạo, cũng không dám ngẩng đầu lên.

- Lỗ...Chú Lỗ, cháu...Hôm nay đúng là mất mặt!

Lưu Nham và Lỗ Quyền đi ra khỏi cửa, hắn dùng giọng xấu hổ nói.

Lỗ Quyền cười ha hả nói:

- Gì mà mất mặt, đừng xem thường chủ tịch Trương còn trẻ, anh ấy nhìn người rất chuẩn, cậu là người thành thật, anh ấy rất hài lòng. Sau này cậu phải quan tâm nhiều hơn, nhất định phải xem xét cho sự an toàn của chủ tịch Trương.

- Vâng!

Lưu Nham nói, vẻ xấu hổ đã biến mất mà chuyển thành nghiêm túc.

Lỗ Quyền chợt sững sờ, hắn khoát khoát tay rồi khựng lại nói:

- Đúng rồi, sau này ở cơ quan đừng gọi tôi là chú, phải gọi là thư ký trưởng!

Lỗ Quyền nói xong thì trở nên uy nghiêm, tay chắp ra sau lưng. Hắn thấy Lưu Nham có chút ngây ngốc thì quyết định sẽ hỗ trợ, nếu không phải đây là cháu ngoại thì hắn tuyệt đối không đưa vào lái xe ở thị ủy.

Tất nhiên Lỗ Quyền cũng thừa nhận mình nghe được vài tin tức nhỏ, người ta nói Trương Thanh Vân là cán bộ nổi tiếng ở thủ đô, người ta thích những nhân viên ngây ngốc như vậy. Bây giờ tin tức được khẳng định trên người Lưu Nham, chủ tịch Trương là đèn cạn dầu sao?

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận