Bố Y Quan Đạo - Chương 897: Người và vật không còn, liệu mọi việc có được ngơi nghỉ?

Bố Y Quan Đạo

Chương 897: Người và vật không còn, liệu mọi việc có được ngơi nghỉ?

Trước nay Trương Thanh Vân rất tôn trọng thư ký trưởng Canh Liệt.

Khi Trương Thanh Vân vừa mới hàng không làm phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Cảng Thành thì lúc đó Canh Liệt đã là thư ký trưởng tỉnh ủy, những năm này lão không tấn chức, vẫn nắm chặt công tác thư ký trưởng.

Canh Liệt là một người hiền lành, cũng không nói những lời dư thừa, làm việc gọn gàng, công bình công chính, có uy tín rất cao trong tất cả các thành phố ở Hoa Đông.

Canh Liệt đột nhiên mời Trương Thanh Vân dùng cơm, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không chậm trễ. Khi đến ngồi trên bàn cơm thì hắn mới biết, thì ra Canh Liệt cũng lo lắng vì vấn đề điều động cán bộ vượt qua khu vực, sau khi uống được vài vòng rượu thì lão nói:

- Trưởng phòng Thanh Vân, cậu cần phải thận trọng trong vấn đề cải cách thể chế cán bộ Hoa Đông, đặc biệt là chuyện điều động vượt khu vực lại càng phải thận trọng. Dù sao thì vấn đề đường ra của cán bộ Hoa Đông luôn chịu đủ mọi tranh luận, nếu lúc này động tác của tỉnh ủy Hoa Đông quá dữ dội, sợ rằng ảnh hưởng tiêu cực là rất lớn.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói:

- Không ngờ thư ký trưởng cũng quan tâm đến sự việc này, nói thật cho chú, chuyện này cháu cũng đang gặp phải cục diện khó khăn.

- Vấn đề điều động cán bộ vượt qua khu vực, quan trọng hơn là thay đổi nhân viên trong Hoa Đông cũng không phải chỉ mình cháu có thể quyết định, thậm chí bí thư Tần cũng không thể ngăn cản xu thế này, nhưng cháu lại phải một mình gánh chịu trách nhiệm, phải phụ trách đường ra cho quan viên Hoa Đông, như vậy là rất khó khăn...

Canh Liệt gật đầu nói:

- Tôi hiểu nổi khó xử của cậu, nhưng có một số việc cần phải nói rõ, lần trước bí thư Tần đã dốc sức tiến cử cậu với trung ương để được đưa xuống nhận chức trưởng phòng tổ chức Hoa Đông, lúc đó anh ấy cũng đã xem qua, sau này cậu cần phải đứng vững...

Trương Thanh Vân không nói lời nào, trong lòng thầm kêu khổ, phong ba điều động cán bộ vượt qua khu vực vừa kéo đến, bây giờ Hoa Đông và thậm chí là các thế lực ở thủ đô cũng rục rịch, ai cũng muốn nhét người vào Hoa Đông. Rất nhiều người có cảm ngộ với vấn đề thay máu lần này ở Hoa Đông, kẻ nào cũng muốn nhập vào để ăn thịt...

Dưới tình huống này Trương Thanh Vân sao có thể ngăn cản xu thế quá lớn như vậy? Hầu như khó thể ngăn cản cơn thủy triều này...

- Trưởng phòng Thanh Vân, dựa theo quyết sách của tỉnh ủy thì những phương án cậu đều xuất cải cách phải thông qua từng bước và chậm rãi tiến lên đã được mọi người thừa nhận, nhưng bây giờ bầu không khí lại không đúng, điều này giống như những người khác đã bắt đầu sinh ra tâm tư không muốn phối hợp...

Canh Liệt nói.

Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, ngày hôm qua hắn đã liên hệ với Âu Đan về vấn đề này, mà Âu Đan cũng không có sách lược gì thích hợp, trong lòng nàng đang ước gì Hoa Đông thay máu mới đúng.

Mặt khác, ngoài Âu Đan thì chủ tịch tỉnh Kiều Quốc Thịnh cũng rất có tâm tư với vấn đề điều chỉnh ban ngành Lâm Hải lần này, Kiều Quốc Thịnh đã đặc biệt tổ chức hội nghị khối chính quyền để đề ra một danh sách đề cử sang phòng tổ chức. Hành động này đã biểu hiện khát vọng mở rộng công tác của Kiều Quốc Thịnh, thể chế cố hữu ở Hoa Đông có vấn đề, hắn cần phải nhét người của mình xuống tuyến dưới.

Hơn nữa gần đây Kiều Quốc Thịnh cũng liên tiếp chìa cành ôliu cho Trương Thanh Vân, đã vài lần điện thoại nói bí thư Chiêm yêu cầu thế nào, thực tế hắn đang nhắc khéo Trương Thanh Vân là người phái Kinh Tân, lúc này nên suy xét cho Kinh Tân.

Kiều Quốc Thịnh có điện thoại đến thì Uông Phong, Triệu Truyền cũng đều gọi đến, ý nghĩa là gì tất nhiên không cần nói cũng hiểu, mà Trương Thanh Vân cũng bày tỏ không có vấn đề gì với những hành vi chào hỏi này. Thậm chí hắn còn công bố triệt để công cuộc thay máu trên toàn tỉnh Hoa Đông, có thể nói là Hoa Đông hoàn toàn mở cửa.

Có lẽ những lời này của Trương Thanh Vân đã làm cho Hoa Đông có chút rung chuyển, nếu không thư ký trưởng Canh sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy, phải chủ động mời Trương Thanh Vân dùng cơm nói chuyện.

- Thư ký trưởng, chúng ta uống một ly...

Trương Thanh Vân nâng ly cười nói:

- Có một số việc nắm chắc không bằng nắm lỏng, nếu chúng ta có mâu thuẫn với vấn đề cải cách Hoa Đông, như vậy chúng ta sẽ là kẻ địch chung của mọi người. Nếu như vậy thì chúng ta cần gì phải làm như vậy? Chúng ta mở rộng cửa chính, dung nạp mọi nơi, đây mới là thái độ chính xác.

- Trong số cán bộ Hoa Đông có rất nhiều người tài, nhưng những kẻ tài trí tầm thường cũng rất nhiều. Theo chỉ thị của bí thư Tần thì cải cách Hoa Đông phải đi về phía ánh sáng, chúng ta phải đi theo con đường hào phóng, những cán bộ ý chí không kiên định có thể để cho sóng cuốn đi...

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.

Canh Liệt hơi híp mắt, lão giống như nghe được hương vị bên trong, vì vậy mà vẻ mặt khẽ động, lão nói:

- Nhưng nếu thay máu thì còn khống chế được không? Tôi lo lắng...Ôi, trưởng phòng Thanh Vân, cậu đừng thừa nước đục thả câu, cậu nói ra ý nghĩ của mình đi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trương Thanh Vân lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Phật nói, không thể nói thì không thể nói, cháu còn có chuyện cần nhờ chú, lực ảnh hưởng của chú ở trong cán bộ Hoa Đông là rất lớn, chú nhất định phải làm vài công tác đề tỉnh cán bộ, đặc biệt là Giang Hán Thanh còn dám xông thẳng đến phòng tổ chức tỉnh ủy, cháu cảm thấy rất nhức đầu.

Đúng lúc này Phương Hàn gõ cửa, hắn đi đến bên cạnh nói vài câu với Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân cau mày rồi nở nụ cười hối lỗi với Canh Liệt:

- Thư ký trưởng, có điện thoại, cháu phải đi xử lý tình huống...

- Chào anh, xin hỏi anh là...

Trương Thanh Vân đến phòng nghỉ cầm lấy điện thoại Phương Hàn đưa đến rồi hỏi.

- Chào tiên sinh, tôi là Âu Mạn San, là người đại diện cho tiểu thư Lăng Tuyết Phi, tiểu thư Lăng Tuyết Phi gặp chút phiền toái, cô ấy...Cô ấy...

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ khẩu âm phương nam, tiếng phổ thông của nàng rất khó nghe, giống như đang cắn đầu lưỡi vậy.

Trương Thanh Vân khẽ chau mày, hắn nói mà vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh:

- Sao chị biết số điện thoại của tôi? Tiểu thư Lăng Tuyết Phi cũng còn không biết số điện thoại của tôi...

Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi rất ít liên lạc, bình thường đều gửi thư qua mail, Lăng Tuyết Phi sẽ không biết số điện thoại này của hắn.

- Là thế này, bởi vì...

Người phụ nữ bên kia chợt giải thích, nhưng nói được một nửa thì gián đoạn, sau vài giây thì bên kia chợt vang lên một giọng nam:

- Dượng, cháu là Hồng Thần, dượng còn nhớ chứ?

- Hồng Thần...

Đầu óc Trương Thanh Vân chợt rối lên, Triệu Hồng Thần là con của Triệu Văn Phong, sao có quan hệ với Lăng Tuyết Phi?

- Là thế này, dượng, liveshow của tiểu thư Lăng Tuyết Phi ở Lăng Thủy gặp chút phiền toái, cô ấy tìm được cháu, nhưng cháu cũng không biết rõ tình huống ở Hoa Đông...

Triệu Hồng Thần giống như rất xấu hổ, hắn giải thích vài câu rồi chuyển đề tài:

- Dượng, cháu cũng không phải khơi ra nhiễu loạn, nhưng rõ ràng là sở văn hóa Hoa Đông làm bừa, trưởng phòng Mã kia muốn cùng dùng cơm với tiểu thư Lăng Tuyết Phi, tiểu thư Lăng Tuyết Phi từ chối thì bọn họ nói liveshow của nàng gặp vấn đề, không tuân theo quy định, giữ Lăng Tuyết Phi ở lại Lăng Thủy không được đi đến nơi khác, dượng nói xem...Điều này phải tính sao?

- Điều này có liên quan gì đến cậu...

Trương Thanh Vân dùng giọng không mặn không nhạt nói:

- Cậu còn đang ở cùng với cô bạn gái kia sao? Chú ý kẻo cha cậu cắt đứt chân.

- Cháu...Cháu...

Triệu Hồng Thần chợt chột dạ, lời nói chợt trở nên lo lắng. Thật ra độ tuổi của hắn cũng không phải nhỏ hơn quá nhiều so với Trương Thanh Vân, nhưng thân phận hai người chênh lệch quá lớn, hắn đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì cực kỳ quy củ.

- Cháu xin dượng, Tuyết Phi không phải quen biết dượng sao? Trước kia cô ấy còn nằm trong tập đoàn của cô cô. Hơn nữa cháu nghe nói hai người là bạn từ rất sớm, bây giờ cô ấy bị hạn chế rời khỏi Lăng Thủy một cách vô lý, đã sớm biết Hoa Đông coi trời bằng vung, nhưng không ngờ lại đến mức độ này...

Triệu Hồng Thần nói.

- Được rồi, được rồi, cậu cần phải lo giữ thể diện mà đối phó với người khác, nếu sở văn hóa muốn điều tra thì tất nhiên có đạo lý, cậu đừng xen vào chuyện người khác...

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, sau đó cúp điện thoại.

Triệu Hồng Thần ở phía bên kia chợt xì ra như bóng cao su, hắn xụi lơ lên ghế sa lông, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:

- Hừ, có gì mà to mồm, chẳng phải chỉ là một trưởng phòng tổ chức bỏ đi sao?

Một căn phòng cao nhất ở khách sạn Shangri - La, trong phòng khách có lò sưởi âm tường kiểu châu Âu, tủ quần áo, đồ gỗ châu Âu, vài chiếc ghế sa lông, đèn cổ và tranh treo tường, bầu không khí ôn hòa tao nhã.

Gian phòng dùng màu trắng và màu hồng làm chủ đạo, ghế sa lông màu trắng, cực kỳ bắt mắt.

Một người đẹp tuyệt mỹ đang ngồi trên ghế sa lông, cặp chân thon dài trắng nõn phô bày trong không khí, dưới chân là giày cao gót gợi cảm. Lưng bàn chân cong lên, trên mắt cá chân là một vong chân bạch kim tinh tế, cực kỳ gợi cảm, mỹ nhân chỉ có một tì vết duy nhất là gương mặt rất lạnh, lạnh như băng.

- Tiểu thư Tuyết Phi, chị không cần phải cố chấp, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Giới văn nghệ cũng giao lưu nhiều, lần này mời chị dùng cơm cũng là phú hào nổi tiếng Hoa Đông, bối cảnh của đám người này rất sâu, không phải đối tượng chúng ta có thể chọc vào.

- Bây giờ chị không nể mặt người ta, chị xem...Điều này...

Một người đàn ông cao lớn mặc tây trang đang đi qua đi lại trong phòng khách, vẻ mặt rất gấp gáp nóng nảy.

Lăng Tuyết Phi không nói lời nào, ánh mắt dứt khoát nhìn ra cửa sổ, nàng có thể thấy dòng Trường Giang cuồn cuộn. Nước trong xanh, trời cao xanh thẳm, trên mặt sông có vài chiếc thuyền nhỏ chạy qua, cảnh sắc rất đẹp.

Nhưng tâm tình của Lăng Tuyết Phi không được tốt, đối với nàng thì điều tra là chuyện nhỏ, tâm tình không tốt vì vấn đề khác. Nàng đến Lăng Thủy biểu diễn mang theo nổi mong chờ, bây giờ tất cả đã thất bại.

Sau khi nàng rời khỏi đại lục thì đã đưa ra quyết định kiên quyết, đã nhiều năm nàng chưa quay lại đại lục biểu diễn, nhưng lúc này nàng quay lại và đụng vào kết quả khó khăn. Nàng không thể nào quên người kia, càng cố gắng càng khó quên.

Lăng Tuyết Phi biết rõ hai người khó gặp mặt, nhưng nàng đến giống như những gì đã nghĩ, dù nằm trong dự đoán nhưng trong lòng nàng cũng có thất lạc.

- Hắn có lẽ đã quên...

Lăng Tuyết Phi thầm nghĩ, nàng nhớ rõ khi mình mới quen thì người kia còn rất trẻ, chỉ là một bí thư thị trấn nho nhỏ, mà bây giờ đã là quan lớn một phương.

Tất cả đều không giống như trước, tất cả đều biến hóa, người vật không còn, bãi bể nương dâu, khó quay về như lúc ban đầu

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận