Bố Y Quan Đạo - Chương 395: Vũ Lăng lại sinh biến

Bố Y Quan Đạo

Chương 395: Vũ Lăng lại sinh biến

Thật ra Lưu Tiến đã vắt hết óc để xem nên sử dụng Trương Thanh Vân thế nào. Ví dụ như lần này, Lưu Tiến nghĩ đến vấn đề dùng phương pháp Tiêu Nhật Sinh để đối phó, trước tiên gạt Trương Thanh Vân ra một thời gian, hơn nữa hắn ở chính giữa còn cố ý để lộ ra chút sơ hở để xem tâm tính từng người. Nếu không có vấn đề gì lớn thì biểu hiện của Trương Thanh Vân làm Lưu Tiến rất thỏa mãn.

Lúc này thế cuộc ban ngành tỉnh ủy khá vi diệu, Lưu Tiến không muốn đắc tội với bí thư Nga, trước đó bí thư Nga đã kéo Trương Thanh Vân tiến vào tổ công tác, Lưu Tiến cũng biết rõ thời thế, vì vậy mới là một đá ném hai chim. Lưu Tiến ném cho bí thư Nga chút nhân tình, đồng thời cũng quan sát Trương Thanh Vân, sắp xếp như vậy rất thỏa đáng.

Đồng thời vấn đề đưa Đàm Ngôn Ứng đến công tác ở Vũ Lăng, người này là phó phòng thường vụ, rõ ràng là danh chính ngôn thuận. Tuy năng lực Đàm Ngôn Ứng không đủ nhưng có ý nghĩa ổn định đại cục, rất phù hợp với tình hình trước mắt.

Lưu Tiến hít vào một hơi thật sâu, hắn vung bút xuống ghi rõ:

- Đồng ý, Lưu Tiến duyệt!

Lưu Tiến xem xét những chữ mình vừa viết, cảm giác rất ổn, tâm ổn, chữ đẹp.

Lúc tan tầm thì Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngày tháng, đã gần tháng chạp, hôm nay cha mẹ sẽ tới, niềm vui đến. Hắn vội vàng thu dọn vài thứ rồi rời khỏi phòng làm việc theo thang máy xuống lầu.

- Keng, keng!

Cửa thang máy từ từ mở ra, Trương Thanh Vân híp mắt chợt thấy Lưu Tiến đang ở bên trong, vì vậy hắn đành phải chào hỏi.

- Hôm nay muốn tan tầm sớm một chút, không ngờ có thể gặp trưởng phòng!

Trương Thanh Vân cười nói.

Lưu Tiến hì một tiếng rồi nói:

- Cậu nói gì vậy? Cậu nói tôi mỗi ngày đều về sớm sao?

- Tôi cũng không phải nói như vậy, nhưng lần này tôi gặp chuyện vui.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói.

Lưu Tiến dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Trương Thanh Vân, người trẻ tuổi này càng lúc cáng khó nhìn thấu. Tuổi còn trẻ mà tâm tính tiêu sái, dù là Lưu Tiến hắn cũng khó được như vậy.

- Thanh Vân, có chuyện vui gì vậy?

Lưu Tiến dùng giọng nghiêm trang nói.

- Đúng là có chuyện vui, hôm nay cha mẹ tôi đến, không phải sắp đến tết rồi sao? Người một nhà tụ họp thì sẽ rất vui.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Lưu Tiến mỉm cười gật đầu nói:

- Năm nay cậu vừa cưới, tôi cũng cho thêm cậu nghỉ vài ngày, đầu năm vừa cưới phải chúc tết rất nhiều.

- Trước tiên phải cám ơn anh, cũng không cần quá nhiều, chỉ bảy ngày là đủ. Vấn đề chúc tết tôi sẽ làm đơn giản, bà con bạn bè cần thổ lộ tình cảm, đây là thời đại phổ biến phương pháp chúc tết điện thoại.

Trương Thanh Vân cười nói.

Trương Thanh Vân nói xong thì hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, lúc này thang máy đến lầu một, Trương Thanh Vân đang định cáo từ thì Lưu Tiến đột nhiên gọi hắn lại nói:

- Thanh Vân, gần đây tôi luôn xem xét quá trình phân công, cũng cảm thấy nhân thủ hơi thiếu, cậu cho rằng có nên tăng thêm một phó phòng hay không?

Trương Thanh Vân há miệng, hắn bị những lời của Lưu Tiến làm cho trở tay không kịp, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển rất nhanh, hắn nói:

- Tôi cho rằng có thể thực hiện, phòng tổ chức của tỉnh khác có sáu phó phòng mà còn là thiếu, hơn nữa trọng trách lúc này của chúng ta lại quá nặng, tăng thêm biên chế cũng đúng.

- Ờ!

Lưu Tiến chỉ biết gật đầu mà không nói, một lúc lâu sau hắn mới mở lời:

- Cậu được phân công quản lý ban số một trong thời gian dài và có nhiều chuyện lớn, vấn đề nhân tuyển cũng có thể quyết định, không phải hỏi cậu sẽ rõ ràng hơn sao?

- À, cũng không có gì, không có gì, cậu đi đi!

Lưu Tiến khoát tay nói.

Trương Thanh Vân mỉm cười rồi cáo từ, hắn vào sân lái xe chạy ra ngoài.

Hôm nay Trương Thanh Vân đoàn tụ với gia đình, hai ông bà Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga liên miệng nói muốn gặp Triệu Giai Ngọc, sao Trương Thanh Vân không hiểu tâm tư của hai ông bà cho được? Nhất định là muốn xem bụng con dâu có ưỡn lên hay không?

- Mẹ, Giai Ngọc đang ở thủ đô, sớm muộn gì cũng sẽ đến, có lẽ ngày mai sẽ trở lại.

Trương Thanh Vân nói.

Doãn Tố Nga vừa nghe những lời này thì có chút thất vọng, chỉ cần xem xét vấn đề con dâu chạy đi khắp nơi thì biết không có dấu hiệu mang thai. Trương Đức Giang nói:

- Bà nó à, nhìn bộ dạng thì biết sẽ có phúc phận con cháu, Thanh Vân đã lớn như vậy, nó còn không biết đúng mực sao?

Doãn Tố Nga lắc đầu không lên tiếng, nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã ba mươi tuổi, khi thấy người khác ôm cháu nội thì bà rất hâm mộ.

- Được rồi, được rồi, dì Ngũ đã chuẩn bị cơm xong rồi, mọi người nên đi dùng cơm, cha mẹ đi đường mệt mỏi, sau khi dùng cơm xong thì nên nghỉ ngơi sớm.

Trương Thanh Vân nói, hắn lại mở lời:

- Mẹ yên tâm đi, sẽ có cháu nội mập mạp, mẹ cũng đừng gấp.

Doãn Tố Nga vừa nghe thấy những lời này thì mắt sáng lên, bà dùng ánh mắt trìu mến nhìn con trai rồi nói:

- Nên nắm chắc, tôi đã thương lượng với cha của anh, khi có cháu nội thì sẽ đến Thành Đô ở một thời gian. Con và Ngọc Ngọc đều bận rộn sự nghiệp, công tác hậu cần cứ giao cho mẹ.

Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng chợt thoải mái, những vất vả mệt trong năm qua chợt tan thành mây khói, loại cảm giác này đúng là rất tốt.

Hai ông bà Trương Đức Giang đến thì dì Ngũ cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư, bà tự mình đi tiếp đón, cố gắng sắp xếp vấn đề ăn uống ở nhà, sợ hai ông bà mệt mỏi. Nhưng cũng vì vậy mà làm cho hai ông bà Trương Đức Giang cảm thấy khó thích ứng, nói theo lời của Doãn Tố Nga thì mình cũng không quen, thích tự mình làm hơn.

Hai ông bà đều thích tự mình sắp xếp, dì Ngũ không có biện pháp, lại sợ cô cậu tức giận nên vài lần nhắc với Trương Thanh Vân về vấn đề này. Nhưng Trương Thanh Vân chỉ nói cứ "thuận theo tự nhiên! ", trả lời rất thuyết phục và phóng khoáng.

Nhưng lúc này mọi chuyện của ông bà Trương Đức Giang đều được dì Ngũ sắp xếp xong xuôi, không đợi hai người kịp lo lắng, tất cả đều ổn thỏa. Khi thấy hai ông bà có thể ở trong phòng khách nói chuyện vui đùa thì trong lòng dì Ngũ cũng rất vui.

Trong lòng dì Ngũ thì cậu là người rất có đạo đức, là người thể diện, cha mẹ của cậu nhất định phải hầu hạ cho tốt. Người già cần phải làm việc vừa phải, cần phải nhẹ nhàng, chắc chắn không được vào phòng bếp ngửi mùi dầu mở, vấn đề sức khỏe phải quan tâm thật tốt.

Sau khi dùng cơm tối xong thì Trương Thanh Vân đưa hai ông bà Trương Đức Giang xuống sân đi đạo trong chốc lát, sau đó hắn đưa hai ông bà về phòng nghỉ ngơi, chính mình thì đi đến phòng làm việc.

Trong lòng Trương Thanh Vân không thoải mái và thản nhiên giống như những gì đang biểu hiện, hôm nay tình cờ gặp mặt Lưu Tiến trong thang máy làm hắn có chút xúc động. Đặc biệt là Lưu Tiến nhắc đến vấn đề tăng thêm một phó phòng, nhưng nhắc đến rồi lại thôi, ý nghĩa bên trong lời nói rất đậm.

Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét mà thấy mọi chuyện có chút không ổn. Trước đó Lưu Tiến dùng phép thử, điều này chứng tỏ trong lòng hắn có nghi ngờ với mình, mà điểm quan trọng nhất là có thể nắm được mình hay không, dù sao mình ở trong mắt người khác thì quá phức tạp.

Bản thân Trương Thanh Vân có xuất thân bình thường nhưng lại là con rể Triệu gia, đồng thời lại có quan hệ thân thiết với bí thư Hoàng, mơ hồ cũng có quan hệ khó nói rõ với Uông gia. Khoảng thời gian này Lưu Tiến có nghi ngờ cũng rất dễ hiểu.

Mà vấn đề Trương Thanh Vân lo lắng nhất lúc này chính là Lưu Tiến có dựa về phía Uông gia hay không, nếu thật sự là như vậy thì tình cảnh của mình cực kỳ bất ổn. Nếu không được phân công quản lý ban số một thì quyền lợi của một phó phòng như mình ở phòng tổ chức đã bị lột đi khá nhiều.

Trong phòng tổ chức thì ban số một và ban số ba là những ban quan trọng nhất, nếu Trương Thanh Vân hắn là lãnh đạo được phân công quản lý mà không với tay đến những ban này thì tất nhiên sẽ tuột dốc, cũng có thể nói bị đẩy ra rìa.

Trương Thanh Vân bây giờ không còn phán đoán Lưu Tiến rốt cuộc có suy nghĩ gì về mình, nhưng có một điều khẳng định đó chính là khả năng mình đứng sang bên cạnh là rất lớn. Tất nhiên không loại trừ khả năng Lưu Tiến đang khảo nghiệm chính mình, nhưng với tính cách của Trương Thanh Vân thì không muốn để người khác châm trái chọc phải, quan điểm nhân sinh của hắn không phải là ngồi chờ chết.

Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân đã quan sát rất nhiều, quan sát xem nên làm những thứ gì, cái gì không nên làm, cái gì để mặc cho người ta tranh đoạt, nhưng vấn đề quan sát chỉ là tùy thời mà động.

Lúc này trong phòng tổ chức thì Đàm Ngôn Ứng đã mơ hồ xứng danh với chức vị phó phòng thường vụ, mà Tiêu Nhật Sinh thì cũng nước lên thuyền lên, gần đây rất năng động. Trương Thanh Vân có lý do để tin Lưu Tiến đang quan sát chính mình, hắn nhất định cũng đang quan sát Đàm Ngôn Ứng và Tiêu Nhật Sinh.

Là một trưởng phòng tổ chức ở nơi đất khách quê người, Lưu Tiến rõ ràng có căn cơ rất mỏng ở Giang Nam. Điều này nếu so sánh với một người như mình thì chẳng có ưu thế hơn được bao nhiêu, một người không có căn cơ mà phải làm tốt mọi quan hệ, tất nhiên sẽ cực kỳ do dự.

Thông qua sự kiện lần này thì Trương Thanh Vân đã nhìn rõ ràng hơn về Lưu Tiến. Người này hào sảng và thẳng thắn chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra trong lòng suy nghĩ rất sâu. Nghĩ lại cũng là điều đương nhiên, nếu không có vài phần tâm cơ thì Lưu Tiến cũng không trèo đến vị trí cao như vậy.

Nhưng bình thường Lưu Tiến lại che dấu rất tốt, đến thời điểm quan trọng thì tận sâu trong lòng hắn mới để lộ ra chút manh mối.

Đêm đã khuya nhưng Trương Thanh Vân vẫn chưa di ngủ, hắn đọc Tằng Văn Chính Công Gia Thư rất chăm chú. Quyển sách này rất phổ biến, chuyện bên trong cũng đều rất bình thường, tất cả chỉ là những chuyện vặt vảnh mà thôi.

Nhưng quyển sách này đặc biệt ở chỗ người viết sách có thân phận không tầm thường, Tằng Quốc Phiên có thể nói là đại thần quyền lực nghiêng nước, năm đó sau khi chiến thắng quân Thái Bình thì lực ảnh hưởng cá nhân của người này cũng đến đỉnh điểm, lúc đó hắn nắm giữ phần lớn quân quyền trong triều đình, thậm chí có thể tạo phản.

Nhưng dù là như vậy thì sách trong nhà hắn không bao giờ thiếu, nhà này cưới vợ gả chồng biếu xén bao nhiêu, em trai trong nhà tuyển ai làm thầy, đọc sách gì, tất cả đều được Tằng Quốc Phiên căn dặn rất rõ ràng.

Một đại thần quyền lực nghiêng vua và trong tay nắm quân quyền lại có một thân phận tương phản như vậy. Đầu tiên sẽ làm cho người đọc sách cảm thấy có hương vị, để cho người đọc phải suy nghẫm, phải rèn luyện tâm tính thế nào thì mới có thể trở thành nhân vật sắm hai vai như vậy.

Mà quyển sách còn có một tác dụng nữa, chính là dùng nhỏ suy lớn, từ những chuyện nhỏ nhặt mà đưa lên tầm đại trí tuệ. Tằng Quốc Phiên từng nói mỗi chuyện nhỏ nhặt đều phản ánh quan hệ nhân sinh và giá trị khách quan của lão. Những hiểu biết của lão về sự vật, những hiểu biết về quan hệ người người, thậm chí vấn đề hiểu biết về nhân tính cũng làm cho người đọc sách phải si mê, phải ngẫm nghĩ rất nhiều mới tìm ra điều kỳ diệu, cuối cùng mới giật mình ngộ ra.

Tình hình Trương Thanh Vân gặp phải vào lúc này đã đưa ra những khảo nghiệm khá lớn, Tằng Quốc Phiên có một câu rất thích "Không quan tâm hơn thua, xem hoa nở hoa tàn trước cửa nhà, đi về như vô tình, nhìn trời gió thổi mây bay!" Lúc này Trương Thanh Vân cũng cảm thấy ý cảnh khá sâu xa, trong lòng cũng có chút cảm ngộ.

Hai chữ "tiến thối" là một môn học khá cao trong quan trường từ xưa đến nay, chỉ có cao thủ thì tiến sẽ vào mà lui cũng vào, lấy lui làm tiến, hàm nghĩa thực chất của nó còn cao hơn rất nhiều.

Trương Thanh Vân khẽ gấp quyển sách lại, hắn nhìn chằm chằm vào tờ lịch trước mặt, lúc này hắn xem xét đến hai chữ "tiến thối", tiến thối, thối tiến, cần phải nắm chắc ý nghĩa trung tâm, quan trọng nhất là một chút tâm tính tích cực. Khi thuận buồm xuôi gió, khi sống yên ổn thì nên nghĩ đến ngày gian nguy, đi ngược dòng nước phải kiên cường, đây là "tiến thối".

Trương Thanh Vân biết rõ lúc này mình đang đi ngược dòng, trước mặt hắn là vài ngọn núi lớn. Ngọn núi đầu tiên chính là loại trừ những nghi ngờ của Lưu Tiến về mình như thế nào, ngọn núi thứ hai chính là mình không thể loại trừ nghi ngờ của đối phương, mình cũng không thể để mặc đối phương ép mình ra rìa. Hắn đã chờ đợi từ rất lâu, bây giờ là cửa ải cuối năm, là thời cơ rất tốt để ra tay.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trợn mắt, hắn vươn người đứng lên, trong lòng lập tức có quyết đoán muốn ra tay. Hắn thở dài một hơi, trong lòng biết rõ mình đã sớm ra tay, lúc này chỉ cần châm một mồi lửa mà thôi.

Khi ngày càng gần đến cuối năm thì phòng tổ chức có vẻ không bình thản như bình thường, thậm chí mọi người đi làm điều có cảm giác không yên lòng. Lúc này ở khắp tất cả đường phố Thành Đô đã có mùi tết, đều chuẩn bị kiếm một món hời cuối năm.

Những khu trung tâm thương mại, siêu thị lớn, siêu thị điện gia dụng đều được đổi mới hoàn toàn, trước cửa nhà nào cũng treo đèn lồng, các loại quảng cáo thực phẩm tết, đồ ăn thức uống bày ra khắp Thành Đô. Lúc này người đi đường có thể tự nhiên cảm nhận được mùi vị tết nhất, cũng làm người ta tự hỏi mình năm nay chuẩn bị tết như thế nào?

Trương Thanh Vân ngồi trong phòng làm việc xoay xoay chiếc hột quẹt, những tiếng đập cửa vang lên liên tục. Một tiếng bốp vang lên, hột quẹt rơi xuống mặt bàn, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, vẻ mặt dần trở nên hòa ái.

Tiểu Hạ đẩy cửa tiến vào, hắn nói bằng vẻ mặt có chút cổ quái:

- Trưởng phòng Trương, vừa rồi trưởng phòng thông báo tiệc liên hoan của phòng tổ chức hôm nay phải hủy bỏ.

- Sao? Vì sao?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Điều này...Nghe nói hôm nay trưởng phòng muốn cùng chủ tịch Khâu xuống Vũ Lăng an ủi dân sinh!

Tiểu Hạ nói.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt cong lên thành đường, cuối năm mà bí thư và chủ tịch tỉnh xuống an ủi dân sinh thì bình thường, nhưng đưa theo trưởng phòng tổ chức thì có chút không ra gì. Chỉ có một lời giải thích duy nhất, Vũ Lăng xảy ra chuyện, mà Lưu Tiến tự mình xuất động thì vấn đề là không nhỏ. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Ừ, tôi biết rồi, không liên hoan cũng không sao, chỉ cần có tiền thưởng là được.

Trương Thanh Vân cười cười nói.

Tiểu Hạ nở nụ cười ngượng ngùng, hắn do dự một lúc rồi nói:

- Đúng rồi, trưởng phòng Trương, vừa rồi trưởng ban Vương nói nếu không có liên hoan thì bọn họ sẽ tự tổ chức vui đùa, bọn họ nói tôi hỏi anh xem có được hay không?

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn khoát tay nói:

- Được, tôi không đi đâu, có tôi thì mọi người sẽ không được tự nhiên. Ngày mai đã là ngày nghỉ tết, tôi cũng sẽ kết thúc công tác.

- Vâng!

Tiểu Hạ nói, hắn đang định nói vài lời chúc mừng thì đã thấy Trương Thanh Vân xoay người nhìn ra cửa sổ, vì vậy đành phải lui ra ngoài.

Trương Thanh Vân nhìn mùa đông hiu quạnh ngoài cửa sổ mà trong lòng rất nóng, chuyện Vũ Lăng hắn đã biết khá rõ, lúc này Cao Khiêm và Phương Vĩnh Bình đang kéo mọi chuyện đi lên.

Nửa tháng trước Trương Thanh Vân đã thông qua Nghê Thu Nguyệt mà báo cho Cao Khiêm một tin tức đột phá, Cao Khiêm bắt đầu làm khó dễ ở hội nghị thường ủy, hắn cho rằng ban ngành thành phố nên khôi phục sức chiến đấu. Đầu tiên là toàn bộ ban ngành huyện thị phải ổn định lại, mà sau khi Vũ Lăng xảy ra chuyện thì cán bộ ngoài thành phố vào đảm nhiệm chức vụ lại quá nhiều, bọn họ vừa đến thì hai mắt bị bôi đen, phần lớn đều cố gắng quan sát, tốt nhất phải cho rèn luyện ở chức phó phòng trong thời gian ngắn.

Cao Khiêm coi đây là lý do mà chỉa đầu thương vào ủy ban kỷ luật, hắn cho rằng ủy ban kỷ luật uốn cong thành thẳng, vấn đề này làm cho một nhóm lớn cán bộ có năng lực mạnh không thể quay về cương vị công tác. Cao Khiêm ra tay quá độc, thật ra vấn đề rất nhiều cán bộ ở Vũ Lăng không được đề bạt cũng không vì nguyên nhân ủy ban kỷ luật, mà vấn đề là bí thư Phương Vĩnh Bình muốn "Ủy ban kỷ luật phải điều tra thật nghiêm, không cho cá lọt lưới!"

Mà chữ "nghiêm" trong lời nói của Phương Vĩnh Bình đã chính thức làm cho những cán bộ như Vương Bình bị điều tra không tìm ra chứng cứ nhưng lại chẳng được nhận chức. Cao Khiêm vừa ra tay thì tình cảnh ổn định ở Vũ Lăng chợt biến đổi, cục diện lại rối loạn.

Đầu tiên Cao Khiêm có được sự giúp đỡ của tất cả các bộ cao thấp ở Vũ Lăng, vốn đám cán bộ này đã có sự rục rịch nhưng trong lòng sợ bị chèn ép, bây giờ thấy có chỗ dựa là chủ tịch thành phố thì bắt đầu kêu oan tập thể. Lúc này mọi người ép tới, nhưng lúc này đã là cuối năm và khó thể làm gì được, vì cán bộ tạo phản mà trong tỉnh khó thể giải quyết, rất nhiều người đâm đơn lên thủ đô.

Còn mặt bên kia, Cao Khiêm cũng cố gắng làm cho tình cảnh rơi vào loạn lạc, lúc này mâu thuẫn ở Vũ Lăng rơi vào trên người một nhóm cán bộ khá đông, nếu dựa theo nguyên tắc của tổ chức thì luân chuyển cán bộ không được phép xuống chức. Nhưng cán bộ Vũ Lăng đã náo loạn, nếu muốn san bằng vấn đề này thì rõ ràng là mất bò mới lo làm chuồng, thành phố Vũ Lăng đâu còn nhiều chức vụ như vậy?

Phương Vĩnh Bình dù sao cũng không phải loại người tầm thường, hắn cũng lập tức tìm bước đột phá. Trước tiên hắn gác lại vấn đề cán bộ tuyến dưới, đưa ánh mắt về phía các chức vị phó phòng. Trước tiên hắn gặp mặt các cán bộ đang tạm thời bị cách chức, đồng thời cũng hứa hẹn nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện, nhưng phương pháp xử lý phải là từ trên xuống dưới, phải làm theo từng cấp.

Sau khi vấn đề náo loạn dần được khống chế thì Phương Vĩnh Bình lập tức dùng một nhóm cán bộ phó phòng đến chọc vào phòng tổ chức tỉnh ủy. Phương Vĩnh Bình nói rất rõ ràng, vấn đề cán bộ đang bị miễn chức sẽ được xử lý theo từng cấp, đầu tiên phải sắp xếp các cán bộ phó phòng, khảo sát các cán bộ phó phòng, cần phải điều động phòng tổ chức. Vì vậy vấn đề này phải do chính phòng tổ chức tỉnh ủy xem xét và giải quyết.

Chiêu thức của Phương Vĩnh Bình đã hoàn toàn làm cho Lưu Tiến trở tay không kịp, lúc này hắn làm sao nghĩ đến biện pháp gì khác? Khi bí thư Lưu tìm để đàm luận vấn đề này thì thiếu chút nữa hắn đã ngất xỉu.

Trong lòng Lưu Tiến biết rõ vấn đề lần này không thể kéo ra, nếu kéo quá lâu thì chuyện Vũ Lăng không áp chế được sẽ chẳng là gì, quan trọng hơn là vấn đề bí thư sáu tỉnh sẽ được điều động mới là khó. Nếu lúc này Giang Nam có loạn thì sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của bí thư Lưu, náo loạn quá lớn thì Lưu Tiến quả thật không dám nghĩ tiếp.

Khi Lưu Tiến được bí thư Lưu gọi đến thì chỉ còn cách ngày nghỉ tết đúng ba ngày, đây cũng là nguyên nhân mà trong lòng hắn nóng như lửa đốt, bỏ qua liên hoan của phòng tổ chức mà chạy đến Vũ Lăng. Nếu muốn xử lý mọi vấn đề chỉ trong ba ngày thì rõ ràng là không thể, nhưng hắn là trưởng phòng tổ chức nên nhất định phải ổn định nhân tâm cán bộ.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận