Bố Y Quan Đạo - Chương 957: Va chạm như thế nào?

Bố Y Quan Đạo

Chương 957: Va chạm như thế nào?

Bàn trà gỗ hoa lê được sơn thành màu đỏ thẫm, trên bàn là một chiếc ly trắng như ngọc đặc biệt bắt mắt, bên cạnh ly nước là một quyển tạp chí "Dưỡng Sinh đường", trên bìa tạp chí là hình Trương Thanh Vân chụp chung với đạo sĩ Lý làm người ta cảm thấy đặc biệt chướng mắt.

Cao Cát Tường vẫn ngồit trên ghế sa lông không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm vào tạp chí mà ngây người. Là một chủ tịch thành phố Lăng Thủy, đến tình trạng này thì chính hắn cảm thấy rất khó khăn, quá uất ức, quá ngột ngạt.

Uông Sâm quá cường thế, không những đè ép không gian sinh tồn của Cao Cát Tường, điều làm hắn cảm thấy không ngờ là Uông Sâm còn tìm lời uy hiếp, bắt buộc phải phối hợp, nếu không trên hội nghị đại biểu quốc hội sẽ chẳng bổ nhiệm Cao Cát Tường làm chủ tịch chính thức, hắn vẫn chỉ là thay mặt chủ tịch mà thôi. Đây rõ ràng là một cảm giác chối bỏ với hắn.

Nhưng bây giờ hội nghị văn phòng đại biểu quốc hội đã sắp đến, lãnh đạo khối chính quyền đều có liên hệ mật thiết với hội nghị này, đặc biệt là Cao Cát Tường. Hắn bây giờ chẳng qua chỉ là phó chủ tịch thay mặt chủ tịch mà thôi, còn chưa được thông qua tuyển cử ở hội nghị văn phòng đại biểu quốc hội, nếu nói một cách nghiêm khắc thì hắn còn chưa là chủ tịch. Uông Sâm nắm chặt đặc điểm này, tiếp tục tạo áp lực lên người Cao Cát Tường, bắt buộc phải phối hợp công tác.

Bây giờ Cao Cát Tường đã không còn đường lui, cách làm duy nhất của hắn là khuất phục Uông Sâm, buông tha chủ trương chính trị của mình, điều này đối với hắn là rất khó thể chịu được. Hắn uất ức nhiều năm ở khối trung ương, vất vả lắm mới có cơ hội xuống tuyến dưới rèn luyện, mong ngóng được phát triển một lần, bây giờ không gian sinh tồn còn chưa tranh thủ được, trong lòng hắn sao có thể cân đối?

Lúc này trong lòng Cao Cát Tường rất oán hận và ngột ngạt, Uông Sâm ở Hoa Đông đã khá lâu, quan trọng là người này còn leo lên tuyến đường của Trương Thanh Vân. Bây giờ Trương Thanh Vân có uy vọng rất cao ở Hoa Đông, Uông Sâm giật da hổ làm cờ lại được nhiều người ủng hộ, Cao Cát Tường căn bản không có biện pháp chơi cao tay. Text được lấy tại Truyện FULL

Trước khi Cao Cát Tường đến Hoa Đông đã dự tính trước những khó khăn, nhưng khó khăn đến mức này là hắn chưa từng nghĩ đến. Trong khoảng thời gian này hắn nhận phải áp lực rất lớn, tâm tình u ám đến mức khó tin.

Là một người có xuất thân con cháu thế gia, trước kia gặp phải khó khăn đều có thể tìm được nhiều biện pháp dựa vào quan hệ, trước nay chưa từng bất lực. Nhưng đây là địa phương Hoa Đông, nơi đây Cao gia chỉ có một mình Cao Cát Tường, không thân thích bạn bè, không có bạn cũ, thậm chí không có người thương lượng.

Những tiếng loẹt xoẹt vang lên, cửa mở ra, một cậu bé bảy tám tuổi tiến vào nói:

- Ba ba.

Cao Cát Tường nhìn con, nếu là bình thường thì ánh mắt hắn sẽ tươi hơn, hắn cười hì hì vẫy tay, sau đó cùng chơi đùa với con trai, hưởng thụ thú vui nhân sinh.

Nhưng bây giờ hắn nào còn tâm tư như vậy? Hắn chỉ nói:

- Dương Dương đi tìm mẹ đi, ba ba đang suy nghĩ vài vấn đề.

Cậu bé lè lưỡi, nàng quay đầu và nhìn thấy mẹ cũng đã vào cửa. Liên Nhược Hàm vào cửa rồi nhân tiện nói:

- Anh Cao, em hỏi anh có chuyện gì xảy ra? Vài ngày rồi không rên một tiếng, dù công tác không vui về nhà cũng không buông lỏng được sao?

- Còn nữa, con của anh học ở trường bị người ta ức hiếp, con nhà người ta cực kỳ hiểm ác, nói rằng sẽ trói Dương Dương nhà chúng ta lên cột cờ để thị chúng, Dương Dương sợ quá phải chạy về nhà. Đáng thương là nó không tìm thấy chìa khóa, vì vậy chỉ biết đi lại ở bên ngoài, thiếu chút nữa đã lạc...

Liên Nhược Hàm nói như súng máy, nàng càng nói càng tức, cuối cùng nói:

- Em cũng muốn xem là con cái nhà ai mà bá đạo như vậy, em phải tìm phụ huynh nhà kia nói chuyện, nếu không sau này con của mình sao dám đến trường.

Liên Nhược Hàm nói rất say sưa, Cao Cát Tường nghe, hắn rút ra một điếu thuốc, châm lửa, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói:

- Chuyện anh nói với em là thế nào rồi? Chủ tịch Kiều xem qua tạp chí này và có phản ứng gì?

Liên Nhược Hàm nghe Cao Cát Tường hỏi như vậy thì nói:

- Cái gì mà phản ứng, hôm nay Uông Sâm đến chỗ Kiều Quốc Thịnh báo cáo, hai người trò chuyện nóng hổi như anh em, cuối cùng Kiều Quốc Thịnh còn tiễn Uông Sâm đi rất xa.

Vẻ mặt Cao Cát Tường chợt biến đổi, tâm tình dần trầm xuống. Trước đó hắn muốn lơi dụng công tác của vợ để báo cáo với chủ tịch Kiều, không ngờ Uông Sâm lại đến kéo quan hệ, xem ra người ta đã nghĩ sớm hơn cả mình.

Liên Nhược Hàm thấy bộ dạng của Cao Cát Tường thì tâm tình cũng không xong, nàng nói chuyện của con cả nửa ngày, làm một người đàn ông mà Cao Cát Tường không quan tâm một lời, điều này làm nàng khó chịu, nàng nói:

- Anh mỗi ngày đều chui vào cơ quan, chuyện vợ con anh không quan tâm sao? Sau lưng Uông Sâm là Trương Thanh Vân, anh đấu lại Trương Thanh Vân sao? Nếu đấu không lại thì phải đối mặt với sự thật, phải bày ra vị trí của mình...

Cao Cát Tường cau mày, hắn lạnh lùng nói:

- Em thì biết cái gì, Uông Sâm đang làm bừa bãi, vớ vẩn, xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm? Anh đường đường là lãnh đạo khối chính quyền, công tác của khối chính quyền cần anh ta đến quan tâm sao? Đây là vấn đề liên quan đến nguyên tắc, anh có thể nhượng bộ sao?

- Anh không nhượng bộ thì phải làm sao? Uông Sâm trước nay cường quyền nổi tiếng, chẳng lẽ đuổi hắn ra khỏi Hoa Đông?

Liên Nhược Hàm hỏi.

Tâm tình của Cao Cát Tường không xong đến cực điểm, hắn sững sờ nhìn Liên Nhược Hàm rồi nói:

- Em...

Liên Nhược Hàm không sợ Cao Cát Tường, càng biểu hiện dữ dội, cậu bé thấy cha mẹ cãi nhau thì "oa" một tiếng và khóc rống lên, trong phòng chợt rối loạn.

Cao Cát Tường nghe thấy con khóc thì lửa giận trong lòng bị giội tắt trong nháy mắt, chỉ còn lại sự thất lạc và uể oải. Hắn đặt mông ngồi lên ghế sa lông không lên tiếng, khoảnh khắc này Liên Nhược Hàm cũng bình tĩnh trở lại, nàng ôm con vào lòng.

Liên Nhược Hàm hiểu rõ những khổ sở trong lòng Cao Cát Tường, vừa rồi nàng nổi giận chỉ là tức tối nhất thời, lúc này mơ hồ có chút hối hận. Nàng cũng là người xuất thân phú quý, cha nàng là phó thủ tướng, trước kia ở thủ đô có chuyện gì làm ảnh hưởng đến nàng được?

Nhưng khi Liên Nhược Hàm đến Hoa Đông thì phát hiện những ngày tốt lành dần đi qua, nàng theo Âu Đan, nhưng cuối cùng Âu Đan cũng khó bảo vệ bản thân, cuối cùng không thể không bị kéo ra khỏi Hoa Đông. Ban đầu chồng nàng đến Hoa Đông cũng rất chờ mong, nhưng đến bây giờ Cao Cát Tường còn chưa đứng vững chân ở Lăng Thủy, ngược lại còn bị Uông Sâm chèn ép đến mức muốn rời khỏi Hoa Đông.

Nếu Cao Cát Tường cứ như vậy rời khỏi Hoa Đông thì những năm rèn luyện ở trung ương còn có ý nghĩa gì nữa? Hắn còn mặt mũi nào về thủ đô đối diện với trưởng bối gia tộc và anh chị em?

Người gặp chuyện không may thì vận rủi sẽ kéo đến liên tục, Cao Cát Tường không may cũng còn chưa sao, ngay cả con trai ở trường cũng bị ức hiếp. Liên Nhược Hàm đã sống vài chục năm, nào từng gặp qua cục diện như vậy? Vì thế đau thương từ đáy lòng dâng lên, nước mắt cũng ào ra.

Trước kia Liên Nhược Hàm ở thủ đô thì thời gian trôi qua xuôi chèo mát mái, cho là mình có thể trải qua giông bão, ảo tưởng sự phát triển khi xuống địa phương. Khi thấy nhưng cấp dưới xuống tuyến dưới rèn luyện và quay về thường ủy nổi danh ồn ào thì Liên Nhược Hàm không cho là đúng, nàng cho rằng chẳng có gì hơn người, nếu gặp phải kẻ xám xịt quay về thì nàng lại càng trào phúng.

Nhưng lần này Liên Nhược Hàm cũng được nếm trải hương vị ném khỏi đại bản doanh, đến lúc này nàng mới biết khoảng thời gian trước kia ở thủ đô là thần tiên. Mà bây giờ ở Hoa Đông chính là địa ngục làm người ta khó chịu...

- Reng, reng, reng, reng...

Chuông cửa chợt vang lên, Liên Nhược Hàm và Cao Cát Tường chợt ngây người, cả hai giống như không nge thấy, Cao Dương Dương lanh trí chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra thì Cao Dương Dương đã sợ đến mức lui ra phía sau rồi hét lên:

- Mẹ, con sợ...

Cao Dương Dương liên tục lui về phía sau, hắn chạy đến bên người mẹ, Liên Nhược Hàm lúc này thanh tỉnh trở lại, nàng nói:

- Sợ cái gì? Sợ cái gì?

- Trương...Trương Du Mạn, bạn ấy muốn bắt con...

Cao Dương Dương nói, Liên Nhược Hàm vừa nghe thấy như vậy thì lật đật chạy ra cửa, nàng biết Trương Du Mạn là ai, chính là cô bé ngày nào cũng ức hiếp con mình.

Liên Nhược Hàm nghe Cao Dương Dương chuyện, nàng đã điện thoại cho cô giáo, đối phương nói phụ huynh của cô bé kia sẽ đến nói rõ tình huống và nhận lỗi, không ngờ hôm nay đã đến rồi sao?

Liên Nhược Hàm lạnh lùng ra mở cửa, nàng đang định mở miệng thì vẻ mặt khựng lại. Nàng dụi dụi mắt, không sai, người đang đứng ngoài cửa của Trương Thanh Vân sao? Trên tay hắn là một cô bé bảy tám tuổi, cô gái như ngọc như hoa nhưng cặp mắt xoay chuyển linh hoạt, rõ ràng là một cô bé tinh quái.

Trương Du Mạn, Trương Thanh Vân? Trong đầu Liên Nhược Hàm lóe lên hai cái tên này, nàng chỉ cảm thấy khổ sở, nàng cung kính nói:

- Bí thư Trương.

- Đồng chí Nhược Hàm, hôm nay không cần phải bí thư gì cả. Nha đầu nhà tôi coi trời bằng vung, tính cách như trẻ nam. Ôi, may mà không có đại họa gì xảy ra, nếu không...

Trương Thanh Vân lắc đầu nói.

Liên Nhược Hàm mấp máy môi nhưng không biết nói gì cho phải, nàng vốn nghĩ rằng ức hiếp con mình là một cậu bé nam lớn tướng, không ngờ đối phương là một bé gái, vì vậy trong lòng cũng cảm thấy khó khăn.

- Chúng ta vào trong nói chuyện, anh Cao còn chưa về sao?

Trương Thanh Vân cười nói, lúc này Liên Nhược Hàm mới nhớ vẫn còn để khách đứng bên ngoài, vì vậy vội vàng mời hai cha con Trương Thanh Vân vào cửa. Ngay sau đó nàng lại nhớ đến bộ dạng chán nản của Cao Cát Tường, trong lòng chợt kinh hoàng, nàng vội vàng quay đầu lại hét tướng lên.

- Anh Cao, bí thư Trương Thanh Vân đến nhà...

Cao Cát Tường đang ngồi trên ghế sa lông nghe được ba chữ Trương Thanh Vân thì giật bắn người như lò xo, khoảnh khắc này tay chân luống cuống, không biết phải đối phó thế nào. Thậm chí lúc này hắn cũng không biết vì sao Trương Thanh Vân đến nhà mình, đầu óc hỗn loạn.

Tiểu nha đầu Trương Du Mạn đã sớm là một cô bé ngoan ngoãn, nàng ngọt ngào chào dì Liên Nhược Hàm, sau đó cầm tay cha với bộ dạng cực kỳ uất ức, làm người ta thấy thương yêu.

- Ha ha, anh Cao, hôm nay tôi xem như không mời mà đến. Anh có ở nhà là tốt, nha đầu nhà tôi thật sự là người khác phải bất bình, hai người chúng ta phải chung tay dạy bảo bọn nhỏ mới được...

Trương Thanh Vân tiến chân vào phòng khách, hắn thấy Cao Cát Tường thì lớn tiếng nói

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận